Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 3510: Thần Linh lại xuất hiện? (2)

Thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt, Thiên Đạo chân khí trong cơ thể lập tức bao phủ đối phương.

"Dừng lại...."

Muốn gặp Lạc Nhược Hi, nhưng không hy vọng vì thế chảy ra máu tươi.

Không nguyện ý nợ ân tình, dù là một chút, đây là nguyên tắc làm việc của hắn.

"Dù sao ta đã không còn sống lâu nữa, có thể vì thiếu gia làm việc, cam tâm tình nguyện!"

Không có hấp thu Thiên Đạo chân khí của Trương Huyền tuôn qua, Thần Dung Hoàng cười nhạt một tiếng.

Khuôn mặt không thay đổi, giống như bùng cháy ở bốn phía thân thể không phải lửa, mà là ôn tuyền.

Đối với tu luyện giả, tự bạo dễ dàng, trong nháy mắt cắt đứt ý niệm, không cần lo lắng đau đớn cùng dày vò, nhưng như vậy, lấy bản thân hiến tế, dùng liệt diễm thiêu đốt từ trong ra ngoài, không thể chết nhanh được, khổ sở giống như lăng trì.... Đây mới là thống khổ nhất.

"Ta gặp lại Nhược Hi, bản thân sẽ nghĩ biện pháp...."

Trong lòng Trương Huyền khó chịu, vung tay lên, đối phương đã không đồng ý, vậy liền hủy đi bệ đá cùng trận kỳ, cưỡng ép ngăn cản.

Sinh mệnh đổi lấy tế tự, hắn không muốn tiếp nhận, cũng không nguyện ý.

Bất quá, lực lượng còn không có hạ xuống, một đạo khí tức mạnh mẽ từ trên trời hạ xuống, thời gian nháy mắt liền bao phủ Thần Dung Hoàng.

Bị khí tức bao phủ, hỏa diễm bùng cháy trên người Dung Hoàng dần dần tắt, linh hồn cùng thân thể không ngừng suy yếu vậy mà chậm rãi có sinh cơ.

Ầm ầm!

Giữa thiên địa, như nhiều hơn một cánh cửa khổng lồ, một thân ảnh xuất hiện ở trên tế đàn, cực kỳ đồ sộ, đỉnh thiên lập địa, tản mát ra uy nghiêm không cho người khinh nhờn.

"Nhược Hi...."

Trương Huyền vội vàng nhìn, sững sờ.

"Ngươi là ai?"

Tế tự xuất hiện Linh Thần, cũng không phải Lạc Nhược Hi, mà là một người khuôn mặt xa lạ.

Bất kể khí tức hay ánh mắt, đều có thể xác nhận, chưa bao giờ thấy qua.

"Linh Thần đã trở lại địa phương thuộc về mình, ta chỉ là tôi tớ của nàng mà thôi!"

Thân ảnh xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Huyền.

"Ngươi hẳn là Trương Huyền!"

Nắm đấm Trương Huyền căng thẳng.

Không cần hắn nói chuyện, thân ảnh trên không nhìn lại, vô hỉ vô bi.

"Trước khi Thần Linh đi bàn giao cho ta, nếu như cần trợ giúp gì, có thể ra tay.... mặc dù ta không muốn nhưng vẫn đáp ứng! Bất quá vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, Linh Thần địa vị kính trọng, tuyệt không phải một phàm phu tục tử như ngươi có thể nghĩ tới, khuyên ngươi.... Vẫn là bỏ ý niệm này đi, nếu không, hại người hại mình!"

Ầm ầm!

Trong tiếng nói mang theo cảm giác áp bách nồng đậm, mặc dù Trương Huyền nắm giữ bậc sức chiến tích huyết trùng sinh, nhưng vẫn cảm thấy huyết dịch toàn thân giống như bị giam cầm, một chút lực lượng phản kháng cũng không có.

Đối phương chỉ là hư ảnh, so với Thần Linh Hoàng trước đó triệu hoán đến Thần Linh thì mạnh mẽ hơn nhiều!

"Chuyện của ta.... Còn không nhọc ngươi quan tâm! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Linh Thần đến cùng là ai, ở nơi nào là được...."

"Thần Linh tự nhiên ở Thần Linh cung! Được rồi, nói đến thế thôi, nếu như ngươi có thể phá vỡ không gian trói buộc, giống như Khổng sư gặp mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi tung tích của nàng, làm không được, thì đừng nghĩ nhiều...."

Thân ảnh hừ một tiếng, vung tay áo một cái, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt.

"Chậm đã!"

Trương Huyền ngẩng đầu.

Thân ảnh dừng lại một chút.

"Thần Linh có phải dặn dò ngươi, cần trợ giúp gì, ngươi có thể ra tay hay không?"

Trương Huyền nói.

Thân ảnh nhíu mày, bất quá vẫn nhẹ gật đầu:

"Tốt! Bất quá ta sẽ chỉ ra tay một lần, ngươi cần nghĩ kĩ yêu cầu, đừng lãng phí cơ hội."

"Ta nghĩ xong!"

Trương Huyền khoát tay áo nói:

"Vị Ngột Thần này, là đồng tử của Linh Thần, bản thân bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, xin xuất thủ cứu giúp...."

"Thiếu gia...."

Con mắt Thần Dung Hoàng đỏ lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương