Thiên Bảo Phục Yêu Lục
-
Quyển 4 - Chương 161: Mộng chi sở dẫn
Cao Tiên Chi ngồi ngay ngắn trong thư phòng, tức giận tới mức thở dốc, người đưa tin gấp rút nói: “Trên triều đình đã ồn ào lật trời, bệ hạ đang muốn trị ngài và Phong tướng quân tội rút binh, ngay cả Ca Thư Hàn đại nhân cũng… cũng…”
“Quách Tử Nghi nói thế nào?” Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
Người đưa tin vốn là người báo tin mà Cao Tiên Chi quen biết, Cao Tiên Chi làm quan nhiều năm, cũng tự sắp xếp không ít tai mắt trong triều, vừa nhận được tin sẽ lập tức truyền đến.
“Tiểu nhân thực sự không rõ, Dương tướng bảo hai người mau chóng rời đi.” Người đưa tin nói, “Nếu không, một khi có người mang thủ dụ của bệ hạ đến, sẽ có bất trắc!”
Nửa tháng trước, một lượng lớn lưu dân cùng bại quân tràn vào Đồng Quan đến Trường An, trong thành Trường An kêu trời kêu đất, ai cũng bàng hoàng, lại có một đám quan viên khóc lóc kể lể với triều đình. Binh bộ từ đầu đến cuối không đưa quân báo, Lý Long Cơ lúc này mới biết hai người Cao, Phong bỏ Thiểm Quận về thủ ở Đồng Quan, cực kỳ tức giận. Nhiều năm qua, Cao Tiên Chi, Phong Thường Thanh vốn không được lòng mấy quan lại, không ít người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Ngày đó trên triều, chúng tướng phân tích rằng Thiểm Quận không hẳn là không thủ được, Cao Tiên Chi rút quân vì muốn bảo toàn, như vậy quá cẩn thận rồi. Lại có Biên Lệnh Thành vốn dưới trướng Cao Tiên Chi, bị Cao Tiên Chi phạt roi mà đem lòng oán hận, thế là hắn xiểm nịnh Lý Long Cơ, Lý Long Cơ tin lời dèm pha mới sai hắn mang thủ dụ đến Đồng Quan hỏi tội.
Cao Tiên Chi trước kia quan hệ với Dương Quốc Trung khá tốt, nhưng địa vị Dương Quốc Trung bây giờ không như xưa, không nói đỡ được lời nào.
Lý Cảnh Lung cau mày, chỉ sợ đây là kế sách của Dương Quốc Trung. Một khi tướng thủ Đồng Quan đào binh, An Lộc Sơn sẽ lấy thế mà tiến quân thần tốc. Bây giờ đốc quân phái đến hỏi tội đã trên đường, ngày mai hắn đến Đồng Quan, trốn không được mà thủ cũng không xong.
“Để hắn đến!” Cao Tiên Chi cả giận nói: “Tướng tại ngoại, quân mệnh không thể không nhận! Ta muốn xem xem Biên Lệnh Thành có thể làm thế nào!”
Lý Cảnh Lung muốn xông vào, nhưng lại nhịn xuống.
“Biên Lệnh Thành là ai?” Lục Hứa nhỏ giọng hỏi.
“Trở về, đi.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Chuẩn bị sẵn sàng, qua ngày mai trận chiến không thể tránh được nữa rồi.”
Biên Lệnh Thành muốn hỏi tội Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi, lại không thủ được Đồng Quan. Lý Cảnh Lyng đoán tám chín phần mười, Biên Lệnh Thành muốn lấy danh Lý Long Cơ, ép Cao Tiên Chi xuất chiến, đoạt lại Thiểm Quận đẩy lùi An Lộc Sơn.
Trong đêm tối, Hồng Tuấn bừng tỉnh cả người ướt đẫm mồ hôi, áo còn dính vào người.
Từ khi rời khỏi Lạc Dương, ngày nào Hồng Tuấn cũng nằm mơ, vô số ác mộng trùng trùng điệp điệp, Lục Hứa dốc toàn lực cũng chỉ giúp hắn tỉnh dậy không bị dằn vặt. Nhưng ác mộng vẫn còn, hắn không nói cho Mạc Nhật Căn, cả đường đi cố gắng nhẫn nhịn, thực tế giờ hắn không muốn đi ngủ nữa.
Nhưng đêm này hắn mơ một giấc mộng không bình thường, mơ thấy đàn sói cắn nuốt một bộ xương khô, bộ xương chẳng có mấy phần thụt mà ăn. Quanh hắn đều là tộc Thất Vi ở phía Tây Nam Đại thảo nguyên, đây là giấc mộng mà suốt đường đi hắn chưa từng thấy. Mà ở bộ xương khô còn tản ra ma khí.
“Mơ thấy cái gì?” giọng Lục Hứa vang lên bên tai.
Hồng Tuấn giật nảy mình, suýt nữa hô to: “Có quỷ!” Lục Hứa lập tức nói: “Suỵt! Đừng làm tên kia tỉnh.”
Hồng Tuấn không ngừng thở dốc, Lục Hứa còn nói: “Ta chưa chết, đừng lo, hiện giờ chỉ có ngươi thấy ta thôi.”
Hồng Tuấn nghĩ gì, Lục Hứa đã cảm thấy, còn nói: “Không có ý gì, biết tâm sự của ngươi rồi.”
Hồng Tuấn lập tức khoát tay, ra hiệu không sao, Lục Hứa thấy tâm tư của hắn, nói: “Ngươi cảm nhận được mộng của một tộc nhân Thất Vi nào đó.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ: Vừa mới nhìn thấy thì ma khí càng rõ ràng. Mặc dù phải mau quay về Đồng Quan, nhưng có liên quan đến Thiên Ma, lại là người đồng tộc của Căn ca, không thể bỏ mặc…
Lục Hứa nói: “Ta biết ngươi muốn làm chuyện bao đồng, đi ra ngoài xem xem.”
Thế là Hồng Tuấn rón rén rời giường, nhìn Mạc Nhật Căn đang ngủ say, đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Trong hành lang âm u, ma khí lởn vởn càng rõ ràng, Hồng Tuấn vươn tay cảm giác được ma khí và hắn có liên kết nào đó, chỉ cần kích thích ma chủng trong người, ma khí giữa đất trời sẽ tụ tập về phía hắn.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Hồng Tuấn nói.
“Pháp thuật mộng cảnh.” Lục Hứa đáp, “Bạch Lộc có thể tùy ý tiến vào mộng cảnh của bất kỳ ai. Mà đặc biệt với ngươi, vì bảo vệ ngươi khỏi ác mộng ta đã để lại ấn ký có thể tùy ý tiến vào.”
“Thế sao không sớm đến!”
“Trừ phi bất đắc dĩ, ta không muốn quấy rầy.” Lục Hứa nói, “Dù sao vẫn có người không thích bị xem trộm nội tâm, giống ai đó… được rồi!”
Hồng Tuấn với Lục Hứa thì không gì không nói được, hoặc là hắn đối với ai cũng vậy, dù ai đọc nội tâm của hắn, cũng chỉ thấy thẳng thắn, quang minh lỗi lạc. Hắn chưa từng kiêng kị chuyện này bao giờ.
Hồng Tuấn lại hỏi: “Tình hình Đồng Quan thế nào?”
Lục Hứa chưa nói cho hắn biết là tình hình không ổn, chỉ đáp: “Vẫn được, ở đằng trước có cánh cửa…”
Hắn đi theo dòng năng lượng kia, xuyên qua hành lang, dùng phi đao chém đứt xích trên cửa, đi qua hành lang bằng đá gặp xích sắt ở đâu liền chém ở đó, tránh khỏi đám thủ vệ, đi vào chỗ trung tâm tòa thành đá.
“Ngươi có thể tiến vào nội tâm Căn ca không?” Hồng Tuấn hỏi.
“Ai muốn đọc tâm hắn chứ.” Lục Hứa đáp, “Hắn lòng dạ hẹp hòi.”
Hồng Tuấn cười, nói: “Tốt rồi, đáng lẽ ngươi nên tơi sớm một chút…”
“Cẩn thận.” Lục Hứa thấp giọng nói, “Không cần mở miệng, ngươi cứ nghĩ trong đầu là ta sẽ biết.”
Hồng Tuấn thấy Lục Hứa đi bên cạnh mình, có lẽ để Hồng Tuấn không thấy kỳ quái, hắn dùng pháp thuật tạo ra ảo ảnh, ảo ảnh này có thể đi xuyên tường xuyên cửa, rất giống quỷ.
Mùi huân hương càng nặng, có mùi dược liệu bị đốt, một nửa cánh cửa khép hờ.
Hắn thấy Thất Vi vương nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, một nữ tử khoác áo lông quỳ gối trước người hắn, nói lẩm bẩm, Thất Vi vương không ngừng co rúm, dường như trải qua một cơn ác mộng rất kinh khủng. Nữ tử thấp giọng ngâm tụng chú văn, giọng nói trầm bổng, Hồng Tuấn nhìn chăm chú, chỉ thấy trên người Thất Vi vương tỏa ra hắc khí.
“Đó là ai?” Lục Hứa hỏi.
Cha chồng ngươi. Hồng Tuấn thầm nghĩ.
Lục Hứa: “…”
Lúc trước mọi chuyện xảy ra Lục Hứa không biết, chỉ vì đêm nay hắn không nhịn được, trực tiếp nói lại cho Lý Cảnh Lung một phần, không nhịn được lại hơi lắm mồm. Nghĩ đi nghĩ lại, thì nên báo trước Hồng Tuấn một tiếng, không về sau tiến vào mộng cảnh của hắn lại có chuyện kỳ quái xảy ra.
“Đừng chạm vào cửa!” Lục Hứa thấy Hồng Tuấn tùy tiện, vội nhắc nhở.
Hồng Tuấn cực kỳ kinh ngạc, hơi nghiêng người nhìn vào bên trong, khẽ đẩy cửa một cái, một tiếng động vang lên. Đột nhiên nữ tử kia ngừng ngâm tụng, quay đầu nhìn ra cửa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay bụm miệng Hồng Tuấn, kéo hắn về phía sau, biến mất trong hành lang.
Nữ tử hoài nghi đi về phía cửa gỗ, nhìn xung quanh lại khép cửa lại.
Mạc Nhật Căn đối mặt với Hồng Tuấn ở cuối hành lang, trời bắt đầu sáng dần, ánh rạng đông chiếu vào, Lục Hứa nói: “Ta đi đây, hai người cẩn thận một chút, đừng nói cho sói ngốc kia là ta đến.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ đừng đi! Nhưng Lục Hứa đã biến mất.
“Tế tự kia là ai?” Hồng Tuấn cau mày.
“Tát Mãn.” Mạc Nhật Căn kinh ngạc nói, “Đồ đệ của lão Tát Mãn, vừa nãy đệ thấy cái gì?”
Đêm xuân Tắc Bắc đã khuya, trên bình nguyên vẫn còn tuyết động, Mạc Nhật Căn buộc dây lên người đám chó, mấy con chó lớn kéo xe trượt tuyết rời khỏi thành Mã Cách Tư, tòa thành ngày có nghĩa là ‘trời sáng’ trong tiếng Thất Vi. Hồng Tuấn không nhịn được quay đầu lại nhìn, “Đó là phụ vương của huynh!”
“Không có thời gian!” Mạc Nhật Căn kiên trì nói, “Hiện giờ ta là Khu ma sư, sứ mệnh của Khu ma sư bây giờ là đưa đệ đi tìm pháp khí của Bất Động Minh Vương!”
Hồng Tuấn nói: “Nếu như vậy ta thà không đi còn hơn.”
Mạc Nhật Căn đứng bên xe trượt tuyết nhìn Hồng Tuấn, im lặng một lát rồi nói: “Vậy người chờ đệ ở Đồng Quan phải làm thế nào?”
Hồng Tuấn biết đó là vấn đề nan giải, Mạc Nhật Căn nhảy lên xe, huýt sáo nói: “Lấy được pháp khí, khi quay về ta sẽ giải quyết, vấn đề của chúng ta bây giờ quan trọng hơn.”
Tuy nói như vậy nhưng Mạc Nhật Căn vẫn lo lắng, xe trượt tuyết kéo bọn họ về hướng núi Tiên Ti, Hồng Tuấn quấn một chiếc áo khoác dày, an tĩnh nhìn cảnh đẹp trên thảo nguyên. Mạc Nhật Căn không nhịn được quay đầu, nhìn nơi vốn đã từng là nhà của hắn.
“Thật ra chỉ cần bắt được nữ tế ti, không chừng mọi chuyện sẽ…”
“Không được.” Mạc Nhật Căn nói, “Cần điều tra tường tận, không thể nói động thủ là động thủ, chúng ta không hao phí thời gian ở đây được.”
Hồng Tuấn vẫn kiên trì, Mạc Nhật Căn lại nói: “Đây là nhà ta, đệ phải nghe ta.”
Tầm nhìn trên bình nguyên rộng rãi, khi mặt trời lên cao, Hồng Tuấn đã ngủ thiếp đi, hắn cảm giác thời gian như ngừng lại, mở mắt ra thấy xe dừng trong phế tích của một thôn trang, nơi đây đầy cỏ dại.
“Căn ca?” Hồng Tuấn hô.
Mạc Nhật Căn đang dựa vào một đống đá, nghe tiếng Hồng Tuấn, ngẩng đầu nhìn, ra hiệu cho hắn chờ một lát. Hồng Tuấn từ xa nhìn lại, chưa bao giờ thấy vẻ mặt Mạc Nhật Căn như lúc này, trong mắt vừa đau thương vừa thư thái.
Hắn từng nghe Lục Hứa nhắc đến Tâm Ma của Mạc Nhật Căn, nơi đây có lẽ là cố hương của mẫu thân hắn. Nhưng Mạc Nhật Căn không ở lại quá lâu, chỉ là đi vòng vòng trong phế tích rồi lại lên xe. Hắn không tìm được đồ vật gì, cũng không có lưu luyến nhớ nhung, chỉ đơn giản là cảm thây được an ủi.
“Căn ca.” Hồng Tuấn định nói gì đó với Mạc Nhật Căn.
“Ừm.” Mạc Nhật Căn cúi đầu nhìn địa đồ trên tay, so sánh mấy ký hiệu, thuận miệng nói, “Ta biết đệ muốn an ủi ta, Hồng Tuấn. Ta nghĩ, về sau có lẽ ta coi Khu ma ti như nhà của ta.” Thực tế, Mạc Nhật Căn đã rời bỏ Thất Vi, khi đến Trung Nguyên, hắn không còn lưu luyến Mã Cách Tư dưới chân núi Tiên Ti nữa, hắn phiêu bạt tái ngoại, nói cho mọi người cái tên Lê Minh Tinh, chính là muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Bình nguyên phía xa, mây mù bao phủ đỉnh núi, Hồng Tuấn nhìn một hồi, Mạc Nhật Căn kéo dây cương, vòng qua dãy núi.
“Là nó sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Nhìn phía khác xem.” Mạc Nhật Căn nói, một lúc sau mặt trời lặn dần, lượn qua nửa vòng dưới chân núi thấy một cái hồ băng lớn gần trăm mẫu đất, Mạc Nhật Căn nói: “Đệ nhìn từ bên này xem thấy giống cái gì? Ngày đó ta vẫn nghĩ, may hôm nay gặp đúng thời tiết…”
Ánh mặt trời chiếu xuống, đỉnh núi lộ ra toàn cảnh, dãy núi Tiên Ti kéo dài vô tận, trên thảo nguyên chỉ có một đỉnh núi này, dưới núi có hồ băng. Mạc Nhật Căn mang theo một ký hiệu, mở ra, để Hồng Tuấn nhìn xem, nó là một nửa vòng tròn có một đường cắt.
Nửa vòng tròn giống như hồ băng, mà đỉnh núi có một ngọn suối rót thẳng vào trong hồ, hôm nay trời lạnh, suối cũng đóng băng hiện ra một đường thẳng tắp, dưới ánh mặt trời lấp lóe vừa đúng vào đường thẳng ở giữa.
“Cái này…” Hồng Tuấn chấn kinh, “Nhất định là chỗ này! Không sai.”
“Ngọn núi này, khi xưa băng phải tan mới lên được.” Mạc Nhật Căn nói, “Lối vào sơn động đã bị đóng băng rồi.”
Hồng Tuấn lập tức nói: “Pháp thuật của ta phá được.”
“Lên núi có một đêm.” Mạc Nhật Căn nói, “Nghỉ một đêm rồi leo?”
Hồng Tuấn muốn tranh thủ thời gian, hắn chỉnh lại móc câu, nói: “Đi bây giờ luôn.” Nói xong nhớ đến mình có Khổn Yêu Thằng, lập tức lấy Khổn Yêu Thằng, đổi đầu móc. Mạc Nhật Căn nói: “Đừng cố quá, dù sao đi lên xong, còn phải tìm…”
Đột nhiên Mạc Nhật Căn im lặng, Hồng Tuấn cũng ý thức có chuyện xảy ra, giữa bốn phía gió thổi, dường như có thứ gì đó ‘sàn sạt’ vang lên.
Hồng Tuấn nhìn Mạc Nhật căn, Mạc Nhật Căn ‘suỵt’ một cái, che hắn đi về phía rừng rậm. Từ khắp nơi trên bình nguyên, rừng cây ven hồ, xuất hiện thích khách Thất Vi tay cầm nỏ cứng.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn, thấy cồn cát còn xuất hiện thêm mấy người.
Càng ngày càng nhiều, phân tán khắp nơi bắt đầu bao vây bọn họ.
Nữ tế ti Thất Vi từ rừng cây đi ra, dùng tiếng Hán nói: “Khổng Hồng Tuấn.”
Mạc Nhật Căn lập tức giơ tay bảo hộ Hồng Tuấn sau lưng mình, trầm giọng dùng tiếng Thất Vi nói một câu, giọng nói tức giận, Hồng Tuấn đoán kia là câu trách cứ. Hắn đặt tay lên vai Mạc Nhật Căn, thấp giọng nói: “An Lộc Sơn phái các ngươi tới?”
Nữ tế ti kia nói: “Ngươi muốn tìm thứ gì?”
“Ngạch Cáp!” Một thích khách trong đội mở miệng, ngay sau đó nói một tràng. Hồng Tuấn nhìn lại đúng là đệ đệ của Mạc Nhật Căn.
“Khất La Nhi!” Mạc Nhật Căn vừa giận vừa mắng, “Đưa người của ngươi về.”
Mạc Nhật Căn và Hồng Tuấn đứng tựa lưng, không cần giải thích của đoán được phân nửa, nữ tế ti này là yêu quái An Lộc Sơn cài vào Thất Vi, đêm qua sau khi hắn và Mạc Nhật Căn đến, An Lộc Sơn biết được hành tung hai người.
Mạc Nhật Căn thở dốc, sờ trường cung sau lưng, Khất La Nhi lại nói bằng tiếng Hán: “Ngươi dám động thủ! Sẽ lập tức bắn tên!”
Hồng Tuấn có Ngũ Sắc Thần Quang, cũng không sợ, hỏi: “Làm thế nào đây.”
“Đánh thôi.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta đối phó Tát Mãn, đệ…”
“Ta không muốn làm tổn thương người nhà huynh.” Hồng Tuấn nói.
Hắn không muốn nhìn cảnh máu phun năm thước ở thảo nguyên, nếu không Mạc Nhật Căn sẽ càng khó xử. Mạc Nhật Căn nói: “Làm thế nào đây? Ta bảo động thủ, chúng ta phá vây? Có lẽ tên nỏ của bọn họ…”
“Trốn lên núi.” Hồng Tuấn đáp.
Mạc Nhật Căn nói: “Đệ phát lệnh đi.”
Hồng Tuấn liếc nhìn toàn bộ vòng vây, nói: “Lúc này!”
Trong khoảnh khắc Hồng Tuấn xoay người nhảy lên, tung Ngũ Sắc Thần Quang trên không, Mạc Nhật Căn nghiêng người hóa thành Thương Lang, Hồng Tuấn nhảy lên vừa tầm bám được vào bờm sói. Sói xám tru một tiếng, vọt đến vòng vây ven hô, hất tung đám người, phóng về phía mặt hồ.
Hồng Tuấn không thể dùng Ngũ Sắc Thần Quang bao bọc toàn bộ, sợ cản trở hành động của Thương Lang, một mũi tên bắn trúng vai Thương Lang, máu đỏ tuôn ra, Thương Lang không lên tiếng, đạp vào mặt băng rồi trượt đi, đưa Hồng Tuấn về phía xa xa hồ băng.
Ngay sau đó nó quay người lại, cuồng tính đại phát, lại hú lên một tiếng!
Hồng Tuấn suýt ngã từ trên lưng sói xuống, tiếng cuồng hống như bão táp, quét sạch truy binh nhao nhao đuổi tới. Nữ Tát Mãn nói một câu không rõ nghĩa, nghe xong Thương Lang bị chọc giận, lông tóc toàn thân dựng đứng, hít sâu một hơi.
Hồng Tuấn lập tức che tai lại, ngay sau đó chấn động truyền đến, khiến lồng ngực hắn sôi máu cuồn cuộn. Tiếng thét cùng lang uy tản ra, mặt băng vỡ vụn, nước hồ tuôn lên, thích khách đuổi tới ngã xuống!
Hồng Tuấn vội nói: “Đi mau!”
_______________________________________
Mộng chi sở dẫn: dẫn dắt giấc mơ
“Quách Tử Nghi nói thế nào?” Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
Người đưa tin vốn là người báo tin mà Cao Tiên Chi quen biết, Cao Tiên Chi làm quan nhiều năm, cũng tự sắp xếp không ít tai mắt trong triều, vừa nhận được tin sẽ lập tức truyền đến.
“Tiểu nhân thực sự không rõ, Dương tướng bảo hai người mau chóng rời đi.” Người đưa tin nói, “Nếu không, một khi có người mang thủ dụ của bệ hạ đến, sẽ có bất trắc!”
Nửa tháng trước, một lượng lớn lưu dân cùng bại quân tràn vào Đồng Quan đến Trường An, trong thành Trường An kêu trời kêu đất, ai cũng bàng hoàng, lại có một đám quan viên khóc lóc kể lể với triều đình. Binh bộ từ đầu đến cuối không đưa quân báo, Lý Long Cơ lúc này mới biết hai người Cao, Phong bỏ Thiểm Quận về thủ ở Đồng Quan, cực kỳ tức giận. Nhiều năm qua, Cao Tiên Chi, Phong Thường Thanh vốn không được lòng mấy quan lại, không ít người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Ngày đó trên triều, chúng tướng phân tích rằng Thiểm Quận không hẳn là không thủ được, Cao Tiên Chi rút quân vì muốn bảo toàn, như vậy quá cẩn thận rồi. Lại có Biên Lệnh Thành vốn dưới trướng Cao Tiên Chi, bị Cao Tiên Chi phạt roi mà đem lòng oán hận, thế là hắn xiểm nịnh Lý Long Cơ, Lý Long Cơ tin lời dèm pha mới sai hắn mang thủ dụ đến Đồng Quan hỏi tội.
Cao Tiên Chi trước kia quan hệ với Dương Quốc Trung khá tốt, nhưng địa vị Dương Quốc Trung bây giờ không như xưa, không nói đỡ được lời nào.
Lý Cảnh Lung cau mày, chỉ sợ đây là kế sách của Dương Quốc Trung. Một khi tướng thủ Đồng Quan đào binh, An Lộc Sơn sẽ lấy thế mà tiến quân thần tốc. Bây giờ đốc quân phái đến hỏi tội đã trên đường, ngày mai hắn đến Đồng Quan, trốn không được mà thủ cũng không xong.
“Để hắn đến!” Cao Tiên Chi cả giận nói: “Tướng tại ngoại, quân mệnh không thể không nhận! Ta muốn xem xem Biên Lệnh Thành có thể làm thế nào!”
Lý Cảnh Lung muốn xông vào, nhưng lại nhịn xuống.
“Biên Lệnh Thành là ai?” Lục Hứa nhỏ giọng hỏi.
“Trở về, đi.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Chuẩn bị sẵn sàng, qua ngày mai trận chiến không thể tránh được nữa rồi.”
Biên Lệnh Thành muốn hỏi tội Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi, lại không thủ được Đồng Quan. Lý Cảnh Lyng đoán tám chín phần mười, Biên Lệnh Thành muốn lấy danh Lý Long Cơ, ép Cao Tiên Chi xuất chiến, đoạt lại Thiểm Quận đẩy lùi An Lộc Sơn.
Trong đêm tối, Hồng Tuấn bừng tỉnh cả người ướt đẫm mồ hôi, áo còn dính vào người.
Từ khi rời khỏi Lạc Dương, ngày nào Hồng Tuấn cũng nằm mơ, vô số ác mộng trùng trùng điệp điệp, Lục Hứa dốc toàn lực cũng chỉ giúp hắn tỉnh dậy không bị dằn vặt. Nhưng ác mộng vẫn còn, hắn không nói cho Mạc Nhật Căn, cả đường đi cố gắng nhẫn nhịn, thực tế giờ hắn không muốn đi ngủ nữa.
Nhưng đêm này hắn mơ một giấc mộng không bình thường, mơ thấy đàn sói cắn nuốt một bộ xương khô, bộ xương chẳng có mấy phần thụt mà ăn. Quanh hắn đều là tộc Thất Vi ở phía Tây Nam Đại thảo nguyên, đây là giấc mộng mà suốt đường đi hắn chưa từng thấy. Mà ở bộ xương khô còn tản ra ma khí.
“Mơ thấy cái gì?” giọng Lục Hứa vang lên bên tai.
Hồng Tuấn giật nảy mình, suýt nữa hô to: “Có quỷ!” Lục Hứa lập tức nói: “Suỵt! Đừng làm tên kia tỉnh.”
Hồng Tuấn không ngừng thở dốc, Lục Hứa còn nói: “Ta chưa chết, đừng lo, hiện giờ chỉ có ngươi thấy ta thôi.”
Hồng Tuấn nghĩ gì, Lục Hứa đã cảm thấy, còn nói: “Không có ý gì, biết tâm sự của ngươi rồi.”
Hồng Tuấn lập tức khoát tay, ra hiệu không sao, Lục Hứa thấy tâm tư của hắn, nói: “Ngươi cảm nhận được mộng của một tộc nhân Thất Vi nào đó.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ: Vừa mới nhìn thấy thì ma khí càng rõ ràng. Mặc dù phải mau quay về Đồng Quan, nhưng có liên quan đến Thiên Ma, lại là người đồng tộc của Căn ca, không thể bỏ mặc…
Lục Hứa nói: “Ta biết ngươi muốn làm chuyện bao đồng, đi ra ngoài xem xem.”
Thế là Hồng Tuấn rón rén rời giường, nhìn Mạc Nhật Căn đang ngủ say, đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Trong hành lang âm u, ma khí lởn vởn càng rõ ràng, Hồng Tuấn vươn tay cảm giác được ma khí và hắn có liên kết nào đó, chỉ cần kích thích ma chủng trong người, ma khí giữa đất trời sẽ tụ tập về phía hắn.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Hồng Tuấn nói.
“Pháp thuật mộng cảnh.” Lục Hứa đáp, “Bạch Lộc có thể tùy ý tiến vào mộng cảnh của bất kỳ ai. Mà đặc biệt với ngươi, vì bảo vệ ngươi khỏi ác mộng ta đã để lại ấn ký có thể tùy ý tiến vào.”
“Thế sao không sớm đến!”
“Trừ phi bất đắc dĩ, ta không muốn quấy rầy.” Lục Hứa nói, “Dù sao vẫn có người không thích bị xem trộm nội tâm, giống ai đó… được rồi!”
Hồng Tuấn với Lục Hứa thì không gì không nói được, hoặc là hắn đối với ai cũng vậy, dù ai đọc nội tâm của hắn, cũng chỉ thấy thẳng thắn, quang minh lỗi lạc. Hắn chưa từng kiêng kị chuyện này bao giờ.
Hồng Tuấn lại hỏi: “Tình hình Đồng Quan thế nào?”
Lục Hứa chưa nói cho hắn biết là tình hình không ổn, chỉ đáp: “Vẫn được, ở đằng trước có cánh cửa…”
Hắn đi theo dòng năng lượng kia, xuyên qua hành lang, dùng phi đao chém đứt xích trên cửa, đi qua hành lang bằng đá gặp xích sắt ở đâu liền chém ở đó, tránh khỏi đám thủ vệ, đi vào chỗ trung tâm tòa thành đá.
“Ngươi có thể tiến vào nội tâm Căn ca không?” Hồng Tuấn hỏi.
“Ai muốn đọc tâm hắn chứ.” Lục Hứa đáp, “Hắn lòng dạ hẹp hòi.”
Hồng Tuấn cười, nói: “Tốt rồi, đáng lẽ ngươi nên tơi sớm một chút…”
“Cẩn thận.” Lục Hứa thấp giọng nói, “Không cần mở miệng, ngươi cứ nghĩ trong đầu là ta sẽ biết.”
Hồng Tuấn thấy Lục Hứa đi bên cạnh mình, có lẽ để Hồng Tuấn không thấy kỳ quái, hắn dùng pháp thuật tạo ra ảo ảnh, ảo ảnh này có thể đi xuyên tường xuyên cửa, rất giống quỷ.
Mùi huân hương càng nặng, có mùi dược liệu bị đốt, một nửa cánh cửa khép hờ.
Hắn thấy Thất Vi vương nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, một nữ tử khoác áo lông quỳ gối trước người hắn, nói lẩm bẩm, Thất Vi vương không ngừng co rúm, dường như trải qua một cơn ác mộng rất kinh khủng. Nữ tử thấp giọng ngâm tụng chú văn, giọng nói trầm bổng, Hồng Tuấn nhìn chăm chú, chỉ thấy trên người Thất Vi vương tỏa ra hắc khí.
“Đó là ai?” Lục Hứa hỏi.
Cha chồng ngươi. Hồng Tuấn thầm nghĩ.
Lục Hứa: “…”
Lúc trước mọi chuyện xảy ra Lục Hứa không biết, chỉ vì đêm nay hắn không nhịn được, trực tiếp nói lại cho Lý Cảnh Lung một phần, không nhịn được lại hơi lắm mồm. Nghĩ đi nghĩ lại, thì nên báo trước Hồng Tuấn một tiếng, không về sau tiến vào mộng cảnh của hắn lại có chuyện kỳ quái xảy ra.
“Đừng chạm vào cửa!” Lục Hứa thấy Hồng Tuấn tùy tiện, vội nhắc nhở.
Hồng Tuấn cực kỳ kinh ngạc, hơi nghiêng người nhìn vào bên trong, khẽ đẩy cửa một cái, một tiếng động vang lên. Đột nhiên nữ tử kia ngừng ngâm tụng, quay đầu nhìn ra cửa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay bụm miệng Hồng Tuấn, kéo hắn về phía sau, biến mất trong hành lang.
Nữ tử hoài nghi đi về phía cửa gỗ, nhìn xung quanh lại khép cửa lại.
Mạc Nhật Căn đối mặt với Hồng Tuấn ở cuối hành lang, trời bắt đầu sáng dần, ánh rạng đông chiếu vào, Lục Hứa nói: “Ta đi đây, hai người cẩn thận một chút, đừng nói cho sói ngốc kia là ta đến.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ đừng đi! Nhưng Lục Hứa đã biến mất.
“Tế tự kia là ai?” Hồng Tuấn cau mày.
“Tát Mãn.” Mạc Nhật Căn kinh ngạc nói, “Đồ đệ của lão Tát Mãn, vừa nãy đệ thấy cái gì?”
Đêm xuân Tắc Bắc đã khuya, trên bình nguyên vẫn còn tuyết động, Mạc Nhật Căn buộc dây lên người đám chó, mấy con chó lớn kéo xe trượt tuyết rời khỏi thành Mã Cách Tư, tòa thành ngày có nghĩa là ‘trời sáng’ trong tiếng Thất Vi. Hồng Tuấn không nhịn được quay đầu lại nhìn, “Đó là phụ vương của huynh!”
“Không có thời gian!” Mạc Nhật Căn kiên trì nói, “Hiện giờ ta là Khu ma sư, sứ mệnh của Khu ma sư bây giờ là đưa đệ đi tìm pháp khí của Bất Động Minh Vương!”
Hồng Tuấn nói: “Nếu như vậy ta thà không đi còn hơn.”
Mạc Nhật Căn đứng bên xe trượt tuyết nhìn Hồng Tuấn, im lặng một lát rồi nói: “Vậy người chờ đệ ở Đồng Quan phải làm thế nào?”
Hồng Tuấn biết đó là vấn đề nan giải, Mạc Nhật Căn nhảy lên xe, huýt sáo nói: “Lấy được pháp khí, khi quay về ta sẽ giải quyết, vấn đề của chúng ta bây giờ quan trọng hơn.”
Tuy nói như vậy nhưng Mạc Nhật Căn vẫn lo lắng, xe trượt tuyết kéo bọn họ về hướng núi Tiên Ti, Hồng Tuấn quấn một chiếc áo khoác dày, an tĩnh nhìn cảnh đẹp trên thảo nguyên. Mạc Nhật Căn không nhịn được quay đầu, nhìn nơi vốn đã từng là nhà của hắn.
“Thật ra chỉ cần bắt được nữ tế ti, không chừng mọi chuyện sẽ…”
“Không được.” Mạc Nhật Căn nói, “Cần điều tra tường tận, không thể nói động thủ là động thủ, chúng ta không hao phí thời gian ở đây được.”
Hồng Tuấn vẫn kiên trì, Mạc Nhật Căn lại nói: “Đây là nhà ta, đệ phải nghe ta.”
Tầm nhìn trên bình nguyên rộng rãi, khi mặt trời lên cao, Hồng Tuấn đã ngủ thiếp đi, hắn cảm giác thời gian như ngừng lại, mở mắt ra thấy xe dừng trong phế tích của một thôn trang, nơi đây đầy cỏ dại.
“Căn ca?” Hồng Tuấn hô.
Mạc Nhật Căn đang dựa vào một đống đá, nghe tiếng Hồng Tuấn, ngẩng đầu nhìn, ra hiệu cho hắn chờ một lát. Hồng Tuấn từ xa nhìn lại, chưa bao giờ thấy vẻ mặt Mạc Nhật Căn như lúc này, trong mắt vừa đau thương vừa thư thái.
Hắn từng nghe Lục Hứa nhắc đến Tâm Ma của Mạc Nhật Căn, nơi đây có lẽ là cố hương của mẫu thân hắn. Nhưng Mạc Nhật Căn không ở lại quá lâu, chỉ là đi vòng vòng trong phế tích rồi lại lên xe. Hắn không tìm được đồ vật gì, cũng không có lưu luyến nhớ nhung, chỉ đơn giản là cảm thây được an ủi.
“Căn ca.” Hồng Tuấn định nói gì đó với Mạc Nhật Căn.
“Ừm.” Mạc Nhật Căn cúi đầu nhìn địa đồ trên tay, so sánh mấy ký hiệu, thuận miệng nói, “Ta biết đệ muốn an ủi ta, Hồng Tuấn. Ta nghĩ, về sau có lẽ ta coi Khu ma ti như nhà của ta.” Thực tế, Mạc Nhật Căn đã rời bỏ Thất Vi, khi đến Trung Nguyên, hắn không còn lưu luyến Mã Cách Tư dưới chân núi Tiên Ti nữa, hắn phiêu bạt tái ngoại, nói cho mọi người cái tên Lê Minh Tinh, chính là muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Bình nguyên phía xa, mây mù bao phủ đỉnh núi, Hồng Tuấn nhìn một hồi, Mạc Nhật Căn kéo dây cương, vòng qua dãy núi.
“Là nó sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Nhìn phía khác xem.” Mạc Nhật Căn nói, một lúc sau mặt trời lặn dần, lượn qua nửa vòng dưới chân núi thấy một cái hồ băng lớn gần trăm mẫu đất, Mạc Nhật Căn nói: “Đệ nhìn từ bên này xem thấy giống cái gì? Ngày đó ta vẫn nghĩ, may hôm nay gặp đúng thời tiết…”
Ánh mặt trời chiếu xuống, đỉnh núi lộ ra toàn cảnh, dãy núi Tiên Ti kéo dài vô tận, trên thảo nguyên chỉ có một đỉnh núi này, dưới núi có hồ băng. Mạc Nhật Căn mang theo một ký hiệu, mở ra, để Hồng Tuấn nhìn xem, nó là một nửa vòng tròn có một đường cắt.
Nửa vòng tròn giống như hồ băng, mà đỉnh núi có một ngọn suối rót thẳng vào trong hồ, hôm nay trời lạnh, suối cũng đóng băng hiện ra một đường thẳng tắp, dưới ánh mặt trời lấp lóe vừa đúng vào đường thẳng ở giữa.
“Cái này…” Hồng Tuấn chấn kinh, “Nhất định là chỗ này! Không sai.”
“Ngọn núi này, khi xưa băng phải tan mới lên được.” Mạc Nhật Căn nói, “Lối vào sơn động đã bị đóng băng rồi.”
Hồng Tuấn lập tức nói: “Pháp thuật của ta phá được.”
“Lên núi có một đêm.” Mạc Nhật Căn nói, “Nghỉ một đêm rồi leo?”
Hồng Tuấn muốn tranh thủ thời gian, hắn chỉnh lại móc câu, nói: “Đi bây giờ luôn.” Nói xong nhớ đến mình có Khổn Yêu Thằng, lập tức lấy Khổn Yêu Thằng, đổi đầu móc. Mạc Nhật Căn nói: “Đừng cố quá, dù sao đi lên xong, còn phải tìm…”
Đột nhiên Mạc Nhật Căn im lặng, Hồng Tuấn cũng ý thức có chuyện xảy ra, giữa bốn phía gió thổi, dường như có thứ gì đó ‘sàn sạt’ vang lên.
Hồng Tuấn nhìn Mạc Nhật căn, Mạc Nhật Căn ‘suỵt’ một cái, che hắn đi về phía rừng rậm. Từ khắp nơi trên bình nguyên, rừng cây ven hồ, xuất hiện thích khách Thất Vi tay cầm nỏ cứng.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn, thấy cồn cát còn xuất hiện thêm mấy người.
Càng ngày càng nhiều, phân tán khắp nơi bắt đầu bao vây bọn họ.
Nữ tế ti Thất Vi từ rừng cây đi ra, dùng tiếng Hán nói: “Khổng Hồng Tuấn.”
Mạc Nhật Căn lập tức giơ tay bảo hộ Hồng Tuấn sau lưng mình, trầm giọng dùng tiếng Thất Vi nói một câu, giọng nói tức giận, Hồng Tuấn đoán kia là câu trách cứ. Hắn đặt tay lên vai Mạc Nhật Căn, thấp giọng nói: “An Lộc Sơn phái các ngươi tới?”
Nữ tế ti kia nói: “Ngươi muốn tìm thứ gì?”
“Ngạch Cáp!” Một thích khách trong đội mở miệng, ngay sau đó nói một tràng. Hồng Tuấn nhìn lại đúng là đệ đệ của Mạc Nhật Căn.
“Khất La Nhi!” Mạc Nhật Căn vừa giận vừa mắng, “Đưa người của ngươi về.”
Mạc Nhật Căn và Hồng Tuấn đứng tựa lưng, không cần giải thích của đoán được phân nửa, nữ tế ti này là yêu quái An Lộc Sơn cài vào Thất Vi, đêm qua sau khi hắn và Mạc Nhật Căn đến, An Lộc Sơn biết được hành tung hai người.
Mạc Nhật Căn thở dốc, sờ trường cung sau lưng, Khất La Nhi lại nói bằng tiếng Hán: “Ngươi dám động thủ! Sẽ lập tức bắn tên!”
Hồng Tuấn có Ngũ Sắc Thần Quang, cũng không sợ, hỏi: “Làm thế nào đây.”
“Đánh thôi.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta đối phó Tát Mãn, đệ…”
“Ta không muốn làm tổn thương người nhà huynh.” Hồng Tuấn nói.
Hắn không muốn nhìn cảnh máu phun năm thước ở thảo nguyên, nếu không Mạc Nhật Căn sẽ càng khó xử. Mạc Nhật Căn nói: “Làm thế nào đây? Ta bảo động thủ, chúng ta phá vây? Có lẽ tên nỏ của bọn họ…”
“Trốn lên núi.” Hồng Tuấn đáp.
Mạc Nhật Căn nói: “Đệ phát lệnh đi.”
Hồng Tuấn liếc nhìn toàn bộ vòng vây, nói: “Lúc này!”
Trong khoảnh khắc Hồng Tuấn xoay người nhảy lên, tung Ngũ Sắc Thần Quang trên không, Mạc Nhật Căn nghiêng người hóa thành Thương Lang, Hồng Tuấn nhảy lên vừa tầm bám được vào bờm sói. Sói xám tru một tiếng, vọt đến vòng vây ven hô, hất tung đám người, phóng về phía mặt hồ.
Hồng Tuấn không thể dùng Ngũ Sắc Thần Quang bao bọc toàn bộ, sợ cản trở hành động của Thương Lang, một mũi tên bắn trúng vai Thương Lang, máu đỏ tuôn ra, Thương Lang không lên tiếng, đạp vào mặt băng rồi trượt đi, đưa Hồng Tuấn về phía xa xa hồ băng.
Ngay sau đó nó quay người lại, cuồng tính đại phát, lại hú lên một tiếng!
Hồng Tuấn suýt ngã từ trên lưng sói xuống, tiếng cuồng hống như bão táp, quét sạch truy binh nhao nhao đuổi tới. Nữ Tát Mãn nói một câu không rõ nghĩa, nghe xong Thương Lang bị chọc giận, lông tóc toàn thân dựng đứng, hít sâu một hơi.
Hồng Tuấn lập tức che tai lại, ngay sau đó chấn động truyền đến, khiến lồng ngực hắn sôi máu cuồn cuộn. Tiếng thét cùng lang uy tản ra, mặt băng vỡ vụn, nước hồ tuôn lên, thích khách đuổi tới ngã xuống!
Hồng Tuấn vội nói: “Đi mau!”
_______________________________________
Mộng chi sở dẫn: dẫn dắt giấc mơ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook