Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị
-
Chương 28: Giận vì hồng nhan
Tiếng hét Thiên Đế vang vọng hết xung quanh, mọi người bị ánh mắt của hắn liếc nhìn cũng nhao nhao im lặng không dám hò hét linh tinh, người của Thiên Đế tỏa ra một loại khí chất giống như 1000 con thánh thú đang tức giận, nguy hiểm, cao quý khiến cho tất cả mọi người hình thành nên một tầng áp lực vô hình.
Mà Thiếu Nữ được Thiên Đế chặn mắt đỏ lên khóc người bám vào Thiên Đế nức nở khóc.
"Ô..... Ô...... Ta..... Đây không phải xe của ta "
Cảm nhận được hơi nóng của thiếu nữ Thiên Đế khẽ lấy tay vỗ vỗ lưng vẻ mặt ôn nhu an ủi nói:
"Được rồi, ta biết không khóc nữa, khóc nhiều nhìn giống miêu "
Mà người Thiếu Nữ kia bị Thiên Đế an ủi càng khóc lợi hại hơn. Thấy vậy Thiên Đế khẽ đẩy người thiếu nữ kia ra lấy tay lau lau nước mắt trên mặt an ủi nói:
"Không khóc sau này nếu có việc gì gọi ta ta giúp cho "
Nếu bây giờ trên Thiên Đình mà thấy động tác của Thiên Đế mồm kiểu gì cũng phải há to đến nỗi có thể nhét quả trứng vào mà chửi, Cmn Thiên Đế bá đạo lạnh lùng đâu, bình thường nóng giận lạnh lùng đâu sao mà lại chuyển biến sang ôn nhu như này.
Còn về phía đám con gái Thiên Đế kiểu gì cũng phải nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía người thiếu nữ tay không bóp cổ nàng thì ta không tin.
Người thiếu nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Đế trái tim cũng bắt đầu nảy cũng không khóc nữa mà lấy tay khẽ lau nước mắt mặt đỏ lên mặt gật gật đầu khẽ kêu lên:
"Ukm "
Nhìn thấy người thiếu nữ kia không khóc nữa Thiên Đế cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người nói:
"Các ngươi vây quanh cô gái này làm gì, không thấy xe bao giờ hả, giờ ta nói thẳng ra chiếc xe này là của ta bọn ngươi không phải khó dễ nàng "
Có thể nói Thiên Đế bây giờ khác với lúc nãy ôn nhu mà chuyển sang một kiểu khí thế bá đạo nếu như người nào không biết cũng phải bảo hắn là hai người khác nhau.
Mà Thiếu Nữ thì mắt vẫn hơi đỏ sau lưng gắt gao ôm lấy Thiên Đế người còn khẽ nấc.
Lúc này Tô Triết mới từ dưới đất đứng dậy tau khẽ xoa mông mặt tươi cười hướng về phía Thiên Đế nói:
"Tiên Sinh thật xin lỗi ta không biết là sẽ có truyện này xảy ra "
Với Tô Triết Thiên Đế cũng không có trách tội mà chỉ khẽ mở miệng nói:
"Ngươi không có tội gì làm sao phải xin lỗi "
Tô Triết bị Thiên Đế nói vậy mặt cũng đỏ lên khẽ vặn vẹo quay về phía người Thiếu Nữ đang bám sau lưng Thiên Đế trách tội nói:
"Thanh Trúc còn đứng đấy làm gì ra đây xin lỗi Tiên Sinh "
Mà sau lưng Thanh Trúc vừa nín khóc nghe thấy Tô Triết trách tội mắt khẽ ngước lên nhìn Thiên Đế tay bám gắt gao vào gấu áo tiếp tục òa lên khóc.
"Oa.....oa..... Tiên.... Tiên.... Sinh....ta....thật.... Thật xin..... Xin lỗi ngài "
Mà Thiên Đế nghe thấy Thanh Trúc vừa khóc nức nở vừa nói vậy mặt hiện lên vẻ thương tiếc khẽ ôm vào trong ngực vỗ vỗ an ủi nói.
"Không sao,không có việc gì phải khóc. Truyện này ta không trách lỗi ngươi,ngươi ngừng khóc đi tí ta đền bù cho ngươi một bữa cơm coi ta xin lỗi ngươi đi"
Thanh Trúc nghe vậy nín khóc vừa nấc vừa ngước nhìn về phía Thiên Đế nói:
"Thật...... Hix..... Thật Sao "
Nghe thấy Thanh Trúc hỏi Thiên Đế tay vẫn vỗ vỗ lưng mặt khẽ cúi xuống tay xoa xoa nước mắt ôn nhu nói:
"Thật, ngươi chẳng nhẽ không tin ta "
Nghe Thiên Đế nói vậy Thanh Trúc lại chui vào ngực Thiên Đế khẽ nấc.
Mà đứng ngoài nhìn thấy động tác của Thiên Đế cùng Thanh Trúc, Tô Triết á khẩu không nói nên lời.
Còn Tống Giang đứng ngoài nhìn thấy như vậy mặt khẽ phồng lên vào ôm lấy Thiên Đế tức giận nói:
"Lạc Tiêu, không cho ngươi ôm cô gái khác"
Nói xong ánh mắt tức giận ngước lên nhìn Thiên Đế trông giống như một vị oán phụ,vừa nói vừa cố gắng tách Thanh Trúc cùng Thiên Đế ra, nhưng làm nàng thất vọng là tách Thanh Trúc không có ra ngược lại tay càng ngày càng bám gắt gao hơn vào Thiên Đế, một tay ôm chặt lấy Thiên Đế một tay đẩy Tống Giang ra trông rất giống như một đứa bé gắt gao ôm lấy đồ chơi của mình sợ có người cướp mất vậy.
Tống Giang bị đẩy ra ngoài hai má phồng lên tức giận giậm giậm chân xuống đất miệng không ngừng lẩm bẩm chửi:
"Lạc Tiêu ngốc, Lạc Tiêu xấu xa, Lạc Tiêu...... "
Đứng ngoài Băng Băng nhìn thấy Thiên Đế ôn nhu như vậy với một cô gái mặt cũng không ngừng hiện lên vẻ nghi hoặc trong lòng phức tạp suy nghĩ:
"Cô gái này là ai mà có thể khiến cho chủ nhân ôn nhu như vậy "
Việc này cũng không trách được Băng Băng, đổi lại người khác trên Thiên Đình nhìn thấy cảnh này cũng có suy nghĩ như vậy thôi, phải biết Thiên Đế thường thường rất lạnh lùng đối với phụ nữ, ngay cả thê tử cũng không có ( ngoại trừ Lâm Hình là trường hợp đặc biệt không tính) giờ lại tự dưng lộ ra vẻ ôn nhu như vậy với một người con gái hỏi sao ai tin được.
Mà lúc này Tô Triết nhìn thấy một màn này cả ba cô gái có người nghi hoặc, có người tức giận. Tình cảnh là một cái giở khóc giở cười á, hắn cũng không nhịn được mà khẽ thở dài cảm thán trong lòng suy nghĩ:
"Hazzzz..... Đúng là tuổi trẻ ta giới già này chắc cũng chẳng bao giờ hiểu được "
Mà Thiếu Nữ được Thiên Đế chặn mắt đỏ lên khóc người bám vào Thiên Đế nức nở khóc.
"Ô..... Ô...... Ta..... Đây không phải xe của ta "
Cảm nhận được hơi nóng của thiếu nữ Thiên Đế khẽ lấy tay vỗ vỗ lưng vẻ mặt ôn nhu an ủi nói:
"Được rồi, ta biết không khóc nữa, khóc nhiều nhìn giống miêu "
Mà người Thiếu Nữ kia bị Thiên Đế an ủi càng khóc lợi hại hơn. Thấy vậy Thiên Đế khẽ đẩy người thiếu nữ kia ra lấy tay lau lau nước mắt trên mặt an ủi nói:
"Không khóc sau này nếu có việc gì gọi ta ta giúp cho "
Nếu bây giờ trên Thiên Đình mà thấy động tác của Thiên Đế mồm kiểu gì cũng phải há to đến nỗi có thể nhét quả trứng vào mà chửi, Cmn Thiên Đế bá đạo lạnh lùng đâu, bình thường nóng giận lạnh lùng đâu sao mà lại chuyển biến sang ôn nhu như này.
Còn về phía đám con gái Thiên Đế kiểu gì cũng phải nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía người thiếu nữ tay không bóp cổ nàng thì ta không tin.
Người thiếu nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Đế trái tim cũng bắt đầu nảy cũng không khóc nữa mà lấy tay khẽ lau nước mắt mặt đỏ lên mặt gật gật đầu khẽ kêu lên:
"Ukm "
Nhìn thấy người thiếu nữ kia không khóc nữa Thiên Đế cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm mắt lạnh lùng liếc nhìn qua đám người nói:
"Các ngươi vây quanh cô gái này làm gì, không thấy xe bao giờ hả, giờ ta nói thẳng ra chiếc xe này là của ta bọn ngươi không phải khó dễ nàng "
Có thể nói Thiên Đế bây giờ khác với lúc nãy ôn nhu mà chuyển sang một kiểu khí thế bá đạo nếu như người nào không biết cũng phải bảo hắn là hai người khác nhau.
Mà Thiếu Nữ thì mắt vẫn hơi đỏ sau lưng gắt gao ôm lấy Thiên Đế người còn khẽ nấc.
Lúc này Tô Triết mới từ dưới đất đứng dậy tau khẽ xoa mông mặt tươi cười hướng về phía Thiên Đế nói:
"Tiên Sinh thật xin lỗi ta không biết là sẽ có truyện này xảy ra "
Với Tô Triết Thiên Đế cũng không có trách tội mà chỉ khẽ mở miệng nói:
"Ngươi không có tội gì làm sao phải xin lỗi "
Tô Triết bị Thiên Đế nói vậy mặt cũng đỏ lên khẽ vặn vẹo quay về phía người Thiếu Nữ đang bám sau lưng Thiên Đế trách tội nói:
"Thanh Trúc còn đứng đấy làm gì ra đây xin lỗi Tiên Sinh "
Mà sau lưng Thanh Trúc vừa nín khóc nghe thấy Tô Triết trách tội mắt khẽ ngước lên nhìn Thiên Đế tay bám gắt gao vào gấu áo tiếp tục òa lên khóc.
"Oa.....oa..... Tiên.... Tiên.... Sinh....ta....thật.... Thật xin..... Xin lỗi ngài "
Mà Thiên Đế nghe thấy Thanh Trúc vừa khóc nức nở vừa nói vậy mặt hiện lên vẻ thương tiếc khẽ ôm vào trong ngực vỗ vỗ an ủi nói.
"Không sao,không có việc gì phải khóc. Truyện này ta không trách lỗi ngươi,ngươi ngừng khóc đi tí ta đền bù cho ngươi một bữa cơm coi ta xin lỗi ngươi đi"
Thanh Trúc nghe vậy nín khóc vừa nấc vừa ngước nhìn về phía Thiên Đế nói:
"Thật...... Hix..... Thật Sao "
Nghe thấy Thanh Trúc hỏi Thiên Đế tay vẫn vỗ vỗ lưng mặt khẽ cúi xuống tay xoa xoa nước mắt ôn nhu nói:
"Thật, ngươi chẳng nhẽ không tin ta "
Nghe Thiên Đế nói vậy Thanh Trúc lại chui vào ngực Thiên Đế khẽ nấc.
Mà đứng ngoài nhìn thấy động tác của Thiên Đế cùng Thanh Trúc, Tô Triết á khẩu không nói nên lời.
Còn Tống Giang đứng ngoài nhìn thấy như vậy mặt khẽ phồng lên vào ôm lấy Thiên Đế tức giận nói:
"Lạc Tiêu, không cho ngươi ôm cô gái khác"
Nói xong ánh mắt tức giận ngước lên nhìn Thiên Đế trông giống như một vị oán phụ,vừa nói vừa cố gắng tách Thanh Trúc cùng Thiên Đế ra, nhưng làm nàng thất vọng là tách Thanh Trúc không có ra ngược lại tay càng ngày càng bám gắt gao hơn vào Thiên Đế, một tay ôm chặt lấy Thiên Đế một tay đẩy Tống Giang ra trông rất giống như một đứa bé gắt gao ôm lấy đồ chơi của mình sợ có người cướp mất vậy.
Tống Giang bị đẩy ra ngoài hai má phồng lên tức giận giậm giậm chân xuống đất miệng không ngừng lẩm bẩm chửi:
"Lạc Tiêu ngốc, Lạc Tiêu xấu xa, Lạc Tiêu...... "
Đứng ngoài Băng Băng nhìn thấy Thiên Đế ôn nhu như vậy với một cô gái mặt cũng không ngừng hiện lên vẻ nghi hoặc trong lòng phức tạp suy nghĩ:
"Cô gái này là ai mà có thể khiến cho chủ nhân ôn nhu như vậy "
Việc này cũng không trách được Băng Băng, đổi lại người khác trên Thiên Đình nhìn thấy cảnh này cũng có suy nghĩ như vậy thôi, phải biết Thiên Đế thường thường rất lạnh lùng đối với phụ nữ, ngay cả thê tử cũng không có ( ngoại trừ Lâm Hình là trường hợp đặc biệt không tính) giờ lại tự dưng lộ ra vẻ ôn nhu như vậy với một người con gái hỏi sao ai tin được.
Mà lúc này Tô Triết nhìn thấy một màn này cả ba cô gái có người nghi hoặc, có người tức giận. Tình cảnh là một cái giở khóc giở cười á, hắn cũng không nhịn được mà khẽ thở dài cảm thán trong lòng suy nghĩ:
"Hazzzz..... Đúng là tuổi trẻ ta giới già này chắc cũng chẳng bao giờ hiểu được "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook