Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 172: Bắt heo sao?

- - Lão gia?

Nhìn thấy Tôn đại quản gia thất thố, mọi người lập tức rõ ràng, Dương sư đã trở về. Tất cả đồng loạt quay sang nhìn, quả nhiên thấy một người trung niên với sắc mặt lòng đỏ trứng đang tỏ ra vô cùng nghi hoặc nhìn xung quanh, không biết chuyện gì xảy ra.

- Đây chính là lão gia để nhiều người như vậy chờ đợi? - Trương Liêu, Trương Mặc đang núp một bên cảm thấy choáng váng.

Gia hỏa này sinh ra cũng không phải ba đầu sáu tay a, sao có thể để Quốc vương, danh sư đều cam tâm tình nguyện chờ ở cửa?

Nửa năm nay bọn hắn chưa trở lại Thiên Huyền thành, đối với việc "Dương Huyền danh sư" dẫn động phong vân cũng không hề hay biết.

- Tiểu Cường, có chuyện gì xảy ra?

Bọn hắn choáng váng, Trương Huyền càng là choáng váng rối tinh rối mù. Nhìn thấy đám người đứng đây, ngẫm kỹ lại hắn cũng sẽ hiểu được, hẳn là những người mấy ngày nay đến tìm hắn giải quyết vấn đề. Nhưng mà… Tôn Cường, ngươi lệ nóng doanh tròng, gặp ta mà như chó con gặp chủ nhân là cái quỷ gì?

Chẳng phải mới mấy ngày không gặp nha! Đâu cần kích động cùng hưng phấn như vậy…

- Lão gia, ngươi rốt cuộc đã về rồi! Những người này đều đến tìm ngươi. . . - Tôn Cường kích động vội vàng giới thiệu. Nhưng mà còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.

- Dương sư… - Trầm Truy bệ hạ ôm quyền:

- Tại hạ…

- Ta để ngươi nói chuyện sao?

Đang muốn từ trong miệng Tôn Cường biết rõ mọi chuyện lại bị gia hỏa này cắt ngang, lông mày Trương Huyền nhíu một cái.

Ở đâu ra, làm sao một điểm nhãn lực đều không có, không nhìn thấy ta đang vội vàng sao?

May mắn tính tình của ta tốt, nếu đổi lại là danh sư khác, sớm đã đem gia hỏa không có ánh mắt như ngươi đánh chết…

Phù phù! Phù phù!

Trương Liêu, Trương Mặc ngã sấp mặt.

Ca của ta, ngươi quá trâu bò rồi! Đây chính là Quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền Vương quốc… Ngươi trực tiếp nói như vậy…

Tôn Cường cũng trợn mắt há hốc mồm.

Không hổ là lão gia, thật là mãnh liệt… Ngay cả Quốc vương bệ hạ đều không để vào trong mắt…

- Ta… - Trầm Truy bệ hạ đỏ bừng mặt.

- Ngươi nói tiếp. . . - Quát lớn xong gia hỏa không có mắt chen ngang lời người khác này, Trương Huyền tiếp tục nhìn về phía quản gia.

- A! - Cảm khái một chút, Tôn Cường vội vàng nói:

- Mấy ngày nay ngươi không ở đây, những người này đều là đến đây bái phỏng ngươi, có Quốc vương Trầm Truy bệ hạ, còn có…

- Quốc vương cũng tới? - Trương Huyền giật nảy mình.

Số tiền hắn cần kiếm cũng sắp đủ. Lúc đầu hắn còn nghĩ trở về sẽ bỏ tòa phru đệ này đi, biến trở về là Trương Huyền. Không nghĩ tới cả Quốc vương bệ hạ cũng bị kinh động.

Hắn nhịn không được hỏi:

- Ở đâu?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người lộ ra bộ mặt cổ quái, ngay cả Tôn Cường cũng lảo đảo một cái…

Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra vị lão gia này không biết mặt bệ hạ a, thiếu chút nữa làm hắn sùng bái nửa ngày…

- Khụ khụ, là ta! - Trầm Truy bệ hạ ho khan một tiếng.

- Ngươi ? - Trương Huyền buồn bực kém chút thổ huyết. Không nghĩ tới mới trở về từ Tàng thư khố nhà người ta, giờ lại dạy dỗ đối phương một trận…

- Tại hạ Trầm Truy, gặp qua Dương sư. Ta tới giới thiệu cho Dương sư, ba vị này là Lưu sư, Trịnh sư cùng Trang sư... - Trầm Truy bệ hạ vội nói.

- Lưu sư… Cái gì? Danh sư? - Trương Huyền sững sờ.

Không phải nói Thiên Huyền Vương quốc không có danh sư sao?

Lúc nào xuất hiện ba người này rồi? Ta mới đi mấy ngày, đến cùng chuyện gì xảy ra?

- Lưu Lăng (Trang Hiền, Trịnh Phi ) gặp qua Dương sư!

Đám người Lưu sư tiến về phía trước một bước ôm quyền, đồng thời cẩn thận quan sát trung niên nhân trước mắt.

Chỉ nhìn một chút, lông mày ba người đồng thời nhíu một cái.

- Trước tiên mời cùng ta đi vào đi!

Không biết ba người tựa hồ nhìn ra cái gì, Trương Huyền thấy nhiều người vây quanh cửa chính như vậy, không cách nào nói chuyện, đành xoa xoa mi tâm, khoát tay chặn lại.

Cũng không thể để đường đường Quốc vương bệ hạ, ba vị danh sư chờ ở cửa ra vào đi.

- Lưu huynh, ngươi xem ra cái gì?

Theo sau lưng đi vào tiểu viện, Trang Hiền nhịn không được lặng lẽ truyền âm.

Hắn là ngụy trang, không phải là diện mục thật sự. Nhìn làn da cùng cử động, hẳn rất trẻ tuổi, tuyệt không vượt qua ba mươi tuổi. Chỉ sợ… cũng khống quá hai mươi lăm tuổi! - Lưu Lăng cau mày.

Đến cả Đỗ Mạc Hiên đều có thể nhìn ra Trương Huyền ngụy trang, làm danh sư như thế nào không nhìn ra.

- Hai mươi lăm tuổi cũng không vượt qua, có thể là danh sư gì? Chỉ sợ là giả... - Trang Hiền hừ lạnh.

Danh sư giống như bậc túc nho, tuổi tác càng lớn, càng trân quý, không dám lộ ra chân diện mục ngược lại cũng thôi, nhưng hai mươi lăm tuổi cũng chưa tới… Làm sao có thể là danh sư?

Muốn trở thành danh sư, cần trải qua nhiều loại khảo hạch. Mỗi một dạng đều cần trả giá lớn để học tập. Tri thức bị giới hạn bởi tuổi tác, hai mươi tuổi khó có khả năng khảo hạch thành công a!

- Xem ra là giả mạo. Một lát nữa ta sẽ nghĩ biện pháp vạch trần hắn. - Trịnh sư cũng gật gật đầu.

Nghe được giới thiệu của đám người Lăng Thiên Vũ, trong lòng họ vốn có nghi ngờ, muốn tận mắt nghiệm chứng. Hiện tại tận mắt nhìn thấy Trương Huyền ngụy trang qua loa, bọn họ lập tức rõ ràng, nhất định là giả.

Không giả, ngụy trang làm gì?

Không phải giả sao có thể mới hai mươi tuổi đã đạt đến trình độ bọn hắn cũng nhìn không ra?

- Hơn nữa, các ngươi thấy không? Ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, thần sắc rã rời. nếu thật là danh sư, làm sao xuất hiện tình trạng này? - Lưu Lăng nói tiếp.

Hắn không chỉ nhìn ra Trương Huyền ngụy trang, còn nhìn ra tinh thần hắn không ra sao.

Vừa cẩn thận quan sát một hồi, càng xem càng tức giận. Bởi vì càng nhìn hắn càng thấy gia hỏa này không giống danh sư thật.

Một kẻ giả mạo để bọn hắn tới bái phỏng năm ngày liên tục, đổi lại là ai cũng đều sẽ tức giận, huống chi bản thân còn là danh sư.

Không biết đã bị đối phương nhìn ra bảy tám phần, Trương Huyền đi vào phòng khách, ngồi vào ghế chủ vị, ngẩng đầu nhìn về ba vị trước mắt:

- Không biết ba vị danh sư tìm Dương mỗ có chuyện gì?

- Há, nghe nói Dương sư tinh thông y đạo, am hiểu giúp người đột phá tu vi, chúng ta mạo muội đến đây là có việc muốn chỉ giáo…

Cùng hai người khác liếc mắt nhìn nhau, Lưu Lăng mở miệng.

Trực tiếp cứng rắn khẳng định không được. Nếu muốn vạch trần đối phương, vậy sẽ phải đem vỏ bọc của hắn lột cho thương tích đầy mình.

- Chuyện gì, nói đi!

Trương Huyền bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện kiếm đủc hai trăm vạn, nhanh chóng mua được dược liệu mình cần, sau đó tìm địa phương đi ngủ. Hắn thực sự đã quá mệt mỏi, cho nên cũng không đoái hoài tới khách sáo, tùy tiện khoát tay áo.

- Giả trang, để ngươi tiếp tục giả vờ!

Thấy hắn tỏ ra lạnh nhạt, sắc mặt tam sư xanh lét, đồng thời híp mắt lại.

Tâm lý tố chất rất tốt a.

Nhưng mà, có giả trang thêm nữa cũng vô dụng. Hôm nay không vạch trần ngươi, chúng ta tuyệt không rời đi.

- Là tu vi của ta có chút vấn đề, muốn thỉnh giáo!

Thấy hai người khác ra hiệu, Trang Hiền đứng lên, ôm quyền nói:

- Ta hiện tại đã đạt tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong, khoảng cách nửa bước Tông Sư cũng chỉ cách có một bước. Nhưng rõ ràng ta cảm giác chân khí trong cơ thể ngưng tụ tốc độ rất chậm, vô luận như thế nào cũng không vượt qua được một bước cuối cùng, các phương pháp đều dùng hết mà chẳng biết tại sao. Mong rằng Dương sư giúp ta chỉ điểm.

- Thông Huyền cảnh đỉnh phong? - Trương Huyền phiền muộn.

Thực lực của hắn bây giờ cũng mới Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, Thông Huyền cảnh tu luyện thế nào, đạt tới loại thực lực này có gì lợi hại hắn đều không biết, làm sao chỉ điểm?

- Như vậy đi… Ngươi đánh hai quyền để ta nhìn xem!

Biết không thể so sánh hiểu biết lý luận với đối phương, Trương Huyền khoát tay.

- Đánh hai quyền? Tốt!

Trang Hiền biết thi triển võ kỹ mới có thể để cho người nhìn ra vấn đề, nên cũngkhông do dự. Hdắn đứng dậy, đánh ra một quyền.

Hô hô hô!

Quyền phong vù vù, lực lượng như đao.

Không hổ là Thông Huyền cảnh cường giả. Chân khí giống như du long ở trong cơ thể hắn xoay quanh, lực lượng một quyền cường đại, đè ép không khí chung quanh vang lên từng đợt.

Quyền pháp rất nhanh kết thúc.

Trang Hiền, Lưu Lăng, Trịnh Phi đồng thời hướng ánh mắt về phía "Dương sư", muốn nhìn xem hắn có thể nói ra cái gì. Chỉ thấy thần sắc hắn ngốc trệ, giống như con gà gỗ, không biết đang nghĩ cái gì.

- Mời bình luận!

Thấy bộ dáng này của hắn, Trang Hiền sầm mặt lại, nhìn hết sức khó coi, đến cả hai chữ "Dương sư" cũng chẳng muốn xưng hô.

Bất kể nói thế nào hắn cũng là danh sư. Nếu như ngươi có thực cao hơn chúng ta thật nhiều cấp bậc ngược lại cũng thôi, đằng này chỉ là một kẻ ngụy trang, ngươi ra vẻ cái gì?

Yêu cầu ta đánh quyền, còn ở nơi đó ngẩn người… Có phải ngươi thấy choáng, cái gì cũng không nói ra được đi!

- Muốn ta bình luận?

Không để ý tới thái độ khó chịu của đối phương, Trương Huyền giương mắt nhìn sang.

- Không sai! - Trang Hiền khẽ nói.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần đối phương mở miệng, hắn sẽ lập tức tìm ra lỗ thủng, sau đó vạch trần hắn trước mặt mọi người, để tên lừa gạt này phải mất mặt xấu hổ.

Dựa theo đạo lý, bọn hắn hẳn là nên khuyên can những người đang xếp hàng dài chờ đợi ngoài kia. Nhưng bởi vì họ còn chưa xác nhận được vị này là thật hay giả, nên cũng có lo nghĩ của mình.

Nếu như hắn là danh sư thực sự, bọn hắn lại khuyên những người này đi, nhất định sẽ đắc tội đối phương, được không bù mất. Còn nếu là giả, vừa vặn có thể ở ngay trước mặt nhiều người như vậy vạch trần hắn, để cho hắn thân bại danh liệt. Đồng thời cũng thông cáo với thiên hạ, danh sư không cho phép kẻ khác khinh nhờn, không cho phép ngụy trang.

- Bình luận rất đơn giản, chỉ là ta sợ ngươi không tin… - Trương Huyền lắc đầu.

Hiện tại hắn không có cách nào, chỉ đành cố gắng kiên trì, nếu không một khi bị phát giác là ngụy trang, trốn đều trốn không thoát. Tuy nhiên, hắn ngụy trang nhiều ngày như vậy cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Trên mặt không vui không buồn, hắn khoát tay áo, nói:

- Như vậy đi! Ngươi có muốn đột phá Thông Huyền cảnh đỉnh phong, đạt tới nửa bước cảnh giới tông sư hay không?

- Đương nhiên muốn! – Trang Hiền nói.

Nói đùa, chỉ cần là người tu luyện, ai lại không muốn đột phá?

Ai không muốn đạt tới cảnh giới cao hơn?

Thầy thuốc không tự trị, danh sư cũng vô pháp chỉ điểm cho chính mình. Mặc dù hắn muốn đột phá, đáng tiếc lại bị gông cùm xiềng xích nhiều năm, một mực không có cách nào thành công.

Mà bản thân hai lão hữu Lưu Lăng, Trịnh Phi sớm đã đột phá, chỉ có thể sốt ruột.

- Ta có thể để cho ngươi trong vòng mười phút đột phá, tuy nhiên… - Trương Huyền dừng lại.

- Mười phút đồng hồ… Đột phá? - Trang Hiền sững sờ.

Ngay cả Lưu Lăng, Trịnh Phi đứng bên cạnh cũng không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ đều là bạn tốt, vì vậy hai người cũng đã thử nhìn qua và cùng thống nhất trong thời gian ngắn Trịnh sư không thể nào đột phá được. Vậy mà trước mắt kẻ lừa đảo này lại còn nói… Mười phút đồng hồ liền có thể thành công?

- Cơ hội đã cho ngươi, lựa chọn như thế nào là quyết định của ngươi! - Trương Huyền bưng tách trà trên bàn, chậm rãi thưởng trà, thần sắc điềm nhiên.

Đổi lại lúc bình thường, động tác này của hắn tuyệt đối vô cùng phong cách, làm cho người ta có một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ, đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, khóe mắt rũ xuống, bờ môi khô khốc tím tái, chẳng những không có phong phạm cao nhân, ngược lại giống như một người mới tập thể dục cả đêm hôm trước, cùng làm một đêm da bảo vệ sức khoẻ một dạng, troogn vô cùng cổ quái, không hài hòa.

- Ta… Được thôi! Ta muốn đột phá, còn mời chỉ điểm! - Do dự một chút, Trang Hiền cắn răng một cái.

Nếu quả thật giống như ngươi nói có thể làm cho ta đột phá, vậy thì chứng tỏ ngươi rất lợi hại. Nếu như không làm được… vậy chính là giả, lừa đảo!

- Ngươi chắc chắn? - Trương Huyền khẽ nâng mí mắt lên.


Hộ vệ?

Gậy gỗ?

Không phải muốn giúp đỡ đột phá sao? Đây là… Muốn làm gì?

Bắt heo sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương