Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị
Chương 41: Thiên Đình

"Thôi đưa nàng xuống đi, kêu người canh trừng cố gắng khuyên nhủ nàng"

Nói xong lão giả lắc đầu, một mình lẻ loi bước ra nghị sự đường. Vừa ra ngoài nước mắt lão giả bắt đầu tuôn ra,ngửa mặt lên trời khẽ nói:

"Hazzz..... Lão đệ,huynh không thể giữ được Hồ tộc á, huynh xuống dưới suối vàng không có mặt mũi gặp đệ,gặp lại các vị liệt tổ liệt tông á..... Haiz Trời cao nếu như ngài nghe thấy lời kêu gọi của con,con xin ngài hãy cứu giúp lấy hồ tộc"

.........

Cùng lúc đấy trên Thiên Đình, trong căn phòng nguy nga tráng lệ, một người mặc áo giáp lười biếng nằm trên ghế, xung quanh là hơn 10 vạn Thiên Binh vẻ mặt cung kính ngước nhìn lên người thanh niên.

"Báo....... "

Một tiếng kêu vang từ ngoài sảnh vang vào, người thanh niên lười biếng duỗi eo nhìn về phía người mới chạy vào nói:

"Nha...... Đến rồi"

Người mới vào mặc một bộ áo giáp, bên trên khắc những họa tiết bằng đầu rồng, sau lưng áo giáp khắc một chữ Thiên, biểu tượng cho quân đội tinh nhuệ của Thiên Đế. Người đến cung kính quỳ dưới đất hai tay dâng lên một tờ giấy cung kính nói:

"Thiên Đế, Ngọc Hoàng xin mời ngài ra đánh trận dẹp loạn ma giới".

"Nha..... Có đúng cái nho nhỏ ma giới cũng không có dẹp xong,..... Hazzz Thiên Đình ta không thể nào ngờ được lại yếu đến như thế này. Thôi truyền tin xuống sáng mai ta sẽ một mình ngự giá thân trinh ra dẹp loạn ma giới"

Xung quanh binh lính nghe thấy Thiên Đế một trận than thở lại vô ngữ, đầu của mỗi người đều hiện lên vòng suy nghĩ:

"Không phải Thiên Đình quá yếu có được hay không, với lại ma giới cũng không có nhỏ như ngươi nghĩ. Mà là do ngươi quá mạnh "

Đến đây người binh lính quỳ gối dưới đất cũng vô ngữ nhưng sau một lúc cũng bừng tỉnh lại cung kính nói:

"Là..... Thiên Đế anh mình, vi thần xin phép cáo lui"

"Ukm"

Thiên Đế lười biếng nằm trên ghế khẽ gật đầu, thấy vậy người lính mới chuẩn bị đứng dậy thối lui ra khỏi cung điện.

"Chờ tí "

Thiên Đế nhìn người binh lính chuẩn bị ra đi mới sực nhớ một việc hệ trọng khẽ gọi lại.

Người binh lính thấy Thiên Đế gọi lại người khẽ cúi xuống 90 độ,hai tay chộp thành 2 cái nắm đấm cung kính nói:

"Dạ.... Thiên Đế có việc gì cần vi thần"

"Ukm.... Ngươi dẫn theo 10 vạn binh lính ra dẹp loạn ma tộc đi, sáng mai ta sẽ ra tham gia chiến trường "

Nói xong Thiên Đế lôi ra một cái lệnh bài khảm ngọc trên khắc một chữ Trấn ném xuống đưa cho người binh lính khẽ nói:

"Đây là Trấn binh bài, ngươi cầm nó đem ra đưa cho Hoàng Lão Đệ, kêu hắn ráng cầm cự thêm tí nữa, ta ngủ một giấc rồi đi qua"

10 vạn thiên binh:.......

Mọi người xung quanh bây giờ đã không biết nên nói gì cho phải. Người ta Ngọc Hoàng đang bên ngoài đấu tranh diệt Ma Tộc. Đằng này hắn còn phải ngủ một giấc mới có thể ra ngoài diệt Ma Tộc.

"Là"

Người binh lính im lặng một hồi nghe Thiên Đế nói vậy mới làm một cái cúi người rồi ra ngoài đại sảnh. 10 vạn Thiên binh thấy vậy cũng bắt đầu theo người binh lính ra ngoài chiến trường diệt ma tộc.

Cả đại sảnh bây giờ còn đúng mỗi một mình Thiên Đế nằm trên ghế duỗi duỗi người. Qua một hồi lâu Thiên Đế mới nhảy bật dậy mặt vui mừng khẽ lẩm bẩm:

"Ha.... Ha lâu lắm rồi mới được giết người, ta ở trên Thiên Đình người sắp mệt chết rồi".

Lẩm bẩm một lúc Thiên Đế mới khẽ hô lên:

"Băng Băng lấy cho ta bộ Thánh Hoàng Chiến Giáp, ta quyết định phải ra ngoài giết một cái thống khoái "

Thiên Đế vừa hô xong xuất hiện trước mặt hắn là một bộ áo giáp màu hoàng kim,bên trên khắc hình một hình bát quái đồ, bên trong bát quái đồ là hình ảnh của 11 vị thánh thú. Bộ giáp nhìn được bao phủ bởi một vầng quang hoàng, hiện lên một vòng uy nghiêm.

Thiên Đế thấy bộ giáp mới bắt đầu suy nghĩ lại, lắc lắc đầu khẽ nói:

"Thôi Băng Băng ta nghĩ lại rồi, ngươi cất đi bộ chiến giáp. Lấy cho ta bộ thánh y đi"

Thiên Đế vừa nói xong bộ chiến giáp biến mất, trước mắt hắn xuất hiện bộ y phục màu trắng, bên trên thêu hình con rồng, bộ áo không có tỏa ra quang hoàng lấp lóe như bô chiến giáp kia. Nhìn thấy bộ y phục này mặt Thiên Đế hiện lên vẻ ôn nhu tay khẽ sờ khẽ nói:

"Thương nhi!"

Thiên Đế sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần, bắt đầu mặc lên bộ y phục. Từng cái áo giáp cứ thế mà rơi xuống, bây giờ cả người Thiên Đế đã được thay đổi bằng một bộ y phục màu trắng. Nhìn về phía đang bay lơ lửng bộ áo giáp Thiên Đế khẽ nói:

"Băng Nhi.... Cất cho ta bộ ảo ảnh chiến giáp này vào kho đi"

Thiên Đế vừa nói xong bộ áo giáp đang bay lơ lửng khẽ biến mất, thấy vậy Thiên Đế khẽ thoả mãn nở nụ cười nói:

"Băng Băng! Ngươi bao giờ linh trí có thể hóa hình, ta quyết định ngươi sẽ là trợ lí của ta"

"Thôi giờ ta đi ngủ, sáng mai còn phải đi giúp Ngọc Hoàng lão đệ nữa ".

Nói xong, Thiên Đế biến mất khỏi đại sảnh đi về căn phòng, cả người nhảy tót lên chiếc giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương