Giang Nam liễu 

Lá nhỏ bóng chưa râm 

Mảnh khảnh mầm xanh ai nỡ bẻ 

Cành non oanh cũng né ca ngâm 

Chờ đến tiết xuân thâm 

Tuổi mười bốn 

Ôm lòng tỳ bà, đàn 

Nhà trên nghịch tiền, nhà dưới trốn 

Gặp nhau ngày ấy đã lưu tâm 

Huống nữa đến hôm nay

(Vọng Giang Nam – Âu Dương Tu. Nguồn thivien.net )

Tiểu cô nương mười ba tuổi, còn chưa trưởng thành, dung nhan khuynh thành đã lộ rõ. Da như tuyết, khuôn mặt như phù dung, làn thu ba như liễu ven hồ.

Lúc này, tiểu mỹ nhân chọc người thương tiếc đang ngồi nghiêng một bên trên tháp, đôi mày mệt mỏi nhíu lại, khóe mắt còn vương nước mắt chưa khô.

Lòng Lưu Diên đau đến đòi mạng, vẫn cứng giọng trách cứ nàng: “Biết nguyệt tín sắp tới, còn ăn đá bào! Toàn do cha mẹ chiều nàng quá! Đá bào anh đào có ngon đến đâu, đợi mấy ngày nữa ăn không được sao? Nó không mọc chân chạy mất!” Càng nói càng tức giận, phát hiện bát nước gừng đường đỏ trong tay không còn nóng, bưng qua đút nàng đe dọa: “Uống nhanh!”

Tính tình Liên Tam cô nương hư hỏng, nhất là trong thời gian đặc thù này. Thấy Lưu Diên tức giận, nàng khóc, anh anh ô ô ôm gối đầu nhỏ rơi nước mắt, vài giọt nước mắt rơi xuống, cảm thấy mình chịu ủy khuất, giơ gối đầu nhỏ lên đập: “Chàng dám mắng ta!” Mắt đỏ hồng giương nanh múa vuốt, không biết mình đáng yêu nhường nào.

Tâm Lưu Diên mềm nhũn, đâu còn dám lên mặt, mềm giọng dỗ: “Ừ, ta sai ta sai, là ta sai. Nào, tranh thủ nước đường còn ấm uống đi, ta đã sai người tìm noãn ngọc trong bảo khố, chút nữa nàng đặt nó trên bụng nhỏ, có thể giảm đau một chút.”

“Không uống, khó ngửi chết!” Liên Tam cô nương triệt để ngạo kiều.

Sắc mặt Lưu Diên trầm xuống: “Lại quên lời ta nói rồi phải không?” Mỗi lần nàng nói “Chết”, mặc dù là vô tình hờn dỗi, cũng làm cho tim hắn đập thình thịch. Nha đầu kia, không trừng phạt không được!

Trải qua 5 năm, đế vương càng ngày càng thành thục ổn trọng cúi đầu uống một ngụm nước đường, buông bát, kéo thẳng tiểu cô nương vào lòng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi phấn nộn, cạy khớp hàm trực tiếp đút cho nàng uống.

“Ưm… Ưm…”

Đút xong một chén nước gừng đường đỏ, ý thức của tiểu cô nương đã mơ hồ, đôi mắt ngập nước đòi mạng, hai gò má hồng hơn hoa đào nở rộ, ỉ ôi trong lòng nam nhân nhuyễn thành một vũng nước.

Công phu nhẫn nại của Lưu Diên cũng thuộc dạng nhất đẳng, sau một trận triền miên mà vẻ mặt vẫn như thường, chỉ là hô hấp nặng nề không cẩn thận tiết lộ hắn đã động tình. Hắn xoa bóp khuôn mặt của tiểu nha đầu, khẽ cười nói: “Lần sau còn không nghe lời, cứ trừng phạt nàng như vậy.”

“Hừ!” Tam cô nương đã hoàn hồn quay đầu, không để ý đến hắn nữa.

Bây giờ là Thừa Bình năm thứ bảy, ngày hè nóng nực, dựa theo lệ thường, Lưu Diên chọn một đám hậu phi, tôn thất, đại thần cùng gia quyến đến Thượng Lâm Uyển nghỉ hè. Liên Tam cô nương vừa là tôn thất quận chúa lại vừa là gia quyến của đại thần, càng là đầu quả tim người nào đó, tất nhiên cũng thuộc đoàn người khởi hành.

Mấy năm nay Liên Ngữ Hàm không làm gì chỉ tập trung luyện công phu. Một thân khinh công xuất thần nhập hóa, muốn quăng ám vệ giỏi truy tung của hoàng thất cũng không phải là việc khó. Vì thế, Lưu Diên cảm thấy rất lo lắng. Nhưng chuyện này cũng giúp nàng dễ dàng lẻn tới tẩm cung của Lưu Diên, cho nên đối với việc này bệ hạ nửa buồn nửa vui.

Tẩm cung của Hoàng đế ở Thượng Lâm Uyển là Côn Minh trì, trong cung điện lúc nào cũng có băng đá. Hôm nay bên dưới tiến cống rất nhiều trái cây tươi, mấy ngày liền Lưu Diên chưa gặp Ngữ Hàm, vì thế truyền ám vệ đi dụ nàng tới.

Ai ngờ tiểu cô nương trước khi đến đã ăn rất nhiều đá bào anh đào, vừa đến liền đau bụng, sắc mặt trắng bệch, dọa Lưu Diên sợ tái mặt. Sau đó truyền thái y tin cậy đến bắt mạch một hồi, mới phát hiện không có vấn đề gì, chỉ là đau bụng kinh thôi…

Tiếp theo có một màn như vừa rồi.

Lưu Diên xốc áo khoác gấm trắng của tiểu nha đầu lên, đặt noãn ngọc lớn chừng quả đấm nam nhân trên bụng, cách cái yếm hồng nhạt làm bằng lụa tơ tằm, nhẹ nhàng làm ấm bụng nhỏ đang đau âm ỉ.

Liên Ngữ Hàm nằm trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán, chủ động trò chuyện cùng hắn: “Chàng có phái người trông chừng bên Tề tu nghi không? Lần này đặc biệt dẫn nàng và Tứ hoàng tử tới, lại an bài Lưu Trạch ở cách chỗ bọn họ không xa, ta tính toán mấy ngày tới, lúc nào bọn họ cũng có cơ hội chạm mặt.”

Lưu Diên nhẹ tay xoa noãn ngọc, mỉm cười, thần sắc thản nhiên: “Phải nhìn chằm chằm chứ, nàng vừa nói ta liền phái người đi. Ngày hôm qua vừa gặp mặt, nhưng không thấy bảo lão Tứ gọi cha, có lẽ sợ tiểu hài tử miệng không chặt, để lộ dấu vết.”

“Nàng ta che giấu thật sự đủ kín.” Liên Tam cô nương bĩu bĩu môi, “Nếu không phải tại tật xấu kia của chàng, nói không chừng sẽ bị nàng lừa, giúp người khác nuôi con.” Chuyện này làm cho nàng rất không vui, cứ có cảm giác mình bị người khác lừa gạt, Sở vương và Tề tu nghi thoạt nhìn ngu ngốc, nhưng đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Điều này hiển nhiên đang khinh bỉ chỉ số thông minh của nàng nha!

Hơn nữa đúng là nàng bị lừa! Thật vô cùng nhục nhã!

“Kế tiếp ta muốn làm chính sự, “ Liên Ngữ Hàm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trừng hắn: “Mặc kệ ta làm gì, đều không cho chàng nhúng tay.”

Lúc này Lưu Diên còn không biết kế hoạch của nàng, thân mật cúi xuống hôn một cái trên cái trán trắng nõn của nàng, cười nhẹ đồng ý: “Tuân mệnh, nữ vương đại nhân.”

Nếu giờ Lưu Diên mà biết chuyện nàng sẽ làm trong tương lai, chắc chắn sẽ không đáp ứng thống khoái như thế, thậm chí rất có khả năng trực tiếp đè lên tiểu cô nương, trực tiếp ăn sạch sẽ, hung hăng trừng phạt nàng một phen.

Đáng tiếc hắn chưa biết, hơn nữa trong một đoạn thời gian rất dài tiếp theo đều không biết.

***

Từ sau lần cấm túc năm năm trước, Liên Ngữ Tương thu liễm mũi nhọn, vô luận làm chuyện gì cũng cực kỳ điệu thấp, điệu thấp làm son phấn sinh ý, điệu thấp ngâm thi tác họa, điệu thấp truyền ra thanh danh tài nữ, điệu thấp xâm nhập đám quý nữ quyền thế ở kinh thành, điệu thấp khiến mọi người không ngớt lời khen ngợi. Ở trong nhà hiếu thuận trưởng bối, ôn hòa thân thiết đối đãi hạ nhân, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thanh tú ôn nhu.

So sánh với “điệu thấp” của nàng, Liên Ngữ Hàm gần như không có tiếng tăm gì. Năm đó khi thụ phong “quận chúa Vĩnh Ninh” cũng chỉ náo nhiệt một trận rồi thôi. Mấy năm nay, nàng không tham gia bất cứ khuê tú tụ hội nào, cũng không xuất hiện ở những tình huống đông người, nếu không ở lì trong An quốc phủ thì chính là thỉnh thoảng lấy danh nghĩa tới thăm Hàn Thái phi trong cung. Mọi người đều biết có một người như thế, nhưng không ai biết nàng lớn lên thế nào, nhân phẩm bộ dạng ra sao.

Như Liên Ngữ Tương làm náo động danh viện, tuy rằng giao du rộng rãi, nhân mạch đông đúc, nhưng cũng có chỗ không tốt —— dễ dàng dẫn tới đố kỵ.

Lúc này nàng đang vì một vị danh viện khác càn quấy nói bậy mà cảm thấy đau đầu.

Quách Bội là tôn nữ của đại trưởng công chúa Dương Hạ, cháu họ của đương kim hoàng thượng, cháu gái ruột của đương kim hoàng hậu. Gia thế như vậy tìm khắp kinh thành có mấy người hơn được, lại thêm nàng sinh thật tốt, mắt ngọc mày ngài, kiều diễm động lòng người, rất được tổ mẫu cao quý yêu thích. Đại trưởng công chúa Dương Hạ thậm chí còn vì nàng xin tiên đế thỉnh phong, khiến cho nàng còn trong tã lót đã thụ phong “Đồng An huyện chủ”, càng thêm phần tôn quý.

Thiên chi kiêu nữ, tính tình tốt đẹp thì không nói làm gì, nhưng Quách Bội lại là một người kiêu căng ngạo mạn, điêu ngoa tùy hứng. Người nàng xem không vừa mắt đều không có chỗ tốt, chọc nàng, nữ trực tiếp ăn bạt tai, nam phái người đè lại, dùng roi tẩm nước muối hung hăng quật.

Bởi vì những người nàng xem không vừa mắt đều xuất thân tiểu môn tiểu hộ, lại có Quách gia và đại trưởng công chúa Dương Hạ là núi tựa, nên cho tới năm nay nàng mười bốn tuổi, hung hãn nhưng chưa từng để xảy ra chuyện lớn.

Một người điêu ngoa như vậy, gặp Liên Ngữ Tương nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, chỉ về mũi nàng ta mắng “Ngươi dám không hành lễ với ta! Ngươi biết ta là ai không?!” Tiếp đến liền động thủ, 2 cái tát tai vang dội đánh cho Liên Ngữ Tương bối rối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương