Đi? Đi đâu?

Tạ Yến Hồng chưa từng nghĩ Nhan Trừng sẽ rời kinh nhanh như vậy.

Tế Vương khống chế kinh sư, tuy Nhan Trừng chỉ dẫn một đội tiên phong nhỏ nhưng cũng xem như công thần cần vương. Theo suy nghĩ của Tạ Yến Hồng, chờ Tế Vương chính thức đăng cơ, phong quan lập tước đâu đấy rồi, hắn lại xin cáo quan rời đi, hai bên hài lòng thỏa ý xem như không ai nợ ai nữa.

Sợ bên ngoài tai vách mạch rừng, Tạ Yến Hồng vội khuyên: “Vào nhà rồi nói.”

Nhan Trừng chẳng qua chỉ bước vào một bước rồi trở tay đóng cổng lại. Hắn không vào nhà ngồi, chỉ nói: “Xe của mẫu thân đang ở ngoài thành chờ, ta không thể ở lâu.”

Tạ Yến Hồng cẩn thận quan sát sắc mặt hắn: “Công chúa nương nương có khỏe không?”

“Không tốt lắm.”

Trong nhận thức của Tạ Yến Hồng, Kính Dương trưởng công chúa là người phụ nữ cao quý nhất tông thất. Bà là muội muội mà tiên hoàng thương yêu, được tiên hoàng hậu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, trưởng tẩu như mẹ. Tiên hoàng thương tiếc bà còn bé đã phải tùy quân đi khắp nơi chinh phạt, sau khi đăng cơ, ngài truy phong cha mẹ, sách phong hoàng hậu xong thì lập tức phong bà làm trưởng công chúa.

Vải vóc trang sức tân thời, kỳ trân dị bảo tiến cống, trong phủ công chúa luôn luôn không thiếu thứ gì. Các hoàng tử vô cùng tôn kính Kính Dương công chúa, Nhan Trừng cũng là đứa trẻ lớn lên bên gối Hoàng đế cữu cữu.

“Có người làm khó bà ấy sao?” Tạ Yến Hồng vội vàng hỏi.

Nhan Trừng cười nhạo một tiếng rồi trả lời: “Không đến mức đấy, chỉ là cha ta bệnh chết, ta bị đày đi Sóc Châu, một mình bà ấy làm sao chống đỡ nổi.”

Người càng phong lưu cao quý bao nhiêu, lúc ngã xuống đáy vực sẽ càng thêm ê chề thất vọng bấy nhiêu.

Kính Dương công chúa là đế duệ, lại là trưởng bối của Vinh Vương, đương nhiên hắn không thể công khai làm khó bà, thế nhưng người đội trên đạp dưới trong cung quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt của chủ tử là bên dưới hiểu rõ ràng rành mạch. Người hầu không đến mức đối xử vô lễ, nhưng chuyện châm chọc mỉa mai, hầu hạ thiếu trước hụt sau là thường tình như cơm bữa. Chính bà cũng lo lắng cho con trai mình ở Sóc Châu nên không dám cứng chọi cứng với Vinh Vương, chỉ có thể ngọt nhạt lấy lòng.

Bà vốn biết Vinh Vương những năm trước chịu nhiều ghẻ lạnh, không được coi trọng nên chướng mắt những người năm xưa được sủng ái, vì thế Kính Dương trưởng công chúa tự nguyện đứng ra thỉnh cầu cắt giảm thực ấp, dọn khỏi phủ công chúa chuyển đến trai cung Thanh Thành để tu hành cầu phúc. Vinh Vương không đồng ý, giả vờ nói Thanh Thành ở quá xa, hắn không nỡ nhìn cô cô bôn ba bên ngoài, chi bằng chuyển đến chùa Bảo Tướng cho gần.

Nếu hắn thật sự có lòng tốt, trong kinh không ít chùa miếu đạo quan của hoàng gia, cớ gì phải chọn một ngôi chùa nho nhỏ hẻo lánh nằm bên ngoài thành như chùa Bảo Tướng.

Kính Dương không muốn đôi co với hắn liền thu dọn hành lý khởi hành, thật sự mỗi ngày chỉ trai giới chép kinh cầu phúc cho con trai. Mãi đến ngày Tế Vương nhập kinh bà mới được khổ tận cam lai. Tế Vương trước nay thích nhất là đóng giả làm người tốt, để tỏ vẻ mình không giống với tên đệ đệ ngỗ nghịch phạm thượng, hắn đích thân cung kính đi đón cô cô về cung, còn sắp xếp cho hai mẹ con gặp mặt.

Cánh cửa nặng nề của chín tầng cung khuyết lần lượt mở ra, Nhan Trừng từ từ bước vào.

Ngày xưa mỗi lần hắn tiến cung có lần nào mà không tiền hô hậu ủng, ngói xanh nóc uốn đã là khung cảnh tầm thường trong mắt. Hiện giờ có thời gian tĩnh tâm nhìn ngắm bốn phía, hắn cảm thấy người trong cung thưa thớt hơn xưa nhiều, các cung nhân nội thị đều đi đứng vội vàng, trong không khí vẫn tràn ngập mùi cháy khét của vật liệu gỗ bị đốt trụi.

Người dẫn đường là một gã nội thị lạ mặt, biểu hiện sợ sệt như chim sợ cành cong không dám đối đáp với Nhan Trừng nửa chữ. Bên ngoài thiên điện mà Kính Dương công chúa ở xuất hiện một nhân vật tiên phong đạo cốt, mặc bộ đạo bào xen kẽ hai màu trắng bạc, ngọc quan lóe sáng khiến khuôn mặt thanh tú cũng trắng đẹp như ngọc, là Lục Thiếu Vi.

Tiểu nội thị nãy giờ không dám hé răng cuối cùng cũng cười một cái, khom lưng vấn an Lục Thiếu Vi.

Nhan Trừng không khỏi bật cười, quả nhiên, cho dù đế vương kỳ trên tháp canh là của ai, những cung nhân này vĩnh viễn là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào ngoan ngoãn xuôi chiều đó.

Lục Thiếu Vi nhẹ nhàng gật đầu với nội thị, đối phương lập tức biết điều mà thối lui.

Nhiều ngày không gặp, ở trong quân có chạm mặt nhau cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi một cái, hiện giờ bốn mắt trực tiếp nhìn nhau, Nhan Trừng lại không biết nên nói gì cho phải. Hắn đứng bên dưới bậc tam cấp hơi ngẩng đầu nhìn nàng, Lục Thiếu Vi bình thản nói: “Kính Dương công chúa đang trông ngóng gặp ngươi đấy, đừng trì hoãn.”

Trong lòng Nhan Trừng không khỏi mắng thầm, quả nhiên là Lục Thiếu Vi, rõ ràng bản thân đứng đó để chặn đường người ta, nhưng vẫn mạnh miệng bảo đối phương đừng chậm trễ.

“Được.” Nhan Trừng nói xong liền đẩy cửa đi vào, Lục Thiếu Vi bị động tác của hắn làm nghẹn họng, bèn nghiêng đầu qua một bên, dựa vào lan can nhìn ra xa như hờn dỗi.

Cánh cửa kêu kẽo kẹt một tiếng tựa như tiếng thở dài buồn bã.

Thiên điện này lấy hướng không tốt, mặc dù mở cửa sổ nhưng nếu không đốt đèn thì trong phòng vẫn hơi tối tăm. Hai chân Nhan Trừng nặng như rót chì, phải hít sâu một hơi mới gom đủ dũng khí bước vào. Liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy mẫu thân đang ngồi nghiêng đầu, váy áo màu trắng nửa cũ nửa mới, mái tóc đẹp bạc hết một nửa, toàn thân như lọt thỏm trong chiếc ghế dựa to đùng.

Kính Dương công chúa do dự lên tiếng: “Con của ta… Là con sao…”

Thấy bà muốn đứng lên, Nhan Trừng vội tiến lên đỡ lấy. Nước mắt Kinh Dương công chúa rơi ào ạt, chảy xuôi qua những khe nếp nhăn mới tinh, hai tay bà ôm mặt Nhan Trừng khẽ vuốt ve, lúc sờ đến hàng chữ xăm, đầu ngón tay chợt run lên nhè nhẹ như sợ làm hắn đau.

“Mẹ… là con…” Nhan Trừng đáp.

“Đau không?” Kính Dương công chúa run rẩy hỏi.

“Không đau.” Nhan Trừng khẳng định, “Không đau chút nào.”

Kính Dương công chúa ôm mặt hắn lắp bắp: “Con ơi… mau đi đi, đi thật xa khỏi kinh thành.”

Nhan Trừng nắm tay bà: “Chúng ta cùng đi.”

Thời điểm Nhan Trừng đi ra, Lục Thiếu Vi vẫn chờ hắn bên ngoài, dựa vào lan can nhìn xa xăm không biết đang suy nghĩ gì. Nhan Trừng đến bên cạnh nàng, nói: “Ngươi đưa ta đi gặp quận chúa đi.”

Lục Thiếu Vi đáp: “Được.”

“Ta phải đi,” Nhan Trừng nói, “Đôi mắt mẫu thân ta khóc hỏng rồi, chúng ta không muốn ở lại kinh thành nữa. Bèo dạt mây trôi, thay vì ở yên một chỗ lo lắng hãi hùng, tức cảnh thương tâm, chi bằng cứ về miền thôn dã sống thanh thản qua ngày.”

Lục Thiếu Vi nghiêng đầu đúng lúc liếc thấy chữ xăm trên mặt Nhan Trừng, nàng bất giác vươn tay, vừa chạm vào lập tức thu tay lại.

“Không xóa hình xăm trên mặt đi à?” Nàng hỏi.

Nhan Trừng nhẹ nhàng cười, bình thản đáp: “Không phải ngươi nói sao? Nếu để ý thì dù trên mặt không chữ, trong lòng cũng có chữ viết, nếu không thèm để ý, vậy cần gì phải xóa đi.”

Lục Thiếu Vi ngẩn ra, bật cười gật đầu.

Thanh Hà quận chúa đương nhiên phải giữ Nhan Trừng lại một phen, nhưng thái độ hắn rất kiên quyết, hơn nữa có Lục Thiếu Vi ở bên đốc vào, rốt cuộc quận chúa vẫn phải thả người. Có nàng gật đầu bóng gió, Tế Vương không gây khó dễ gì nữa, bây giờ tinh thần hắn mỗi ngày một yếu lại còn phải lo lắng chuyện đăng cơ, dù có tâm cũng không đủ lực làm khó dễ.

Tế Vương thưởng cho mẹ con Nhan Trừng không ít đồ quý giá, đều là vật trưng làm cảnh chứ không có mấy tác dụng, đồ đạc còn mang ấn ký hoàng gia rành rành muốn bán lấy tiền cũng không ai dám mua. Lục Thiếu Vi ở sau lưng lén đổi toàn bộ quà tặng thành vàng bạc tơ lụa, chí ít đủ cho mẹ con họ sống sung túc qua ngày.

Ngày Nhan Trừng đón Kính Dương công chúa đi ra khỏi cửa cung, Lục Thiếu Vi đứng trên tháp canh yên lặng nhìn một hồi lâu mãi đến khi xe ngựa của hắn biến thành một chấm đen nho nhỏ, cũng không biết hắn có quay đầu lại lần nào không.

Thanh Hà quận chúa xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay sau lưng nàng nhẹ nhàng nói: “Luyến tiếc à? Muốn giữ hắn lại cũng không khó.”

Lục Thiếu Vi lắc đầu, Thanh Hà quận chúa lại trêu cợt: “Không thì ngươi đi theo hắn cũng được, trồng rau nuôi cá, nhàn vân dã hạc.”

Không đợi Lục Thiếu Vi trả lời, Thanh Hà quận chúa đã tiến lên một bước đứng sóng vai nàng, cao giọng nói: “Ngươi ngẩng đầu nhìn mà xem ——”

Lục Thiếu Vi nghe vậy cũng phóng ánh mắt ra xa.

Tháp canh trên tường thành là nơi cao nhất toàn thành, từ trên nhìn xuống người đi đường chỉ bé như hạt gạo, hướng ra xa sẽ thấy tường thành trải dài gần như nối liền với đường chân trời, xa hơn nữa chính là bầu trời mênh mông bát ngát, ngoài ra còn có giang sơn gấm vóc, sông ngòi biển rộng, đại mạc cát vàng mà Lục Thiếu Vi từng đi qua.

Thanh Hà quận chúa nói: “Lần đầu tiên ta đến nơi này vẫn còn rất nhỏ, đi cùng với các nữ quyến. Các nàng chăm chú xem diễn võ, ta nâng mắt nhìn lên thấy toàn bộ núi sông như chảy vào đáy mắt, hóa ra đứng nhìn từ trên cao là cảm giác vui sướng như vậy.”

Lục Thiếu Vi nheo mắt, cảm giác được cơn gió lạnh phất qua núi sông rồi dừng trên mái tóc mình.

Thanh Hà quận chúa nắm tay nàng như một kẻ đồng minh tràn đầy dã tâm, khắp thiên hạ này, có lẽ không còn ai hiểu biết lẫn nhau nhiều như bọn họ.

Lục Thiếu Vi nhắc nhở: “Sắp đến giờ vương gia phải uống thuốc rồi.”

Thanh Hà quận chúa mỉm cười gật đầu, xoay người xuống tháp đích thân hầu hạ Tế Vương uống thứ thuốc đòi mạng hắn.

Trong tiểu viện Tạ gia, Tạ Yến Hồng hỏi: “Ngươi tính toán đi đâu?”

Nhan Trừng trả lời: “Chắc là đi Giang Nam, nơi đó khí hậu ôn hòa, thích hợp để mẫu thân dưỡng bệnh. Các ngươi thì sao?”

Tạ Yến Hồng liếc nhìn Trường Ninh: “Hiện giờ sức khỏe tẩu tẩu không tốt, em bé còn nhỏ, chúng ta tạm thời chưa đi được. Nếu sau này rời kinh, chắc chúng ta sẽ lại đi quan ngoại.”

Nhan Trừng nói: “Năm rộng tháng dài, luôn có ngày gặp lại.”

“Theo di nguyện của Tiểu Tôn, thi cốt táng ở Ngụy Châu, mộ chôn di vật đặt ở Thanh Thành.”

Nơi đó thiên địa linh tú, cây cối xanh rì, đúng là một nơi lý tưởng để ngủ ngon. Nhan Trừng nhắm mắt thở dài một tiếng: “Lần sau chúng ta cùng đi tế bái.”

Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đưa Nhan Trừng ra tận cổng thành, xa giá của Kính Dương công chúa lẳng lặng đứng nấp trong màn đêm chờ hắn. Tạ Yến Hồng không dám tới chào, sợ khiến bà thêm thương tâm. Từ ngày có ký ức tới nay, y luôn như hình với bóng cùng Nhan Trừng, từ đọc sách tập viết, ăn uống du dã đến leo lên nóc nhà lật ngói, hai người chưa bao giờ tách ra, cũng không nghĩ sẽ có một ngày phải chia xa.

Vầng trăng nhợt nhạt nằm yên ả cùng vài gợn mây ở cuối chân trời, mưa thu lướt qua nhẹ như tơ nhện, vương vất quấn quanh áo bào và ống tay áo.

Nhan Trừng xoay người lên ngựa, cao giọng: “Tiểu Hồng, ta đi đây. Hợp tan có lúc, sau này còn gặp lại.”

Vó ngựa khua lạch cạch, bánh xe kêu cót ktt.

Tạ Yến Hồng dắt ngựa đứng yên tại chỗ, nhìn Nhan Trừng dần dần đi xa.
Lời tác giả:

Sắp kết thúc rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương