Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 261: Không bội phục ngươi cũng không được!

Man thú của Thú Đường, đều được thuần thú sư ở bên ngoài thuần phục mang về. Cho dù không phải vật phẩm thuộc về riêng bọn họ, nhưng cũng không khác biệt lắm.

Một ít thuần thú sư có tình cảm đối với man thú, không có gì khác đối với thê tử. Người này mở miệng mượn man thú đã từng thuần phục, thật giống như mượn thê tử của người khác vui đùa một chút. Tất cả mọi người đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu si.

Mạc Vũ tiểu thư càng thiếu chút nữa tức chết.

Mượn man thú thuần phục?

Đầu óc này đến cùng nghĩ như thế nào?

Thuần phục man thú hoang dại vô chủ, có thể so sánh được với man thú đã có chủ nhân sao?

Muốn thuần phục loại sau, độ khó tuyệt đối sẽ tăng lên không chỉ gấp mấy lần.

Con Thanh Ưng thú này mặc dù chỉ là thuần phục sơ cấp, lại cùng nàng ở chung bảy, tám ngày, lại đáp ứng rất nhiều điều kiện hà khắc, cả ngày ở cùng một chỗ, dĩ nhiên có tình cảm cơ sở nồng hậu.

Mức độ trung thành còn đạt được 30, cách hoàn toàn thuần phục 31, dĩ nhiên không xa.

Lại nói con Thanh Ưng thú này kiêu ngạo vô lễ, ghét ở chung với nhân loại. Mình có thể thuần phục, cũng là cơ duyên xảo hợp chiếm phần đa số.

Đối mặt với nó như vậy, tiểu tử này lại còn nói, muốn mượn thuần phục một chút...

Ngươi tưởng đùa giỡn sao?

Phiền muộn mãnh liệt khiến cho nàng có chút phát điên.

Vừa rồi chấn động kinh ngạc đối với tri thức căn bản người này nắm giữ vững chắc vô cùng, là một thiên tài thuần thú. Kết quả hắn vừa mở miệng, còn nói ra những lời không có chuyên môn.

Mượn, mượn, cho ngươi mượn muội ngươi. Vẫn là lần đầu tiên nàng nghe có người nói mượn man thú!

Mượn man thú, sao không lên trời đi! Ngươi sao không chạy đi mượn lão bà của người ta mà chơi?

Hai mắt nàng nheo lại, cười lạnh một tiếng. Nàng đang định giáo huấn đối phương một trận, bảo hắn đừng si tâm vọng tưởng. Lại thấy Chu Cẩm Hoàng đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói.

- Mạc Vũ tiểu thư, ta cảm thấy cho hắn mượn Thanh Ưng thú thuần phục cũng không có vấn đề gì!

- Ngươi nói cái gì?

Nàng híp mắt lại nhìn lại. Hình như chỉ cần hắn trả lời có vấn đề, vị Mạc Vũ tiểu thư này tuyệt đối sẽ lập tức nổi giận.

- Thanh Ưng thú nàng đã thuần phục, mức độ trung thành còn đạt tới 30. Hắn muốn thuần phục tuyệt đối không có khả năng! Người này không phải tự cho mình là đúng, dương dương đắc ý sao? Có thể để cho hắn thử xem. Một khi thuần phục không thành, một lát nữa, xem hắn còn mặt mũi nào, tiếp tục giả vờ giả vịt!

Chu Cẩm Hoàng hừ lạnh.

- Không sai, man thú đã có chủ nhân, còn muốn thuần phục. Ngay cả Phong đường chủ loại thuần thú sư nhị tinh đỉnh phong cũng làm không được. Hắn một kẻ ngay cả thuần thú sư cũng không phải, lại dám phát ngôn bừa bãi. Đùa gì thế!

Chu Tuyên cũng nói.

- Chuyện này...

Nghe được hai người nói vậy, Mạc Vũ tiểu thư có chút do dự, sau đó gật đầu.

Bọn họ nói không sai. Man thú đã nhận chủ, người khác còn muốn thuần phục, gần như không có khả năng.

Người này nếu không biết tốt xấu, khiến cho hắn xấu mặt cũng không tính là gì cả.

Nghĩ vậy, nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn lại:

- Ngươi muốn mượn? Thanh Ưng thú của ta ở nơi này. Nếu như ngươi có thể thuần phục, nó lại là của ngươi.

- Thật sao?

Trương Huyền chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới đối phương thật sự đáp ứng. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía đám người Phong đường chủ:

- Nếu như ta thuần phục con Thanh Ưng thú này, tính là thông qua chứ?

- Cái này... tính là thông qua!

Đám người Phong đường chủ gật đầu, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Người này vừa trả lời tri thức căn bản, phản ứng nhanh chóng, tri thức uyên bác. Thế nào về phương diện thuần thú lại thoáng cái trở nên cái gì cũng đều không hiểu vậy?

Con Thanh Ưng thú này nhìn về phía Mạc Vũ tiểu thư, đầy quyến luyến. Rất rõ ràng còn cách hoàn toàn thuần phục chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi muốn thuần phục nó... Đây không phải là tìm phiền toái sao?

Sợ rằng, so với tìm một con man thú hoang dã, thời gian còn muốn chậm hơn nhiều.

- Vậy là tốt rồi!

Trải qua một hồi điều chỉnh này, bất kể thể lực hay tinh thần đều khôi phục gần hết, Trương Huyền mỉm cười, bước vài bước đi tới trước mặt Thanh Ưng thú.

- Chim ưng nhỏ, chủ nhân của ngươi đã cho ta mượn ngươi, tận dụng thời gian thuần phục!

- Thu!

Loại man thú đạt được Thông Huyền cảnh này, đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Vừa nghe nói như thế, Thanh Ưng thú nhất thời nổi giận.

Đây quả thực là trắng trợn khiêu khích!

Người khác thuần phục, đều mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi rất vui, các loại bảo vật. Hắn thì hay rồi, chỉ có tay không đi tới. Mấu chốt nhất chính là... thái độ của ngươi như vậy là sao?

Ta cảm giác thuần phục ngươi chính phúc tu luyện mấy đời có được...

Ta nhổ vào!

Trong nháy mắt, Thanh Ưng thú tức giận, cánh khổng lồ vung mạnh lên, lại bổ về phái Trương Huyền.

Phần phật!

Tiếng gió thổi mãnh liệt, cánh cứng rắn và lông chim phối hợp lại, giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, không khí phát ra tiếng nức nở.

Man thú này là Thông Huyền cảnh, lực chiến đấu so với cường giả Thông Huyền cảnh bình thường cũng cường đại hơn. Chỗ cánh đánh qua, không khí giống như bị cắt. Tất cả mọi người đều biến sắc, không nhịn được lui về phía sau.

Đừng nói là đánh chính diện, cho dù một đạo cuồng phong, người Ích Huyệt cảnh cũng không thể chống lại.

Vù!

Mọi người lui về phía sau. Trương Huyền thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào. Thân thể hắn nhẹ nhàng thoán lắc một cái, đã xuất hiện ở cách đó bảy, tám thước, vừa vặn tránh thoát được công kích.

Đùng!

Mặt đá cứng rắn, bị cánh quất trúng, xuất hiện một vết nứt dài hơn mười thước.

Những tảng đá này là do Thú Đường trả một cái giá lớn đặc biệt mua từ Bạch Ngọc thành, vô cùng cứng rắn. Cho dù cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, dùng nắm đấm cứng rắn đập xuống, cũng không nhất định có thể lưu lại vết tích. Nay bị cánh Thanh Ưng thú nhẹ nhàng đảo qua lại xuất hiện vết nứt lớn như vậy, đủ thấy lực lượng của nó.

- Thật mạnh...

Sắc mặt tất cả đám người Vân Đào đều trắng bệch.

Đổi lại là bọn họ, khẳng định không kịp né tránh, lập tức bị đập chết tươi.

- Động thủ lần nữa ta sẽ không khách khí!

Không kinh hoàng giống như mọi người, Trương Huyền nhăn mày lại, lộ ra một chút không vui.

- Thu!

Nghe hắn nói như thế, nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, Thanh Ưng thú càng nổi giận. Cánh nó run bay vút lên trời cao, móng vuốt vung lên vút lên trời cao chộp xuống.

Thanh Ưng thú, tuyệt chiêu lợi hại nhất chỉ có hai cái. Đầu tiên, cánh quét ngang. Thứ hai, cương trảo xé rách.

Chiêu thứ hai, rõ ràng so với chiêu thứ nhất, rõ ràng càng cường đại hơn. Hơn nữa từ trên cao hạ xuống, bí mật mang theo lực bay trùng kích, cho dù là cường giả nửa bước tông sư không chừng gặp phải sợ rằng cũng phải chịu thiệt lớn.

- Không tìm đường chết sẽ không phải chết. Cho ngươi thích thể hiện!

- Ngay cả Thanh Ưng thú cũng dám chọc giận, đáng đời!

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đám người Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên lộ ra biểu tình cười lạnh.

Một chiêu của Thanh Ưng thú uy mãnh như vậy, ngay cả hộ vệ mạnh nhất của hắn cũng không chống đỡ được. Hắn không tin người thanh niên này thoạt nhìn thậm chí còn chưa tới hai mươi lại có thể chống đỡ được.


- Một khi bị chộp phải, cho dù không bị xé rách, cũng sẽ lột một lớp da!

- Thanh Ưng thú lực lớn vô cùng, phối hợp với chiêu này, chí ít có thể phát huy ra lực lớn vượt quá 500 đỉnh, đã có thể so sánh với nửa bước tông sư. Phương pháp duy nhất chính là tránh né!

Những người khác cũng không nghĩ tới tiểu tử này trêu chọc thù hận như vậy. Chỉ hai câu đã khiến cho Thanh Ưng thú, ngay cả cương trảo xé rách mạnh nhất cũng thi triển ra. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn qua.

Thuần thú sư thuần phục không được man thú, bị man thú đánh chết, chỗ nào cũng có.

Nhưng ở thời điểm Thú Đường sát hạch thuần thú sư, bị man thú giết chết, vẫn chưa từng nghe nói qua.

Lại ở thời điểm tất cả mọi người không coi trọng Trương Huyền, giọng nói thản nhiên của hắn lại vang lên lần nữa.

- Nếu không biết tốt xấu, vậy ngại quá!

Theo lời nói, hắn cũng không tránh né, nắm đấm xiết chặt, trực tiếp nghênh đón đối với móng vuốt của đối phương.

- A?

Tất cả mọi người run lên một cái.

Móng vuốt của Thanh Ưng thú, ngay cả sắt thép cũng có thể dễ dàng bóp nát. Hắn lại trực tiếp dùng nắm đấm nghênh đón...

Ầm!

Sự kinh hoàng của mọi người còn chưa có kết thúc, nắm đấm và móng vuốt đã va chạm vào nhau.

Khi tất cả mọi người cho rằng, lần này hắn nhất định sẽ gãy xương tay, bản thân bị trọng thương. Bọn họ liền thấy Thanh Ưng thú từ trên không trung lao xuống không ai bì nổi, thét lên một tiếng chói tai, giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, không khống chế được phương hướng, một đầu từ trong không trung đâm xuống.

Phụt!

Nó nặng nề ngã trên mặt đất, móng lớn xé rách sắt thép, vặn vẹo thành bánh quai chèo.

- A?

Những người khác lại la lên.

Đồng dạng là một chữ "a", trước là một chữ khiếp sợ, chữ thứ hai là chấn động kinh ngạc, tâm tình giống như xe qua núi, lại chịu đựng sự kích thích, so với bọn họ vây bắt man thú còn muốn lớn hơn.

- Ngươi không phải mới vừa rất kiêu ngạo sao?

Chỉ có điều... chấn động kinh ngạc còn không có kết thúc. Bọn họ lại nhìn thấy Trương Huyền một quyền đánh rơi Thanh Ưng thú xuống, đã đi tới trước mặt nó, một cước đạp tới.

Ầm!

Thanh Ưng thú còn chưa có kịp phản ứng, lại bay ngang ra ngoài, nặng nề đập vào một cái cột trong gian phòng, không ngừng co giật.

Hắn một cước đạp qua, lực lượng tuyệt đối vượt qua sáu trăm đỉnh. Cho dù lực phòng ngự của nó mạnh mẽ, căn bản cũng không thể chống đỡ nổi.

- Dám động thủ với ta, không muốn sống!

Đạp một cước sinh nghiện, Trương Huyền tiếp tục đi về phía trước, lại là một cước.

Ầm!

Thanh Ưng thú lại bay ngược ra, bộ dạng đã không còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giống như vừa rồi, trái lại giống như một con chuột ướt sũng nước. Nếu không phải man thú có phòng ngự mạnh mẽ, sợ rằng hai cái đá này, nó không chết cũng không khác biệt là mấy.

- Dừng tay...

Mạc Vũ tiểu thư tức giận, gương mặt ửng hồng.

Đây chính là man thú của nàng, ngươi không thuần phục được, cũng đừng thuần phục nữa. Đánh tiếp như vậy, sợ rằng cứu sống được cũng bị phế.

Man thú nàng thật vất vả thuần phục, cũng không muốn khiến cho nó chết tại đây.

- Mạc Vũ tiểu thư đừng có gấp. Đây chính là phương pháp đánh thuần thú của Trương Huyền tiền bối!

Vân Đào đã vội vàng đi tới.

- Phương pháp đánh thuần thú?

- Là bản thân ta đặt tên. Mỗi lần tiền bối thuần thú, đều sẽ đánh cho đối phương một trận. Xem ra lần này cũng không ngoại lệ!

Ánh mắt Vân Đào lộ ra sự sùng bái.

Không hổ danh là Trương Huyền tiền bối, thủ đoạn thuần thú chính là không tầm thường!

Đây chính là một trong những man thú Thông Huyền cảnh khó thuần phục nhất. Người khác đều mang thức ăn ngon nhất và thuốc trân quý nhất, đi vào lôi kéo. Ngươi thì hay rồi, trực tiếp hạ thủ đánh đau, hoàn toàn không có chút lưu tình...

Không bội phục ngươi cũng không được!

- Như vậy thật sự có thể thuần phục sao? Ta sợ là chỉ khiến Thanh Ưng thú tăng thêm phản cảm!

Vung ống tay áo, Mạc Vũ tiểu thư hừ một câu. Nàng còn chưa nói hết lời, đột nhiên thân thể cứng đờ ngay tại chỗ, đồng tử trợn tròn:

- A? Đây... Đây... Là tình huống gì?

Chỉ thấy mới vừa rồi Thanh Ưng thú đối với Trương Huyền còn căm thù không thôi, hiện tại giãy dụa đứng dậy, vẻ mặt giống như lấy lòng từ từ đưa đầu qua, giống như chó Nhật, trong mắt đầy nịnh nọt.

Không ngờ... là man thú chủ động khuất phục!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương