Chương 1: Mở đầu (1)
Mặc châu, Vân Lâm
Thiên Cơ sơn.
Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.
Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.
Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?
Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.
Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan trọng là núi còn người còn, Thiên Cơ môn cũng vẫn còn.
Trên đỉnh núi bằng phẳng, đại điện hùng vĩ, hàng ngàn hàng vạn bảo vật tỏa ánh sáng khắp bốn phương.
Tiếng nhạc vang lên giữa tầng mây như âm thanh từ cõi trời phủ xuống, bên dưới là các đệ tử cùng tụng niệm Đạo kinh, tiếng đọc của họ vang rền khắp chốn, bầu không khí hết sức trang nghiêm.
Đang trong giờ học buổi chiều, các đệ tử Thiên Cơ môn đang học tập, lúc này lại thấy ở chân trời phía xa có một chàng trai mặc áo xanh bay tới, còn mang theo một thiếu niên áo trắng phía sau. Người áo trắng đứng trên đám mây nhưng dường như đang lắc lư không ngừng, có thể thấy không phải là người trong giới tu tiên.
“Tứ sư huynh!”
Tân Tiểu Diệp đang học lớp chiều thấy chàng trai áo xanh bèn ngẩng đầu lên không chào hỏi.
Tân Tiểu Điệp có gương mặt nhỏ tròn xoe, khi mỉm cười như một cô bé, tuy không phải mỹ nhân tuyệt thế nhưng lại hết sức đáng yêu.
Chàng trai áo xanh trên không trung nhìn thấy, giơ ngón tay ra dấu suỵt với Tân Tiểu Điệp. Tân Tiểu Điệp nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy sắc mặt Tân Nhiễm Tử trầm xuống: “Không được làm ồn!”
Tân Tiểu Điệp lè lưỡi một cái, ngồi trở lại.
Bên phía kia Thanh Lâm đã mang theo thiếu niên áo trắng nhanh chóng hạ xuống bên cạnh Tân Nhiễm Tử, hành lễ với ông: “Sư phụ, con đã dẫn người về rồi.”
Tân Nhiễm Tử ừ một tiếng, đứng dậy nói: “Các con tiếp tục học đi, không được ồn ào.”
Nói xong đã xoay người đi vào trong điện, Thanh Lâm dẫn thiếu niên áo trắng vào theo.
Thấy sư phụ đi khỏi, các đệ tử bên dưới nhao nhao châu đầu ghé tai.
“Người áo trắng vừa rồi là ai?”
“Không biết nữa.”
“Hình như là người mới do tứ sư huynh dẫn về.”
“Thế thì là đệ tử vừa thu nhận à?”
“Chúc mừng tiểu sư muội, từ nay trở đi muội không còn là người nhỏ nhất nữa rồi.”
Các sư huynh sư tỷ lao nhao chúc mừng Tân Tiểu Điệp, Tân Tiểu Điệp hừ một tiếng: “Có gì hay đâu!”
Nhưng gương mặt cô lại không giấu nổi vẻ vui sướng, rõ ràng Tân Tiểu Điệp đang rất vui vẻ vì thoát được thân phận nhỏ nhất sư môn. 
————————————————
Đi theo Thanh Lâm và Tân Nhiễm Tử vào đại điện, Ninh Dạ vừa đi vừa quan sát ông lão đằng trước.
Ông ấy là chưởng môn của Thiên Cơ môn?
Nhìn vẻ ngoài thì đúng là ông lão này cũng có chút dáng dấp của bậc tiên nhân, nghe nói ông ấy đã hơn 150 tuổi nhưng vẻ ngoài chỉ như mới 50, mặt mày hồng hào, thậm chí không có nhiều nếp nhăn.
Cây gậy trong tay ông ấy chắc là Thiên Cơ côn? Cây côn này hình trụ, dài khoảng một trượng ba, mặt trên khắc đầu phù văn tinh xảo. Mỗi khi chống xuống đất sẽ có một vòng hoa màu vàng kim bay lên từ mặt đất, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.
Không biết sàn nhà được chế tạo từ loại đá gì, cũng được bố trí phù văn chú pháp, khi gõ xuống thì có tiếng boong boong vang vọng, lúc đặt chân lại tĩnh lặng không chút tiếng động.
Toàn bộ Thiên Cơ đại điện đều dùng được chế từ các loại đá quý hiếm mà Ninh Dạ chưa từng nghe tới, sau khi kết hợp với phù văn mật pháp càng trở lên sặc sỡ lóa mắt, cao thâm khó lường.
Tân Nhiễm Tử đi xuyên qua đại điện, tới một gian phòng ở phía sau, lúc này mới ngồi xuống.
Ông nói với Thanh Lâm và Ninh Dạ: “Ngồi đi.”
Ninh Dạ còn đang do dự, Thanh Lâm đã nói: “Sư phụ cho ngồi, không cần khách khí.”
Lúc này Ninh Dạ mới khoanh chân ngồi đối diện với Tân Nhiễm Tử. Nói thật ra y cảm thấy không quen với tư thế ngồi này.
Tân Nhiễm Tử quan sát Ninh Dạ, thiếu niên trước mặt tuổi tác không lớn nhưng biểu hiện đúng mực, không có vẻ kinh hãi như phàm nhân bình thường lúc vừa lên núi, cũng chẳng có vẻ kiêu ngạo thường thấy ở các thiếu niên, chỉ toát lên vẻ bình tĩnh hiếm thấy, một vẻ lạnh lùng tỉnh táo vốn không nên xuất hiện trong lứa tuổi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương