Thiên Cân
Chương 5

Nhức đầu ~~ Trong suy nghĩ cả ngày hôm nay đều là tiếng nho nhỏ sâu sắc của Hàn Bằng ~~ Cậu thương người kia a ~~~ Tiếng vang một lần lại một lần giống nhau! Phiền! Phiền!! Phiền!!!

Đứng trên vách núi phía sau là bờ biển, làm cho gió biển thổi tới tóc mình, nhìn những vật mờ ảo nơi phương xa, cảm giác mình muốn bị ánh trăng hòa tan.

Vừa về nhà, không nghĩ sẽ ở lại. Không muốn ở lại ngôi nhà lạnh lẽo không có lão ba. Trước kia thời điểm lão ba đi công tác, chỉ là cảm thấy có chút tịch mịch mà thôi. Lần này lại không giống vậy, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của lão ba cùng ta vui vẻ, hắn cười, hắn tức giận mắng, hắn giả bộ đáng thương, hắn xụ mặt giả bộ tàn bộ… Trong nhà giống như có nhiều hắn, bọn họ tới ôm ta… Một loại ngạt thở lãnh lẽo khiến ta muốn trốn khỏi ngôi nhà kia.

Mình thật sự yêu lão ba sao? Không biết… Bất quá, có thể khẳng định, chuyện yêu này sẽ không được thế tục chấp nhận, mà lão ba cũng không thể chấp nhận…

Ánh trăng yên lặng chiếu trên mặt biển, chiếu đến trên núi, theo gió bay đến thạch anh, vô tình đánh vỡ tảng đá lạnh lẽo.

Thời điểm mặt nước biển xanh biếc phủ thêm một tầng vàng óng ánh, ta biết nên trở về nhà chuẩn bị đến trường. Thật mỉa mai, lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc lại trong tình huống này. Ngày xưa lão ba vì để cho ta có thể ngắm mặt trời mọc – cảnh vật hắn cho rằng đẹp nhất trên đời, đã dùng nhiều phương pháp nhưng đều không thành công, lần này hắn trở về, ta sẽ nói cho hắn biết ta đã nhìn thấy, hắn sẽ cao hứng lắm đi!

“A~~~~~” Rống ra một tiếng buồn bực trong lòng, xoay người hướng về nhà.

“Cưng ơi ~~~ Hôm nay em nên cho anh đây biết mình thích ai đi chứ?” Buổi sáng tự học Hàn Bằng mang vẻ mặt cười gian dán lại gần, tay giống như rắn bò lên cổ ta.

Không biết như thế nào ta lúc đó liền phát bực. Đem sách quăng trên bàn, ném tay y rồi đi ra ngoài “Cậu có phiền không a? Tôi thích ai mắc mớ gì tới cậu!” Phòng học ồn ào trong chốc lát lập tức trở nên im lặng có thể nghe ra tiếng kim rơi, nhìn thấy y bị dọa đến ngốc rồi bước đi.

Kỳ thật ta cũng không nên cùng y giận dữ như vậy, bạn bè tốt quen biết hơn mười năm muốn biết đối tượng của ta là ai cũng là chuyện bình thường. Chính là ta bình thường sao? Tình yêu của ta bình thường sao? Mất ngày nay ta luôn tự hỏi vấn đề này. Kết luận là — không bình thường! Tình yêu của ta không bình thường! Là chuyện không thể chấp nhận! Là tình yêu không thể đơm hoa kết trái! Trước kia gặp vấn đề khó khăn gì cũng có thể trao đổi cùng lão ba, chính là … Tình yêu của ta có thể sao? Tìm Hàn Bằng trao đổi? Không! Ta với y là bạn tốt, nếu y không chấp nhận… Có cần đi bác sĩ không a? Ngẩng đầu nhìn kẹo bông bay trên trời “Ông làm trời mưa cho tôi được không?”

Sau tiết, ta ngoài ý muốn gặp Hàn Bằng trên sân thượng.

“Tới đây làm gì?”

Y không để ý ta, lẳng lặng mang chút buồn phiền nhìn nơi xa xăm…

“Việc ấy… Về người tôi thích… Người ấy…”

Y quay đầu lại, nghiêm túc nhìn ta: “Rất khó sao?”

“A?”

“Nói cho tôi biết cậu thích ai rất khó sao?”

“Cũng không phải như vậy… Chính là… Ai! Cậu đừng hỏi… Trời cao sẽ để cậu biết…” Đúng! Trời cao sẽ cho y biết… Nhưng lúc kia là khi nào?

Ta có chút không dám xoay người nhìn y. “Hôm nay tôi có chút không thoải mái, cậu xin giáo sư nghỉ giùm tôi!”

Đưng lưng về phía y khoát tay, giống như muốn bỏ đi.

Không dám dừng lại một khắc mau chóng rời trường, sợ Hàn Bằng đuổi theo hỏi, nếu không tốt sợ phải đi bệnh viện, sợ y nói rằng: “Tôi đưa cậu đi!” Thời điểm ra trường ngắm nhìn bầu trời, lờ mờ giống như phát hiện y còn đứng đó, nhìn về phía của ta.

Đứng ở cửa bệnh viện do dự thật lâu không dám đi vào. [Cảm thấy, cảm thấy] Đó là một cái hồ sơ, đi vào không thể ra được.

Nhàm chán đi dạo, nhìn người đến người đi. Bọn họ làm cái gì a? Bọn họ nghĩ gì a? Có người nào phiền não giống mình? Người kia sẽ giải quyết thế nào?

Thời điểm đi đến trung tâm quảng trường nhìn một đôi tình nhân ăn một cây mứt quả, bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào. Cô gái kia vui vẻ cười, thường làm một chút hành động mờ ám hướng tới người bạn trai đang mỉm cười cưng chiều. Này mới là hạnh phúc đi!

Đứng xa xa nhìn bọn họ, bi thương trong lòng lẻn ra khắp nơi, ta ngồi xuống có chút run rẩy ôm lấy mình.

Buổi chiều 6 giờ bắt đầu có tuyết rơi, vốn định kêu xe, nhưng phát hiện đồ để ở trường, trên người ngoài quần áo thì chỉ có hai bàn tay trắng. Lảo đảo đi về nhà dưới bầu trời tối đen như mực, cảm thấy hình như phát sốt… Làm sao bây giờ? Kệ đi, muốn sốt thì sốt đi! Ngủ một giấc là được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương