Thiên Đạo Hệ Thống
-
Chương 783: Tiểu kết cục đồng nhân đại chiến
Tại trở lại thế giới của mình lúc, Diệp Thần xuất hiện tại trong Mộ Dung gia nhà. Khung cảnh khắp nơi đều khiến hắn trở nên sợ hãi, tất cả mọi nơi đều có một màu trắng xóa.
“Đây là… khăn tang? Mộ Dung lão đầu chết rồi?” Diệp Thần lập tức ngẩn người suy đoán.
“Diệp… Diệp Thần… ngươi trở về? Thật tốt quá ngươi trở lại.” Vào lúc này Mộ Dung lão gia tử tiếng vang lên cắt đứt Diệp Thần suy đoán.
“Lão đầu tử, sao nhà chúng ta lại toàn khăn tang như vậy chứ? Có ai mất sao? Mà tay của ngươi...” Diệp Thần nhìn lão đầu tử phát hiện hắn mất đi một bên cánh tay hỏi.
“Hầy, cánh tay này mất thì sao chứ... gia môn bất hạnh… những đứa trẻ đó cũng... thật đáng thương, ngươi trở về liền tốt, có thể báo thù cho nàng...” Mộ Dung lão gia tử lúc này đau thương quá độ sau đó liền khóc lớn.
“Ngươi sao vậy, ai mất chứ? Tiên nhi nàng đi đâu rồi?” Diệp Thần có chút nghi vấn không hiểu. Sau đó liền đứng dạy đi đến gần đó đám tang nơi, tại trên đó bầy rất nhiều các tấm ảnh của những nữ nhân hắn không thể quen thuộc hơn. Tất cả đều là nữ nhân của hắn, không thiếu một ai.
“Tiên… Tiên nhi… Thiên Nhi… còn có… thỏ con,... Tử Hà,... tất cả các ngươi.” Diệp Thần cả người đều nhanh xui lợ quỳ ngay tại trên mặt đất không tin tưởng nhìn những thứ trước mặt của mình. Nước mắt từ mắt của hắn chảy ra lăn dài trên mi.
“Trong lúc ngươi rời đi… bọn họ đã không may chết, cả đứa con trong bụng của Tiểu Tiên… cũng hầy...” Mộ Dung lão gia tử thở dài an ủi Diệp Thần.
“Là ai… ai làm… nói cho ta biết.” Diệp Thần đột nhiên trở lên lạnh một cách lạ kỳ nói.
Mộ Dung lão tử tử đều cảm thấy có chút run sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy lạnh lẽo như vậy, nhiệt độ xung quanh đều muốn nhanh giảm đi xuống.
“Người đó là… Korito Oba.” Mộ Dung lão gia tử lắc đầu thở dài nói.
“Không thể nào, Oba san nàng… không thể nào đâu.” Diệp Thần không tin tưởng lắc đầu.
“Ngày hôm đó, sau khi người biến mất gần một tuần. Korito Oba nàng… đã quay lại đây với một thanh kiếm màu đen. Sau đó ra tay sát hại tất cả mọi người,thậm chí… tại trên trường học, nàng đã truy sát toàn bộ những nữ nhân ngươi quen biết. Ta đã cố ra tay ngăn cản nhưng nàng… vô cùng mạnh ta… cùng vì vậy mất đi một cánh tay.” Mộ Dung lão gia tử liền kể lại sờ mình tay phải đã mất đi nói.
“Thanh kiếm đen, không thể nào… nàng...” Diệp Thần tuyệt đối không dám tin tưởng nói.
“Làm sao sai được chứ, ta tận mắt mình chứng kiến,... chứng kiến Tiên Nhi bé bỏng của ta… bị chính ả dùng kiếm đâm xuyên ngực tắt thở. Ta tuyệt đối không có nhìn sai. Tiên nhi của ta… đều bị ả giết, ngươi còn ở đó không tin tưởng, ngươi còn là con người sao?” Mộ Dung lão gia tử tức giận nói.
“Ta...” Diệp Thần không biết nên nói gì. Chỉ lẳng lặng nhìn những bài vị trên đó.
“Những nữ nhân đó đều là hết mực yêu thương ngươi. Ngươi tại sao có thể?” Mộ Dung lão gia tử tự vỗ ngực nói.
“Thật là Oba san làm sao? Tại sao nàng phải làm như vậy chứ?” Diệp Thần không tin tưởng vào tai của mình.
“Cạnh… cạnh...” Vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, người bước vào trong nhà không ai khác liền là…
“Ngươi còn dám đến đây?” Mộ Dung lão gia tử tức giận quát lớn.
Korito Oba không có trả lời chỉ là tay cầm theo thanh kiếm đen hất một cái đem Mộ Dung lão gia tử đánh sang một bên, bước vào bên trong phòng nhìn thấy Diệp Thần ngồi đó: “Tiểu tử… ngươi quay lại rồi.”
“Oba san… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cho ta một câu trả lời.” Diệp Thần tay đều run run có thể thấy hắn vô cùng phẫn nộ. Thậm chí lý trí một phần đã bị thù hận che đi mắt.
“Là ta… đã giết các nàng.” Korito Oba nhìn Diệp Thần ánh mắt không chút nào che giấu nói, ngược lại còn cười.
Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức xông tới đem cổ của Korito Oba bóp cổ nhấc lên trên không quát lớn: “Ngươi… tại sao lại là ngươi… tại sao làm như vậy… tại sao chứ? Họ đã làm gì sai.”
“Không có gì cả,... chỉ là… ta muốn ngươi chỉ thuộc về ta mà thôi.” Korito Oba nụ cười vẫn trên môi mặc kệ cho Diệp Thần tấn công đáp.
“Ngươi… ta...” Diệp Thần tức giận siết chặt tay, Korito Oba hơi thở đều yếu ớt., hắn liền lập tức mềm lòng buông tay.
“Tiểu biến thái ngươi… mềm lòng sao?” Korito Oba cười sảng khoái nói.
“Câm miệng cho ta.” Diệp Thần tức giận nghiến răng, hắn thật sự không biết làm gì cho phải, vào lúc đó… hắn không thể ra tay.
“Hận thù… đúng như vậy, hận ta đi, ta không muốn ngươi quên ta dễ dàng như vậy đâu, để ta nói cho ngươi biét nhé Tiểu Diệp tử, ngươi không phải muốn tìm ra người giết hại cha mẹ mình sao? Ta biết đấy...” Korito Oba đi lại gần ôm lấy hắn ghé sát tai vào trong tai của Diệp Thần nói nhỏ.
“Ngươi biết...” Diệp Thần ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên ta biết chứ, khi đó cha mẹ của ngươi tai lưỡi kiếm của ta chút hơi thở cuối cùng. Ngươi nói xem, ta có thể không biết hay sao?” Korito Oba khẽ mỉm cười ma quỷ hỏi.
“Ngươi nói láo… không thể là ngươi… Không thể nào đâu.” Diệp Thần không tin tưởng nói.
“Đó là sự thật, ta giết phụ mẫu ngươi, hiện tại còn giết chết cả những nữ nhân mà ngươi yêu thương. Ta cảm thấy thật sự rất buồn cười khi mà… khi Tiên Nhi lão bà của ngươi trước khi chết còn liên tục khóc lóc gọi tên ngươi đâu, cả cha mẹ của ngươi nữa, thật sự khiến ta rất vui vẻ.” Korito Oba sờ lên Diệp Thần khuôn mặt nói.
“Ngươi...” Diệp Thần nghiến răng hắn thật sự muốn giết chết cái này nữ nhân. Nghĩ liền làm, bàn tay hắn lập tức xuất thủ muốn giết chết Korito Oba.
Chẳng mấy chốc cánh tay của hắn lập tức xuyên thủng lồng ngực nàng, trái tim nàng đều nhanh vỡ vụn.
Korito Oba miệng khẽ mỉm cười hôn lên môi của hắn nói: “Đừng quên ta, người mang lại niềm đau khổ cho ngươi… tuyệt đối đừng quên ta.”
Sau đó nàng liền mất tại ngay trong lòng hắn chết đi. Diệp Thần nhìn đến bàn tay của mình dính đầy máu lập tức sợ hãi.
“Oba san… ngươi tại sao phải làm như vậy chứ?” Diệp Thần ôm lấy lạnh ngắt Korito Oba không hiểu sau đó lại nhìn lên bài vị bức ảnh bên trên những nữ nhân của hắn còn có hắn hai đứa con chưa ra đời.
Khi Korito Oba mất đi, nụ cười của nàng giống như được giải thoát vậy. Hăn thật sự không hiểu, rõ ràng nàng đã giết bọn họ, tại sao.. còn cầu xin sự tha thứ. Hắn không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì yêu hắn nên muốn giết tất cả những người bên cạnh hắn sao.
“Tiểu thụ… chúng ta phải rời đi.” Cửu Tử xuất hiện từ trong bóng tối cất tiếng nói.
“Nói cho ta biết, ta biết ngươi biết hết thẩy. Là nàng làm thật sao?” Diệp Thần lạnh băng vô thần khuôn mặt hỏi.
“Là nàng làm, phụ mẫu lẫn những nữ nhân đó đều là nàng.” Cửu Tử thừa nhận nói.
“Tại sao chứ?” Diệp Thần không hiểu hỏi. Vì yêu? Hắn không tin. Korito Oba không phải loại người như vậy.
“Còn về lý do sao? Chỉ có nàng mới biết được lý do thật sự đi.” Cửu Tử lắc đầu thở dài nói nhìn cái này nữ tử/.
“...” Diệp Thần im lặng không lên tiếng trả lời. Thật là nàng sao?
“Nhưng mà… ta biết một điều rất rõ ràng ở nàng.” Cửu Tử khẽ lắc đầu chạm vào Diệp Thần bả vai nói.
“Điều gì chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Oba san mà ngươi nói ấy, thứ đè chặt lên con người ấy, ngươi và ta không hiểu được đâu.” Cửu Tử liền thành thật nói ra mình suy nghĩ nói.
Diệp Thần không biết nói gì, nhưng mà… Oba san mất đi để lại trong lòng hắn một dấu hỏi chấm rất lớn. Rốt cuộc tại sao nàng phải làm như vậy chứ?
“Muốn biết câu trả lời sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần thẫn thờ nói.
“Muốn.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Nếu như vậy thì ngươi nên tham gia rồi đấy.” Cửu Tử đưa cho Diệp Thần một chiếc chìa khóa nói.
“Đây là...” Diệp Thần không hiểu, nhưng nhìn sang giữa không trung xuất hiện một cách cửa.
“Đem cánh cửa mở ra đi, tiếp theo đó sẽ là một cuộc chiến vô cùng kham khổ đâu, chúng ta sẽ tại trong cuộc chiến huấn luyện cho ngươi. Chỉ cần ngươi chiến thắng, điều ước sẽ được thực hiện, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Muốn biết sự thật, ngươi cần phải tiến về phía trước. Khi cánh cửa mở ra ngươi sẽ không thể quay trở lại đâu. Có thể sẽ chết thật đấy.” Cửu Tử mở miệng nói đi theo bên cạnh Diệp Thần.
Cầm chìa khóa trên tay Diệp Thần im lặng một lúc sau đó vẫn tiến tới mở ra cánh cửa đáp: “Ta còn gì để mất hay sao? Nếu có thể cứu được tất cả bọn họ câu trả lời ta muốn, vậy.. cược một phen.”
Cánh cửa sau khi cắm chìa khóa lập tức tự động mở ra, ánh sáng chiều vào trước mặt cửa hắn. Bươc qua cánh cửa, hắn lập tức thấy mình tại trên tự do rơi xuống vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ năng lực gì.
Cùng lúc này, tại bên cạnh cùng xung quanh hắn cũng xuất hiện rất nhiều cánh cửa khác nhau. Sau đó cũng có rất nhiều người rơi xuống. Tại đó, hắn có loáng thoáng nhìn thấy được ba cái người vô cùng rõ ràng.
Một cái mập bàn tử khốn nạn biến thái bộ mặt tay đang kết một loại ấn kỳ quái. Một đứa nhóc miệng còn hôi sữa nhưng lại tinh ranh lạ kỳ tay cầm một chiếc búa. Và một cái nữ nhân mà không đúng nam nhân mà à ờ nói thế nào nhỉ, nói cung người này vô cùng lúng túng trên tay cầm một chiếc card màu đen vô cùng kỳ bí có kỳ hiệu kỳ lạ.
Ba người còn lại cũng có chút ý đến hắn, bọn họ lẫn nhau ở giữa đều cảm nhận được thực lực không tầm thường.
Tại xa xa đằng xa, bốn người đều có thể nhìn thấy được vô số các võ đài vô cùng lớn. Ở đó còn có đề bốn cái chữ: “Đồng nhân… đại chiến?”
“Đây là… khăn tang? Mộ Dung lão đầu chết rồi?” Diệp Thần lập tức ngẩn người suy đoán.
“Diệp… Diệp Thần… ngươi trở về? Thật tốt quá ngươi trở lại.” Vào lúc này Mộ Dung lão gia tử tiếng vang lên cắt đứt Diệp Thần suy đoán.
“Lão đầu tử, sao nhà chúng ta lại toàn khăn tang như vậy chứ? Có ai mất sao? Mà tay của ngươi...” Diệp Thần nhìn lão đầu tử phát hiện hắn mất đi một bên cánh tay hỏi.
“Hầy, cánh tay này mất thì sao chứ... gia môn bất hạnh… những đứa trẻ đó cũng... thật đáng thương, ngươi trở về liền tốt, có thể báo thù cho nàng...” Mộ Dung lão gia tử lúc này đau thương quá độ sau đó liền khóc lớn.
“Ngươi sao vậy, ai mất chứ? Tiên nhi nàng đi đâu rồi?” Diệp Thần có chút nghi vấn không hiểu. Sau đó liền đứng dạy đi đến gần đó đám tang nơi, tại trên đó bầy rất nhiều các tấm ảnh của những nữ nhân hắn không thể quen thuộc hơn. Tất cả đều là nữ nhân của hắn, không thiếu một ai.
“Tiên… Tiên nhi… Thiên Nhi… còn có… thỏ con,... Tử Hà,... tất cả các ngươi.” Diệp Thần cả người đều nhanh xui lợ quỳ ngay tại trên mặt đất không tin tưởng nhìn những thứ trước mặt của mình. Nước mắt từ mắt của hắn chảy ra lăn dài trên mi.
“Trong lúc ngươi rời đi… bọn họ đã không may chết, cả đứa con trong bụng của Tiểu Tiên… cũng hầy...” Mộ Dung lão gia tử thở dài an ủi Diệp Thần.
“Là ai… ai làm… nói cho ta biết.” Diệp Thần đột nhiên trở lên lạnh một cách lạ kỳ nói.
Mộ Dung lão tử tử đều cảm thấy có chút run sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy lạnh lẽo như vậy, nhiệt độ xung quanh đều muốn nhanh giảm đi xuống.
“Người đó là… Korito Oba.” Mộ Dung lão gia tử lắc đầu thở dài nói.
“Không thể nào, Oba san nàng… không thể nào đâu.” Diệp Thần không tin tưởng lắc đầu.
“Ngày hôm đó, sau khi người biến mất gần một tuần. Korito Oba nàng… đã quay lại đây với một thanh kiếm màu đen. Sau đó ra tay sát hại tất cả mọi người,thậm chí… tại trên trường học, nàng đã truy sát toàn bộ những nữ nhân ngươi quen biết. Ta đã cố ra tay ngăn cản nhưng nàng… vô cùng mạnh ta… cùng vì vậy mất đi một cánh tay.” Mộ Dung lão gia tử liền kể lại sờ mình tay phải đã mất đi nói.
“Thanh kiếm đen, không thể nào… nàng...” Diệp Thần tuyệt đối không dám tin tưởng nói.
“Làm sao sai được chứ, ta tận mắt mình chứng kiến,... chứng kiến Tiên Nhi bé bỏng của ta… bị chính ả dùng kiếm đâm xuyên ngực tắt thở. Ta tuyệt đối không có nhìn sai. Tiên nhi của ta… đều bị ả giết, ngươi còn ở đó không tin tưởng, ngươi còn là con người sao?” Mộ Dung lão gia tử tức giận nói.
“Ta...” Diệp Thần không biết nên nói gì. Chỉ lẳng lặng nhìn những bài vị trên đó.
“Những nữ nhân đó đều là hết mực yêu thương ngươi. Ngươi tại sao có thể?” Mộ Dung lão gia tử tự vỗ ngực nói.
“Thật là Oba san làm sao? Tại sao nàng phải làm như vậy chứ?” Diệp Thần không tin tưởng vào tai của mình.
“Cạnh… cạnh...” Vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, người bước vào trong nhà không ai khác liền là…
“Ngươi còn dám đến đây?” Mộ Dung lão gia tử tức giận quát lớn.
Korito Oba không có trả lời chỉ là tay cầm theo thanh kiếm đen hất một cái đem Mộ Dung lão gia tử đánh sang một bên, bước vào bên trong phòng nhìn thấy Diệp Thần ngồi đó: “Tiểu tử… ngươi quay lại rồi.”
“Oba san… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cho ta một câu trả lời.” Diệp Thần tay đều run run có thể thấy hắn vô cùng phẫn nộ. Thậm chí lý trí một phần đã bị thù hận che đi mắt.
“Là ta… đã giết các nàng.” Korito Oba nhìn Diệp Thần ánh mắt không chút nào che giấu nói, ngược lại còn cười.
Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức xông tới đem cổ của Korito Oba bóp cổ nhấc lên trên không quát lớn: “Ngươi… tại sao lại là ngươi… tại sao làm như vậy… tại sao chứ? Họ đã làm gì sai.”
“Không có gì cả,... chỉ là… ta muốn ngươi chỉ thuộc về ta mà thôi.” Korito Oba nụ cười vẫn trên môi mặc kệ cho Diệp Thần tấn công đáp.
“Ngươi… ta...” Diệp Thần tức giận siết chặt tay, Korito Oba hơi thở đều yếu ớt., hắn liền lập tức mềm lòng buông tay.
“Tiểu biến thái ngươi… mềm lòng sao?” Korito Oba cười sảng khoái nói.
“Câm miệng cho ta.” Diệp Thần tức giận nghiến răng, hắn thật sự không biết làm gì cho phải, vào lúc đó… hắn không thể ra tay.
“Hận thù… đúng như vậy, hận ta đi, ta không muốn ngươi quên ta dễ dàng như vậy đâu, để ta nói cho ngươi biét nhé Tiểu Diệp tử, ngươi không phải muốn tìm ra người giết hại cha mẹ mình sao? Ta biết đấy...” Korito Oba đi lại gần ôm lấy hắn ghé sát tai vào trong tai của Diệp Thần nói nhỏ.
“Ngươi biết...” Diệp Thần ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên ta biết chứ, khi đó cha mẹ của ngươi tai lưỡi kiếm của ta chút hơi thở cuối cùng. Ngươi nói xem, ta có thể không biết hay sao?” Korito Oba khẽ mỉm cười ma quỷ hỏi.
“Ngươi nói láo… không thể là ngươi… Không thể nào đâu.” Diệp Thần không tin tưởng nói.
“Đó là sự thật, ta giết phụ mẫu ngươi, hiện tại còn giết chết cả những nữ nhân mà ngươi yêu thương. Ta cảm thấy thật sự rất buồn cười khi mà… khi Tiên Nhi lão bà của ngươi trước khi chết còn liên tục khóc lóc gọi tên ngươi đâu, cả cha mẹ của ngươi nữa, thật sự khiến ta rất vui vẻ.” Korito Oba sờ lên Diệp Thần khuôn mặt nói.
“Ngươi...” Diệp Thần nghiến răng hắn thật sự muốn giết chết cái này nữ nhân. Nghĩ liền làm, bàn tay hắn lập tức xuất thủ muốn giết chết Korito Oba.
Chẳng mấy chốc cánh tay của hắn lập tức xuyên thủng lồng ngực nàng, trái tim nàng đều nhanh vỡ vụn.
Korito Oba miệng khẽ mỉm cười hôn lên môi của hắn nói: “Đừng quên ta, người mang lại niềm đau khổ cho ngươi… tuyệt đối đừng quên ta.”
Sau đó nàng liền mất tại ngay trong lòng hắn chết đi. Diệp Thần nhìn đến bàn tay của mình dính đầy máu lập tức sợ hãi.
“Oba san… ngươi tại sao phải làm như vậy chứ?” Diệp Thần ôm lấy lạnh ngắt Korito Oba không hiểu sau đó lại nhìn lên bài vị bức ảnh bên trên những nữ nhân của hắn còn có hắn hai đứa con chưa ra đời.
Khi Korito Oba mất đi, nụ cười của nàng giống như được giải thoát vậy. Hăn thật sự không hiểu, rõ ràng nàng đã giết bọn họ, tại sao.. còn cầu xin sự tha thứ. Hắn không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì yêu hắn nên muốn giết tất cả những người bên cạnh hắn sao.
“Tiểu thụ… chúng ta phải rời đi.” Cửu Tử xuất hiện từ trong bóng tối cất tiếng nói.
“Nói cho ta biết, ta biết ngươi biết hết thẩy. Là nàng làm thật sao?” Diệp Thần lạnh băng vô thần khuôn mặt hỏi.
“Là nàng làm, phụ mẫu lẫn những nữ nhân đó đều là nàng.” Cửu Tử thừa nhận nói.
“Tại sao chứ?” Diệp Thần không hiểu hỏi. Vì yêu? Hắn không tin. Korito Oba không phải loại người như vậy.
“Còn về lý do sao? Chỉ có nàng mới biết được lý do thật sự đi.” Cửu Tử lắc đầu thở dài nói nhìn cái này nữ tử/.
“...” Diệp Thần im lặng không lên tiếng trả lời. Thật là nàng sao?
“Nhưng mà… ta biết một điều rất rõ ràng ở nàng.” Cửu Tử khẽ lắc đầu chạm vào Diệp Thần bả vai nói.
“Điều gì chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Oba san mà ngươi nói ấy, thứ đè chặt lên con người ấy, ngươi và ta không hiểu được đâu.” Cửu Tử liền thành thật nói ra mình suy nghĩ nói.
Diệp Thần không biết nói gì, nhưng mà… Oba san mất đi để lại trong lòng hắn một dấu hỏi chấm rất lớn. Rốt cuộc tại sao nàng phải làm như vậy chứ?
“Muốn biết câu trả lời sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần thẫn thờ nói.
“Muốn.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Nếu như vậy thì ngươi nên tham gia rồi đấy.” Cửu Tử đưa cho Diệp Thần một chiếc chìa khóa nói.
“Đây là...” Diệp Thần không hiểu, nhưng nhìn sang giữa không trung xuất hiện một cách cửa.
“Đem cánh cửa mở ra đi, tiếp theo đó sẽ là một cuộc chiến vô cùng kham khổ đâu, chúng ta sẽ tại trong cuộc chiến huấn luyện cho ngươi. Chỉ cần ngươi chiến thắng, điều ước sẽ được thực hiện, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Muốn biết sự thật, ngươi cần phải tiến về phía trước. Khi cánh cửa mở ra ngươi sẽ không thể quay trở lại đâu. Có thể sẽ chết thật đấy.” Cửu Tử mở miệng nói đi theo bên cạnh Diệp Thần.
Cầm chìa khóa trên tay Diệp Thần im lặng một lúc sau đó vẫn tiến tới mở ra cánh cửa đáp: “Ta còn gì để mất hay sao? Nếu có thể cứu được tất cả bọn họ câu trả lời ta muốn, vậy.. cược một phen.”
Cánh cửa sau khi cắm chìa khóa lập tức tự động mở ra, ánh sáng chiều vào trước mặt cửa hắn. Bươc qua cánh cửa, hắn lập tức thấy mình tại trên tự do rơi xuống vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ năng lực gì.
Cùng lúc này, tại bên cạnh cùng xung quanh hắn cũng xuất hiện rất nhiều cánh cửa khác nhau. Sau đó cũng có rất nhiều người rơi xuống. Tại đó, hắn có loáng thoáng nhìn thấy được ba cái người vô cùng rõ ràng.
Một cái mập bàn tử khốn nạn biến thái bộ mặt tay đang kết một loại ấn kỳ quái. Một đứa nhóc miệng còn hôi sữa nhưng lại tinh ranh lạ kỳ tay cầm một chiếc búa. Và một cái nữ nhân mà không đúng nam nhân mà à ờ nói thế nào nhỉ, nói cung người này vô cùng lúng túng trên tay cầm một chiếc card màu đen vô cùng kỳ bí có kỳ hiệu kỳ lạ.
Ba người còn lại cũng có chút ý đến hắn, bọn họ lẫn nhau ở giữa đều cảm nhận được thực lực không tầm thường.
Tại xa xa đằng xa, bốn người đều có thể nhìn thấy được vô số các võ đài vô cùng lớn. Ở đó còn có đề bốn cái chữ: “Đồng nhân… đại chiến?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook