Thiên Địa Càn Khôn
-
Chương 7: Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc
Tuy cảnh quan xung quanh chỉ là một lớp sương vụ dày đặc và mờ ảo nhưng với những cảm nhận vừa nó Tiểu Thiên hiểu nó vẫn còn sống.
Chừa tin lắm vào điều này, Tiểu Thiên khẽ cắn nhẹ vào lưỡi: đau!
Mừng rỡ, Tiểu Thiên vừa ngồi bật dậy vừa gào toáng lên :
- Ta vẫn sống! Ta không chết!
Quá bất ngờ, ngay bên cạnh nó bỗng có thanh âm nhừa nhựa và khó nghe bỗng vang lên :
- Ngươi vẫn sống, đúng! Nhưng ngươi cũng không cách cái chết nhiều lắm đâu! Chớ vội mừng!
Đang mừng vì được sống, thanh âm này làm. Tiểu Thiên kinh hoảng! Nó dáo dác nhìn quanh :
- Ai vừa lên tiếng? Là người hay là ma?
Đáp lại, ở phía bên tả Tiểu Thiên liền có tiếng cười khùng khục phát ra :
- Nếu tà là ma, không lẽ chính bản thân ngươi hiện giờ cũng là ma? Ngươi kém đởm lược thế sao, tiểu oa nhi? Hừ... Hừ...
Cố giương mắt nhìn về phía tả, Tiểu Thiên phải thất vọng! Lớp sương vụ quá dày đặc đã hoàn toàn che khuất thị tuyến khiến nó không thể nhìn rõ, cho dù là chỉ nhìn thấy bóng hình của người vừa phát thoại!
Tuy nhiên, do đã biết đó là một con người sống. Tiểu Thiên có phần nào trấn tĩnh :
- Dù có nhiều đởm lược, trước cảnh ngộ này đương nhiên tiểu bối cũng phải hoảng sợ như bất kỳ ai khác! Như tiền bối, tiền bối có sợ không?
- Ta ư? ừm...! Ngươi nói đúng, có lẽ ta cũng phải có chút nào đó hoảng sợ? Mười năm rồi, ha... ha... có lẽ ta đã quá quen với cảnh sống cô tịch nên những cảm giác như hãi sợ hoặc vui mừng, ta hầu như đã quên! Quên thật rồi!... Ha... Ha...
Tràng cười của nhân vật ẩn diện làm cho Tiểu Thiên kinh tâm!
Và điều đó có lẽ đã bị nhân vật nọ nhìn thấy nên lập tức có tiếng hỏi :
- Đã biết ta không là ma, cớ sao ngươi lại sợ?
Tiểu Thiên cố trấn định :
- Tràng cười của tiền bối...! Dường như tiền bối cũng là một nhân vật võ lâm?
Thanh âm nọ có phần kinh ngạc :
- Ngươi hỏi câu này dường như ngươi không từng luyện võ công?!
Tiểu Thiên gật đầu :
- Đúng vậy! Tiểu bối chưa từng luyện võ! Và vì không muốn luyện nên tiểu bối mới lâm vào cảnh ngộ này!
Nhân vật nọ bỗng kêu :
- Lạ thật! Ngươi vẫn cử động được! Tại sao chứ? Sao ngươi bị rơi cao như thế mà xem ra thân thể vẫn nguyên lành?...
Tiểu Thiên ngơ ngác :
- Không phải tiền bối đã ra tay cứu mạng tiểu bối sao?
- Không! Ta chỉ giúp ngươi có một nửa, là làm cho ngươi rơi chậm lại! Nhưng... dường như nếu không có sự giúp đỡ của ta, ngươi vẫn có thể toàn mạng!...
Tiểu Thiên lắc đầu cả quyết :
- Chuyện đó nhứt định không thể có! Độ sâu của vực này chí ít phải là ngoài trăm trượng, bất luận ai rơi xuống cũng phải chết...
- Nhưng ngươi không chết, thử nói xem, điều gì đã xảy ra cho ngươi?!
Tiểu Thiên cười gượng :
- Người cứu mạng tiểu bối chính là tiền bối! Điều gì đã xảy ra cho tiểu bối chính tiền bối phải nói cho tiểu bối nghe thì đúng hơn!
Thanh âm nọ có phần nghi ngờ :
- Ta đã nói là ta chỉ giúp ngươi có một nửa! Ngươi toàn mạng, ta không lạ, chỉ lạ là tại sao ngươi vẫn có thể cử động như không bị việc gì?...
Tiểu Thiên ngơ ngác :
- Có lẽ tiểu bối gặp may! Và như vậy có lý nào tiền bối không mừng cho tiểu bối?...
- Hừ!... Ngươi thử đứng lên xem!
Tiểu Thiên đứng lên và lại nghe thanh âm kia tiếp tục bảo :
- Hãy đi lại phía ta! Nhanh nào!
Thoáng nghi ngờ, Tiểu Thiên vừa bước chậm vừa hỏi :
- Sao tiền bối không tự đi về phía tiểu bối?
Thanh âm kia thật kỳ lạ :
- Nếu ta có thể đi được thì đâu cần bảo ngươi đi về phía ta?
- Không đi được?
- Tại sao? Tiểu bối muốn... A... A...
Tiểu Thiên bật kêu vì bất ngờ bị một bàn tay chộp mạnh vào một bên thân đau nhói! Dù thế, nhờ nó đã đến khá gần nhân vật ẩn diện nọ nên bất đầu nhìn thấy những gì nó đang mong mỏi được nhìn thấy! Và nó lại kêu :
- A...? Ma...! Quái nhân...! A!... A...
Ngoài một bàn tay thật khẳng khiu vẫn đang chộp giữ Tiểu Thiên, những gì còn lại của nhân vật nọ, nói cho thật chính xác thì dường như đang góp phần tạo thành một vóc hình kinh tởm chưa thấy!
Ngự trị ngay trên một khuôn mặt sứt sẹo và nhiều chỗ nứt nẻ là những lọn tóc vừa dài vừa rối tung và cũng thật là nhơ bẩn.
Do khuôn mặt của nhân vật nọ quá quái dị lên ngũ quan cơ hồ lệch lạc! Nếu căn cứ vào diện dạo này Tiểu Thiên dù biết đó không phải một bóng ma thì có gọi là một quái nhân cũng không hề sai với sự thật.
Chưa hết, tứ chi của người ấy, bên tay tả chỉ còn lại một mỏm cụt và hai chân - Nếu có thể gọi đó là hai chân - Dù đang được mớ vải mục nát che phủ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên nhìn thấy đó là những đoạn xương khô khốc!
Nuốt khan chỗ nước bọt chỉ xuất hiện trong tưởng tượng Tiểu Thiên chợt hỏi một câu ngoài ý muốn :
- Tiền bối... Hình dạng của tiền bối như vậy? Tiền bối còn sống được sao?
Hoặc điều đó là câu hỏi vô thức của Tiểu Thiên. hoặc không muốn đáp lời hay giải thích, quái nhân bỗng thu tay về và cất giọng gừ gừ trong miệng, một cái miệng cứ nhe răng chôm chổm do vành môi bị xếch lên không thể che phủ hết miệng mồm :
- Thảo nào thân thể ngươi vẫn nguyên lành? Đây quả là điều hiếm thấy, toàn bộ kinh mạch ngươi dường như đã được bảo hộ, có lẽ do một loại linh dược cực kỳ trân quý nào đó ngươi đã từng ăn!
Sau những lời lẩm bẩm nhựa nhựa và khó nghe, quái nhân chợt long mắt nhìn Tiểu Thiên :
- Tiểu hài tử! Ngươi nói xem nào, ngươi đã ăn phải vật gì? Và ai đã xo ngươi xuống vực?
Đúng ra Tiểu Thiên sẽ không đáp và cũng sẽ không giới thích gì cả nhưng do ba chữ “Tiểu hài tử” hoàn toàn thân thiện của quái nhân đã khiến Tiểu Thiên thay đổi ý định!
Nó lên tiếng, nửa như đáp nửa như muốn tự giải thích cho bản thân hiểu rằng điều đó xảy ra chỉ là điều tình cờ đến bây giờ nó mới hiểu :
- Linh dược ư?
Rất có thể là Cửu diệp Tử Linh thảo!
Quái nhân sững người :
- Cửu diệp Tử Linh thảo?! Ngươi bảo ngươi đã ăn đúng loại kỳ thảo đó?
Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên nhìn quái nhân dò xét :
- Phải chăng tiến bối muốn nói, nếu tiểu bối không nhờ dược lực thần hiệu của Cửu diệp Tử Linh thảo, lúc rơi xuống đáy vực tiểu bối sẽ chết hoặc chí ít cũng phải biến thành một... một phế nhân như tiền bối?
Quái nhân có phần chạnh lòng do hai tiếng phế nhân của Tiểu Thiên.
Quái nhân thu ánh mắt về và lẩm bẩm :
- Phế nhân? Phải chi ta cũng có sự may mắn như ngươi! Hà...! Cửu diệp Tử Linh thảo nếu được phát huy hết diệu lực, kinh mạch sẽ được bảo hộ, xương cốt sẽ cứng như hóa đá, tấm thân sẽ biến thành kim cương bất hoại, đao thương dù sắc bén cũng không thể gây tổn thương! Nếu ta có được một nửa sự may mắn như ngươi...
Đang lúc quái nhân lầm bầm, Tiểu Thiên tuy vẫn nghe nhưng mắt thì lại nhìn vào cái miệng há hốc của quái nhân!Để rồi sau đó, bất chấp quái nhân đang nói chưa dứt lời, Tiểu Thiên do động tâm cứ kêu lên vì quá kinh ngạc :
- Lưỡi của tiễn bối? Dường như lưỡi của tiễn bối đã bị ai đó cắt đi một mẩu nhỏ!
Há to miệng, quái nhân cười khùng khục :
- Do ai cắt ư? Hừ...Hừ...! Ngươi tin không nếu ta bảo đó là kiệt tác của một người vốn luôn được ta xem như bào đệ? Hử?...
Thất kinh, Tiểu Thiên khẽ bước lùi :
- Là bào đệ của tiền bối? Đã là huynh đệ sao nỡ tương tàn? Y là ai?
Thở ra, quái nhân nhắm chặt hai mắt như bằng cách đó sẽ dễ dàng tìm lại hình ảnh của quá khứ, một hình ảnh như Tiểu Thiên vừa bảo: là huynh đệ sao nỡ tương tàn...
Đoán biết quái nhân đang trong tâm trạng cực kỳ thương tâm, Tiểu Thiên bỗng cho tay vào bọc áo! Và khi lấy tay ra, Tiểu Thiến khẽ ấn vào cánh tay xương xẩu duy nhất còn lại của quái nhân :
- Tiểu bối có vật này cho tiền bối!
Quái nhân mở to hai mắt :
- Là vật gì vậy, tiểu hài tử?
Hỏi xong, do nhìn rõ vật vừa được Tiểu Thiên trao cho, quái nhân kêu thảng thốt :
- Cửu diệp Tử Linh thảo?! Đúng là Cửu diệp Tử Linh thảo rồi!
Ha... Ha... Ha... Ha ha ha...
Cũng vui mừng như quái nhân đang vui mừng. Tiểu Thiên khẽ khàng lên tiếng :
- Vật này suýt bị lão đạo Linh Hóa chiếm đoạt. Nếu nó có thể giúp ích cho tiễn bối...
Câu nói của Tiểu Thiên bị tiếng quát đột ngột của quái nhân cắt đứt! Quái nhân lại chộp vào người Tiểu Thiên, miệng kêu lên như quát :
- Lão đạo nào! Linh Hóa nào? Phải chăng ngươi muốn ám chỉ người hiện giờ là Đạo chủ của Huyền Thông Linh Đạo?
Tiểu Thiên kinh ngạc :
- Tiền bối cũng biết lão ác đạo đó sao?
Sau một lúc sững sờ, quái nhân bỗng thay đổi thái độ! Với lời lẽ ôn tồn, quái nhân bảo :
- Ngươi gọi y là ác đạo, nào, ngươi biết gì về y, hãy kể ra xem nào!
Kể ư?
Với những gì chất chứa trong lòng, Tiểu Thiên như tìm được một cơ hội để trút bỏ bằng hết! Nó kể :
- Sau khi biết trong tay tiểu bối có ba chiếc lá Tử Linh thảo, tuy chúng đã bị bọn Thất tinh nhanh tay đoạt mất, lão đạo Linh Hóa vẫn đưa tiểu bối về Huyền Thông Linh Đạo...
Tuy có nhiều lần quái nhân tỏ dấu hiệu như muốn nói xen vào nhưng sau cùng do đủ nhẫn nại, quái nhân chờ đến khi Tiểu Thiên thuật xong mới lên tiếng :
- Gã Hóa Thông nói đúng! Linh Hóa định sau khi ngươi luyện xong tâm pháp Huyền Thông Đồng Nguyên Công, y sẽ cưỡng ép ngươi chữa tri cho y. Và nhân đó, y sẽ chiếm đoạt hết toàn bộ chân nguyên của ngươi! Cũng may là ngươi đã từ chối và bây giờ là hoàn toàn thoát khỏi tay y!
Tiểu Thiên gật đầu :
- Nếu tiền bối cũng nói như vậy Hóa Thông chính là ân nhân cứu mạng của tiểu bối?
Quái nhân cười nửa miệng :
- Vị tất Hóa công thật sự tốt với ngươi!
Tiểu Thiên nghi hoặc :
- Sao tiền bối nghi ngờ Hóa Thông?
- Ngươi bảo Hóa Thông chính là đệ tử của Linh Hóa? Đã là đệ tử có lý nào y lại không biết cách xuất nhập Hỗn Nguyên Thông Huyền trận? Ta ngờ y cố tình nói như vậy để dối gạt ngươi, y nhất định có dụng ý không tốt!
Tiểu Thiên vân khăng khăng :
- Chính Hóa Thông cũng có ý muốn rời khỏi Huyền Thông Linh Đạo!
Quái nhân cười lạt :
- Từ từ, nếu sau này có cơ hội tự ngươi sẽ tìm hiểu và sẽ biết thực hư thế nào! Cũng vậy, nha đầu Thiếu đạo chủ như ngươi vừa kể, ả nhất định không phải cốt nhục của Linh Hóa!
Tiểu Thiên giật mình :
- Sao tiền bối biết?
- Bất kỳ ai, một khi đã luyện Huyền Thông Đồng Nguyên Công, người đó không được gần nữ sắc! Trừ phi kẻ đó tự nguyện phế bỏ bao công phu đã tu luyện! Linh Hóa không phải hạng người đó! Cả ta nữa, ta cũng không dám!
- Tiền bối nói cả cũng tiền bối cũng không dám, điều này có nghĩa gì?
Quái nhân sa sầm nét mặt :
- Vì ta đã từng là nghĩa huynh, sau đó là bào huynh và là sư huynh của Linh Hóa!
- Tiền bối?!...
Quái nhân xua tay :
- Chuyện xảy ra đã lâu rồi, kể từ lúc ta còn là một truyền nhân thực thụ cua sư phụ ta; Đạo chủ Huyền Thống Linh Đạo! Lúc đó, ta tình cờ gặp y, lúc y còn mang tên Hồ Khắc Vọng. Cảm thấy y là người có nghĩa khí, ta và y kết nghĩa kim bằng! Ta đưa y về sơn môn, quyết tình cầu xin sư phụ gia ân thu nhận y làm đệ tử!
Quái nhấn thở dài :
- Lúc cùng ta kết nghĩa kim bằng là y đã có dụng ý! Do ta kém suy xét nên không nhận ra! Vậy mà khi sư phụ ta do có kinh lịch hơn người đã nhận ra y là kẻ có tâm địa không tốt, ta vẫn khăng khăng bênh vực y! Mãi sau này, lúc sư phụ ta tạ thế, ta chính thức tiếp nhận môn hộ, ta vẫn xem trọng y và tự ta đích thân truyền thụ võ nghệ cho y! Kết quả, là...
Tiểu Thiên nôn nóng :
- Linh Hóa đã hãm hại tiền bối?
Quái nhân gật đầu :
- Do ta bất phòng nên phải lầm kế thâm độc của y! Đầu tiên chỉ là một tiệc rượu vô thưởng vô phạt, đến nỗi ta không hề biết y đã âm thầm cho vào chén rượu của ta một loại dược vật được giới giang hồ gọi là Xuân Tình dược! Chỉ đến khi ta bị dục hỏa bộc phát, ta có biết thì đã muội! Y đặt ta vào tình trạng nếu không nhân cận với nữ sắc thì phải chết! Hơn nữa, lúc đó thần trí ta đã bị lửa dục che mờ, ta đâu còn biết gì nữa! Đến khi ta tỉnh dậy...
Tiểu Thiên kinh tâm :
- Gần nữ sắc! Có nghĩa là Huyền Thông Đồng Nguyên Công của tiền bối đã bị phá hủy?
Quái nhân chợt nấc lên :
- Chính là dụng ý của y! Ta bị y sanh cầm và Huyền Thông Linh Đạo, cơ nghiệp mấy mươi năm của Tổ sư sáng lập cũng rơi vào tay y!
- Tội của lão thật đáng chết!
Quái nhân gật đầu :
- Ta cũng nghĩ như ngươi! Do đó, một mặt ta vờ nhẫn nhục, chịu đựng mọi sự sỉ nhục của y, một mặt ta âm thầm khổ luyện Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc, công phu có từ thời thượng cổ như ngươi đã nhìn thấy!
- Rồi tiền bối đã luyện được?
Quái nhân lắc đầu :
- Do là công phu có từ thời thượng cổ nên chỉ có đồ hình mà không có kinh văn, ta chỉ kịp ghi nhận một vài phát hiện cần thiết thì bị y phát hiện!...
Quái nhân bỗng tỏ ra giận dữ :
- Y ngờ ta dã thấu triệt công phu đó nên dùng nhục hình ép ta phải cung xưng! Do ta không có gì để nói và không thể nói, mười năm trước y đã nhẫn tâm xô ta xuống vực, sau khi cắt một mẩu lưỡi của ta!
Tiểu Thiên trợn mắt :
- Lão đáng chết trăm lần! Mối thù này tiến bối cần phải báo phục!
Quái nhân cười thảm, từ từ trao lại ba chiếc lá Tử Linh thảo cho Tiểu Thiên :
- Đã muộn rồi! Cho dù có đủ chín chiếc lá Tử Linh thảo, hoặc có tiên đan thần dược đi chăng nữa, đối với ta đều là vô dụng! Hảo hài tử! Ngươi có tâm địa thật tốt, ta ghi nhận hảo ý của ngươi! Ngươi cất đi! Chính ngươi sau này sẽ phải cần đến!
Dứt lời, trước khi Tiểu Thiên cất ba chiếc lá vào người; quái nhân bỗng nghiêng người về phía sau và dùng cánh tay duy nhất để mò tìm vật gì đó ở dưới đống đất đá lổn nhổn! Lúc ngồi nguyên vị trở lại, quái nhân đưa cho Tiểu Thiên xem dăm bảy chiếc lá khô :
- Suốt mười năm buộc phải ẩn thân ở đây, không lúc nào ta không nghĩ đến Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc! Nhờ đó, ta cũng có đôi chút tựu thành!
Quái nhân mỉm cười và trao những chiếc lá khô cho Tiểu Thiên :
- Để ghi lại những điều đã thức ngộ, ta không còn cách nào khác đành phải dùng lá thay giấy, dùng vật nhọn thay cho bút! Ta tặng cả cho ngươi! Ngươi xem thử xem!
Nhìn vào từng chiếc lá khô, Tiểu Thiên cười ngượng với quái nhân :
- Đây là tâm huyết của tiền bối, tiểu bối không có công nên không thể nhận!
Quái nhân xua tay :
- Đằng nào ta cũng là kẻ sắp chết, ta trao cho ngươi không phải không có điều kiện!
Tiểu Thiên ngây người :
- Điều kiện gì, tiền bối?
Quái nhân nghiêm mặt :
- Ta muốn sau này dùng chính công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc đánh lại Linh Hóa, không lẽ ngươi không muốn điều đó?
Tiểu Thiên càng có cái cười gượng gạo hơn :
- Muốn thì có muốn, nhưng liệu tiểu bối có đủ năng lực không?
Quái nhân cả quyết :
- Nhất định phải đủ! Suốt mười năm chiêm nghiệm, ta có cảm nhận công phu này thật là cao sâu, có thể sánh với thiên hạ đệ nhất công phu hiện nay là Càn Khôn Thiên Địa nhị tuyệt thức!...
Lại đưa tay chỉ vào những chiếc lá khô vừa trao cho Tiểu Thiên, quái nhân hăm hở giải thích :
- Trong Thất Cầm đồ hình, như ta đã ghi lại trên đó, ta tin chắc là ta đã phát hiện một loại nội công tâm pháp thượng thừa... Bản thân ngươi đang có diệu lực cực kỳ quý báu của Cửu diệp Tử Linh thảo bổ trợ, nếu ngươi chuyên chú luyện theo, nhất định sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn.
Và quái nhân lại mỉm cười với tiểu Thiên :
- Ngươi chưa từng luyện võ nên xem ra ngươi có phần hờ hững với những gì ta vừa nói! Được rồi, để ta giải thích cho ngươi hiểu! Điều tiên quyết để có công phu hơn người là cần phải có nội công thâm hậu! Muốn có nội công thâm hậu ngươi phải có tâm pháp thượng thừa. Mà tâm pháp thượng thừa... hà... hà... hiện ngươi đã có trong tay! Ngươi thử đọc xem, ta ghi có rõ không?
Chẳng hề tỏ ra phẫn kích như thái độ hiện giờ của quái nhân, Tiểu Thiên chỉ nhẹ nhàng cúi đầu đáp tạ :
- Tiểu bối hiểu rồi! Đa tạ thịnh ý và sự tài bồi của tiền bối.
Nhưng quái nhân vẫn bảo :
- Ngươi chưa xem qua kia mà? Đâu vội gì phải nói lời đáp tạ?
Phát hiện Tiểu Thiên không những không chịu xem mà dường như còn đang có ý nhét tất cả những chiếc lá vàng khè vào bọc áo, quái nhân bất bình đưa tay giằng lại :
- Tại sao ngươi không chịu xem? Người xem thường tâm huyết của ta hay...
Quái nhân bỗng dừng lời! Và sau đó ở quái nhân liền xuất hiện sự kinh ngạc tột bực :
- Sao lại thế này? Những chữ ta cố tình dùng vật nhọn châm vào để lưu lại kinh văn, tại sao bây giờ chỉ còn là những vết lam nham? Chữ không ra chữ? Tại sao chứ?
...
Đinh tâm không cho quái nhân biết điều đó, nhưng không ngờ lại bị quái nhân phát hiện, Tiểu Thiên ái ngại cho sự tuyệt vọng của quái nhân :
- Lũ kiến! Chính lũ kiến đã phá hủy tất cả!
Quái nhân sáu một lúc bàng hoàng và tuyệt vọng, bỗng ngửa mặt cười dài :
- Sao ngươi không nói sớm hơn? Ngươi sợ ta phiền não vì bao công lao của ta đã bị lũ kiến rắc rối phá hủy? Tốt, tốt lắm, ngươi là một đứa bé tốt! Ha...Ha...
Ngỡ quái nhân vì tuyệt vọng sẽ bi quan, Tiểu Thiên có phần mừng vì quái nhân có thừa định lực để vượt qua điều đó!
Bất ngờ quái nhân ngưng cười :
- Không được! Tâm huyết của ta không thể trong phút chốc bị tan thanh mây khói! Ngươi mau lại đây!
Bảo Tiểu Thiên lại nhưng chinh quái nhân đã dùng tay lôi nó đến!
Vừa ấn Tiểu Thiên ngồi xuống, quái nhân vừa thầm thì nói như rót vào tai :
- Tuy ta không thể nhớ hết những gì ta đã ghi nhưng đại lược tâm pháp đó là thế này...
Vừa lầm thầm giảng giải cho Tiểu Thiên hiểu về tâm pháp Thất Cầm, quái nhân vừa đặt bàn tay vào ngay phần bụng dưới của Tiểu Thiên! ở đó, như Tiểu Thiên cảm nhận, đang có một luồng nhiệt khi cứ từ từ thâm nhập vào bên trong thân thể Tiểu Thiên!
Do không biết quái nhân đang làm gì nên Tiểu Thiên dù kinh ngạc nhưng vẫn chú tâm nghe từng lời giảng giải.
Thanh âm của quái nhân cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Sau cùng Tiểu Thiên bàng hoàng khi nghe quái nhân nói qua hơi thở nhẹ đường tơ.
- Nhờ tâm pháp đó, ta cũng đã tái luyện được mười năm công phu tu vi? Ta tặng tất cả cho ngươi! Nhớ... hãy cùng công phu Thất Cầm... đánh lại... đánh lại tên súc sinh... Hồ... Khấc...
Bàn tay của quái nhân liền rời ra, luồng nhiệt khí thấm nhập cũng chấm dứt!
Tiểu Thiên bật kêu khi nhìn thấy thân hình của quái nhân lảo đảo :
- Tiền bối!...
Quái nhân cố mở mắt nhưng rốt cuộc chỉ là những tia mắt đã lạc thần!
Tiểu Thiền gào lên :
- Tiền bối!
Quái nhân hé miệng :
- Ta!... Hự!
Thế là hết! Quái nhân nhắm mắt, ngậm miệng! Lão đã vĩnh viễn ra đi!
Chừa tin lắm vào điều này, Tiểu Thiên khẽ cắn nhẹ vào lưỡi: đau!
Mừng rỡ, Tiểu Thiên vừa ngồi bật dậy vừa gào toáng lên :
- Ta vẫn sống! Ta không chết!
Quá bất ngờ, ngay bên cạnh nó bỗng có thanh âm nhừa nhựa và khó nghe bỗng vang lên :
- Ngươi vẫn sống, đúng! Nhưng ngươi cũng không cách cái chết nhiều lắm đâu! Chớ vội mừng!
Đang mừng vì được sống, thanh âm này làm. Tiểu Thiên kinh hoảng! Nó dáo dác nhìn quanh :
- Ai vừa lên tiếng? Là người hay là ma?
Đáp lại, ở phía bên tả Tiểu Thiên liền có tiếng cười khùng khục phát ra :
- Nếu tà là ma, không lẽ chính bản thân ngươi hiện giờ cũng là ma? Ngươi kém đởm lược thế sao, tiểu oa nhi? Hừ... Hừ...
Cố giương mắt nhìn về phía tả, Tiểu Thiên phải thất vọng! Lớp sương vụ quá dày đặc đã hoàn toàn che khuất thị tuyến khiến nó không thể nhìn rõ, cho dù là chỉ nhìn thấy bóng hình của người vừa phát thoại!
Tuy nhiên, do đã biết đó là một con người sống. Tiểu Thiên có phần nào trấn tĩnh :
- Dù có nhiều đởm lược, trước cảnh ngộ này đương nhiên tiểu bối cũng phải hoảng sợ như bất kỳ ai khác! Như tiền bối, tiền bối có sợ không?
- Ta ư? ừm...! Ngươi nói đúng, có lẽ ta cũng phải có chút nào đó hoảng sợ? Mười năm rồi, ha... ha... có lẽ ta đã quá quen với cảnh sống cô tịch nên những cảm giác như hãi sợ hoặc vui mừng, ta hầu như đã quên! Quên thật rồi!... Ha... Ha...
Tràng cười của nhân vật ẩn diện làm cho Tiểu Thiên kinh tâm!
Và điều đó có lẽ đã bị nhân vật nọ nhìn thấy nên lập tức có tiếng hỏi :
- Đã biết ta không là ma, cớ sao ngươi lại sợ?
Tiểu Thiên cố trấn định :
- Tràng cười của tiền bối...! Dường như tiền bối cũng là một nhân vật võ lâm?
Thanh âm nọ có phần kinh ngạc :
- Ngươi hỏi câu này dường như ngươi không từng luyện võ công?!
Tiểu Thiên gật đầu :
- Đúng vậy! Tiểu bối chưa từng luyện võ! Và vì không muốn luyện nên tiểu bối mới lâm vào cảnh ngộ này!
Nhân vật nọ bỗng kêu :
- Lạ thật! Ngươi vẫn cử động được! Tại sao chứ? Sao ngươi bị rơi cao như thế mà xem ra thân thể vẫn nguyên lành?...
Tiểu Thiên ngơ ngác :
- Không phải tiền bối đã ra tay cứu mạng tiểu bối sao?
- Không! Ta chỉ giúp ngươi có một nửa, là làm cho ngươi rơi chậm lại! Nhưng... dường như nếu không có sự giúp đỡ của ta, ngươi vẫn có thể toàn mạng!...
Tiểu Thiên lắc đầu cả quyết :
- Chuyện đó nhứt định không thể có! Độ sâu của vực này chí ít phải là ngoài trăm trượng, bất luận ai rơi xuống cũng phải chết...
- Nhưng ngươi không chết, thử nói xem, điều gì đã xảy ra cho ngươi?!
Tiểu Thiên cười gượng :
- Người cứu mạng tiểu bối chính là tiền bối! Điều gì đã xảy ra cho tiểu bối chính tiền bối phải nói cho tiểu bối nghe thì đúng hơn!
Thanh âm nọ có phần nghi ngờ :
- Ta đã nói là ta chỉ giúp ngươi có một nửa! Ngươi toàn mạng, ta không lạ, chỉ lạ là tại sao ngươi vẫn có thể cử động như không bị việc gì?...
Tiểu Thiên ngơ ngác :
- Có lẽ tiểu bối gặp may! Và như vậy có lý nào tiền bối không mừng cho tiểu bối?...
- Hừ!... Ngươi thử đứng lên xem!
Tiểu Thiên đứng lên và lại nghe thanh âm kia tiếp tục bảo :
- Hãy đi lại phía ta! Nhanh nào!
Thoáng nghi ngờ, Tiểu Thiên vừa bước chậm vừa hỏi :
- Sao tiền bối không tự đi về phía tiểu bối?
Thanh âm kia thật kỳ lạ :
- Nếu ta có thể đi được thì đâu cần bảo ngươi đi về phía ta?
- Không đi được?
- Tại sao? Tiểu bối muốn... A... A...
Tiểu Thiên bật kêu vì bất ngờ bị một bàn tay chộp mạnh vào một bên thân đau nhói! Dù thế, nhờ nó đã đến khá gần nhân vật ẩn diện nọ nên bất đầu nhìn thấy những gì nó đang mong mỏi được nhìn thấy! Và nó lại kêu :
- A...? Ma...! Quái nhân...! A!... A...
Ngoài một bàn tay thật khẳng khiu vẫn đang chộp giữ Tiểu Thiên, những gì còn lại của nhân vật nọ, nói cho thật chính xác thì dường như đang góp phần tạo thành một vóc hình kinh tởm chưa thấy!
Ngự trị ngay trên một khuôn mặt sứt sẹo và nhiều chỗ nứt nẻ là những lọn tóc vừa dài vừa rối tung và cũng thật là nhơ bẩn.
Do khuôn mặt của nhân vật nọ quá quái dị lên ngũ quan cơ hồ lệch lạc! Nếu căn cứ vào diện dạo này Tiểu Thiên dù biết đó không phải một bóng ma thì có gọi là một quái nhân cũng không hề sai với sự thật.
Chưa hết, tứ chi của người ấy, bên tay tả chỉ còn lại một mỏm cụt và hai chân - Nếu có thể gọi đó là hai chân - Dù đang được mớ vải mục nát che phủ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên nhìn thấy đó là những đoạn xương khô khốc!
Nuốt khan chỗ nước bọt chỉ xuất hiện trong tưởng tượng Tiểu Thiên chợt hỏi một câu ngoài ý muốn :
- Tiền bối... Hình dạng của tiền bối như vậy? Tiền bối còn sống được sao?
Hoặc điều đó là câu hỏi vô thức của Tiểu Thiên. hoặc không muốn đáp lời hay giải thích, quái nhân bỗng thu tay về và cất giọng gừ gừ trong miệng, một cái miệng cứ nhe răng chôm chổm do vành môi bị xếch lên không thể che phủ hết miệng mồm :
- Thảo nào thân thể ngươi vẫn nguyên lành? Đây quả là điều hiếm thấy, toàn bộ kinh mạch ngươi dường như đã được bảo hộ, có lẽ do một loại linh dược cực kỳ trân quý nào đó ngươi đã từng ăn!
Sau những lời lẩm bẩm nhựa nhựa và khó nghe, quái nhân chợt long mắt nhìn Tiểu Thiên :
- Tiểu hài tử! Ngươi nói xem nào, ngươi đã ăn phải vật gì? Và ai đã xo ngươi xuống vực?
Đúng ra Tiểu Thiên sẽ không đáp và cũng sẽ không giới thích gì cả nhưng do ba chữ “Tiểu hài tử” hoàn toàn thân thiện của quái nhân đã khiến Tiểu Thiên thay đổi ý định!
Nó lên tiếng, nửa như đáp nửa như muốn tự giải thích cho bản thân hiểu rằng điều đó xảy ra chỉ là điều tình cờ đến bây giờ nó mới hiểu :
- Linh dược ư?
Rất có thể là Cửu diệp Tử Linh thảo!
Quái nhân sững người :
- Cửu diệp Tử Linh thảo?! Ngươi bảo ngươi đã ăn đúng loại kỳ thảo đó?
Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên nhìn quái nhân dò xét :
- Phải chăng tiến bối muốn nói, nếu tiểu bối không nhờ dược lực thần hiệu của Cửu diệp Tử Linh thảo, lúc rơi xuống đáy vực tiểu bối sẽ chết hoặc chí ít cũng phải biến thành một... một phế nhân như tiền bối?
Quái nhân có phần chạnh lòng do hai tiếng phế nhân của Tiểu Thiên.
Quái nhân thu ánh mắt về và lẩm bẩm :
- Phế nhân? Phải chi ta cũng có sự may mắn như ngươi! Hà...! Cửu diệp Tử Linh thảo nếu được phát huy hết diệu lực, kinh mạch sẽ được bảo hộ, xương cốt sẽ cứng như hóa đá, tấm thân sẽ biến thành kim cương bất hoại, đao thương dù sắc bén cũng không thể gây tổn thương! Nếu ta có được một nửa sự may mắn như ngươi...
Đang lúc quái nhân lầm bầm, Tiểu Thiên tuy vẫn nghe nhưng mắt thì lại nhìn vào cái miệng há hốc của quái nhân!Để rồi sau đó, bất chấp quái nhân đang nói chưa dứt lời, Tiểu Thiên do động tâm cứ kêu lên vì quá kinh ngạc :
- Lưỡi của tiễn bối? Dường như lưỡi của tiễn bối đã bị ai đó cắt đi một mẩu nhỏ!
Há to miệng, quái nhân cười khùng khục :
- Do ai cắt ư? Hừ...Hừ...! Ngươi tin không nếu ta bảo đó là kiệt tác của một người vốn luôn được ta xem như bào đệ? Hử?...
Thất kinh, Tiểu Thiên khẽ bước lùi :
- Là bào đệ của tiền bối? Đã là huynh đệ sao nỡ tương tàn? Y là ai?
Thở ra, quái nhân nhắm chặt hai mắt như bằng cách đó sẽ dễ dàng tìm lại hình ảnh của quá khứ, một hình ảnh như Tiểu Thiên vừa bảo: là huynh đệ sao nỡ tương tàn...
Đoán biết quái nhân đang trong tâm trạng cực kỳ thương tâm, Tiểu Thiên bỗng cho tay vào bọc áo! Và khi lấy tay ra, Tiểu Thiến khẽ ấn vào cánh tay xương xẩu duy nhất còn lại của quái nhân :
- Tiểu bối có vật này cho tiền bối!
Quái nhân mở to hai mắt :
- Là vật gì vậy, tiểu hài tử?
Hỏi xong, do nhìn rõ vật vừa được Tiểu Thiên trao cho, quái nhân kêu thảng thốt :
- Cửu diệp Tử Linh thảo?! Đúng là Cửu diệp Tử Linh thảo rồi!
Ha... Ha... Ha... Ha ha ha...
Cũng vui mừng như quái nhân đang vui mừng. Tiểu Thiên khẽ khàng lên tiếng :
- Vật này suýt bị lão đạo Linh Hóa chiếm đoạt. Nếu nó có thể giúp ích cho tiễn bối...
Câu nói của Tiểu Thiên bị tiếng quát đột ngột của quái nhân cắt đứt! Quái nhân lại chộp vào người Tiểu Thiên, miệng kêu lên như quát :
- Lão đạo nào! Linh Hóa nào? Phải chăng ngươi muốn ám chỉ người hiện giờ là Đạo chủ của Huyền Thông Linh Đạo?
Tiểu Thiên kinh ngạc :
- Tiền bối cũng biết lão ác đạo đó sao?
Sau một lúc sững sờ, quái nhân bỗng thay đổi thái độ! Với lời lẽ ôn tồn, quái nhân bảo :
- Ngươi gọi y là ác đạo, nào, ngươi biết gì về y, hãy kể ra xem nào!
Kể ư?
Với những gì chất chứa trong lòng, Tiểu Thiên như tìm được một cơ hội để trút bỏ bằng hết! Nó kể :
- Sau khi biết trong tay tiểu bối có ba chiếc lá Tử Linh thảo, tuy chúng đã bị bọn Thất tinh nhanh tay đoạt mất, lão đạo Linh Hóa vẫn đưa tiểu bối về Huyền Thông Linh Đạo...
Tuy có nhiều lần quái nhân tỏ dấu hiệu như muốn nói xen vào nhưng sau cùng do đủ nhẫn nại, quái nhân chờ đến khi Tiểu Thiên thuật xong mới lên tiếng :
- Gã Hóa Thông nói đúng! Linh Hóa định sau khi ngươi luyện xong tâm pháp Huyền Thông Đồng Nguyên Công, y sẽ cưỡng ép ngươi chữa tri cho y. Và nhân đó, y sẽ chiếm đoạt hết toàn bộ chân nguyên của ngươi! Cũng may là ngươi đã từ chối và bây giờ là hoàn toàn thoát khỏi tay y!
Tiểu Thiên gật đầu :
- Nếu tiền bối cũng nói như vậy Hóa Thông chính là ân nhân cứu mạng của tiểu bối?
Quái nhân cười nửa miệng :
- Vị tất Hóa công thật sự tốt với ngươi!
Tiểu Thiên nghi hoặc :
- Sao tiền bối nghi ngờ Hóa Thông?
- Ngươi bảo Hóa Thông chính là đệ tử của Linh Hóa? Đã là đệ tử có lý nào y lại không biết cách xuất nhập Hỗn Nguyên Thông Huyền trận? Ta ngờ y cố tình nói như vậy để dối gạt ngươi, y nhất định có dụng ý không tốt!
Tiểu Thiên vân khăng khăng :
- Chính Hóa Thông cũng có ý muốn rời khỏi Huyền Thông Linh Đạo!
Quái nhân cười lạt :
- Từ từ, nếu sau này có cơ hội tự ngươi sẽ tìm hiểu và sẽ biết thực hư thế nào! Cũng vậy, nha đầu Thiếu đạo chủ như ngươi vừa kể, ả nhất định không phải cốt nhục của Linh Hóa!
Tiểu Thiên giật mình :
- Sao tiền bối biết?
- Bất kỳ ai, một khi đã luyện Huyền Thông Đồng Nguyên Công, người đó không được gần nữ sắc! Trừ phi kẻ đó tự nguyện phế bỏ bao công phu đã tu luyện! Linh Hóa không phải hạng người đó! Cả ta nữa, ta cũng không dám!
- Tiền bối nói cả cũng tiền bối cũng không dám, điều này có nghĩa gì?
Quái nhân sa sầm nét mặt :
- Vì ta đã từng là nghĩa huynh, sau đó là bào huynh và là sư huynh của Linh Hóa!
- Tiền bối?!...
Quái nhân xua tay :
- Chuyện xảy ra đã lâu rồi, kể từ lúc ta còn là một truyền nhân thực thụ cua sư phụ ta; Đạo chủ Huyền Thống Linh Đạo! Lúc đó, ta tình cờ gặp y, lúc y còn mang tên Hồ Khắc Vọng. Cảm thấy y là người có nghĩa khí, ta và y kết nghĩa kim bằng! Ta đưa y về sơn môn, quyết tình cầu xin sư phụ gia ân thu nhận y làm đệ tử!
Quái nhấn thở dài :
- Lúc cùng ta kết nghĩa kim bằng là y đã có dụng ý! Do ta kém suy xét nên không nhận ra! Vậy mà khi sư phụ ta do có kinh lịch hơn người đã nhận ra y là kẻ có tâm địa không tốt, ta vẫn khăng khăng bênh vực y! Mãi sau này, lúc sư phụ ta tạ thế, ta chính thức tiếp nhận môn hộ, ta vẫn xem trọng y và tự ta đích thân truyền thụ võ nghệ cho y! Kết quả, là...
Tiểu Thiên nôn nóng :
- Linh Hóa đã hãm hại tiền bối?
Quái nhân gật đầu :
- Do ta bất phòng nên phải lầm kế thâm độc của y! Đầu tiên chỉ là một tiệc rượu vô thưởng vô phạt, đến nỗi ta không hề biết y đã âm thầm cho vào chén rượu của ta một loại dược vật được giới giang hồ gọi là Xuân Tình dược! Chỉ đến khi ta bị dục hỏa bộc phát, ta có biết thì đã muội! Y đặt ta vào tình trạng nếu không nhân cận với nữ sắc thì phải chết! Hơn nữa, lúc đó thần trí ta đã bị lửa dục che mờ, ta đâu còn biết gì nữa! Đến khi ta tỉnh dậy...
Tiểu Thiên kinh tâm :
- Gần nữ sắc! Có nghĩa là Huyền Thông Đồng Nguyên Công của tiền bối đã bị phá hủy?
Quái nhân chợt nấc lên :
- Chính là dụng ý của y! Ta bị y sanh cầm và Huyền Thông Linh Đạo, cơ nghiệp mấy mươi năm của Tổ sư sáng lập cũng rơi vào tay y!
- Tội của lão thật đáng chết!
Quái nhân gật đầu :
- Ta cũng nghĩ như ngươi! Do đó, một mặt ta vờ nhẫn nhục, chịu đựng mọi sự sỉ nhục của y, một mặt ta âm thầm khổ luyện Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc, công phu có từ thời thượng cổ như ngươi đã nhìn thấy!
- Rồi tiền bối đã luyện được?
Quái nhân lắc đầu :
- Do là công phu có từ thời thượng cổ nên chỉ có đồ hình mà không có kinh văn, ta chỉ kịp ghi nhận một vài phát hiện cần thiết thì bị y phát hiện!...
Quái nhân bỗng tỏ ra giận dữ :
- Y ngờ ta dã thấu triệt công phu đó nên dùng nhục hình ép ta phải cung xưng! Do ta không có gì để nói và không thể nói, mười năm trước y đã nhẫn tâm xô ta xuống vực, sau khi cắt một mẩu lưỡi của ta!
Tiểu Thiên trợn mắt :
- Lão đáng chết trăm lần! Mối thù này tiến bối cần phải báo phục!
Quái nhân cười thảm, từ từ trao lại ba chiếc lá Tử Linh thảo cho Tiểu Thiên :
- Đã muộn rồi! Cho dù có đủ chín chiếc lá Tử Linh thảo, hoặc có tiên đan thần dược đi chăng nữa, đối với ta đều là vô dụng! Hảo hài tử! Ngươi có tâm địa thật tốt, ta ghi nhận hảo ý của ngươi! Ngươi cất đi! Chính ngươi sau này sẽ phải cần đến!
Dứt lời, trước khi Tiểu Thiên cất ba chiếc lá vào người; quái nhân bỗng nghiêng người về phía sau và dùng cánh tay duy nhất để mò tìm vật gì đó ở dưới đống đất đá lổn nhổn! Lúc ngồi nguyên vị trở lại, quái nhân đưa cho Tiểu Thiên xem dăm bảy chiếc lá khô :
- Suốt mười năm buộc phải ẩn thân ở đây, không lúc nào ta không nghĩ đến Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc! Nhờ đó, ta cũng có đôi chút tựu thành!
Quái nhân mỉm cười và trao những chiếc lá khô cho Tiểu Thiên :
- Để ghi lại những điều đã thức ngộ, ta không còn cách nào khác đành phải dùng lá thay giấy, dùng vật nhọn thay cho bút! Ta tặng cả cho ngươi! Ngươi xem thử xem!
Nhìn vào từng chiếc lá khô, Tiểu Thiên cười ngượng với quái nhân :
- Đây là tâm huyết của tiền bối, tiểu bối không có công nên không thể nhận!
Quái nhân xua tay :
- Đằng nào ta cũng là kẻ sắp chết, ta trao cho ngươi không phải không có điều kiện!
Tiểu Thiên ngây người :
- Điều kiện gì, tiền bối?
Quái nhân nghiêm mặt :
- Ta muốn sau này dùng chính công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc đánh lại Linh Hóa, không lẽ ngươi không muốn điều đó?
Tiểu Thiên càng có cái cười gượng gạo hơn :
- Muốn thì có muốn, nhưng liệu tiểu bối có đủ năng lực không?
Quái nhân cả quyết :
- Nhất định phải đủ! Suốt mười năm chiêm nghiệm, ta có cảm nhận công phu này thật là cao sâu, có thể sánh với thiên hạ đệ nhất công phu hiện nay là Càn Khôn Thiên Địa nhị tuyệt thức!...
Lại đưa tay chỉ vào những chiếc lá khô vừa trao cho Tiểu Thiên, quái nhân hăm hở giải thích :
- Trong Thất Cầm đồ hình, như ta đã ghi lại trên đó, ta tin chắc là ta đã phát hiện một loại nội công tâm pháp thượng thừa... Bản thân ngươi đang có diệu lực cực kỳ quý báu của Cửu diệp Tử Linh thảo bổ trợ, nếu ngươi chuyên chú luyện theo, nhất định sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn.
Và quái nhân lại mỉm cười với tiểu Thiên :
- Ngươi chưa từng luyện võ nên xem ra ngươi có phần hờ hững với những gì ta vừa nói! Được rồi, để ta giải thích cho ngươi hiểu! Điều tiên quyết để có công phu hơn người là cần phải có nội công thâm hậu! Muốn có nội công thâm hậu ngươi phải có tâm pháp thượng thừa. Mà tâm pháp thượng thừa... hà... hà... hiện ngươi đã có trong tay! Ngươi thử đọc xem, ta ghi có rõ không?
Chẳng hề tỏ ra phẫn kích như thái độ hiện giờ của quái nhân, Tiểu Thiên chỉ nhẹ nhàng cúi đầu đáp tạ :
- Tiểu bối hiểu rồi! Đa tạ thịnh ý và sự tài bồi của tiền bối.
Nhưng quái nhân vẫn bảo :
- Ngươi chưa xem qua kia mà? Đâu vội gì phải nói lời đáp tạ?
Phát hiện Tiểu Thiên không những không chịu xem mà dường như còn đang có ý nhét tất cả những chiếc lá vàng khè vào bọc áo, quái nhân bất bình đưa tay giằng lại :
- Tại sao ngươi không chịu xem? Người xem thường tâm huyết của ta hay...
Quái nhân bỗng dừng lời! Và sau đó ở quái nhân liền xuất hiện sự kinh ngạc tột bực :
- Sao lại thế này? Những chữ ta cố tình dùng vật nhọn châm vào để lưu lại kinh văn, tại sao bây giờ chỉ còn là những vết lam nham? Chữ không ra chữ? Tại sao chứ?
...
Đinh tâm không cho quái nhân biết điều đó, nhưng không ngờ lại bị quái nhân phát hiện, Tiểu Thiên ái ngại cho sự tuyệt vọng của quái nhân :
- Lũ kiến! Chính lũ kiến đã phá hủy tất cả!
Quái nhân sáu một lúc bàng hoàng và tuyệt vọng, bỗng ngửa mặt cười dài :
- Sao ngươi không nói sớm hơn? Ngươi sợ ta phiền não vì bao công lao của ta đã bị lũ kiến rắc rối phá hủy? Tốt, tốt lắm, ngươi là một đứa bé tốt! Ha...Ha...
Ngỡ quái nhân vì tuyệt vọng sẽ bi quan, Tiểu Thiên có phần mừng vì quái nhân có thừa định lực để vượt qua điều đó!
Bất ngờ quái nhân ngưng cười :
- Không được! Tâm huyết của ta không thể trong phút chốc bị tan thanh mây khói! Ngươi mau lại đây!
Bảo Tiểu Thiên lại nhưng chinh quái nhân đã dùng tay lôi nó đến!
Vừa ấn Tiểu Thiên ngồi xuống, quái nhân vừa thầm thì nói như rót vào tai :
- Tuy ta không thể nhớ hết những gì ta đã ghi nhưng đại lược tâm pháp đó là thế này...
Vừa lầm thầm giảng giải cho Tiểu Thiên hiểu về tâm pháp Thất Cầm, quái nhân vừa đặt bàn tay vào ngay phần bụng dưới của Tiểu Thiên! ở đó, như Tiểu Thiên cảm nhận, đang có một luồng nhiệt khi cứ từ từ thâm nhập vào bên trong thân thể Tiểu Thiên!
Do không biết quái nhân đang làm gì nên Tiểu Thiên dù kinh ngạc nhưng vẫn chú tâm nghe từng lời giảng giải.
Thanh âm của quái nhân cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Sau cùng Tiểu Thiên bàng hoàng khi nghe quái nhân nói qua hơi thở nhẹ đường tơ.
- Nhờ tâm pháp đó, ta cũng đã tái luyện được mười năm công phu tu vi? Ta tặng tất cả cho ngươi! Nhớ... hãy cùng công phu Thất Cầm... đánh lại... đánh lại tên súc sinh... Hồ... Khấc...
Bàn tay của quái nhân liền rời ra, luồng nhiệt khí thấm nhập cũng chấm dứt!
Tiểu Thiên bật kêu khi nhìn thấy thân hình của quái nhân lảo đảo :
- Tiền bối!...
Quái nhân cố mở mắt nhưng rốt cuộc chỉ là những tia mắt đã lạc thần!
Tiểu Thiền gào lên :
- Tiền bối!
Quái nhân hé miệng :
- Ta!... Hự!
Thế là hết! Quái nhân nhắm mắt, ngậm miệng! Lão đã vĩnh viễn ra đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook