Thiên Đạo Hệ Thống
-
Chương 3: Diệp thần cưới lão bà
Phu thê Diệp Chiến Thiên vận dụng mối quan hệ của mình mua cho nhi tử một lão bà từ tay bọn buôn người.Sau đó, nhanh chóng tổ chức một lễ cưới cho con trai,bởi vì ở nông thôn chẳng ai muốn gả nữ nhi của mình cho một phế vật sắp đi cầu Diêm Vương. Dù có cũng chỉ vì tiền mà thôi, họ không cần thể loại nữ nhân đó làm con trai mình lão bà.
Mặc dù tiếng động trong phòng có phát ra lớn đến đâu thì bởi vì ở nông thôn, chuyện mua này cũng không tính là lần đầu. Cộng với sức ảnh hưởng mạnh mẽ của hai vợ chồng họ Diệp nên chẳng ai quan tâm đến tiếng kêu cứu của người con gái mà chỉ lo ăn uống chia vui với Diệp Thần.
"Chúc mừng ngươi Diệp Thần cưới vợ đẹp nha." Mọi người chúc mừng nói.
"Hắc hắc, ai bảo ta đẹp trai đâu, ai như ngươi đã đến hai mươi tư, hai mươi năm tuổi vẫn FA. Nghe ta nói, sống ở đời là phải biết tận hưởng. Ngươi chẳng biết lúc nào ngươi sẽ chết được đâu."Diệp Thần cười vui vẻ nói. Vợ đẹp thì làm sao nào? Hắn cũng chẳng biết, hắn không như người khác, không cần sống vạn năm chỉ cần sống qua hôm nay là tốt lắm rồi.
Mặt mọi người đen lại, cái tên Phế Tử này đúng là có đẹp trai nhưng lão bà là do ba mẹ ngươi mua về, ngươi có thể bớt bỉ ổi một tý sao. Hai vợ chồng Diệp gia thì cười cười. Cái tên nhi tử này khoẻ một tý là..hey.. thôi hôm nay là ngày vui của hắn kệ hắn vậy.
"Diệp Thần, lại đây." Diệp Chiến Thiên đưa tay gọi lại mình con trai.
"Ta tới liền, các ngươi đợi chút, một lát quay lại." Diệp Thần lập tức mở miệng xoay người đi nói.
"Đây là đồ vật năm đó phụ thân ngươi tặng mẹ ngươi làm vật đính ước giờ trao lại cho ngươi." Diệp Chiến Thiên rút trong ngực ra một cái nhẫn cổ có văn tự khá đặc biệt đưa cho con trai mình nói.
"Lão ba ta bảo ngươi, con trai kết hôn ngươi cũng nên cho vài cây vàng hay vài mảnh đất chứ. Ngươi cho ta mỗi chiếc nhẫn cổ lổ xỉ này, keo kiệt quá chứ." Diệp Thần sờ sờ chiếc nhẫn có chút khinh bỉ nói.
"Hừ hừ, những thứ này đợi ba ngươi chết chẳng phải là của ngươi sao. Ngươi sinh ra giống ai mà miệng thối như vậy chứ?" Diệp Chiến Thiên tức giận mắng.
"Con ngươi không giống ngươi, chẳng lẽ giống ông hàng xóm?" Phượng Nhã tức giận nói.
"Ta không có ý như vậy? Lão bà ngươi đừng giận." Diệp Chiến Thiên khóc không ra nước mắt nói.
"Đúng ha, vậy lão ba bao giờ ngươi chết vậy?" Diệp Thần nghĩ nghĩ một chút liền mở miệng theo bản năng hỏi.
Diệp Chiến Thiên sắc mặt ngày càng khó coi. Tên nhi tử này ngươi thật biết nói chuyện nha. Rõ ràng không phải thân sinh nhi tử. Lão bà có khi nào lúc ở bệnh viện, chúng ta bế lộn không?
"Ngươi vừa nói gì, thử lần nữa xem." Diệp Chiến Thiên tức giận muốn đánh chết cái này nghịch tử nói.
"Không chơi với ngươi ta thích nói chuyện với mẹ." nói xong Diệp Thần xoay người ôm lấy mẹ mình. Chọc phụ thân tức giận, thực rất thú vị.
"Chiến Thiên ngươi không thể nhường nhi tử ngươi tý sao. Tốt xấu gì ngươi đều lớn như vậy."Phượng Nhã xoa đầu nhi tử nói.
"Đúng là con hư tại mẹ hey... " Diệp Chiến Thiên tức giận thở dài.
"Nó có hư tại ta, cũng không phải do ngươi sao? Ta rõ ràng nói lúc đó đừng đến bên trong, Ngươi còn nói cái gì, nam nhân có ba khoẳng khắc quan trọng, bỏ qua một khoẳng khác cũng không sao? Còn nói ta chịu trách nghiệm, giờ còn muốn trách ta." Phượng Nhã khinh bỉ nói. Lão công nàng cái gì cũng tốt, nhưng nàng cần nhi tử không cần lão công nha.
"Diệp Thần ngươi cút vào phòng mà ôm vợ ngươi ý, đây là lão bà của ta ai cho ngươi muốn ôm thì ôm." Diệp Chiến Thiên nhìn nhi tử mình ôm lão bà đều muốn tức giận nói. Cái tên này, nếu không phải tại ngươi, ta còn bị lão bà giận?
"Lão ba đúng là kẹt xỉ. Rõ ràng là ta mẫu thân, lại không cho ta ôm." Diệp Thần lẩm bẩm quay người đi nói.
"Cút." Diệp Chiến Thiên đều giận muốn rống lên.
Diệp Thần ngay lập tức làm mặt quỷ rồi chạy vô phòng tân hôn. hai vợ chồng Chiến Thiên thì cười khổ nhi tử này đúng là không trị nổi a, cưới lão bà rồi mà vẫn như thế trẻ con.
"Ngươi yên tâm với tu vi của chúng ta truyền vào nhi tử nhất định sinh long hoạt hổ. Chí ít là được như người bình thường." Diệp Chiến Thiên thở dài nói.
"Ta tất nhiên biết nhưng ta lo cho con dâu không chịu nổi, cái đấy của hắn cũng quá đáng." Phượng Nhã than thở nói, sau lại nhìn lão công của mình, là cha con sao mà khác biệt quá.
"Đừng nhìn ta, cái này không phải ta muốn."Diệp Chiến Thiên thở dài, tên nhi tử này cái gì cũng yếu nhưng phương diện này thì chính mình cũng ghen tỵ, lắc lắc cái đầu đen tối của mình, hắn quay người ôm phu nhân của mình về lăn ga giường.
Lúc này Diệp Thần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tạm biệt cuộc đời trong trắng ngây thơ bé bỏng của mình. Đúng là cha nào con nấy....
Mặc dù tiếng động trong phòng có phát ra lớn đến đâu thì bởi vì ở nông thôn, chuyện mua này cũng không tính là lần đầu. Cộng với sức ảnh hưởng mạnh mẽ của hai vợ chồng họ Diệp nên chẳng ai quan tâm đến tiếng kêu cứu của người con gái mà chỉ lo ăn uống chia vui với Diệp Thần.
"Chúc mừng ngươi Diệp Thần cưới vợ đẹp nha." Mọi người chúc mừng nói.
"Hắc hắc, ai bảo ta đẹp trai đâu, ai như ngươi đã đến hai mươi tư, hai mươi năm tuổi vẫn FA. Nghe ta nói, sống ở đời là phải biết tận hưởng. Ngươi chẳng biết lúc nào ngươi sẽ chết được đâu."Diệp Thần cười vui vẻ nói. Vợ đẹp thì làm sao nào? Hắn cũng chẳng biết, hắn không như người khác, không cần sống vạn năm chỉ cần sống qua hôm nay là tốt lắm rồi.
Mặt mọi người đen lại, cái tên Phế Tử này đúng là có đẹp trai nhưng lão bà là do ba mẹ ngươi mua về, ngươi có thể bớt bỉ ổi một tý sao. Hai vợ chồng Diệp gia thì cười cười. Cái tên nhi tử này khoẻ một tý là..hey.. thôi hôm nay là ngày vui của hắn kệ hắn vậy.
"Diệp Thần, lại đây." Diệp Chiến Thiên đưa tay gọi lại mình con trai.
"Ta tới liền, các ngươi đợi chút, một lát quay lại." Diệp Thần lập tức mở miệng xoay người đi nói.
"Đây là đồ vật năm đó phụ thân ngươi tặng mẹ ngươi làm vật đính ước giờ trao lại cho ngươi." Diệp Chiến Thiên rút trong ngực ra một cái nhẫn cổ có văn tự khá đặc biệt đưa cho con trai mình nói.
"Lão ba ta bảo ngươi, con trai kết hôn ngươi cũng nên cho vài cây vàng hay vài mảnh đất chứ. Ngươi cho ta mỗi chiếc nhẫn cổ lổ xỉ này, keo kiệt quá chứ." Diệp Thần sờ sờ chiếc nhẫn có chút khinh bỉ nói.
"Hừ hừ, những thứ này đợi ba ngươi chết chẳng phải là của ngươi sao. Ngươi sinh ra giống ai mà miệng thối như vậy chứ?" Diệp Chiến Thiên tức giận mắng.
"Con ngươi không giống ngươi, chẳng lẽ giống ông hàng xóm?" Phượng Nhã tức giận nói.
"Ta không có ý như vậy? Lão bà ngươi đừng giận." Diệp Chiến Thiên khóc không ra nước mắt nói.
"Đúng ha, vậy lão ba bao giờ ngươi chết vậy?" Diệp Thần nghĩ nghĩ một chút liền mở miệng theo bản năng hỏi.
Diệp Chiến Thiên sắc mặt ngày càng khó coi. Tên nhi tử này ngươi thật biết nói chuyện nha. Rõ ràng không phải thân sinh nhi tử. Lão bà có khi nào lúc ở bệnh viện, chúng ta bế lộn không?
"Ngươi vừa nói gì, thử lần nữa xem." Diệp Chiến Thiên tức giận muốn đánh chết cái này nghịch tử nói.
"Không chơi với ngươi ta thích nói chuyện với mẹ." nói xong Diệp Thần xoay người ôm lấy mẹ mình. Chọc phụ thân tức giận, thực rất thú vị.
"Chiến Thiên ngươi không thể nhường nhi tử ngươi tý sao. Tốt xấu gì ngươi đều lớn như vậy."Phượng Nhã xoa đầu nhi tử nói.
"Đúng là con hư tại mẹ hey... " Diệp Chiến Thiên tức giận thở dài.
"Nó có hư tại ta, cũng không phải do ngươi sao? Ta rõ ràng nói lúc đó đừng đến bên trong, Ngươi còn nói cái gì, nam nhân có ba khoẳng khắc quan trọng, bỏ qua một khoẳng khác cũng không sao? Còn nói ta chịu trách nghiệm, giờ còn muốn trách ta." Phượng Nhã khinh bỉ nói. Lão công nàng cái gì cũng tốt, nhưng nàng cần nhi tử không cần lão công nha.
"Diệp Thần ngươi cút vào phòng mà ôm vợ ngươi ý, đây là lão bà của ta ai cho ngươi muốn ôm thì ôm." Diệp Chiến Thiên nhìn nhi tử mình ôm lão bà đều muốn tức giận nói. Cái tên này, nếu không phải tại ngươi, ta còn bị lão bà giận?
"Lão ba đúng là kẹt xỉ. Rõ ràng là ta mẫu thân, lại không cho ta ôm." Diệp Thần lẩm bẩm quay người đi nói.
"Cút." Diệp Chiến Thiên đều giận muốn rống lên.
Diệp Thần ngay lập tức làm mặt quỷ rồi chạy vô phòng tân hôn. hai vợ chồng Chiến Thiên thì cười khổ nhi tử này đúng là không trị nổi a, cưới lão bà rồi mà vẫn như thế trẻ con.
"Ngươi yên tâm với tu vi của chúng ta truyền vào nhi tử nhất định sinh long hoạt hổ. Chí ít là được như người bình thường." Diệp Chiến Thiên thở dài nói.
"Ta tất nhiên biết nhưng ta lo cho con dâu không chịu nổi, cái đấy của hắn cũng quá đáng." Phượng Nhã than thở nói, sau lại nhìn lão công của mình, là cha con sao mà khác biệt quá.
"Đừng nhìn ta, cái này không phải ta muốn."Diệp Chiến Thiên thở dài, tên nhi tử này cái gì cũng yếu nhưng phương diện này thì chính mình cũng ghen tỵ, lắc lắc cái đầu đen tối của mình, hắn quay người ôm phu nhân của mình về lăn ga giường.
Lúc này Diệp Thần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tạm biệt cuộc đời trong trắng ngây thơ bé bỏng của mình. Đúng là cha nào con nấy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook