Thiên Chân Hữu Tà FULL
-
Chương 13
Sau khi Phó Dũ nghe thấy lời thổ lộ của cậu, tất cả lý trí đều bị lửa dục thiêu rụi triệt để.
Hắn hoàn toàn dựa theo bản năng va chạm vào bên trong miệng huyệt mềm mại ướt át nhất của cậu, là loại bản năng mặc kệ tất cả chỉ biết đem hung khí đâm thúc vào trong, tàn nhẫn làm cậu, dương v*t nóng rực lặp đi lặp lại động tác mở rộng miệng thịt ẩm ướt, giống như một con dã thú khá máu mút lấy đôi môi Thẩm Kha, hoàn toàn cướp đi hô hấp của cậu, đem hết toàn bộ nước bọt trong miệng Thẩm Kha nuốt vào trong bụng!
Hắn chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu cuốn theo động tác của hắn không ngừng vang lên trong lòng ngực mình, chỉ nhìn thấy cái mông trắng nõn của cậu không ngừng va chạm trên người hắn, chỉ cảm thấy cơ thể chính mình gần như điên cuồng đâm vào nơi thít chặt kia!
“Bạch bạch bạch….bạch bạch bạch” âm thanh không ngừng vang vọng bên trong phòng tắm ẩm ướt! Phần tinh dịch bắn vào cơ thể cậu lúc trước cùng với chất bôi trơn hoà vào nhau không ngừng chảy dọc theo miệng huyệt khép mở, nơi thân dưới hai người đang kết hợp toàn bộ đều là những chất lỏng dính nhớp,
Phó Dũ dần thở dốc, một tay nâng cổ Thẩm Kha lên ép cậu cùng hôn sâu với mình, khiến cậu không thể giãy giụa chỉ có thể hít thở không thông.
Một tay vươn lên phía trước đè eo cậu lại buộc cậu phải vểnh cao mông lên thừa nhận từng lần tấn công xâm phạm mạnh bạo của mình! Sau vài chục cú đâm thúc sâu vào trong, đầu óc Phó Dũ bị tràng thịt bên trong siết chặt trở nên trống rỗng, không nhịn được thẳng lưng về phía trước bắn tinh dịch vào trong cơ thể cậu.
“A! A!” Bên tai truyền đến thanh âm rên rit cao vút của Thẩm Kha, tựa như một con thiên nga trắng nâng cao cổ kêu lên.
Phó Dũ cảm nhận người trong lòng ngực mình cả người toàn là mồ hôi lại cơ thể run rẩy cực kì mãnh liệt! Thắt lưng, eo bụng, bắp đùi đều run lên lẩy bẩy, cơ thể mềm mại mất sức ngã về phía trước.
Hắn vươn tay đỡ lấy vòng eo của người bị hắn làm đến bất tỉnh, bên tai chợt nghe thấy âm thanh tiếng nước rơi xuống tí tách, hắn cúi dầu xuống nhìn bụng dưới đang co rút của cậu, vật nhỏ bị đỏ lên không thể bắn nổi nữa bắt đầu chảy xuống từng dòng nước tiểu màu vàng nhạt.
Phó Dũ ôm lấy cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhìn cậu run rẩy bị chính mình làm cho hôn mê tiểu ra, dục vọng cùng ham muốn chiếm hữu trong lòng được thoả mãn đến đỉnh điểm.
Thật ra hắn vẫn luôn biết dục vọng chiếm hữu của mình rất mạnh, đó cũng là lý do hắn luôn tự hào về sức tự chủ của mình.
Đã không dưới một hắn muốn lột sạch đồ trên người Thẩm Kha xuống, để cậu trần truồng nhốt vào bên trong phòng ngủ, chỉ cho phép cậu thừa nhận một mình hắn xâm phạm, chỉ cho phép cậu nhìn một mình mình.
Nhưng những lúc đó hắn đều tận lực kìm chế chính mình, hắn cho Thẩm Kha được ra ngoài, cho cậu đi thi IELTS, cho cậu đi học nghiên cứu sinh, cho cậu một cuộc sống tốt đẹp như một người bình thường, thật chí còn tốt hơn cả cuộc sống của người bình thường.
Nhưng trong phương diện tình dục, vốn dĩ hắn đã che giấu rất tốt, khả năng kìm chế cũng rất khá nhưng lại thật sự không tài nào chống cự lại cơ thể cám dỗ này của cậu, huống chi nhóc con này còn mê người như vậy, mê hoặc tất cả sự tự chủ của hắn chỉ trong một đêm hoàn toàn biến mất hết, tất cả đều sụp đổ tan tành.
Phó Dũ khẽ thở dài, rút tính khí nãy giờ vẫn còn đang cắm trong cơ thể mềm mại của cậu ra ngoài, một tay ôm lấy đầu gối cậu, một tay bảo vệ lưng cậu, bế ngang người đang bất tỉnh lên, chậm rãi ôm cậu ngồi vào bồn tắm lớn.
Nước ấm ngập đến phần vai gáy, Phó Dũ đặt cái đầu nhỏ của Thẩm Kha lên vai mình, để cơ thể cậu nằm sấp trong lòng ngực mình, hắn tách hai đùi cậu ra, một tay đẩy bông đào trắng nõn mềm mại kia ra, một tay chen những ngón tay vào xoay tròn bên trong miệng huyệt lấy chỗ tinh dịch bị mình bắn vào ra ngoài.
Có lẽ cảm giác được cơ thể mình bị người khác đụng chạm, trong miệng Thẩm Kha phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ “Ưm…a.”
“Bé con không thoải mái ở đâu sao?” Phó Dũ vừa hôn lên sườn mặt cậu, vừa dịu dàng hỏi.
Thẩm Kha cố hết sức lắc đầu, từ từ tỉnh lại, phát hiện bản thân đã được ngâm mình trong bồn tắm lớn, còn bị người kia ôm vào trong lòng ngực, ngón tay của hắn vẫn còn mò mẫm ở trong vách ruột của cậu.
“Không có,” Từ trong cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn, “Hình như em vừa mới ngất đi thì phải.” Hai tay bủn rủn của cậu ôm lấy hắn, cái đầu dán vào vai hắn, chẳng màn đến những hành động của hắn, hoàn toàn là bộ dáng vô cùng nghe lời.
“Ừm, em có hôn mê một chút.” Phó Dũ hôn lên trán cậu, lại đổi nước trong bồn một lần nữa, xác nhận huyệt nhỏ của cậu hoàn toàn đã được rửa sạch mới chậm rãi ôm cậu đứng lên bước ra khỏi bồn tắm đi tới bên dưới bồn hoa.
Một tay Phó Dũ ôm chắc cơ thể trần trụi mềm mại của cậu, để cậu dựa vào lòng ngực mình, một tay dùng bông tắm lau lớp bọt sữa tắm bông xốp lên cơ thể xinh đẹp của cậu.
Rửa sạch cả hai cơ thể, Phó Dũ dùng một chiếc khăn tắm lớn lau khô người cho cậu, ôm cậu về lại phòng ngủ.
“Cái đó,” Hai má Thẩm Kha đỏ bừng, nói: “Vẫn làm dơ giường rồi.”
Phó Dũ theo tầm mắt cậu nhìn thấy cây ngọc thế từng nhét vào trong cơ thể cậu đang nằm trên ga giường, bên ngoài còn phủ lên một lớp dịch bôi trơn màu trắng, chăn ở trên giường không biết bị động tác kịch liệt của bọn họ làm rơi xuống dưới đất từ khi nào.
“Bé con, ngoan ngoãn ở đây đợi tôi một chút,” Phó Dũ đặt cậu ngồi lên tấm thảm lông dê sạch sẽ thật dày trên ô cửa sổ lồi trong phòng ngủ, hôn mổ lên môi cậu một cái, “Tôi đi đổi vỏ chăn và ga giường.”
“Dạ” Thẩm Kha gật đầu, yên lặng nằm xuống nơi đó chờ.
Phó Dũ lấy bộ chăn ga giường mới có hoạt tiết ca rô từ ngăn dưới của tủ đựng quần ra, thay vỏ chăn và ga giường đi, vừa định đem đồ cũ xuống dưới lầu thì nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của Thẩm Kha: “Phó tiên sinh, anh cũng thay luôn bao gối đi.
Ban nãy, vừa mới kê ở phía dưới của em.”
Gương mặt của cậu đỏ chót đặc biệt chọc người khác yêu thích, Phó Dũ đi qua nghiên người hôn lên môi cậu rồi mới nói “Được.”
Máy giặt ở tầng dưới đang hoạt động với trạng thái bị nhét đầy.
Phó Dũ đi từ cửa đến trước mặt Thẩm Kha, bế nhóc con đang có chút mệt mỏi lên, đặt cậu xuống chiếc giường sạch sẽ mềm mại.
Thẩm Kha kéo chăn ra, nằm dịch lại bên cạnh Phó Dũ, mới dịch được một nửa đã bị hắn vươn tay kéo vào trong lòng ngực.
Hắn khẽ hừ một tiếng, thoả mãm dính sát lên người cậu.
“Phó tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi,” Cậu cọ cọ lên hõm vai hắn, khẽ giọng nói.
“Được, bé con muốn nói cái gì?” Phó Dũ lật người qua, để cậu nằm thẳng, tự mình chống tay bên người cậu.
“Em cũng không biết nữa,” Thẩm Kha mỉm cười, nhìn vào ánh mát dịu dàng của hắn, nói với giọng khàn khàn: “Có chút mệt, đầu không chuyển động nổi luôn.”
“Xin lỗi em, bé con,” Phó Dũ hôn lên trán cậu, lại khẽ hôn lên mi mắt, chóp mũi, cuối cùng là đến môi cậu, nhẹ nhàng liếm mút cánh hoa lúc trước đã bị mình thô bạo cắn phá mà trở nên đỏ bừng.
Thẩm Kha biết tại sao Phó Dũ lại xin lỗi, cậu chậm rãi lui đầu lưỡi ra khỏi khoang miệng của hắn, nói: “Phó tiên sinh, anh đừng xin lỗi, anh không cần phải xin lỗi, thật đó.” Cậu có chút khẩn trương, khó khăn bày tỏ lòng mình lại một lần nữa: “Thật ra, thật ra em rất thích anh làm em.
Có thể đối với người khác sẽ cảm thấy anh thô bạo, nhưng anh như vậy, em, em cảm thấy rất thoải mái.
Có lẽ nói như vậy anh sẽ cảm thấy em có chút dâm đãng.
Nhưng mà, thật sự, em rất thích anh như vậy.”
Giọng nói của cậu càng nói càng nhỏ, có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Phó Dũ thật sự không biết nên thương cậu như thế nào mới là tốt, một tay hắn nâng cằm cậu lên, đối diện với ánh mắt sạch sẽ của cậu, nói: “Tôi không có cảm thấy em dâm đãng đâu, bé con.” Hắn hôn mổ xuống môi cậu, nói: “Em thích là tốt rồi, sau này mỗi lần làm, tôi đều sẽ khiến em thích như thế, thoải mái y như thế.”
Nhớ lại mấy lần làm tình trong đêm nay, tuy rằng Thẩm Kha thật sự có kêu khóc lớn, sẽ rên rĩ nói mình đau, nói mình khó chịu, nhưng chưa từng thốt ra một nửa chữ “không”, cũng chưa từng cự tuyệt Phó Dũ.
Hắn nghĩ, có lẽ bởi vì mỗi người đều có một chút ảnh hưởng của tính cách riêng lên phương diện tình dục.
Bản thân hắn có ham muốn độc chiếm rất mạnh.
mà Thẩm Kha lại hoàn toàn là người có khuyết thiếu về cảm giác an toàn, có khát vọng được người khác chiếm giữ.
Cái này gọi là trời sinh một đôi, có lẽ chính là như vậy.
Tuy rằng lúc trước có nói tối nay Thẩm Kha đừng hòng ngủ, nhưng khi hắn nhìn thấy cậu khẽ ngáp vài cái nhưng vẫn cố gắng chịu dựng cơn buồn ngủ nhất quyết muốn trò chuyện với mình, Phó Dũ liền dỗ dành cậu: “Em mệt rồi thì ngủ đi.”
Lúc Thẩm Kha ngáp, lông mi dính phải một ít nước mắt sinh lí tràn ra, cậu nhìn Phó Dũ nói: “Thật ra em có chút không dám ngủ.
Em cứ cảm thấy đêm nay giống như nằm mơ vậy, anh bỗng nhiên trở về, còn làm sinh nhật cho em, anh nói anh thích em, yêu em.
Thật sự giống như đang mơ vậy.”
“Không phải mơ đâu bé con.” Phó Dũ bật cười, hôn lên cái lưỡi chủ động đưa ra của cậu, vô cùng thân mật mút nó vào trong, trấn an nói.
Một lúc lâu sau mới nói: “Tôi bảo đảm buổi sáng mai em tình lại vẫn nhìn thấy tôi.”
“Nếu không thì,” Thẩm Kha đỏ mặt nói: “Nếu không thì anh…..”
“Tôi thế nào? Để cho sáng mai tôi làm em đến khi tỉnh dậy hửm?” Phó Dũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cậu.
“Ừm,” Thẩm Kha gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nói, làm tình là chuyện chỉ có vợ chồng mới có thể làm cùng nhau.
Anh, anh làm tình với em, em mới có thể xác định xem đêm nay có phải là mộng hay không.”
“Còn làm nữa thì em sẽ cảm thấy khó chịu đó,” Phó Dũ lừa cậu, “Miệng nhỏ nhất định sẽ không chịu nổi đâu.
Ngày tôi sẽ hôn em đến khi em tỉnh lại có được không?”
Thật ra Thẩm Kha cũng là vì tình dục chạy lên não mới nhất thời nói như vậy, cậu cũng biết phía sau của mình có thể làm tới một hai lần đã là không nổi rồi, vì thế gật đầu nói: “Được.”
Đồng hồ treo tường bên trong phòng ngủ chỉ vào lúc ba giờ rưỡi sáng.
Phó Dũ tắt đèn, kéo chăn lại, ôm chặt Thẩm Kha nằm sát vào trong ngực mình, hôn lên bờ môi cậu, nói: “Ngủ ngon, bé con của anh.”
Thẩm Kha mãn nguyện làm tổ trong lòng ngực của Phó Dũ, bàn tay đặt trên lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp đập ổn định ở nơi đó, nói: “Ngủ ngon, Phó tiên sinh của em.”
[Hoàn Chính Văn].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook