Thiện Cơ - Minh Dã
-
Chương 8
A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh gật đầu, vô cùng cao hứng, vậy nghĩa là một khoảng thời gian nữa, A Thanh sẽ không rời đi.
“A Thanh, ngươi thật tốt.” A Chấp nắm lấy cánh tay của đối phương, vui vẻ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mị hoặc chúng sinh.
Tô Hoàn Thanh nhìn nụ cười yêu tà tứ mị, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng cảm thấy người có dung mạo như thế không giống như có thể ẩn cư lâu dài ở nơi sơn dã. Vẻ đẹp của A Chấp khiến Tô Hoàn Thanh có chút bất an, nàng cho rằng đây là do mệnh cách nghiệp lực của A Chấp ảnh hưởng. Rốt cuộc A Chấp trời sinh thiện lương, cho nên Tô Hoàn Thanh cũng không nghĩ nhiều, cố khắc chế loại cảm giác bất an đó. Bởi vì nàng không nghĩ bản thân sẽ giống thế nhân, cô lập A Chấp.
“Ngươi cũng là người thiên tính thiện lương.” Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Tô Hoàn Thanh có thể cảm giác được nàng bản tính thuần thiện.
A Chấp chỉ im lặng cười cười, nàng cũng không phải đối với ai cũng đều tốt. Nàng không nói cho A Thanh biết, nếu gặp người đáng ghét, có đôi khi nàng sẽ ước gì bọn họ bị chính mình khắc chết đi. Tỷ như chuyện dù đã đáp ứng tên du côn vô lại cầu thân, nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy ghét bỏ, chỉ ước cho hắn mau mau chết đi, không nghĩ tới lại ứng nghiệm. A Chấp cho rằng trên người mình có một loại năng lượng tà ác, chỉ cần nàng tâm sinh ác ý thì nó sẽ càng cường đại. Người mà nàng quý mến, tuy rằng ở cạnh nàng cũng sẽ bất hạnh nhưng ứng nghiệm tương đối chậm, phàm là người nàng cảm thấy cực kỳ đáng ghét, bất hạnh sẽ đến rất mau. Nàng đồng ý làm tiểu thiếp của viên ngoại kia cũng là do không thích hắn. Tầm mắt mà hắn nhìn nàng tựa hồ luôn vẩn đục, ham mê nữ sắc dục vọng. Thời điểm càng tới gần giờ động phòng, nàng lại càng cảm thấy hối hận, sau đó hy vọng viên ngoại kia vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện ở phòng của nàng, kết quả là hắn đột tử chết ngay. Kỳ thật lúc đó nàng đáp ứng làm thiếp ở phủ viên ngoại là để nghiệm chứng bản thân mình cô khắc người khác, đồng thời cũng nghiệm chứng ý tưởng kia. Đêm đó, A Chấp cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không phải vì hại chết viên ngoại mà là sợ hãi năng lực tà ác trên người mình. Nàng theo bản năng cố phủ nhận ý tưởng càng nghĩ càng thấy ớn lạnh ở trong đầu, cho rằng cái chết của bọn họ chỉ là trùng hợp thôi. Dù sao bản thân cũng là sát tinh, sớm một chút hay muộn một chút cũng đều là khắc, không liên quan tới suy nghĩ của mình.
Tuy rằng vừa rồi cách mà A Thanh trò chuyện khiến nàng cảm thấy dễ chịu, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng mình sẽ mang đến bất hạnh cho đối phương. Dù sao thì mình cũng đã khắc chết rất nhiều người, bất quá may mắn là nàng thực sự thích A Thanh, cho dù có điềm gở thì cũng sẽ không nhanh chóng ứng nghiệm. Nhưng nàng nhìn A Thanh, lại cảm thấy A Thanh khả năng thật sự không sợ bị mình khắc. Rốt cuộc A Thanh tu đạo từ nhỏ, còn là tu tiên khí, hẳn là có điểm lợi hại. Nàng dự cảm, gặp được A Thanh có lẽ là bước ngoặt duy nhất để thay đổi vận mệnh.
“A Thanh, chúng ta cùng nhau ngủ đi, ta không nói nữa, ta sợ nói tiếp sẽ quấy rầy ngươi ngủ.” A Chấp khắc chế loại xúc động muốn lảm nhảm trong lòng, thập phần quan tâm nói.
“Không sao.” Tô Hoàn Thanh biết đã rất lâu rồi A Chấp không cùng người khác trò chuyện, cho nên cũng không để ý nàng tiếp tục lảm nhảm.
“Vẫn là nên đi ngủ, dù sao thì ngươi cũng sẽ không rời đi nhanh chóng. Lời nói đều nói hết, về sau nếu không còn gì để nói thì phải làm sao bây giờ?” A Chấp phát hiện, nàng thực thích loại cảm giác lúc này, có kỳ vọng vào ngày mai, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đơn điệu cô độc.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy không khỏi mỉm cười, vì sao nàng lại có suy nghĩ dù hôm nay A Chấp nói nhiều thế nào, thì đến ngày mai đại khái cũng sẽ nói không xong chứ.
“A Thanh, ngươi nằm bên trong đi, để ta nằm ngoài.” A Chấp sợ giường quá nhỏ, tư thế ngủ của mình lại không cố định, vạn nhất làm cho A Thanh rớt xuống đất thì thật không tốt. Nàng cảm giác A Thanh ngủ hẳn là cực kỳ an ổn, bởi vì nhìn A Thanh đặc biệt văn tĩnh hòa nhã ôn nhu.
“Ừm.” Tô Hoàn Thanh không quá để ý, nằm xuống phần giường bên trong, chỉ là chiếc chăn xác thật rất thô cứng, cũng không biết đã dùng bao lâu rồi. Nhưng may mắn không có bất luận mùi gì kỳ lạ mà còn thoang thoảng hương hoa, có lẽ là hương vị trên người A Chấp. Nàng không chỉ đơn thuần sở hữu diện mạo quyến rũ, khí vị cũng mang loại cảm giác quyến rũ mê hoặc.
A Chấp cũng theo Tô Hoàn Thanh nằm xuống giường, bất quá nàng tương đối câu nệ, bởi vì nàng biết tư thế ngủ của mình không tốt, sợ là quấy nhiễu đối phương.
Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp thật sự không nói lời nào, không lâu sau liền thiếp đi. Còn A Chấp vì luôn lo lắng tư thế ngủ không tốt cho nên ngủ không được, nhưng dù như vậy thì trong lòng nàng cũng rất vui mừng. Tựa hồ nàng còn chưa bao giờ cùng ai ngủ chung cả, đương nhiên không tính thời điểm làm hành khất cùng mấy kẻ ăn mày khác ngủ ở miếu hoang. A Chấp duỗi tay sờ soạng cánh tay của Tô Hoàn Thanh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến nội tâm nàng có loại cảm giác kiên định và vui vẻ xưa nay chưa từng xuất hiện.
A Thanh với mình tưởng là giống nhau, an phận ngủ, kỳ thực A Thanh cùng mình một chút cũng không giống. A Thanh nhìn thật ôn hòa, lớn lên ôn hòa, tính tình cũng ôn hòa, A Thanh……
A Chấp tựa như hài tử chưa bao giờ có một món đồ chơi, hiện tại giống như tìm được món đồ chơi tốt nhất cho nên trong lòng tất cả đều là Tô Hoàn Thanh. Lúc này nàng chỉ là đơn thuần vui sướng khi đột nhiên có một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook