Chẳng bao lâu, cổng trận của Tháp Nguyên Tố mở ra.  

Đi vào trong, vị trí của Cổ Trình Thành được bao phủ bởi một tấm màn ánh sáng nhu hòa.  

Phía trước màn ánh sáng là những bậc thang, trên mỗi bậc thang đều có lực nguyên tố mạnh mẽ bay lượn.  

Bậc thang càng cao thì giới hạn của lực nguyên tố cao nhất càng cao.  

Lôi đình, hỏa diễm, hàn băng,... cường độ xuất hiện của các loại năng lượng là không có quy luật, việc luyện thể trở nên vô cùng rủi ro.  

Điều khiến Cổ Trình Thành kinh ngạc chính là hắn không phải người duy nhất trong Tháp Nguyên Tố, đang có không dưới hai mươi người tụ tập ở đây.  

Hiển nhiên có rất nhiều tu sĩ có lòng tin vào năng lực luyện thể của mình.  

Sở Vân Mặc là nam tử đẹp trai nhất Đạp Vân Tông, dung mạo thanh tú, tuy không quá nữ tính như nữ nhân nhưng vẫn có vẻ nhu nhược như thư sinh.  

Cổ Trình Thành dùng tướng mạo của Sở Vân Mặc xuất hiện ở đây, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều tu sĩ, hiển nhiên bọn họ rất khó hiểu, một thư sinh yếu đuối mỏng mang như vậy sao có thể đi tới một nơi như Tháp Nguyên Tố này?  

Nhìn đám tráng hán tu sĩ luyện thể có thân thể thô kệch này liền biết.  

Không đúng…  

Cổ Trình Thành hơi sửng sốt, lúc này trên tầng năm của Tháp Nguyên Tố có một bóng người mảnh khảnh, dĩ nhiên là một nữ tử.  

Nữ tử kia đeo mạng che mặt, mặc áo dài màu xanh, tuy không lộ rõ diện mạo nhưng khí chất không nhiễm bụi trần vẫn cực kỳ xuất thần ở đây.  

Có không ít tráng hán đang luyện thể đều liếc nhìn nàng ta với ánh mắt sáng trưng.  

Ngoài nữ tử đó ra thì ở đây không có tu sĩ nào khác có thể leo lên tầng năm của Tháp Nguyên Tố.  

Cổ Trình Thành và nữ tử đó đã trở thành hai hình ảnh đối lập độc đáo ở đây.  

Nữ tử dụng tâm luyện thể, không hề để ý đến Cổ Trình Thành, Cổ Trình Thành cũng chỉ có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại sáng quắc nhìn về phía lực nguyên tố trên mỗi bậc thang.  

Lúc này, hắn bước ra khỏi vòng bảo hộ, bước lên những bậc đá.  

Ầm!  

Lôi điện xuất hiện ngay lập tức, một con Lôi Xà hung hăng bổ thẳng về phía Cổ Trình Thành.  

Ngay lập tức, võ hồn Lôi Long phía sau tự động kích phát, trực tiếp hấp thụ Lôi Xà.  

Hiệu quả thật kém!  

"Đây là... Võ Hồn Lôi Long Cực Phách".  

Có người nhịn không được mà thấp giọng nói: "Hắn chính là Sở Vân Mặc".  

Sở Vân Mặc có thể chưa được coi là yêu nghiệt hàng đầu trong Đạp Vân Tông, nhưng cũng có chút danh tiếng.  

"Khó trách hắn lại đẹp trai như vậy, hóa ra lại là hắn".  

Không để ý tới lời nói của người khác, Cổ Trình Thành đi thẳng tới bậc đá thứ hai.  

Hỏa diễm, lôi điện, hàn băng,... đủ mọi loại năng lượng lần lượt đan xen qua lại.  

Lôi điện cùng hàn băng dường như đều bị võ hồn hấp thụ một phần, những năng lượng còn lại trợ giúp hắn không nhiều.  

Hỏa diễm khiến hắn đau đớn khôn tả, sau sự thiêu đốt đầy đau đớn, xiềng xích năng lượng cũng được thả lỏng.  

Nó có hiệu quả nhưng vẫn chưa đủ.  

Lúc này, Cổ Trình Thành đã  bước lên bậc thứ ba.  

Mười lăm phút sau, Cổ Trình Thành đã đi thẳng lên bậc năm.  

Bước đến đây thì hắn cuối cùng cũng cảm nhận được đủ áp lực, năng lượng dâng trào khiến hắn vô cùng hưng phấn.  

Chỉ cần tìm được phương pháp đột phá, thì với tư chất cùng khả năng hồi phục siêu cường của mình, việc ngưng tụ mạch Võ Cực trước cương thể cũng không thành vấn đề.  

Nữ tử không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Cổ Trình Thành đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, nàng ta biết rõ lực nguyên tố ở bậc thứ năm trong Tháp Nguyên Tố đáng sợ đến mức nào.  

Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Cổ Trình Thành rồi ngay lập tức sửng sốt, lúc này máu trên người Cổ Trình Thành đã thấm ướt ra ngoài y phục.  

Xét về thành tựu luyện thể, Cổ Trình Thành kém hơn rất nhiều người ở đây, sở dĩ hắn dám đặt chân lên bậc thứ năm của Tháp Nguyên Tố là vì huyết mạch gần như bất tử của hắn.  

Nhưng nỗi đau cắt da xé thịt vẫn khiến cho hắn đau thấu tâm can.  

"Người này thoạt nhìn tuấn dật thanh tú, không ngờ lại điên cuồng tu luyện đến như vậy".  

Nữ tử thầm lẩm bẩm.  

Cổ Trình Thành không để ý tới ánh mắt của nàng ta, trong đôi mắt hắn lúc này đang tràn ngập năng lượng, càng lúc càng dâng lên cuồn cuộn.  

"Vẫn thiếu một chút!"  

Cổ Trình Thành nghiến răng tu luyện trong sự đau đớn như bị lăng trì, máu thịt không ngừng tái sinh.  

Nhưng xiềng xích vẫn chưa được mở ra.  

Cố nén nỗi đau đớn sợ hãi, Cổ Trình Thành bước lên bậc thứ sáu.  

Ầm!  

Lực nguyên tố đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, Cổ Trình Thành nhịn không được mà phải kêu lên một tiếng thống khổ.  

Hàm răng hắn nghiến chặt, hai tay siết lại.  

“Ta có năng lực hồi phục mạnh mẽ như vậy, lại có vốn liếng rèn luyện thể chất đặc biệt, vì đau đớn làm sao có thể ngừng tiến về phía trước.  

“Chịu đựng được những gì ma người khác không thể chịu đựng, làm được những chuyện mà người khác không thể làm, chỉ có như thế thì mình mới có thể mạnh mẽ hơn kẻ khác!”  

Thầm tự nhủ, Cổ Trình Thành chậm rãi nhắm mắt lại.  

Y phục cùng pháp khí trên người hắn không ngừng bị phá, ở một số chỗ còn lộ ra xương trắng, trông vô cùng khủng khiếp.  

“Bậc thứ sáu, hắn điên rồi sao”.  

Người phụ nữ choáng váng.  

Nhìn thấy xương trắng lộ ra dày đặc cùng máu thịt bê bết liên tục hồi phục trên cơ thể Cổ Trình Thành, tất cả tu sĩ đều âm thầm tặc lưỡi.  

Bọn họ vừa hâm mộ thân phận của Sở Vân Mặc có thể có được đan dược chữa thương cao cấp, đồng thời cũng vừa bội phục ý chí cường đại của hắn.   

Máu từ bậc đá thứ sáu chảy xuống bậc đá thứ năm, có thể thấy được tình hình của Cổ Trình Thành lúc này tồi tệ đến mức nào, nếu như là người bình thường bị chảy máu nhiều như vậy thì chắc chắn đã chết rồi.  

Tất nhiên, cũng có người chảy máu bảy ngày mà không chết.  

Xiềng xích sức mạnh đang mở ra, bình cản dần dần bị đột phá, hình thức ban đầu của mạch Võ Cực cũng đang dần dần xuất hiện.  

"Có tác dụng. Quả nhiên, thể tu chính là tự hại".  

Trong mắt Cổ Trình Thành tràn đầy hưng phấn, "thể tu chính là tự hại" chính là thái độ xuyên suốt quá trình luyện thể của hắn.  

Nếu như sau này có người bạn tốt nào của hắn dám lên tiếng chỉ đạo hắn luyện thể thì hắn nhất định sẽ hỏi thăm 18 đời tổ tông của người đó.  

Còn chưa đủ, bậc sáu vẫn chưa đủ!  

Cố nén hưng phấn, Cổ Trình Thành bước lên bậc thứ bảy.  

"Điên rồi, thật sự điên rồi, đây chính là tự mình tìm chết!"  

Mọi người đều lắc đầu.  

Bước lên bậc thứ bảy, Cổ Trình Thành thật sự cảm thấy quá sức, hắn biết đây là cực hạn của mình, trừ khi hắn kích hoạt huyết mạch đặc thù bên trong cơ thể của mình.  

Nhưng cảm xúc mãnh liệt dâng trào khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, muốn kích hoạt huyết mạch đặc thù cũng cần phải thận trọng.  

Cổ Trình Thành dừng lại ở bậc thứ bảy, cứ tu luyện như vậy hai ngày, tu vi luyện thể đạt đến Trúc Thể trung kỳ, thực lực đột phá từ hai mươi hổ lực lên ba mươi hổ lực mới dừng lại.  

Hình thức ban đầu của mạch Võ Cực đã được hình thành, những nếu như muốn ngưng tụ hoàn toàn  mạch Võ Cực thì hắn còn cần có thêm một loại thiên tài địa bảo - Thanh Linh Hy Thủy.  

Vật ấy chính là thể tu chí bảo, một vật chí dương, nhưng trước mắt Cổ Trình Thành vẫn chưa biết nơi nào có.  

Sau khi đột phá được gần đủ như mong muốn, Cổ Trình Thành cũng không ở lại quá lâu mà nhanh chóng rời khỏi Tháp Nguyên Tố.  

Không ít tu sĩ nhìn theo bóng lưng Cổ Trình Thành mà âm thầm thở dài.  

"Ta vốn còn tưởng rằng những đệ tử của thế lực lớn chỉ có xuất thân tốt hơn chúng ta mà thôi, nhưng hôm nay gặp Sở Vân Mặc thì ta mới nhận ra rằng mình không chỉ thua kém người ta về xuất thân!"  

Có người lắc đầu nói.  

"Sở Vân Mặc sao!"  

Trên bậc đá thứ năm, nữ tử nhẹ nhàng thì thầm.  

…  

Sau khi trở về tắm rửa sạch sẽ, Cổ Trình Thành liền tiến vào Tàng Kinh Các của tông môn, bắt đầu tìm kiếm thông tin của Thanh Linh Hy Thủy.  

Mất mấy ngày nhưng chỉ thu được chút ít thông tin.  

Đối với một vật quý như vậy, ngoại trừ công hiệu được ghi chép lại thì không hề có ghi chép nào khác về nơi xuất hiện loại bảo vật này.  

Rơi vào đường cùng, Cổ Trình Thành lại định đi đến hội đấu giá thành Đạp Vân xem thử.  

Bước ra khỏi Tàng Kinh Các.  

"Thiếu gia!"  

Một giọng nói trong trẻo và duyên dáng đột nhiên vang lên.  

"Dì Hàm? Sao dì lại ở đây?"  

Cổ Trình Thành nhìn người vừa tới, không khỏi có chút giật mình.  

Diệp Hàm không giống như chỉ đi ngang qua, mà giống như đang đợi hắn.  

"Ta đặc biệt tới đây chờ thiếu gia".  

Diệp Hàm đáp: "Có khách từ Vấn Tiên Tôn, Tử Tiêu Tông đến thăm, phu nhân bảo ta tới báo cho thiếu gia biết một tiếng".  

"Vấn Tiên Tông và Tử Tiêu Tông?"  

Cổ Trình Thành hơi giật mình, "Hai đại tông môn này từ trước đến nay vẫn luôn có mâu thuẫn với Đạp Vân Tông ta, bọn họ đến là có ý gì?""  

"Ba đại tông môn phía nam Đại Tần đã hợp thành thế chân vạc, Đạp Vân Tông ta dù có mâu thuẫn với hai tông môn còn lại thì cũng sẽ không trở mặt thẳng thừng với nhau."  

“Tuy nhiên, giữa Vấn Tiên Tông và Tử Tiêu Tông vẫn xảy ra tranh đấu không ngừng”.  

“Lần này bọn họ lại gây chiến về chuyện quặng Thiên”.  

“Mục đích của bọn họ lần này tới đây là để lôi kéo Đạp Vân Tông, dù sao một khi làm lớn chuyện quặng Thiên ra thì hai tông môn tất nhiên sẽ như nước với lửa, không ai mong muốn đối phương lôi kéo được Đạp Vân Tông ta".  

Diệp Hàm đơn giản giải thích nguyên nhân sự việc: “Cho nên lần này hai tông môn đến là vì muốn kết thân".  

“Con gái của tông chủ Tử Tiêu Tông Lâm Khuynh Thành và con gái của tông chủ Vấn Thiên Tông Mộc Sơ Hàn chính là đối tượng liên hôn lần này”.  

"Mà Đạp Vân Tông chúng ta là gia tộc tông môn, các thiếu tộc trưởng của năm đại gia tộc còn lại đều đã có hôn phối tương xứng địa vị".  

"Chỉ có duy nhất Sở gia chúng ta là thiếu tộc trưởng vẫn chưa chắc chắn được chọn ra".  

Mộc Sơ Hàn?  

Trong mắt Cổ Trình Thành lập tức hiện lên một tia lạnh lùng, cái tên này đối với hắn cũng không hề xa lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương