*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lật, Liên Tam liếc qua bức thư, sắc mặt trở nên kỳ lạ —— đây không phải là thư Thẩm Hi viết cho nàng, trong thư rõ ràng là chữ Thẩm Dung Dư. Nàng và Thẩm Dung Dư thư từ qua lại nhiều năm, tất nhiên sẽ nhận ra.

Tạ An thấy nàng như thế, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Hàm hàm, Thẩm Hi viết cái gì?” Hỏi xong hắn cảm thấy mình không nên hỏi chuyện riêng của em gái, lỗ tai cụp xuống, hơi xấu hổ cúi đầu.

Liên Tam gấp thư lại, bỏ vào trong tay áo, mặt không đổi sắc nói dối: “Hắn nói —— hắn sắp xin nghỉ về Lâm An, cưới biểu muội trong lòng qua cửa. Hắn cảm thấy thật không phải với ta, trước mặt không nói nên lời, chỉ có thể đưa thư đến nói rõ với ta.”

“Hắn, hắn dám…” Tạ An giận dữ, giọng căm hận nói: “Hắn cho là hắn là ai?! Chẳng qua trưởng bối hai nhà hơi có ý này, đâu thể hiện rõ ràng! Hắn thật sự xem mình là nhân vật phong lưu thiên hạ độc nhất vô nhị, dám dẫm đạp lên muội như vậy!” Tính cách hắn vốn không lạnh không nóng, lần đầu tiên tức giận đến thế.

Liên Tam giữ chặt bàn tay hắn nổi gân xanh, cười nói: “Huynh tức giận làm gì? Chánh chủ là muội chưa giận mà.” Lại cười nhạo một tiếng, làm tư thế ngạo mạn thường ngày tư, “Ta chỉ cảm thấy hắn buồn cười thôi, tự mình đa tình.”

Tuy rằng nội dung phong thư này là nàng bịa, nhưng hành động của Thẩm Hi không có lửa sao có khói. Từ ngày ấy ở đài Vọng Tinh, Thẩm Hi ngẫu nhiên gặp nàng, tuy đều là không nói một lời, nhưng luôn có vẻ mặt đau đớn bi thương nhìn nàng, trong mắt tràn đầy áy náy và thương tiếc, làm Liên Tam hận không thể đánh hắn một trận.

Tạ An vẫn căm tức, nắm chặt tay sau đó buông rồi lại nắm, cuối cùng hung hăng đấm một cái lên bàn, bàn không sao, hắn lại đau đến độ mặt mày nhăn nhó.

Liên Tam thật sự bó tay với hắn, đành sai nha hoàn cầm thuốc trị thương tan vết bầm đến, đích thân xoa xoa chỗ đau cho hắn.

Thẩm Dung Dư hẹn Liên Tam gặp mặt tại Túy tiên lầu. Nàng không biết tại sao, cũng hiểu được Thẩm Dung Dư ắt có chuyện quan trọng nên giờ mới lén lút nhập kinh, dùng phương thức thần không biết quỷ không hay tới tìm nàng.

Liên Tam tình nguyện ra ngoài, Tần lão phu nhân không biết vui vẻ cỡ nào, lập tức đồng ý, liên tục dặn dò hạ nhân chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc xuất hành. Liên Ngữ Tương ở bên cạnh nhìn đỏ mắt, thật sự không nhịn được, cười nói với Tần lão phu nhân: “Tổ mẫu, Tam muội muội một mình ra ngoài sẽ không thú vị, chi bằng con đi cùng muội ấy, dù ngồi trong xe ngựa cũng có người đỡ buồn.”

Tần lão phu nhân không nói, thản nhiên liếc nàng rồi chuyển tầm mắt về phía Liên Tam, dùng ánh mắt hỏi ý nàng. Sắc mặt Liên Tam lập tức không còn nụ cười, lãnh đạm nhìn Liên Ngữ Tương, “Sao ta không thú vị? Chỉ cần tỷ thành thực ở trong phủ, so với nhìn thấy trò vui mới lạ ta còn vui vẻ hơn.”

Liên Ngữ Tương không cam lòng cắn môi dưới, sắc mặt tái xanh. Chung quanh nữ quyến còn lại, bao gồm mẹ ruột của Liên Ngữ Tương đều không dám lên tiếng, im lặng cúi đầu coi mình thành phông nền.

Bước chân ra khỏi đại môn An quốc phủ, Lý Ung đi cạnh nàng. Liên Tam nhỏ giọng phân phó, bảo hắn về trông chừng Liên Ngữ Tương, không cho nàng ta ra khỏi An quốc phủ một bước, không để nàng ta một mình truyền thứ gì ra ngoài.

Lý Ung hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, do dự hồi lâu, nặng nề gật đầu, về chấp hành nhiệm vụ.

Liên Tam điệu thấp vào Túy tiên lầu, điệu thấp vào nhã gian trên lầu ba sau con ngõ nhỏ, bảo tất cả kẻ hầu người hạ ra ngoài. Giường chạm trổ hoa văn rộng rãi*, chỉ chốc lát sau, ba tiếng gõ nhẹ, một bóng người mặc áo màu xám tro nhẹ nhàng bay qua song cửa sổ, vững vàng hạ cánh xuống mặt đất —— chính là Thẩm Dung Dư nhiều năm không gặp.

Là giường này:
giường khắc hoatải xuống

Hắn vẫn giống như mấy năm trước, có điều chín chắn hơn. Sau khi nhìn thấy Liên Ngữ Hàm, mắt hắn sáng lên, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy sau khi nhóc trưởng thành sẽ xinh đẹp tuyệt trần, không nghĩ đoán sai, dáng vẻ của nhóc quá họa thủy.”

“Chú vẫn chẳng biết cách nói chuyện như trước.” Liên Tam cười mắt cong cong, không thèm để ý hắn dùng từ không thỏa đáng, đứng lên quan sát anh từ trên xuống dưới một lúc, lắc đầu cười nói: “Mấy năm nay sống không thoải mái à? Sao cứ có cảm giác chú không tươi ngon mọng nước bằng ngày xưa.”

Thẩm Dung Dư bỗng bật cười, nửa ngày sau mới nói: “Con người luôn phải già đi, ta đâu thể trẻ trung cả đời? Từ biệt tại Tô Châu đến nay thấm thoắt bảy năm, cháu trưởng thành, ta cũng già đi.”

Trong phòng im lặng một lúc, Liên Tam khẽ nói: “Ngồi xuống rồi nói.” Đợi Thẩm Dung Dư ngồi xuống, nàng tự tay châm trà cho anh, “Trước đó không lâu đột nhiên mất liên lạc với chú, trong lòng ta có chút bất an. Nay chú đột nhiên thượng kinh, lại dùng phương thức này hẹn ta ra ngoài, chắc không phải đơn thuần ôn chuyện với ta đâu nhỉ.”

Thẩm Dung Dư hớp một ngụm trà, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Là có việc cần làm phiền cháu.” Dứt lời, anh kể chi tiết mục đích chuyến đi này với nàng.

“… Cho nên, chú tìm ta, vì muốn thông qua ta truyền tin tức cho hoàng đế?” Liên Tam chậm rãi vuốt hoa văn lồi lõm trên tách trà, ngước mắt nhìn về phía hắn, “Nhưng mà, sao chú chắc chắn ta có thể truyền tin giúp chú? Dù có cách truyền thì sao Hoàng Thượng lại tin ta? Ta chẳng qua mới mười bốn, tuy có lệnh phong quận chúa, lại là con gái đại thần, không có nửa điểm quan hệ với hoàng thất…”

Thẩm Dung Dư nghe nàng nói xong, trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng khó xử thấp giọng nói: “Ta biết… Thực ra cháu là đế cơ (con vua).” Nhanh chóng liếc nàng rồi lại xấu hổ cúi đầu, dường như anh cảm thấy vô cùng xấu hổ vạch trần chuyện riêng tư của người ta, “Là cha ta lặng lẽ tiết lộ với ta. Cháu, cháu yên tâm, người biết việc này không nhiều, chỉ có người nắm quyền mấy đại thế gia loáng thoáng nghe ít tiếng gió.”

Liên Ngữ Hàm triệt để hết nói nổi. Không ngờ Lưu Diên bố trí chu đáo đến vậy, thả cả tiếng gió ra ngoài, còn đến tận Giang Nam. Người nắm quyền mấy đại thế gia, không bao gồm Liên gia nhỉ? Nếu để Liên gia lão tộc trưởng biết, sẽ nghĩ thế nào về cha và mẹ nàng?

Này thật sự là… Liên Tam đến cả thở dài cũng không thể thở được, ai bảo nàng nhất thời bị chuyện đứng đầu thiên hạ làm mờ mắt, sao lúc trước không phản đối nhỉ? Tương lai nếu thành sự thật, thái độ vợ chồng Liên Tam gia và phu thê An quốc công nàng không dám nghĩ đến! Đều là nàng tự làm tự chịu!

Liên Tam buồn bực đặt tách trà xuống, giọng không vui lắm, “Coi như giải thích xong, nhưng tại sao chú kể từ đầu tới cuối chuyện này cho ta nghe? Yến tiên sinh có ý muốn thân cận với hoàng đế, lại viết thư bảo chú đưa tới, dù nể mặt mũi chú, chưa chắc ta sẽ đến đây gặp chú. Nên biết ta chỉ là cô nương gia chưa xuất giá, chuyện cánh đàn ông các người ta không hiểu.”

Thẩm Dung Dư cười khổ một tiếng, “Nếu Quận chúa nói mình không hiểu những điều này, vậy thì bảo đa phần đám người phàm tầm thường phải làm sao?  thiên hạ phần đông tầm thường tục nhân tình làm sao kham? Mặc dù Quận chúa hành động bí mật, nhưng không phải không ai chú ý tới, chung quy nhân số đông, một sơn trại mà canh phòng nghiêm ngặt, kỷ luật thép, dù có giả vờ nhưng cũng không giống sơn tặc nha…”

“Hóa ra vậy.” Độ ấm trong mắt Liên Tam rút hoàn toàn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười không rõ hàm nghĩa, “Có điều ta cũng đâu có ý định giấu người đó.”

“Tiểu công tử phủ Thọ Dương Hầu bỏ mình ở U Châu, tinh thần quận chúa gần đây rất sa sút.” Thẩm Dung Dư không dám nhắc lại những chuyện kia, nhanh chóng chuyển đề tài trả lời mấy vấn đề trước đó của nàng, “Ta nghĩ, bất luận vì bệ hạ hay vì Hàn tiểu công tử, đối với chuyện Sở vương, quận chúa tuyệt đối không ngồi xem mà không quản.”

Im lặng thật lâu, Liên Tam cười xinh đẹp, “Chú nói đúng, ta sẽ không ngồi xem mặc kệ. Yến tiên sinh bao năm qua ở thư viện Vạn Tùng, chắc cũng buồn chán. Trùng hợp, ta quen biết một đệ tử Yến gia, coi như là cháu của Yến tiên sinh. Hắn đang định từ phủ Hoài Nam hồi kinh, ta sẽ gửi tín bảo hắn đổi hướng đi Lâm An một chuyến, đón Yến tiên sinh về kinh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương