"A Chấp, ngươi......" Tô Hoàn Thanh muốn nói lại thôi.
"Hả?" A Chấp khó hiểu nhìn về phía nàng.
"Không có việc gì." Tô Hoàn Thanh chỉ hy vọng bản thân lý giải sai rồi, dù sao A Chấp tình huống đặc thù, hơn nữa cả hai đều là nữ tử, hẳn là không có trở ngại.
Lúc này, bên ngoài có ai đó đang gõ cửa.
"Mời vào." Tô Hoàn Thanh nói.
"Sư phó, vị này là?" Ngọc Chiêu bước vào trong, thời điểm nhìn thấy A Chấp cũng một phen kinh ngạc, nàng đã ra vào hoàng cung hơn nửa năm, ở dân gian cũng gặp không ít mỹ nữ, bất quá nữ tử có dung mạo kinh diễm như A Chấp, nàng trước giờ chưa từng gặp qua.
"Gần như sư muội của ngươi, có thể xem là vậy." Tô Hoàn Thanh nói, quan hệ giữa A Chấp với bản thân mình, rốt cuộc thân phận thế nào, Tô Hoàn Thanh cũng không xác định được rõ. Nói là đồ đệ, A Chấp cũng không có ý định bái sư nhưng mình không chỉ dạy nàng đọc sách viết chữ mà còn truyền thụ cả y thuật. Hằng ngày A Chấp lại đặc biệt chiếu cố mình, một năm qua mỗi đêm cùng giường mà ngủ, số tuổi lại xấp xỉ, vừa như đồ đệ, như bằng hữu lại vừa giống thân nhân.
"Vậy nàng phải gọi ta một tiếng sư tỷ." Ngọc Chiêu cảm thấy một đại mỹ nhân như thế, nhìn thôi cũng đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, huống chi còn gọi mình một câu Đại sư tỷ.
"A Chấp, ngươi nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại chưa chính thức bái sư, có thể gọi nàng là Ngọc Chiêu." Tô Hoàn Thanh nói.
"Ta kêu A Chấp, ta gọi ngươi là Ngọc Chiêu được chứ?"  Ngày càng nhiều thân hữu bên cạnh Tô Hoàn Thanh, A Chấp lại càng thêm bất an, nàng luôn cảm thấy những người này đều muốn tranh đoạt A Thanh với mình. Bất quá ngoài mặt, A Chấp biết bản thân không thể biểu lộ, nếu muốn biểu lộ thì cũng chỉ có thể là thiện ý, cho nên ngữ khí của A Chấp vẫn thập phần ôn nhu. Tô Hoàn Thanh ôn nhu, A Chấp cũng học được vài phần.
"Nếu sư phó đã nói như vậy, ngươi kêu ta là Ngọc Chiêu là được." Ngọc Chiêu cũng không bắt ép.
"Sư phó dùng cơm xong rồi?" Ngọc Chiêu hỏi, trước kia việc ăn mặc đi lại của Tô Hoàn Thanh hơn phân nửa cũng là nàng lo liệu, cho nên Ngọc Chiêu vẫn thập phần quan tâm cuộc sống hằng ngày của nàng.
"Còn chưa kịp ăn." Vừa rồi vốn dĩ muốn ăn cùng Hoàng Thượng, sau lại gặp được A Chấp cho nên đổi ý.
"A Chấp, ngươi không biết Hoàng Thượng bám dính sư phó thế nào đâu, nhiều ngày qua đều bá chiếm sư phó không rời dù chỉ một khắc. Ta muốn trò chuyện đôi câu với sư phó cũng thấy khó khăn." Ngọc Chiêu nói.
"Ừm." A Chấp nghe vào tai, trong lòng khó chịu muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn phải miễn cưỡng cười vui.
"A Chấp, vừa rồi ngươi ăn no chưa?" Tô Hoàn Thanh đổi đề tài, đối với nàng mà nói, được thánh sủng cũng không phải chuyện gì tốt cho nên không muốn nhiều lời.
"Ăn một chút, còn chưa no." A Chấp hồi đáp.
"Vậy cùng chúng ta ăn thêm một ít." Tô Hoàn Thanh đề nghị.
"Ừm." A Chấp gật đầu nói.
Thời điểm ba người cùng nhau ăn cơm, Ngọc Chiêu hiển nhiên vô cùng tò mò đối với sinh hoạt của Tô Hoàn Thanh trong thời gian qua. Ngày đó sau khi nàng trở về nhà, vẫn thập phần không bỏ xuống được sư phó.
"A Chấp, hơn một năm này, sư phó luôn ở lại nhà ngươi sao?" Ngọc Chiêu hỏi.
A Chấp gật đầu.
"Hơn một năm này, cũng đều là ngươi chiếu cố sư phó?" Ngọc Chiêu lại tiếp tục hỏi.
"Ừm, A Thanh cũng chiếu cố ta rất nhiều." A Chấp không tranh công.
"Ngươi gọi thẳng tên của sư phó, ngược lại có vẻ vai vế của ta thấp hơn ngươi." Ngọc Chiêu nghe được A Chấp gọi Tô Hoàn Thanh, liền cảm thấy A Chấp tựa hồ cũng không muốn làm đồ đệ của sư phó, mà càng có khuynh hướng ngang hàng với sư phó, nếu nói như vậy, bối phận của A Chấp đương nhiên muốn cao hơn gấp đôi. Suy nghĩ này làm cho Ngọc Chiêu có chút cảm giác quái dị.
A Chấp không nghĩ Ngọc Chiêu sẽ để ý bối phận, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, dẫu sao nàng xác thật không muốn làm đồ đệ của A Thanh, thậm chí còn muốn thân cận với A Thanh hơn nữa.
"Như vậy, chi bằng A Chấp ngày nào đó cũng bái ta làm thầy đi." Tô Hoàn Thanh đột nhiên chen vào, nếu như vậy, bản thân cũng có thể tiêu trừ băn khoăn trong lòng.
"Không cần, ta cảm thấy như hiện giờ rất tốt." A Chấp không muốn bái sư vì nàng không hy vọng A Thanh trở thành trưởng bối, rõ ràng A Thanh cũng chỉ hơn nàng hai tuổi mà thôi.
Nếu A Chấp đã không đồng ý, Tô Hoàn Thanh cũng không muốn miễn cưỡng. Bất quá Ngọc Chiêu luôn cảm thấy A Chấp đối xử với sư phó thập phần kỳ lạ, chỉ là hiện tại nàng còn chưa thể nói rõ lạ ở chỗ nào.
Buổi tối, Tô Hoàn Thanh nhờ người an bài phòng nghỉ cho A Chấp.
"Phòng của ngươi đã dọn dẹp xong, ở phía trước sương phòng." Tô Hoàn Thanh nói.
"A Thanh, chúng ta không thể cùng nhau ở một phòng sao?" A Chấp hiển nhiên không muốn một mình đến căn phòng kia, cho nên mở miệng hỏi.
"Đây là phủ nha, vì vậy luôn dư phòng trống." Nếu là ngày thường, Tô Hoàn Thanh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là hiện tại nàng tựa hồ nhận thấy được gì đó, luôn có cảm giác không thích hợp nếu lại cùng A Chấp quá mức thân cận.
"Ta rất ít khi qua đêm bên ngoài, có chút sợ người lạ, A Thanh, chúng ta không thể ở chung một phòng sao?" A Chấp lại lần nữa hỏi, ngữ khí chờ đợi và khẩn cầu khiến cho Tô Hoàn Thanh rất khó cự tuyệt.
Cho nên Tô Hoàn Thanh không cách nào nói ra lời từ chối một lần nữa.
___________________________
[00:05 18/08/2018 tức ngày 8/7 ÂL]
Minh Dã: Đến khi tôi gõ chữ xong, Lễ Tình Nhân cũng qua rồi, nhưng vẫn muốn chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương