Cảm nghĩ tác giả
Thiên Cơ Điện
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
『 Thiên Cơ Điện』 đã trọn bộ, 【 Duyên Phận 0 】 mở sách mới 『 Tội Ác Chiến Cảnh 』.
Tội Ác Chiến Cảnh được sáng tạo sớm nhất là từ năm 2015, khi đó ta còn đang viết 『 Tiên Lộ Tranh phong 』 nhưng đã khá thích xem tiểu thuyết hắc ám lưu, cho nên viết một bộ khung câu chuyện hắc ám lưu, chẳng qua được mười vạn chữ thì bí. Đây cũng là bộ đầu tiên làm cơ sở cho 『 Tội Ác Chiến Cảnh 』.
Sau đó ta cảm thấy câu chuyện này quá đơn giản cho nên ngừng lại.
Năm 2019 ta chuyển sang Khởi Điểm, lần lượt viết 『 Chư Thần Du Hí 』, 『 Đại Đạo Từ Tâm 』 và『 Thiên Cơ Điện 』, nhưng thành thích đều không được tốt lắm.
Thời gian này ta tự ngẫm lại mình.
Ta phát hiện mình phạm phải một số sai lầm.
Những sai lầm này không phải sai lầm về cách nghĩ mà là sai lầm về tâm trạng.
Ta tưởng bở rồi!
Bất tri bất giác, đúng là tưởng bở rồi!
Điều này là thật.
Lúc trước ta viết 『 Vô Tận Vũ Trang 』 , kết quả mua VIP trung bình hơn bảy ngàn, phải biết đó không phải là ở Khởi Điểm. Vì vậy ta cảm thấy mình đến Khởi Điểm, lượt mua vip trung bình chắc phải tăng gấp đôi chứ?
Suy đoán rất hợp logic, đúng không?
Nhưng sự thật là lượt mua VIP trung bình của Chư Thần chỉ có hơn ba ngàn, mà đây đã là thành tích tốt nhất trong ba quyển.
Đây có phải vấn đề của Khởi Điểm không?
Không?
Đây là vấn đề của ta!
Ta tưởng bở quá rồi!
Ta coi chuyện thành tích như lẽ đương nhiên, cảm thấy thực lực của mình phải có thành tích như vậy.
Người đang tưởng bở, thường không cảm thấy mình tưởng bở.
Rất nhiều thứ là trong tiềm thức.
Mãi tới khi ngươi bị đánh thức, ngươi mới tỉnh ngộ.
May mắn là, trong tiểu thuyết của ta có rất nhiều đạo lý.
Ta hiểu những đạo lý đó, ta có thể giảng với người khác, cũng có thể giảng cho bản thân mình.
Vì vậy ta quyết định điều chỉnh thái độ của mình, bắt đầu từ con số không, tập trung viết một quyển tiểu thuyết.
Mang cách nghĩ đó, ta nhặt lại 『 Tội Ác Chiến Cảnh 』, ta thích câu chuyện này, ta muốn viết nó tiếp.
Lúc đầu, 『 Tội Ác Chiến Cảnh 』 chỉ là một câu chuyện hắc ám xuyên việt lưu.
Nhưng lần thứ hai viết lại, ta bổ sung hệ thống tuyển dân.
Khi viết được bốn mươi vạn chữ, ta phát hiện hệ thống này không dễ nhìn, thế là ta bỏ đi viết lại.
Nhưng lần thứ ba viết lại vẫn không hài lòng, lại phí mất ba mươi vạn chữ nữa.
Mãi tới khi viết lại lần thứ tư, ta bổ sung khái niệm sinh vật tưởng tượng, hệ thống mới được thiết lập hoàn chỉnh.
Nhưng cứ viết được một đoạn ta lại phát hiện ra vấn đề mới, sau đó quay lại sửa lỗi ... cũng may coi như không phải viết lại.
Cứ như vậy, bất tri bất giác, ta đột nhiên phát hiện.
Mẹ nó!
『 Tội Ác Chiến Cảnh 』 đã tích được tới hơn hai triệu chữ.
Hơn nữa toàn bộ hệ thống trong quá trình không ngừng sửa chữa đã từ từ hoàn thiện.
Mấu chốt nhất là trong quá trình này ta hoàn toàn không bị thành tích ảnh hưởng, ta chỉ đơn giản hưởng thụ niềm vui sáng tạo một thế giới, sáng tạo một hệ thống.
Hơn nữa ta còn phát hiện, cho dù ngươi có viết hơn mười năm, cho dù kinh nghiệm của ngươi cực kỳ phong phú, ngươi vẫn có rất nhiều nhiều bản thảo phải sửa.
Thân là tác giả, không nên theo đuổi tốc độ... hai năm qua ta quá theo đuổi tốc độ.
Đó là hai năm ta viết nhanh nhất nhiều nhất, số lượng văn tự vô dụng tổng cộng phải hơn tám triệu chữ, tuy thực tế các ngươi chỉ có thể thấy được một nửa.
Nhưng không nên đặt nó làm mục tiêu.
Mà phải là chất lượng.
Lợi ích lớn nhất của việc thay đổi tâm trạng là ta sẽ làm việc nghiêm túc.
Ta không ngừng viết, cứ hai tháng là quay lại sửa một lần.
Cứ như vậy, ta đã viết 『 Tội Ác Chiến Cảnh 』 hơn nửa năm.
Do có đủ thời gian chuẩn bị, ta có thể bố trí tình tiết càng tốt hơn, có thể xây dựng bối cảnh chi tiết hơn, có thể móc nối từ đoạn ngắn đoạn dài, kết hợp với nhau, có thể tính toán toàn thể càng vững chắc và hoàn thiện.
Vừa viết vừa đăng không thể được như vậy.
Vì vậy, ta không muốn khoe khoang với mọi người, nhưng giờ ta đã có hơn một ngàn chương, tích được hơn hai triệu ba trăm ngàn chữ, lên VIP là có thể đăng một loạt, nhưng đó không phải mục đích.
Điều ta muốn khoe là cuốn tiểu thuyết này đã được tích sẵn từ trước, có thời gian hiệu đính, vì vậy số lượng bug giảm mạnh, tình tiết càng đặc sắc, phục bút càng sâu, tiết tấu thay đổi vượt xa quá khứ.
Sẽ không có chuyện đầu voi duôi chuột, không có áp lực ra chương, vì vậy đoạn sau của câu chuyện còn đặc sắc hơn đoạn trước... cá nhân ta thấy vừa ý về nó nhất.
Ta hi vọng nó sẽ trở thành quyển tiểu thuyết đặc sắc nhất của mình, vì vậy ta dùng công sức vượt xa tất cả những tiểu thuyết trong quá khứ để sáng tạo, để sửa chữa, để làm việc thật nghiêm túc.
Ta không còn theo đuổi tổ đình, ta tích chương chỉ để đảm bảo chất lượng.
Lần này ta nhất định phải viết được một quyển tiểu thuyết thật hay, thật đặc sắc, khiến mọi người thỏa mãn.
Đương nhiên, bây giờ nói câu này còn hơi sớm, cho dù có nỗ lực cũng chưa chắc thành tích của tiểu thuyết đã khiến người ta thỏa mãn.
Nhưng ít nhất lần này ta có thể tự nhủ, mình thật sự nghiêm túc rồi!
Còn sau này nghiêm túc có thành quả gì hay không...
Chỉ cần mình nỗ lực, có thua cũng không hối hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương