Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng
3: Đến Mục Châu Chuẩn Bị Khảo Thí


Dung Văn Thanh mềm oặt nằm trên giường, tư thế kia, nào còn gì là dáng vẻ khuê các cổ đại.

"Ngươi để ý chút hình tượng có được hay không? Khí chất cao nhã của ngươi đâu a?" Nguyệt Bán ngồi xổm trên giường, lông xù lớn, vẻ mặt rối rắm.

Rõ ràng vừa rồi còn lợi hại thăng thiên, hiện tại sao lại biến thành bộ dáng hèn mọn thế này?
Dung Văn Thanh trở mình, thành công làm y phục của mình nhăn nhúm như mớ bòng bong.

"Khí chất cái con khỉ, kia đều là giả bộ được không? Ta nói, hiện tại ta đã có tư cách thi phủ, thọ mệnh chắc sẽ kéo thêm vài ngày chứ?"
"Chờ ngươi thi đậu kỳ thi phủ, ta trực tiếp kéo dài thêm một năm cho ngươi." Nguyệt Bán phát ra một tiếng cười nhạo.

"Cổ văn điển tích ngươi còn chưa học xong, rốt cuộc làm sao vượt qua khảo giáo của Đổng Chính Đức? Chẳng lẽ là do vận khí của ngươi quá tốt, xem trúng vấn đề mà Đổng Chính Đức sẽ hỏi?"
Dung Văn Thanh lắc đầu: "Ai nói với ngươi là ta không học, Đổng Chính Đức không phải kẻ đần, không trổ chút thực tài, hắn sẽ không chịu thu nhận ta làm đệ tử."
Nguyệt Bán nhớ tới mấy ngày nay Dung Văn Thanh kêu trời khóc đất, nội tâm tỏ vẻ khinh bỉ tên gia hoả hèn mọn này, đã học xong còn bày đặt lăn qua lộn lại, ký chủ này của nó quả nhiên là mắc bệnh thần kinh!
"Từ năm ba tuổi, ngày ngày cùng cổ văn làm bạn, cuối cùng ta cũng được giải thoát rồi!" Nhớ tới chuyện này Dung Văn Thanh vui mừng, "Bàn Bàn, ngươi nói, lúc ta thi, ngươi có nên mở bàn tay vàng cho ta không?"
"Ta là Nguyệt Bán, không phải Bàn Bàn!" Nguyệt Bán cảm thấy nó sắp bị Dung Văn Thanh chọc cho tức chết, "Một kỳ thi phủ nho nhỏ, ngươi còn muốn bàn tay vàng làm cái gì? Chẳng lẽ tự thân ngươi không lấy được danh đầu?"
"Lấy không được a."
"Hả?" Nguyệt Bán sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế.

Nhoáng cái nửa tháng đã qua, thi phủ tổ chức vào đầu tháng tư, trước năm sáu ngày phải đến thành, chuẩn bị cho cuộc thi.

"Văn Thanh, con còn thiếu gì nữa không? Vi nương chuẩn bị cho con." Dung phu nhân năm nay hơn ba mươi, chính là độ tuổi thành thục nhất của nữ nhân, nàng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhìn nô bộc đi tới đi lui, nói một câu không nhẹ không nặng.

Ta lập tức phải đi, ngươi còn hỏi ta thiếu cái gì? Ta không thiếu đồ vật, ta chỉ thấy ngươi thiếu tâm nhãn.

Dung Văn Thanh nghĩ tới chuyện tốt vị mẫu thân này đã làm nửa tháng qua, nhất thời không nói gì.

Dung Văn Thanh muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế Dung gia, Dung phu nhân liền chạy đi sắp xếp giúp nàng xem mặt, nghĩ tìm cho nàng một vị hôn phu, lấy gia thế của hôn phu phò trợ Dung Văn Thanh.

Tâm là hảo tâm, chỉ là làm sai cách.


Cố tình Dung Văn Thanh cùng nàng nói cái gì, nàng đều mắt điếc tai ngơ, chỉ một lòng cảm thấy nữ tử nên tìm cho mình một chỗ dựa mới đúng.

"Nữ nhi không thiếu gì cả." Dung Văn Thanh ý bảo Đào Hạnh mang theo nô bộc rời khỏi, bọn họ đi rồi, nàng nhíu mi động thân, hướng Dung phu nhân thi lễ.

"Mẫu thân, người hẳn là biết, sự tính toán của phụ thân."
"Ta biết." Dung phu nhân bị việc Dung Văn Thanh đuổi khéo hạ nhân làm cho sững sờ, nàng nháy mắt hai cái, có chút chậm chạp nói: "Văn Thanh, phụ thân con nói không phải không có lý, con hà tất cùng phụ thân con đấu tranh như vậy, còn thi đi phủ cái gì, quả thật là càn quấy."
"Mẹ, kia là con riêng chỉ nhỏ hơn con hai tháng tuổi, và ý tưởng của người chính là thế này sao?" Dung Văn Thanh không rõ kết cấu não bộ của Dung phu nhân lắm, chỉ nhỏ hơn nàng hai tháng là khái niệm gì? Chí học chi niên*, phụ thân mới đưa hắn về Dung phủ, vài chục năm trước, chúng ta không hề biết đến sự tồn tại của hắn, phụ thân làm như vậy, nhưng ý tưởng của người lại là, con thi phủ mới là càn quấy?"
*chí tại học tập
Dung phu nhân nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu, nàng than một hơi, thần tình ôn hoà nhìn Dung Văn Thanh, giống như đang nhìn một đứa trẻ nổi loạn.

"Văn Thanh, phụ thân con cũng có nỗi khổ tâm của mình.

Hắn đối với ta rất tốt, chưa bao giờ nạp qua quý thiếp, trong phủ chỉ có hai nha hoàn thông phòng.

Nếu ta có thể sinh ra nam hài, thì đứa con riêng kia, sẽ không tồn tại."
Dung Văn Thanh không nói chuyện, nàng đã rõ, mâu thuẫn nhất của việc này, nằm ở chỗ thời đại khác biệt.

Trong mắt nàng, ngoại tình vốn là không thể tha thứ, càng đừng nói có cả con riêng, để cho người giận sôi, là đứa con riêng kia chỉ nhỏ hơn nàng hai tháng!
Mà đối với Dung phu nhân, Dung lão gia không sai, người sai là nàng, là nàng không cạnh tranh, không thể sinh ra nam hài kế thừa hương khói.

Thậm chí nàng còn oán hận Dung Văn Thanh, oán hận vì Dung Văn Thanh là một cô gái.

Dung Văn Thanh biết, hôm nay nàng bước ra khỏi Dung phủ, liền cùng cha mẹ sinh dưỡng ở thế giới này...!Không hề là người đi chung đường.

Nhưng có đôi khi con người là như vậy, biết rõ con đường phía trước gian nguy, tứ cố vô thân, lại vẫn nghĩ liều lĩnh một phen, bước lên con đường mà chưa ai dám đi qua.

Nhìn xe ngựa chở Dung Văn Thanh đi xa, Dung phu nhân trong lòng cảm khái hàng vạn lần.


"Phu nhân, người để cho Đại tiểu thư một mình đi thi? Quốc gia của chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ cho phép nữ tử tham gia khoa cử." Thị nữ Cẩm Sách bên cạnh Dung phu nhân đối với việc này ôm thái độ tiêu cực, mà thái độ của nàng, chính là thái độ của rất nhiều người.

Nhớ tới nữ nhi từ nhỏ không quá thân cận mình, Dung phu nhân thở dài.

"Nó và tất cả mọi người không giống nhau, không giống nhau a."
Nói xong, Dung phu nhân trở về phủ, đóng đại môn lại.

Địa phương nhỏ bé này, cầm tù nàng nửa đời, nửa đời sau của nàng cũng sẽ trôi qua ở đây.

"Ký chủ, hiện tại ta đã hiểu những gì ngươi nói."
"Ồ?"
"Ngươi từng nói với ta, việc ngươi yêu thích, thứ nhất là sống, thứ hai là sống rất tốt."
Dung Văn Thanh hai tay nâng sách không nói tiếp, Nguyệt Bán chỉ là hệ thống, không phải người, nó không minh bạch.

Dung Văn Thanh thích sống, là vì thế giới có nhiều điều tốt đẹp, Dung Văn Thanh thích sống tốt, là vì chỉ có sống tốt, mới có thể trải nghiệm càng nhiều điều tốt đẹp.

Nói trắng ra, chính là lòng tham.

Gia sản Dung phủ, Dung Văn Thanh để ý sao? Chưa chắc.

Dung gia cho dù tài phú ngập trời, cũng vô pháp mua được khoa học kỹ thuật nhanh và tiện như ở xã hội hiện đại.

Dung Văn Thanh sở dĩ hao sức tranh đoạt vị trí người thừa kế, đơn giản là vì dục vọng độc chiếm.

.

truyện kiếm hiệp hay
Đồ vật từng thuộc về nàng, như thế nào có thể chắp tay tặng cho người khác?

Mục Châu Thành là thành thị cách Hoàng Thành gần nhất, trình độ phát đạt nhượng người đời sau nhìn mà than thở.

Ở thời cổ đại lạc hậu, một cái thành chứa trăm vạn người, đã là kỳ tích.

Mà thành thị như vậy, Mục vương triều có hơn mười cái, Hoàng Thành của Mục vương triều, vẫn là một siêu cấp đô thị chứa năm trăm vạn người.

Mục vương triều cường thịnh, dựa vào mật độ nhân khẩu là có thể nhìn ra một hai.

Sau thi phủ, thi viện thậm chí về sau thi hội, đều được cử hành trong thành thị phồn hoa này.

Đánh xe một ngày đêm, thẳng đến chạng vạng Dung Văn Thanh mới nhìn thấy cửa Nam của Mục Châu Thành.

"Tiểu thư, ta đã sớm nghe nói Mục Châu Thành phồn hoa, quả nhiên danh bất hư truyền a!" Đào Hạnh nhìn cửa thành to lớn ở ngay trước mắt, cao hứng nói, nha đầu này là lần đầu tiên đến Mục Châu Thành, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên.

Đào Liễu bên cạnh chỉ cảm thấy Đào Hạnh hù người, Dung Văn Thanh thường xuyên theo Dung lão gia đến Mục Châu Thành, mỗi lần đều là nàng cùng Dung Văn Thanh.

Trong Mục Châu Thành có sinh ý lớn nhất của Dung gia, tửu lâu lớn nhất Mục vương triều – Quy Vân Các.

"Đại tiểu thư, một đường khổ cực, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, vì tiểu thư đón gió tẩy trần."
"Nhị chưởng quầy nói đùa, đối với ta, như thế nào có thể nói là đón gió tẩy trần đâu?" Dung Văn Thanh cách bố liêm nói chuyện với Nhị chưởng quầy Quy Vân Các, thanh âm tịnh lệ, nghe vào tai hệt như tiểu thư khuê các đang ngồi ngay ngắn.

Trên thực tế thì là nằm nghiêng bên trong xe ngựa, ôm Nguyệt Bán XXOO.

Nhị chưởng quầy đổ mồ hôi lạnh, hắn cười gượng vài tiếng, liền nói "không dám".

Trong lòng âm thầm kêu khổ, Dung lão gia phân phó bọn họ không cần hầu hạ Dung Văn Thanh, nhưng phân phó này quả thật quá khó xử lý.

Dung gia nhà to nghiệp lớn, không phải Dung lão gia một người là có thể định đoạt.

Dung gia còn có chi khác, tuy nói trước mắt Dung lão gia là một mạch có thực lực nhất, nhưng Dung Văn Thanh cũng là trưởng nữ dòng chính thực thực tại tại trong gia phả, nếu chậm trễ Dung Văn Thanh, tông chính Dung gia sẽ không tha cho hắn.

"Lần này ta tới Mục Châu Thành, chỉ hi vọng có thể hảo hảo khảo thí, hi vọng thúc thúc có thể vì ta lo liệu thoả đáng." Dung Văn Thanh hơi áp chế thanh âm, mang theo khí thế không giận mà uy, "Chớ để xảy ra chuyện mới tốt."
"Không dám không dám! Ta đây chỉ là cấp dưới, sao có thể chịu tiểu thư một tiếng thúc thúc?" Nhị chưởng quầy chỉ cảm thấy thân thể oi bức, vội lau vệt mồ hôi trên trán, "Đại tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định vì người an bài thoả đáng."
Nhị chưởng quầy cùng Dung Văn Thanh tiếp xúc không ít, hắn biết rõ thủ đoạn làm việc của tiểu cô nương này, trước đó một Nhị chưởng quầy khác làm giả sổ sách, trộm đi nhiều tiền tài như vậy chưa từng bị người khác phát hiện, kết quả là thua trong tay một tiểu cô nương mười bốn tuổi.


Nhị chưởng quầy mang Dung Văn Thanh đi vào một viện tử nhị tiến, Dung gia tài phú vốn là có thể mua được phòng ốc rất tốt, nhưng vì ngại thân phận bình dân của Dung Văn Thanh, nàng chỉ có thể ở sân nhỏ như vậy.

Mục vương triều dĩ sĩ vi tôn*, nhà ở có chế độ cấp bậc, chức quan càng lớn thì nhà càng to, người không có công danh, nhiều nhất chỉ ở nhị tiến.

*về ngành nghề, theo quan niệm xưa, có bốn thứ hạng, gọi là tứ dân: sĩ, nông, công, thương; trên thực tế cả bốn tầng lớp đều có vai trò, vị thế ngang nhau trong xã hội, nhưng ở Mục vương triều, sĩ được xem trọng hơn ba tầng lớp kia rất nhiều
Đương nhiên, chế độ cấp bậc này chỉ được thực thi trong thành, bên ngoài tuỳ tiện.

Đây là nguyên nhân vì sao Dung lão gia có gia tài bạc triệu, lại chọn sinh sống ở ngoài thành.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dung Văn Thanh liền mang theo Đào Liễu chạy ra rừng đào ở thành Nam vui chơi, không đúng! Là thải cảnh đi.

Dung Văn Thanh luôn muốn đến xem rừng đào ở thành Nam, nhưng mỗi lần nàng tới Mục Châu Thành đều là vội vội vàng vàng, không có cơ hội hảo hảo du ngoạn, bây giờ có, đương nhiên nàng phải trực chỉ đến thẳng nơi đó.

Rừng đào thành Nam là giữa hè mười năm trước, Thánh thượng đến biệt viện hoàng gia, vốn định dùng mười dặm hoa đào, đổi lấy nụ cười của nguyên phối Trịnh hoàng hậu, chỉ tiếc, lúc hoa nở rộ, Trịnh hoàng hậu đột nhiên qua đời, cũng không trông thấy mười dặm hoa đào, trước khi lâm chung nàng lưu lại di ngôn, muốn cho con dân Mục triều thay nàng xem trọn thịnh cảnh này.

Vì thế, rừng đào trở thành địa điểm du lịch lớn nhất Mục Châu Thành.

Giữa tán hoa đào rơi rụng, có một nữ tử độc thân đứng thẳng, váy dài hồng nhạt, biến nàng thành đào hoa tiên tử.

Dung mạo như kiều nguyệt trên trời, khí chất như u lan trong nước, lại giống như ngọn núi di thế độc lập.

Đây là một nữ tử tràn ngập mâu thuẫn.

Dung Văn Thanh nhướn mi, không nghĩ tới chính mình lại có diễm ngộ như vậy.

Nàng lập tức lấy ra bàn vẽ nhỏ, trải giấy lên, vài nét bút ít ỏi đem hình tượng đó phác hoạ trên mặt giấy.

Nữ tử kia đại khái đứng nửa canh giờ, nàng sớm đã muốn đi, chỉ là khi xem đến có người đang vẽ nàng, cảm thấy thú vị, liền dừng lại bước chân.

Một ý nghĩ này, liền khiến hai người ở bất đồng thế giới, tại giao điểm dây dưa một đời.

Tui khá kén chọn trong việc lựa truyện để đọc và edit, mấy thím thấy tui dám đào thì cũng biết là do truyện hay nên tui mới đào =)) ai thuộc team ngọt sủng chắc sẽ thích truyện này vì MHG cưng nựng DVT ghê lắm, ai dám nhìn trộm Tể tướng / Hoàng hậu là Thánh thượng sẽ cho bay đầu ngay..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương