Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 250: Lại là một vị cường giả Tông Sư cảnh!

Nhìn thấy được ba người xuất hiện, tất cả mọi người xôn xao một hồi.

Thú Đường tổng cộng có ba vị thuần thú sư nhị tinh, lúc này tự nhiên đều tới.

Đám người Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên đều có chút hả hê nhìn qua, đầy đắc ý.

Vừa rồi châm chọc Hồng thú sư, chỉ là mâu thuẫn cá nhân, còn có đường sống để giải quyết. Hiện tại đường chủ tự mình đứng ra, một khi trở nên gay gắt, đó chính là mâu thuẫn giữa Thú Đường và Hàn Vũ vương quốc, càng khó hòa hoãn hơn.

Mạc Vũ tiểu thư đứng ở một bên, cũng không nhịn được lắc đầu.

Vân Đào cầm một con chim qua sát hạch thuần thú sư, đã đủ ngu xuẩn. Không vừa nghĩ tới thuộc hạ càng ngu xuẩn hơn!

Ngay cả Hồng thú sư cũng dám nói, hắn sao có thể đồng ý bỏ qua?

Chuyện này một khi ầm ĩ lên, thua thiệt chỉ có thể là Hàn Vũ vương quốc.

Nàng chắp hai tay ở sau lưng, giống như tiên tử lạnh lùng, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu tình.

Không quan tâm Vân Đào có phải sẽ gặp xui xẻo hay không, đều không có liên quan gì tới nàng, nàng sẽ mặc kệ.

- Đường chủ, Lô thú sư, Vương thú sư!

Thấy bọn họ đi tới, Hồng thú sư bước lên trước. Tuy rằng phẫn nộ, hắn vẫn nói lại chuyện vừa xảy ra một lượt.

- Ngươi nói Hồng Phong không tuân quy củ, không nhận ra được man thú?

Nghe xong lời nói này, Phong đường chủ quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt giống như điện giật.

Phong đường chủ là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, từng động tác có chứa phong độ đặc biệt.

Lại là một vị cường giả Tông Sư cảnh!

Còn lại Lô thú sư, Vương thú sư, thoạt nhìn cũng vậy. Mặc dù chỉ là yên tĩnh đứng tại chỗ, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như ngọn núi cao, hình như căn bản không có cách nào chấn động được.

Ba vị thuần thú sư nhị tinh, ba Đại Tông Sư!

Chính vì bọn họ trấn thủ, tuy rằng Thú Đường chào giá rất cao, cũng không ai dám ở chỗ này nói lời vô nghĩa.

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu.

- Ngươi cũng biết nói như vậy, chính là nghi ngờ năng lực của hắn chứ? Đối một vị thuần thú sư mà nói, danh dự sẽ mất hết?

Phong đường chủ híp mắt lại.

Thảo nào Hồng thú sư sẽ tức giận. Người thanh niên này nói như vậy, chẳng khác nào đang hoài nghi năng lực chức nghiệp của hắn. Đường đường là thuần thú sư ngay cả man thú cũng không nhận ra. Một khi truyền đi, còn làm sao có thể gặp người?

Trương Huyền cũng không giải thích, bước lên trước, đi tới trong phòng, bấm tay bắn ra.

Ô ô ô!

Con chim kỳ lạ đứng ở trên vai Vân Đào lại bay tới.

So sánh với Vân Đào, con chim kỳ lạ này càng thích nghe lời của Trương Huyền hơn. Tuy rằng hắn ngoan độc đánh nó một trận, nhưng cũng giúp nó tăng lên tu vi.

Chim kỳ lạ rơi vào n trên tayTrương Huyề, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn qua, khẽ cười.

- Ta muốn hỏi bốn vị thuần thú sư một chút, con chim này tên là cái gì?

- Tên?

Thấy hắn không trả lời, trái lại hỏi tên của con chim này, mọi người đồng loạt nhìn qua.

Khuôn mặt Hồng thú sư trầm xuống, hừ một tiếng nói:

- Thứ này tuy rằng rất thưa thớt, nhưng ta ở trên thư tịch đã xem qua miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, gọi là Cốt Chi Điểu. Trong truyền thuyết lưng của loài chim tước này nhiều hơn so với chim tước bình thường một cái xương, dùng để chống đỡ toàn thân. Loại chim này chỉ dùng để ngắn, hoàn toàn không có chút năng lực chiến đấu nào, tất nhiên không tính là một loại man thú. Thế nào? Ngươi lẽ nào muốn nói không phải?

- Không sai. Chính là như vậy, quả thực tương tự với miêu tả về Cốt Chi Điểu!

Lô thú sư ở bên cạnh cũng vuốt chòm râu:

- Cốt Chi Điểu sinh trưởng ở sâu bên trong rừng rậm. mặt trời mọc thì hót, tiếng hót động cửu thiên, vô cùng êm tai. Thứ này giống như lời Hồng thú sư nói, dùng để ngắm nhìn thưởng thức, giá trị xa xỉ. Nhưng muốn lấy nó để sát hạch thuần thú sư, lại khó khăn!

Nghe được hai người nói vậy, trên mặt Trương Huyền không có bất kỳ biểu lộ gì, mà khẽ cười, nhìn về phía Phong đường chủ cách đó không xa.

- Quan điểm của đường chủ thì sao?

- Đây chắc là Cốt Chi Điểu, lưng có thể nhìn thấy được rõ ràng một cái xương đâm nghiêng ra!

Phong đường chủ cũng gật đầu.

Nghe được ba vị thuần thú sư đều muốn đưa ra kết luận này, Trương Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng, nhìn qua:

- Nếu các ngươi quyết định là Cốt Chi Điểu, vậy ai trong các ngươi có thể nói tỉ mỉ một chút về đặc điểm của Cốt Chi Điểu?

- Cốt Chi Điểu, lưng đen, miệng đỏ, móng vuốt hiện lên màu kim hoàng. Nhất là ở lưng, có ba cái lông rỗng, khiến cho thời điểm nó đang bay, đón gió phát ra âm thanh. Cho nên, tiếng hót lảnh lót của nó, không phải từ yết hầu phát ra, mà là lông chim trên lưng...

Ba lớn thuần thú sư vẫn chưa trả lời, một giọng nói khe khẽ vang lên.

Người nói chính là Mạc Vũ tiểu thư vừa thi đậu thuần thú sư.

Nàng nói là đặc điểm của Cốt Chi Điểu ghi lại trên thư tịch.

Chỉ có điều nàng nói còn chưa dứt lời, lại ngừng lại. Gương mặt trắng nõn có vẻ có chút khó coi, hai mắt cũng đầy nghi ngờ.

- Nàng nói không sai. Tiếng lót lảnh lót của Cốt Chi không phải từ yết hầu phát ra, mà là từ lông chim ở trên lưng. Nói cách khác, chỉ cần nó bay, sẽ có âm thanh phát ra... Vừa rồi nó bay tới bay lui, các vị có từng nghe được không?

Trương Huyền mỉm cười.

- Cái này...

Mọi người sửng sốt.

Con chim kỳ lạ này vừa ở chỗ này bay qua bay lại vài vòng, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy được, thậm chí cũng không biết nó đã bay tới.

Nếu như vừa rồi những lời Mạc Vũ tiểu thư đọc thuộc lòng là chính xác, lẽ nào... đây thật sự không phải là Cốt Chi Điểu?

- Nếu như không phải Cốt Chi Điểu, vậy ngươi nói là cái gì?

Hắn không nhịn được hỏi.

Đặt một tay ra sau lưng, Trương Huyền khẽ cười.

- Là thú thượng cổ còn sót lại... Vân Điện Cổ Tước!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương