Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 4 - Chương 143: Bạn quân lâm thành

Tiếng ồn ào dần rõ ràng, Lục Hứa khó chịu xoay người, Mạc Nhật Căn mở mắt tỉnh dậy, trong đồng tử lóe lên ánh sáng màu xanh.

Hắn nhấc bàn tay Lục Hứa đang đặt lên ngực mình, lại nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Lục Hứa gối lên, nghiêng toàn thân trần truồng, bước xuống khỏi giường, cầm quần áo vừa đi ra ngoài vừa khoác vào. Gió lạnh thổi đến, Mạc Nhật Căn nhanh chóng buộc kỹ ngoại bào, đi giày, lấy bao tên cùng trường cung.

Trong viện Khu ma ti Lạc Dương, trời tối sầm, như vẫn còn ở trong màn đêm.

“Không phải trời sáng rồi sao?” Mạc Nhật Căn nói.

A Thái cũng vừa ra bên ngoài, Văn Tân đang tưới nước ấm cho hoa, nói: “Kỳ quái, trời cũng không mưa, không biết là thế nào.:

Trên trời mây đen dày đặc, cả thế giới tối mù mịt.

“Bọn chúng tới.” A Thái nói.

Hai người ngẩng đầu, thấy ma khí cuồn cuộn,

Mạc Nhật Căn nhảy lên ngựa, cùng A Thái tới cổng Bắc, thấy bên ngoài đen kịt toàn là thiết kỵ của An Lộc Sơn. Tín báo lao tới, kéo trường cung, thét một tiếng: “Lạc Dương doãn tiếp chỉ!”

Ngay sau đó một mũi tên vẽ đường vòng cung bay lên tường thành cắm thẳng vào cọc gỗ.

Mạc Nhật Căn giận tím mặt, cầm trường cung nặng hơn trăm thạch, giương cung cài tên, một tiễn bay đi, bay xa hơn một trăm bước, kẻ báo tin kia quay ngựa, phi nước đại mà đi, nhưng tốc độ mũi tên của Mạc Nhật Căn còn nhanh hơn, một tên trúng vai hắn, khiến hắn ngã ngựa.

“Phàm nhân.” A Thái nói.

May mắn Mạc Nhật Căn không dùng Đinh Đầu Thất Tiễn, hắn cả giận nói: “Tất Tư Sâm đâu? Ngươi ở đâu?!”

“Ở cổng phía Nam.” Có người hô.

A Thái nói: “Ta đi cổng Nam nhìn xem thế nào.

Mạc Nhật Căn ra hiệu A Thái ở lại, hắn nhảy xuống thành lâu, trên không trung khẽ xoay người hóa thành Thương Lang, phóng vọt đi về phía cổng Nam.

Đám lính kinh hãi hô lên, chỉ thấy Mạc Nhật Căn nhảy xuống, thành một cái bóng rồi biến mất.

“Vị tướng quân kia thần tiễn kinh người…”

“Đừng có mơ tưởng.” A Thái nói, “Khu ma ti sẽ không giúp các ngươi đánh trận đâu, nhanh lên, chuẩn bị dầu nóng, nước sôi, quân địch chuẩn bị công thành rồi, đi đi đi! Mau hành động!”

A Thái cầm Phong vụ phiến trong tay, đứng trên thành lâu, đêm qua Mạc Nhật Căn thuyết phục được hắn phải tham chiến, không có cách nào khác, mà với A Thái đây cũng là một lần được trải nghiệm. Dù sao hắn muốn về Ba Tư phục quốc, mà chiến trường là sân khấu của phàm nhân, hắn phải xem cho rõ, học cho tinh, rèn luyện thuần thục.

Cùng lúc đó, cổng Nam nhốn nháo toàn người là người, bách tính ở dọc kênh đào hô lớn: “Cho chúng ta vào thành!”

Tất Tư Sâm trên thành lâu hô: “Thời kỳ khó khăn, không thể mở cổng thành!”

Dưới thành có đến hơn nghìn người, trong đó có hơn trăm người là đắm thuyền ở trên kênh đào, cả người ướt đẫm muốn vào thành tìm gia quyến, tám trăm người còn lại thì là thanh niên trai tráng ở phụ cận thành Lạc Dương, cầm theo gia cụ vũ khí đến giúp thủ thành. Nếu như thành bị phá, An Lộc Sơn mang thiết kỹ dẫm nát Lạc Dương, quân đội của hắn cũng toàn người Hồ, các trấn xung quanh chỉ có một đường chết.

Nhưng bọn họ không ngờ Tất Tư Sâm kháng cự không mở cổng thành!

Mọi người muốn bạo đồng, Tất Tư Sâm giận dữ hét lên: “Điêu dân! Đám điêu dân các ngươi! Không được phép mở cổng! Đề phòng gian tế trà trộn!”

Dưới cổng thành lập tức sa sả mắng lại.

Đám binh sĩ nhốn nháo tiến lên, cài tên giương cung, vũ khi không có mắt, mọi người nhìn thấy lập tức như ong vỡ tổ lùi ra xa, chỉ thấy trên khu đất trống có hai người toàn thân ướt đẫm, có chỗ quần áo đã kết băng.

Một giọng nói cất cao: “Vị đại nhân nào ở trên cổng thành?”

“Lý Cảnh Lung.” Tất Tư Sâm tự nhủ.

Có thể không rõ Khu ma ti, không nhận ra Mạc Nhật Căn, nhưng tên tuổi Lý Cảnh Lung, Tất Tư Sâm chắc chắn biết, cái tên phá gia chi tử này ở Trường An ai chẳng nghe qua? Tất Tư Sâm còn là người hầu trong Thần võ quân, sớm nghe đại danh Long võ quân Lý Cảnh Lung, hắn hô lên: “Ai? Nhã Đan hầu? Cảnh Lung huynh, là huynh sao?”

“Mau mở cửa thành!” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát.

Lúc này Mạc Nhật Căn đạp lên bờ tường, giương cung, quát: “Ai đến!”

Hai người ở bên ngoài nghe thấy, Hồng Tuấn hô to: “Mạc Nhật Căn!”

“Đỡ một tên của ta!” Mạc Nhật Căn cười vang, tên rời cung vọt tới trước mặt Lý Cảnh Lung, khi cách còn ba thước, phi đao ‘vù’ một tiếng chém đứt đôi mũi tên rồi bay ngược về.

Cổng Nam thành Lạc Dương mở ra, bách tính chen chúc nhau chạy vào, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung vào thành lập tức chạy đến chỗ Mạc Nhật Căn. Lý Cảnh Lung xông lên, ôm chầm lấy hắn, lúc hai người rời ra, Hồng Tuấn nhào tới, xoay vòng một cái cưỡi lên lưng Mạc Nhật Căn.

Ba người cười to, Mạc Nhật Căn nói: “Sao ướt hết cả thế này! Rơi xuống nước?”

Nguyên lai, Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn, A Sử Na Quỳnh bị tấn công trên Đại Vận Hà, cả người ướt nhẹp, Hóa Xà phá thuyền xong không truy sát mà bỏ đi. Lý Cảnh Lung cứu mấy thương nhân bị rơi xuống nước, lúc ấy không ít người đã bị sóng đẩy về phía hạ du.

A Sử Na Quỳnh ở lại bờ sông tìm kiếm người còn sống, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn đi về phía Bắc đến Lạc Dương.

Ba người bị dày vò tròn một ngày một đêm, Lý Cảnh Lung dẫn đám người còn sống đến thành Lạc Dương, vừa đi vừa trưng binh, hội họp trước cổng thành. Hồng Tuấn có Phượng Linh hộ thể, dù ướt cả người nhưng không lạnh, vừa đi vừa nghỉ, chỉ lo lắng tình hình trong thành, lúc gặp lại Mạc Nhật Căn, cửu biệt trùng phùng, lòng vui như nở hoa, sắp khóc đến nơi.

Hồng Tuấn chỉ phải ở trong tháp chờ chưa đến mười ngày, gặp lại cảm thấy thân cận như trước, nhưng Mạc Nhật Căn chờ hơn một năm trời, tâm tình còn kích động hơn hai người bọn họ nhiều.

“Còn tưởng hai người vẫn ở trong tháp, ra là tốt rồi.” Mạc Nhật Căn nói, hắn vẫn cõng Hồng Tuấn trên lưng đi vào thành.

“Huynh thay đổi nhiều quá.” Hồng Tuấn nói.

Từ biệt đã lâu, Hồng Tuấn cảm thấy Mạc Nhật Căn gầy đi, cũng tiều tụy hơn, râu chưa cạo sạch, trên mặt còn vẻ mệt mỏi. Mạc Nhật Căn nói: “Một năm qua phơi gió phơi nắng, còn phải dỗ người, không dễ dàng tí nào.

“Bị thương sao?” Lý Cảnh Lung nhìn thoáng qua liền hỏi.

“Năm trước ngã gãy tay một lần.” Mạc Nhật Căn nói, “Không có gì đáng ngại.”

Ba người hòa vào dòng người đi đến Thiên Nhai, Mạc Nhật Căn nói với Hồng Tuấn: “Lục Hứa suốt ngày gọi tên đệ, nhớ đệ lắm.”

Tất Tư Sâm cho thủ hạ tổ chức đội dân binh, rồi đuổi theo, muốn nói chuyện với Lý Cảnh Lung: “Cảnh Lung huynh! Xin dừng buowcs1”

Lý Cảnh Lung chào hắn còn vỗ vai lẫn nhau, Mạc Nhật Căn không ngờ Tất Tư Sâm lại quen biết Lý Cảnh Lung, có hơi mất tự nhiên. Tất Tư Sâm gặp Mạc Nhật Căn lúc này so với lần trước thì cứ nghĩ hai người khác nhau, cười nói với Hồng Tuấn, cũng hoài nghi bản thân có nhận nhầm người không.

Mọi người hai ngại ngùng, Hồng Tuấn nhảy xuống khỏi lưng Mạc Nhật Căn, Lý Cảnh Lung giới thiệu với Tất Tư Sâm: “Đây là tẩu tử ngươi.”

Tất Tư Sâm hướng Mạc Nhật Căn hành lễ: “Tẩu tử khỏe.”

Mạc Nhật Căn: “…”

“Là người này!” Lý Cảnh Lung kéo Hồng Tuấn qua, Tất Tư Sâm vội vàng xin lội, lại khách khí ôm quyền với Hồng Tuấn.

Khóe miệng Mạc Nhật Căn hơi co giật, nói với Lý Cảnh Lung: “Ta đưa Hồng Tuấn về trước, lát gặp lại ở Khu ma ti.”

Lý Cảnh Lung gật đầu, Mạc Nhật Căn dẫn Hồng Tuấn vào hẻm nhỏ, lát sau Thương Lang chở Hồng Tuấn nhảy lên nóc nhà chạy vọt đi.

“Cảnh Lung huynh.” Có lẽ Tất Tư Sâm đánh trận không giỏi, nhưng vẫn thăm dò được ý tứ, thấy Lý Cảnh Lung cùng thiếu niên kia đến Lạc Dương đúng thời điểm nguy nan này, ngoài việc trợ giúp thì làm gì có mục đích nào khác.

Lý Cảnh Lung xuất thân nhà tướng, năm đó trước khi tin đồn thất thiệt của Lý Cảnh Lung ở Long võ quân bị truyền ra, thì hàng năm duyệt binh đều được khen ngợi, cuộc đi săn mùa thu ở Ly sơn còn lọt vào mắt xanh Thái tử, lại có biểu huynh Phong Thường Thanh lập chiến công hiển hách.

“Trong thành đang có…”

“Ta mặc kệ, Tư Sâm, ngươi phải tự mang binh.”

“Là bệ hạ bảo huynh…”

“Không phải.”

“Phản quân kia…”

“Không biết.”

“Phong Thường Thanh đại nhân đã lên đường hay chưa…”

“Ta không rõ.”

Lý Cảnh Lung dứt khoát cự tuyệt, chăm chú nhìn Tất Tư Sâm, Tất Tư Sâm sốt ruột nói: “Chuyện này không công bằng! Lạc Dương không thủ nổi, Dương Quốc Trung phái ta đi là đẩy ta vào chỗ chết rồi!”

Lý Cảnh Lung cả giận: “Quốc nạn lâm đầu! Tất Tư Sâm, ngươi nói cái gì vậy?”

Tất Tư Sâm nói: “Cảnh Lung huynh, huynh làm chủ soái, ta làm phó tướng có được không?”

“Không được.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta không đến giúp các ngươi đánh trận, ngươi hiểu lầm cái gì rồi?”

Tất Tư Sâm: “…”

Im lặng hồi lâu, Tất Tư Sâm đành gật đầu nói: “Được.”

Tất Tư Sâm từ bỏ, Lý Cảnh Lung nói: “Nhưng thời gian này ta ở Khu ma ti Lạc Dương, nếu có chuyện gì có thể tìm ta bàn bạc.”

Tất Tư Sâm hỏi: “Có thể giữ được Lạc Dương không?”

Lời này vốn chẳng cần hỏi, nếu Lạc Dương thủ không nổi, Lý Cảnh Lung đến đây làm gì? Chẳng qua hắn muốn nghe từ chính miệng Lý Cảnh Lung hứa một lời rằng Phong Thường Thanh sẽ kịp mang viện quân đến, Lạc Dương không sao.

Lý Cảnh Lung: “Không thủ được.”

Tất Tư Sâm: “…”

Tất Tư Sâm vạn lần không ngờ tới sẽ được nghe câu trả lời như vậy.

Lý Cảnh Lung chăm chú hỏi: “Thủ không được, thì ngươi còn thủ hay không?”

Tất Tư Sâm run rẩy, cuối cùng vẫn gật đầu. Lý Cảnh Lung nói: “Khu ma ti sẽ ở đây cùng ngươi là được rồi.”

“Vậy mọi người…”

“Nhiệm vụ bí mật.” Lý Cảnh Lung đáp, “Mọi người đều có nỗi khổ riêng, thông cảm lẫn nhau.” Nói xong, Thiên Nhai rối loạn một hồi, lính cần vụ chạy tới, hô: “Công thành rồi! Phản quân công thành rồi!”

“Đi đi.” Lý cảnh Lung nói với Tất Tư Sâm, “Mau làm việc đi, ta cũng phải đi làm việc của ta.”

Nói xong, Lý Cảnh Lung xuyên qua đám người, đi về phía Khu ma ti.

A Thái đứng trên tường thành, phản quân An Lộc Sơn đi qua Hà Bắc như chốn không người, dọc đường đi nơi nào cũng chỉ mới tham chiến đã đầu hàng, đúng là nghe tin xong sợ mất mật. Phản quân dừng trước thành Lạc Dương, bắt đầu tấn công.

Đội ngũ phản quân chừng mười vạn người, theo sau còn có yêu ma, mây đen trùng điệp. Bộ binh là Đường quân, kỵ binh là Thất Vi, Khiết Đan, cùng mấy người Hồ tộc, hậu trận là công lương, khổ dịch. A Thái lần đầu thấy quy mô công thành lớn nhu vậy, không khỏi kinh ngạc.

Ba Tư, Đại Thực, Thổ Hỏa La giao chiến, hai vạn trường sinh quân, cùng một vạn hai kỵ binh chém giết, thi thể chất đầy đồi núi, Đại Đường lúc cường thịnh, một nhúm đã là mười vạn người trùng trùng điệp điệp.

“Chuẩn bị thủ thành!” A Thái nói, “Chỉ huy của các ngươi đâu?”

“Nghe theo ngươi.” Đội trưởng thủ thành nói, “Mau hạ lệnh!”

A Thái: “…”

A Thái mờ mịt, có ý gì? Để ta làm chỉ huy?”

Đám đội trưởng nhìn A Thái, A Thái nói, “Vậy… mang dầu sôi đến? Đừng bắn tên, chờ bọn chúng tới gần đã!”

Bên ngoài trống trận nổi lên, đã lâu Đường quân chưa tác chiến ở Trung Nguyên, sau khi giang sơn Lý Đường yên định, Lạc Dương hơn trăm năm nay chưa đánh trận, công thành thủ thành chỉ toàn là chuyện trên giấy bút, có mấy ai hiểu?

___________________________________

Bạn quân lâm thành: Phản quân chuẩn bị vào thành

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương