Thiên Cân
Chương 12

“Hình Chính, ba không phản đối con giả bộ trong phòng ngủ xem TV, chỉ cần con cam đoan với ba sẽ không chậm trễ bài học được chứ?” Lúc ăn cơm, lão ba nói vậy với ta.

“Được! Con của ba thông minh như vậy, không có vấn đề gì!” Ta nhếch miệng cười với hắn, sau đó hắn lấy ta sờ sờ đầu của ta.

Ha ha, hai ngày nay kế hoạch tiến hành quá thuận lợi ~ Ta nhiều khi hoài nghi đây mình có phải đang nằm mơ.

Vài ngày sau khi chúng ta nói chuyện, ta để những ảnh H và những thứ khác ở những nơi dễ thấy trong nhà.

Sau đó lão ba phát hiện còn bắt đầu nói ta, không hy vọng ta quăng đồ vật kia lung tung, sau lại không chú ý nữa. Giống như bây giờ, nơi cách ta không xa để lộ ra sách Hạ Huyền Nguyệt — trên bìa mặt còn có hai đồng nghiệp nữ dễ nhìn đang xem tạp chí.

Nhìn nhìn bên ngoài, ừm, đã đến giờ ~~~~

Ta đi đến trước TV đem dây cáp gắn vào, sau đó mở TV ra, ngồi trở lại trước máy tính.

Ừm, mặc dù không có tiếng động, nhưng hình ảnh không tồi, rất rõ ràng.

Ở thật nhiều những hình ảnh khác nhau tìm được lão ba, hắc hắc ~~ đang tắm, kiếm được rồi ~~~ Không tồi! Không tồi! Lúc ấy hướng cái này ra ngoài là chính xác! Hắc hắc, chiếu xuống dưới, chiếu xuống dưới, kiệt tác a~~

Ta đê tiện ~ Ta bỉ ổi ~ Ta không đê tiện ai đê tiện ~~ Nữa nữa nữa nữa nữa nữa ~~~

Lão ba sau khi tắm xong trở về phòng ngủ, sau đó ngồi ở bên giường.

Ta thấy hắn cầm lên quyển truyện ta để trên tủ đầu giường, nói thật, lúc ấy để quyển sách này ta do dự rất lâu, có phải hay không quá nóng vội?

Bất quá nhiều kích thích mới tốt!

Nhìn thấy lão ba cầm lấy nhìn bìa truyện, lại nhìn tờ giấy ta để cho hắn.

Hắn do dự một lúc sau đó mở sách ra…. A ha ha ha ~~ Cùng ta nghĩ không khác lắm, hắn giống như bị phỏng ném đó đi~~

Kế tiếp sẽ làm thế nào?? Chờ mong a~~

A? Có động tĩnh~~~

Chỉ thấy lão ba giống mèo con có chút cảnh giác cầm quyển sách kia lên, mở ra ti hí rồi khép lại, đem sách quăng ra xa. Lại nhìn tờ giấy ta để cho hắn, sau đó lại buông xuống. Phản ứng như vậy lặp lại vài lần, ta thấy hắn đã mệt mỏi, đem sách để ra rất xa sau đó nằm xuống ngủ.

Hừ hừ ~~ Không nhìn phải không?? Chúng ta ngày mai gặp!

Đứng trước cửa nhà, hung hăng duỗi cái thắt lưng mỏi nhừ. Không khí buổi sáng thật là trong lành a~~

Đây là lần đầu tiên ta dậy sớm, chuẩn bị đi mua một ít đồ.

Ta biết trước cửa nhà ta không có ai bán sớm, chính là… Đứng ở cổng khu nhỏ, trái xem, phải xem… Vẫn là trở về ngủ!

“Lạch tạch ~”

“Ô ~ Mặt trời mọc đằng tây a! Dậy sớm như vậy? Đi làm cái gì??” Sau khi vào cửa, lão ba đang nhanh nhẹn chuẩn bị chén bát ăn điểm tâm.

“Nga, không có gì, ra ngoài tản bộ.” Ta hướng hắn cười sau đó đóng cửa lại.

“Ba, ba ngày hôm qua…”

“A, cái kia… Con trai lại cùng trao đổi, trao đổi.” Ta ngồi bàn bên cạnh chưa kịp nói đã bị hắn cắt ngang.

“Con nói xem con trai, ba xem cái kia làm gì?? Con xem là được rồi, con xem là được rồi!” Hắn cười lấy lòng từ phòng bếp mang ra món trứng Bát Bảo mà ta thích ăn nhất đặt trước mặt.

“Vậy ba có xem sao??” Gạt gạt đôi đũa, không tồi! Dính sền sệt, nhìn thấy nước miếng liền xuất hiện.

“Xem sao?? Xem! Đương nhiên xem!” Lão ba ngồi đối diện ta dùng sức gật đầu. Xem?? Nếu hắn như vậy cũng coi như có xem qua.

“A?” Ta nhíu mày, bày ra vẻ hoài nghi.

“Ách… Không phải hai cái kia, vậy a, gì vậy a! Ba nói con trai, ba cũng không phải cái kia, ba không muốn nhìn được chưa a??”

“Không được! Ngày hôm qua con đã nói rất rõ ràng rồi. Con hy vọng ba có thể hiểu con, có thể hiểu tụi con!” Hắc hắc, chủ yếu là biết XXOO như thế nào ~~ Đưng nhiên không thể nói rõ cho ba a~~

Hắn rất thống khổ cau mày, sau đó hít một hơi thật sau, đem mặt nâng lên, “Hình Chính, con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?? Con không cho rằng ba không phản đối tụi con, cũng xem là cha mẹ đã thông suốt sao?”

Hừ! Bày đặt ra dáng cha mẹ! “Cha không muốn biết cuộc sống của con sao?” Ta cũng bắt đầu nghiêm túc, tay đan chéo ôm cánh tay dựa vào lưng ghế.

Cả hai nhìn nhau một hồi.

“Con nên đi học, đề tài này buổi tối chúng ta nói sau.” Hắn đứng lên, bắt đầu dọn dẹp, tỏ vẻ chuyện đến đây chấm dứt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương