Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 4 - Chương 137: Xuất tháp tại tức

Khi bốn Long Vương bay ngang qua bộ hài cốt kia, đồng thanh ngâm lên, như một tang lễ cho Thủy Long Vương. Càng gần tầng chín, diện tích càng ngày càng nhỏ, không bao lâu đã đến gần thông đạo lên tầng tám.

Lý Cảnh Lung nói lại những việc đã xảy ra ở tầng thứ tám, Huyền Minh nói: “Không cần lo lắng, chúng ta sẽ chế trụ được nó.”

“Tên hắn là Phong Quỳ.” Lý Cảnh Lung còn nhớ kỹ hơn Hồng Tuấn, dù sao “Phù yêu lục” là từ Lý Cảnh Lung đưa Hồng Tuấn, sau này lọt vào tay Thanh Hùng lại đưa cho Hồng Tuấn cuối cùng về tay Lý Cảnh Lung.

Sau khi nhận lại, Lý Cảnh Lung chăm chú đọc qua, dường như đã nắm được thân phận các Long Vương suy luận ra được nhiệm vụ của bọn họ trong Trấn Long tháp là làm giám ngục. Dưới Diệp Minh, Huỳnh Hoặc, Phong Quỳ, Phi Liêm, Huyền Minh, Thụ Hợi, Liêm Ôn, Bỉnh Chúc, Lực Mục, Bát đại Long Vương, ứng theo càn, khôn, khảm, trạch, chấn, tốn, ly, đoái. Bây giờ còn Thất đại Long Vương, một Long Vương cai quản vực sâu có lẽ đã sớm qua đời. Tính đi tính lại, thì chắc còn nhiều uẩn khúc, nên đành mặc kệ vậy.

“Chuẩn bị.” Huyền Minh nói, “Chúng ta tiến vào tầng thứ tám!”

Nói xong mọi người nín thở, cường quang trước mắt lấp lóe, chúng Long Vương vọt vào tầng thứ tám, ở đây lôi điện long trời lở đất, Hồng Tuấn bị sấm chớp làm lóa suýt không mở nổi mắt. Phong Quỳ phát hiện có người xâm nhập lập tức nhào tới tấn công.

Bốn Long Vương đặt đám Khu ma sư lên mặt đất, sau đó bay vọt lên, cắn lấy người Phong Quỳ kéo nó xuống đất.

“Đúng lúc này!” Cừu Vĩnh Tư hô.

Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư chạy đến, Cừu Vĩnh Tư vung bút, toàn bộ thiểm điện, gạch đá hóa thành điểm đen, Phong Quỳ rơi xuống, Lý Cảnh Lung trở tay cất Trí Tuệ kiếm, trong tay trường cung do Tâm Đăng huyễn hóa hiện ra.

“Vù vù!” hai tiếng, quang tiễn bắn đi, trúng ngay ma vật trên sừng của Phong Quỳ, ma vật bị Tâm Đăng đốt cháy, Long Vương giãy dụa ngã xuống đất.

Lôi điện đầy trời biến mất, thế giới xung quanh cực kỳ yên tĩnh, ba Thanh Giao bay trở về, vì e ngại Long uy nên đứng xa xa nhfin lại.

Phong Quỳ thu nhỏ, hóa thành một nam nhân trung niên nằm rạp trên đất.

“Mọi chuyện kết thúc rồi.” Phi Liêm nói, “Đã tỉnh dậy từ ác mộng triền miên rồi.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Phong Quỳ từ từ mở mắt, ý thứ hơi mơ hồ, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Chúng Long Vương đỡ Phong Quỳ đứng dậy, Lý Cảnh Lung cứ ngỡ sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa, không ngờ lại giải quyết đơn giản như vậy, xem ra Long tộc tranh đấu so với phàm nhân đơn giản hơn nhiều. Xét đến cùng, sức mạnh của Long tộc vốn không cùng đẳng cấp với phàm nhân rồi.

Bọn họ chậm rãi tiến đến, A Sử Na Quỳnh cũng nói ra, “Ha ha, Giao cùng Long nếu mà ngày nào đó ra ngoài được thì quả không thể tưởng tượng nổi.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Cho nên giữ vững Trấn Long tháp chính là trách nhiệm nặng nề của chúng ta.”

Lý Cảnh Lung hàm ý sâu xa nhìn Cừu Vĩnh Tư lại nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Vĩnh Tư ca, sau khi lên tầng thứ chín, huynh phải ở lại hai trăm năm để sửa chữa kết giới sao?”

Cừu Vĩnh Tư thương cảm cười cười, Lý Cảnh Lung lần đầu nghe tới nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều.

Tầng thứ chín, mọi người xuất hiện ở lối đi tăm tối dưới đáy tháp, từng bước đi lên. Hồng Tuấn đi ngang qua các tầng kinh ngạc “A!” một tiếng.

Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Đây là chỗ ta ở khi còn bé.”

Hắn nhặt lên một cái yếm đã dùng khi còn nhỏ, đến bàn trang điểm nhìn son phấn gương lược của mẫu thân để lại, cảm giác như mới chỉ ngày hôm qua.

“Lát nữa rồi xem.” Cừu Vĩnh Tư tự nhủ rồi dẫn đồng bạn lên đỉnh tháp.

Diệp Minh vẫn còn duy trì kết giới ở tầng cao nhất, Cừu Vĩnh Tư từ từ đi lên, móc bình lưu ly trong ngực ra, nói, “Long thần, ta đã mang tro cốt của ngài về.”

Diệp Minh xoay người chăm chú nhìn Cừu Vĩnh Tư.

Năm vị Long Vương đến trước mặt Diệp Minh, Diệp Minh hơi ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ còn lại mấy người sao?”

“Mọi người đều đã qua đời.” Huỳnh Hoặc hành lễ với Diệp Minh, nói.

Huyền Minh cất lên một thanh âm kỳ dị, như tiếng vàng sắt mài xát vào nhau. Đám Long Vương dùng ngôn ngữ kia, trò chuyện.

Cừu Vĩnh Tư nghe xong rất lo lắng, nhưng vẫn đứng im lặng.

Lý Cảnh Lung nghe một hồi, biết có vài chuyện, đám Long Vương không muốn người ngoài biết được, lập tức ra hiệu Hồng Tuấn, A Sử Na Quỳnh đi xuống c hờ đợi.

Ba người xuống đến phòng cũ của Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung dọn dẹp giường chiếu, để Hồng Tuấn nằm nghỉ, rồi chia cho mọi người chút đồ ăn nước uống.

“Bây giờ là lúc nào rồi?” Hồng Tuấn đang nghĩ, khi ra ngoài, mọi người đã thành thế nào rồi.

“Từ lúc chúng ta vào tháp đã là bốn ngày rưỡi.” A Sử Na Quỳnh đáp, “Bên ngoài chắc qua ba bốn tháng rồi.”

Hồng Tuấn thầm nghĩ, vẫn được, không dài như mình tưởng.

Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn, hai người lẳng lặng dựa vào nhau.

“Vĩnh Tư chắc sẽ đưa chúng ta ra ngoài.” A Sử Na Quỳnh nói, “Chẳng biết tại sao ta vẫn không yên lòng. Lần này quả khinh địch rơi vào tính toán của Giải Ngục.”

“Không quan trọng.” Lý Cảnh Lung xuất thần nói, “Đã trì hoãn lâu như vậy, chờ thêm một lát nữa, mà trước đó Vĩnh Tư nói gì với em?”

Hồng Tuấn kể lại lời nói của Cừu Vĩnh Tư trước khi nhập tháp, Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu. Tro cốt đã đến noi mặc dù sắp biệt ly nhưng không còn nguy hiểm gì nữa, mọi người đều thả lỏng hơn. Lý Cảnh Lung còn nói: “Chưa từng nghĩ tới sẽ tạm biệt Vĩnh Tư như vậy.”

Hồng Tuấn hơi không nỡ, nói: “Không biết các Long Vương có cách gì để Vĩnh Tư ca sửa chữa kết giới nhanh hơn không?”

Hồi tưởng lại từ lúc mọi người quen biết, dù Hồng  Tuấn ít khi ở riêng với Cừu Vĩnh Tư, nhưng sự ăn ý đã quen thuộc. Lý Cảnh Lung biết Hồng Tuấn không nỡ chia xa như vậy, nói: “Về sau chúng ta cũng có thể vào tìm huynh ấy, dù sao mười năm nhân gian cũng chỉ bằng trong đây mấy ngày.”

Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng, không nói gì, chuyện chia ly này không thể kháng cự được.

A Sử Na Quỳnh nói: “Vạn vật trên thế gian, đoàn tụ chỉ là cảm giác trong nhất thời, biệt ly mới là vĩnh hẵng.”

Hồng Tuấn im lặng rất lâu, đột nhiên nói với Lý Cảnh Lung: “Lúc ra ngoài, ta có thể về Diệu Kim cung một chút không?”

“Được.” Lý Cảnh Lung nói.

Bọn họ dường như đã quên lần trước trở về Diệu Kim cung xảy ra chuyện gì, Hồng Tuấn chỉ đơn giản là nhớ Trọng Minh. Lý Cảnh Lung cũng không muốn so đo với nhạc phụ đại nhân – dù sao hắn cũng phong bế được Ma chủng, chứng minh được khả năng với Trọng Minh rằng Hồng Tuấn ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.

“Đến nhà ngươi được hoan nghênh sao?” A Sử Na Quỳnh bỗng nhiên hỏi.

“Tất nhiên.” Hồng Tuấn cười đáp.

“Nghe nói nhà ngươi là có tiền nhất đúng không?” A Sử Na Quỳnh lại hỏi, “Có thể mượn một chút không?”

Lý Cảnh Lung nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, dù biết A Thái và A Sử Na Quỳnh cần tiền phục quốc, nhưng bọn họ chưa từng mở miệng hỏi bằng hữu, dù đến Phục Vân sơn trang, thấy rất xa hoa cũng không hỏi Cừu Vĩnh Tư.

Hồng Tuấn nói: “Để ta thương lượng với cha ta.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Chờ A Thái phục quốc xong, sẽ ban cho ngươi làm tiểu vương tử, chúng ta sẽ là ba huynh đệ.”

Hồng Tuấn cười nói: “Vậy tốt rồi.”

Lý Cảnh Lung lập tức cảnh giác, nói: “Sao đột nhiên lại vay tiền Hồng Tuấn? Không phải các ngươi tự dựa vào chính mình sao?”

A Sử Na Quỳnh lơ đễnh nói: “Tiểu Khổng khác chứ, người một nhà.”

Lý Cảnh Lung nghiêm mặt: “A Sử Na Quỳnh, Hồng Tuấn không thân quen ngươi.”

Hồng Tuấn: “???”

A Sử Na Quỳnh cười ha ha, nói: “Vậy xem ra ta biểu đạt sai tình cảm rồi, sớm biết đã không cùng ngươi vào tháp, để ngươi coi nhẹ công sức rồi. Ta vào tháp đâu phải vì ngươi? Nếu không phải là Tiểu Khổng thì chẳng ai quản làm gì.”

Lý Cảnh Lung bị A Sử Na Quỳnh nói cho tức nghẹn: “Ngươi…”

Hồng Tuấn lập tức nói: “Cảm tạ ngươi đến cứu ta.” Nói xong nắm lấy tay Lý Cảnh Lung, mười ngón đan xen. A Sử Na Quỳnh lúc này mới nói: “Không cần khách khí, đều là huynh đệ tốt, ta tình nguyện.”

Lý Cảnh Lung nghe vậy đành thôi, nhưng A Sử Na Quỳnh lại bồi thêm: “Chỉ là cứu ngươi thì ta tình nguyện hơn một chút.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn không ứng phó được lời này, nghĩ một hồi, nói: “Ngươi cần bao nhiêu tiền?”

“Cho nên.” A Sử Na Quỳnh nói, “Ngươi nợ ta nhân tình, thì cho ta mượn tiền, chúng ta hòa nhau không phải tốt rồi sao?”

Lý Cảnh Lung nói: “Này, này, A Sử Na Quỳnh, ngươi đừng quá đáng.”

A Sử Na Quỳnh chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn kỹ hai người, đột nhiên nói: “Trưởng sử, giúp ta tìm ái nhân chứ, nhìn các ngươi, lão Mạc, A Thái oanh oanh yến yến, không thấy ta đáng thương sao?”

Hồng Tuấn không ngờ A Sử Na Quỳnh sẽ nói lời này. Lý Cảnh Lung đáp: “Cừu Vĩnh Tư cũng độc thân hay là để ta tác hợp hai người?”

A Sử Na Quỳnh biến sắc: “Đừng!”

Hồng Tuấn chỉ cảm thấy buồn cười, không liên tưởng được hai người này một chỗ sẽ thế nào. Lý Cảnh Lung trêu ghẹo nói: “Sau khi ra ngoài sẽ giúp ngươi tìm.”

A Sử Na Quỳnh cũng thích thiếu niên, Lý Cảnh Lung biết khi hắn ở Đôn Hoàng rất coi trọng Hồng Tuấn, về Trường An thi thoảng còn trêu ghẹo vài câu. Nhưng A Thái và Mạc Nhật Căn đã cảnh cáo, sau lần Lý Cảnh Lung tỏ tình, A Sử Na Quỳnh mới hết hẳn hi vọng.

Lý Cảnh Lung mặc dù tin tưởng việc hai người ở bên nhau đã lâu, lại có ràng buộc của Tâm Đăng, như mệnh trung chú định, sẽ không có khả năng nào cho A Sử Na Quỳnh chen chân. Nhưng hắn độc thân mãi, lại nhìn mọi người lăn lộn như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tủi thân.

Đúng lúc nhắc đến Cừu Vĩnh Tư, thì Cừu Vĩnh Tư đi xuống.

“Các vị.” Cừu Vĩnh Tư thở dài một hơi, nói: “Lần này vất vả rồi, để nghĩ cách đưa mọi người ra ngoài.”

A Sử Na Quỳnh duỗi lưng một cái, nói: “Huynh đệ hãy bảo trọng.”

Hồng Tuấn đứng dậy, muốn từ biệt Cừu Vĩnh Tư lại bị Lý Cảnh Lung giữ lại.

“Đừng tạm biệt vội.” Lý Cảnh Lung hỏi, “Còn chuyện gì khó xử? Mau nói.”

Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Không có.”

“Không có?” Lý Cảnh Lung đáp: “Vừa mới nghe bọn họ trò chuyện, đâu có nói như vậy.”

Hồng Tuấn kinh ngạc, Cừu Vĩnh Tư giật mình: “Huynh hiểu được Long ngữ?”

Mọi người lập tức im lặng, khóe miệng Lý Cảnh Lung hơi cong lên, không đáp lại, chăm chú nhìn biểu tình của Cừu Vĩnh Tư.

“Huynh lừa ta!” Cừu Vĩnh Tư ý thức được việc Lý Cảnh Lung không hiểu gì cả, chỉ là thử hắn một chút, mà bản thân lại không phòng bị mà  làm lộ.

Hồng Tuấn nói: “Có việc gì cần ta giúp sao?”

“Các Long Vương sao lại muốn đến tầng thứ chín?” Lý Cảnh Lung đứng dậy nói, “Phân nửa là vì các tầng xảy ra chuyện, huynh nhìn xem dọc đường đi, đám lão Long Vương đều là bộ dáng nặng nề, giấu được ai chứ?”

Cừu Vĩnh Tư đành nói: “Được rồi… Không dám giấu, ở trên kia chúng ta cãi nhau một trận, hiện giờ dù có sử dụng tro cốt của Diệp Minh cũng không chống đỡ được bao lâu… Lúc Giải Ngục ở vực sâu đã phá hỏng mắt trận của Trấn Long tháp, cần người đi vào đó, đưa nó trở về trạng thái ban đầu.”

Cừu Vĩnh Tư dẫn đồng bạn lên tầng chín, nói với Diệp Minh: “Ta đưa bọn họ đến rồi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Nguyện nghe chỉ giáo.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Có phải cần người thí mạng không? Xem ra chỉ có ta rồi.”

Mọi người: “…”

“Không cần người nào phải chết cả.” Cừu Vĩnh Tư bất an nói, “Chí ít hiện giờ không cần.”

Diệp Minh nói: “Sửa chữa kết giới của Trấn Long tháp, chỉ cần đưa sức mạnh của ta theo thông đạo từ đỉnh tháp xuống vực sâu. Mà thông đạo các tầng hiện giờ đang ở sai vị trí.”

Nguyên bản, Trấn Long tháp có một trục chính, là cột sáng mà bọn họ nhìn thấy, cột sáng nằm giữa từng tầng nối liền nhau, như một xương sống chống đỡ cả tháp. Nhưng lần đầu Giải Ngục trốn thoát, nó đã hủy hoại đáy pháp trận dưới vực sâu.

Pháp trận này bị nó tấn công, khiến các thông lộ bị dịch chuyển, mà muốn dựng lại kết giới thời gian, phải điều chỉnh từ vực sâu đi lên, kết nối lại các thông lộ.

“Có hai pháp trận.” Diệp Minh phất tay áo, giữa không trung hiện ra hai vòng tròn, hắn giải thích: “Chia ra là trong và ngoài trận, trước mắt ta không biết pháp trận bị phá hỏng thế nào, nhưng đoán rằng Giải Ngục đi qua kẽ hở giữa hai pháp trận khiến thông đạo bị lệch đi.”

“Lỡ như pháp trận bị hủy diệt?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Không có khả năng.” Diệp Minh nói, “Trận này ta dùng địa mạch làm dẫn, Giải Ngục có bản lĩnh bằng trời cũng không thể phá hỏng nó.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Sao các ngươi không đi?”

Huyền Minh im lăng lúc lâu, mới đáp: “Tiên nhân xây tháp vì không muốn Long, Giao phá hỏng trận pháp, đã hạ Hóa Long trì quanh pháp trận dưới đáy tháp, Long tộc tới gần sẽ bị thối rữa.”

“Vậy sao Giải Ngục đi vào được?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.

Diệp Minh buông tay, không biết giải thích thế nào.

“Có lẽ là nhờ ma khí phụ thể, hoặc cách nào khác.” Diệp Minh nói, “Tóm lại là nó vào được, khi vào vực sâu, ta nghĩ các ngươi sẽ tìm được đáp án.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương