Thiên Bảo Phục Yêu Lục
-
Quyển 3 - Chương 116: Mộng cảnh chi lực
Trong ngự hoa viên, A Thái bị An Lộc Sơn ôm, cố gắng xoay eo, giả bộ nắm lấy tay An Lộc Sơn, kỳ thực là cầm lấy chủy thủ giấu sau lưng.
Tim A Sử Na Quỳnh đập nhanh, so với các đội khác, nhiệm vụ của bọn họ quá nguy hiểm, nghênh chiến với Thiên Ma quả rất gian nan, nhưng chỉ cần A Thái lấy được nhẫn, sẽ không sợ gì nữa.
“Tiết độ sứ đại nhân… ngài… Chỗ này có người…”
An Lộc Sơn cười ha ha, kéo A Thái, ấn hắn lên giường, muốn hôn liếm lồng ngực hắn. A Thái tự hỏi, mặc như vậy so với Hồ nữ cũng đâu có lộ liễu gì, chỉ mỗi ngực với bụng, mà sao An Lộc Sơn lại thích hôn liếm đến thế. Mặc dù A Thái đã là thanh niên, nhưng vẫn khiến An Lộc Sơn thú tính đại phát, muốn động thủ lưu manh hắn.
A Thái bị ấn xuống, nháy mắt rút được chủy thủ ra, tay giấu dưới gối không ngừng run rẩy, đối mặt với An Lộc Sơn. Vô tình An Lộc Sơn nhìn thấy một tia hoảng sợ trong mắt A Thái!
Hắn lập tức nói: “Ngươi là ai?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thủ vệ phát giác, A Thái nắm chủy thủ đâm tới! An Lộc Sơn phát hiện thích khách, tay bóp chặt lấy yết hầu A Thái, dường như muốn bẻ gãy cổ đối phương. Tay kia nhanh như chớp tóm được chủy thủ, giơ lên định đâm xuống phía A Thái…
A Thái mở to hai mắt, khóe miệng nhếch lên.
Một cơn gió thổi qua, hoa bay ra từ ngự hoa viên.
A Sử Na Quỳnh giơ tay, bốn ngón tay lần lượt cử động, đẩy phi đao chém sắt như chém bùn đến ngón cái, cổ tay vung lên, phi đao xoáy một vòng, bay ra.
An Lộc Sơn thấy biểu tình của A Thái, khẽ giật mình.
Phi đao từ phía sau phóng tới, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc, vô thanh vô tức chém đứt ngón tay cái của hắn.
Nháy mắt, máu tươi từ ngón tay An Lộc Sơn điên cuồng phun ra, nửa ngón tay và cả chiếc ban chỉ đã bay văng ra ngoài.
An Lộc Sơn rú lên thảm thiết, tay phải rời khỏi người A Thái bắt lấy ban chỉ, nhưng không ngờ A Sử Na Quỳnh lại ném thêm một thanh phi đao làm chệch hướng bay của ban chỉ.
A Thái đợi đến đúng lúc này, bứt ra, vọt đến, rút phi đao cắm trên cột trụ, cho An Lộc Sơn một đao thứ ba!.
Đao kia bay đến cắm thẳng vào mắt phải An Lộc Sơn, An Lộc Sơn lại hét lên, A Thái nhanh nhẹn bắt được chiếc nhẫn.
A Sử Na Quỳnh dùng tiếng Ba Tư rống lên, A Thái chụp được chiếc nhẫn, tất cả mọi thứ xảy ra trong giây phút ngắn ngủi. Lúc đám vệ binh xông lên, A Sử Na Quỳnh ném một vật nữa. A Thái quay người nhảy lên, đám người sợ A Sử Na Quỳnh ném phi đao, vội vàng giữ lấy An Lộc Sơn.
Ai ngờ cái thứ ba lại là một cây ngọc hốt, bay qua đỉnh đầu An Lộc Sơn, A Thái bắt được.
A Thái tung ngọc hốt, nó hóa thành Phong vụ phiến, hắn cười lạnh một tiếng, vận pháp lực vung một cái.
Ầm ầm nổ vang, gạch ngói trong ngự hoa viên bị quét bay, tướng sĩ cũng bị cuốn bay ra ngoài!
“Đi!” A Thái lấy được ban chỉ, cùng A Sử Na Quỳnh chạy khỏi ngự hoa viên, đằng sau truyền đến tiếng gào thét thống khổ của An Lộc Sơn.
Hai người chạy mấy bước, vào hẻm nhỏ bên ngoài hoàng thành, A Thái quay đầu nhìn, nói: “Không đuổi theo? Làm thế nào đây?”
A Sử Na Quỳnh cũng không biết phải làm thế nào, nói: “Béo quá không đuổi theo chăng?”
“Không phải giả chứ…” A Thái bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cúi đầu ném ngón tay bị chặt của An Lộc Sơn đi, nhặt chiếc nhẫn xem xét cẩn thận.
Ngay sau đó, từ trong hoàng cung nổ oành một tiếng, mây đen hóa thành một cái đầu lâu dữ tợn, vượt qua tường thành bay đến chỗ bọn họ!
“Thật! Chạy mau!” A Sử Na Quỳnh hô.
A Thái giật mình, cùng A Sử Na Quỳnh xoay người chạy đi.
Mặt trời đã khuất, trong hẻm nhỏ, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa dùng hết sức lực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hóa thành hai cái bóng lao vào nhau. Mạc Nhật Căn không nghĩ Lục Hứa khó chơi như vậy, giống như đang liều mạng, Lục Hứa đã xuất ra hơn mười chiêu.
Nhưng mà Lục Hứa làm sao lại ngang cơ với hắn được? Hắn dùng thủ pháp lấy nhanh thắng nhanh áp chế hoàn toàn Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn trong Khu ma ti vốn là xạ thủ cực nhanh nhẹn, còn hơn cả Lý Cảnh Lung, nhưng trước mặt Lục Hứa có rất nhiều chiêu không thể thi triển được.
Chưởng đến đâu đều bị Lục Hứa phản công, Mạc Nhật Căn có khi còn không né tránh được, thi thoảng còn bị Lục Hứa tát cho một cái, thanh âm rõ ràng vang lên. Lục Hứa tát Mạc Nhật Căn xong, Mạc Nhật Căn giận dữ, Lục Hứa đã lùi ra sau, trong mắt mang theo ý cười, lại cố nhịn lại.
“Hỗn trướng!” Mạc Nhật Căn gầm thét, xông lên, Lục Hứa phi thân, hai người đuổi nhau trên vách tường.
“Ngươi quá chậm!” Lục Hứa lạnh lùng nói,
Mạc Nhật Căn chế giễu: “Xem ngươi chống cự được bao lâu?”
Lục Hứa biết rõ hắn không chống cự được quá lâu, giờ bắt đầu mệt mỏi, Mạc Nhật Căn nhìn đúng, hắn không cố gắng được nữa. Một lần này cố gắng, khó khăn lắm mới chạy được.
Lục Hứa xoay người một cái, lách qua bên cạnh Mạc Nhật Căn, mượn lực rơi xuống chém một chưởng vào gáy Mạc Nhật Căn, chiêu kia mà hạ xuống Mạc Nhật Căn ắt hẳn sẽ bất tỉnh. Nhưng hắn lại lường trước, lúc này có thể biến chiêu, sớm đã chuẩn bị, xoay người theo khóa cổ tay Lục Hứa lại, kéo Lục Hứa lộn một vòng!
Lục Hứa không kịp chuẩn bị, bị Mạc Nhật Căn ném vào tường, đau đến mức muốn phun máu, thì lại ngã vào trong một lầu hai của một nhà dân gần đó!
Ngay sau đó Mạc Nhật Căn dậm chân một cái, như một mũi tên xông vào bên trong.
Lục Hứa bị ném choáng váng cả người, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, lúc ngã xuống vẫn cố giữ thăng bằng, xoay người, hai chân đạp về sau, quét một vòng.
Đúng lúc Mạc Nhật Căn xông tới, bị Lục Hứa đạp một phát trúng ngực, va vào bình phong, bình phong đổ ầm một cái lên người hắn.
“Hộc… hộc…” Trên người Mạc Nhật Căn đều là mảnh vỡ, sườn mặt còn dính máu, không giận dữ mà chỉ cười: “Lâu lắm rồi không đánh nhau như vậy…”
“Ngươi học đánh nhau với ai?” Lục Hứa cũng thở dốc, đi đến chỗ Mạc Nhật Căn.
“Không cần học cũng tự biết.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói, sau đó huých mạnh lưng xuống sàn nhà, ầm ầm vang lên, mảnh vỡ dưới đất bay lên, hắn trượt ra sau, dùng chân đạp gió, đá văng đống mảnh vụn về phía Lục Hứa!
“Không phải, A!” Lục Hứa cúi rạp người, tiến lên hai bước, linh hoạt né hết đống mảnh vỡ kia, Mạc Nhật Căn lập tức dùng liên hoàn chưởng nghênh đón.
Chớp mắt Lục hứa đầu dưới chân trên, lơ lửng đứng trước mặt Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn tiến một bước, hai người chạm vào nhau, Lục Hứa như chuồn chuồn lướt nước, hôn nhẹ lên môi Mạc Nhật Căn một cái.
Khi bờ môi chạm vào nhau, cảnh tượng trong đầu hiện ra như đèn kéo quân.
Mạc Nhật Căn bị thương nằm trong động, Mẫu Lộc cúi đầu, chạm vào môi hắn.
Bờ suối nơi rừng rậm, thiếu niên Mạc Nhật Căn đứng bên bờ, tẩy rửa một thân máu khô, Mẫu Lộc đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn.
Trong đêm trăng tròn, Thương lang dẫn theo bầy sói, hướng về phía mặt trăng hú dài, trên đỉnh núi, một con Bạch Lộc đứng lặng im.
Bờ môi tách ra, Lục Hứa từ đỉnh đầu hắn nhào qua, “vù” một tiếng, lại tát cho hắn một cái.
Mạc Nhật Căn giận dữ hét: “Ngươi!”
Lục Hứa xoay người, Mạc Nhật Căn trái cắt phải vung, Lục Hứa nghiêng đầu đón được một chiêu của Mạc Nhật Căn, lại không thoát được chiêu thứ hai, bị hắn cho một bạt tai.
Lục Hứa: “…”
“Còn thiếu một cái!” Mạc Nhật Căn đoạt được thế thượng phong, phẫn nộ quát.
Lục Hứa như bão táp, phi tốc phá chiêu, quát lại: “Đây là phạt ngươi ức hiếp Phong Thường Thanh!”
Mạc Nhật Căn quát: “Ta còn định giết hắn cơ!”
“Ngươi định giết bao nhiêu người nữa, lạm sát người vô tội không phải thói quen tốt đâu, Lê Minh Tinh.” Lục Hứa lạnh lùng nói, hắn đỡ đòn, bứt ra khỏi Mạc Nhật Căn. Đột nhiên, Lục Hứa lùi ra sau, lật cửa sổ, một cước đạp tấm cửa về phía Mạc Nhật Căn.
“Nhân gian vốn là như vậy!” Mạc Nhật Căn dùng chân đá nát tấm cửa, đuổi theo, lại ép sát, giao thủ với Lục Hứa.
“Đó là chiến tranh!” Lục Hứa quát, “Vì một trận chiến mà báo thù, ngươi muốn truy xét đến tận đâu?”
“Đó là đồ sát!” Mạc Nhật Căn giận dữ hét lên.
Lục Hứa sắp không chống đỡ được nữa, thở hổn hển không cản được chiêu, bị Mạc Nhật Căn đá vào lồng ngực, bay ra ngoài, ngã trên bậc thang.
“Buông tha cho bản thân ngươi.” Lục Hứa nói, “Người sống ký thác…”
“Không.” Mạc Nhật Căn nhảy vọt, đuổi kịp, lạnh lùng nói.
Chợt hắn nghiêng người, dáng người thon dài lướt đi trong không trung, khuỷu tay thúc một cái, đụng mạnh vào người Lục Hứa!
“Xuống đi!” Lục Hứa dùng một tư thế không thể nào tưởng tượng nổi, xoay người, khiến Mạc Nhật Căn đánh hụt, ngay sau đó Lục Hứa vọt đến, huých vào lưng hắn.
Trong tiếng ầm vang, cầu thang bị sức lực hai người làm gãy, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đều rơi xuống lầu một, ‘Soạt’ một tiếng rơi vào trong nước, lầu một là một ao tắm nước nóng rất lớn.
Lúc ấy Trường An không có ai, mọi người đều đến Từ Ân tự bái kiến. Nước từ bốn phía đổ xuống, mang theo bồ kết, hoa hồng, hương liệu, bốc khói mù mịt. Mạc Nhật Căn bị ném xuống, hai người đều uống mấy ngụm nước lớn, y phục dính ướt lên người, Lục Hứa còn bổ nhào qua đánh hắn, mang theo bọt nước, Mạc Nhật Căn lại linh hoạt kéo một cái, lôi Lục Hứa vào trong nước.
Lục Hứa định đứng dậy, Mạc Nhật Căn lập tức đè đầu hắn. Lục Hứa phun bọt khí, bỗng nhiên ôm lấy eo Mạc Nhật Căn, dùng thủ pháp đấu vật, quẳng Mạc Nhật Căn ra đằng sau, chiêu này sau khi ném người ta xuống, sẽ khóa đầu gối, khuỷu tay, chế trụ hoàn toàn, không cho đối phương đứng dậy, nhưng chiêu này không tổn thương đối phương nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng. Ở dưới nước lại còn vừa ngã như vậy, hai người ướt nhẹp, cũng không ra khỏi được ao tắm.
Mạc Nhật Căn cố gắng giãy dụa, lại bị Lục Hứa ôm khóa chặt sau lưng, cùng chìm xuống đáy nước nóng rực, mà xung quanh dường như có biến hóa kỳ lạ nào đó. Trên người Lục Hứa như có ngàn vạn chỉ tơ, không ngừng thâm nhập lồng ngực Mạc Nhật Căn.
Đó chính là năng lực mộng cảnh của Bạch Lộc! Mạc Nhật Căn tỉnh ngộ ra, khi trước hai người giao thủ, Lục Hứa không ngừng xuất chiêu, pháp lực chậm rãi phát tán, thiên ti vạn lũ cuốn lấy toàn thân hắn, khiến hắn như khôi lỗi, kinh mạch đều gắn kết với linh lực của Lục Hứa. Mà linh lực được Lục Hứa tập trung giữa hai tay đang ôm chặt lấy Mạc Nhật Căn, che ở phía trước hắn.
Ngay sau đó, ‘ông’ một tiếng, bồn tắm sáng lóa bạch quang, nhưng chỉ một chớp mắt, đã yên tĩnh lại.
Hai người ở trong ao lơ lửng, bị Lục Hứa đưa vào mộng cảnh rất lớn.
“Ta ban cho ngươi ban ngày ấm áp.”
Tiếng nói vang lên, Mạc Nhật Căn rời bàn tay đang đặt trên trán Lục Hứa, Lục Hứa bình tĩnh lại, yên tĩnh đối mặt với Mạc Nhật Căn.
Dưới cổng thành, Mạc Nhật Căn quỳ một chân trên đất, kinh ngạc nhìn Lục Hứa, Lục Hứa ôm lấy cổ hắn, hô: “Ngươi còn biết mà đến!”
Mạc Nhật Căn tay chân luống cuống: “Cái gì? Ngươi nói gì?”
Lục Hứa bất chấp không nói gì, ôm hắn thật chặt.
“Ta ban cho ngươi đêm tối an bình.” Hắn thấp giọng nói bên tai Mạc Nhật Căn.
Hai người hóa thành bạch quang, biến mất trong đêm đông tuyết rơi toán loạn.
Trước Gia Dự quan, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa mai phục trong bụi cỏ, nhìn về con gấu phía xa.
“Suỵt!” Mạc Nhật Căn quỳ một chân trên đất, nói với Lục Hứa: “Đừng nói chuyện.”
Lục Hứa quỳ sau lưng Mạc Nhật Căn, ôm eo hắn, nghiêng đầu áp lên lưng hắn.
“Ngươi thế này ta không rút tiễn được…” Mạc Nhật Căn nói.
Trong rừng rậm một tiếng sột soạt vang lên, Mạc Nhật Căn nói: “Xem đi, nó chạy rồi, tối nay ăn cái gì đây?”
Lục Hứa cười.
Trên núi sâu, Mạc Nhật Căn đi phía trước, Lục Hứa nhàm chán đi đằng sau.
“Ta thường tới đây đi săn.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thực ra, rất nhàm chán.” Lục Hứa thuận miệng nói.
“Được rồi.” Mạc Nhật Căn bất đắc dĩ nói, “Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Lục Hứa ra hiệu tiếp tục đi, Mạc Nhật Căn hơi chán nản, tới tận chỗ sâu nhất trong cốc, Lục Hứa ‘oa’ một tiếng kinh ngạc. Đây chính là đầu nguồn sông Gia Lăng, thác nước như mây đổ xuống một đầm nước xanh trong đến mức nhìn thấy đáy, như bảo thạch chiết xạ lại ánh sáng.
Hai người cởi quần áo, trần trụi ngâm trong nước, Mạc Nhật Căn để Lục Hứa từ từ tiến vào trong ao, Lục Hứa chưa hề bơi bao giờ, có hơi lo lắng đến run rẩy, Mạc Nhật Căn lại nói: “Từ từ, chậm một chút, đừng sợ, ta sẽ không buông tay đâu.”
Hai người chìm nổi trong nước, Lục Hứa bơi mấy lần, té cho Mạc Nhật Căn một mặt đầy nước, Mạc Nhật Căn cười ha ha, Lục Hứa hỏi: “Cười cái gì?”
“Giống con cún.” Mạc Nhật Căn nói.
Lục Hứa muốn đánh hắn, lại quên đạp nước, suýt nữa bị sặc. Mạc Nhật Căn ôm lấy hắn, một tay khỏa nước bơi về phía bờ, Lục Hứa lần đầu tiên da thịt kề cận một người như vậy, cảm thấy không tự nhiên, lát sau cả hai tự động tách ra.
Ban đêm, trong Khu ma ti đèn đuốc sáng trưng.
Lục Hứa thử huyễn hóa sừng hươu. Sừng kia từ lúc bị chém đứt cũng chỉ có một mẩu nhỏ, Mạc Nhật Căn ở bên cạnh nhìn, trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giúp hắn chữa thương. Lục Hứa nhìn thấy trong mắt hắn có điểm thương hại, liền nghiêng người né đi, đuổi hắn ra ngoài, bảo muốn đi ngủ.
Nửa đêm, Mạc Nhật Căn cảm giác quanh người phát ra ánh sáng nhạt, cả Khu ma ti có những điểm sáng bay lên, hắn biết là Lục Hứa thi pháp, mỗi đêm đều phóng thích năng lực của Bạch Lộc giúp các đồng liêu được ngủ yên mơ đẹp.
Hắn rón rén ra ngoài, thấy Lục Hứa cởi trần, khoanh chân ngồi ở hành lang, hai tay phóng thích ánh sáng, dường như lật qua lật lại biến ra một cái gì đó.
Mạc Nhật Căn gọi: “Lục Hứa?”
Lục Hứa lập tức thu hai tay lại, vò điểm sáng trong tay, đốm sáng vỡ vụn tản mạn khắp nơi trong đêm,
Hắn dường như không vui, quay đầu nhìn Mạc Nhật Căn.
“Vì sao không ngủ?” Lục Hứa hỏi.
Mạc Nhật Căn nói: “Bên ngoài lạnh, đừng ăn mặc như vậy, dễ bị cảm lạnh.”
Lục Hứa: “…”
Lục Hứa đỡ trán, đi vào phòng, đóng cửa rầm một cái.
Mạc Nhật Căn: “???”
“Ta thấy Thương Lang Bạch Lộc, đều là… có thể là…”
“Ngươi có việc gì cứ nói thẳng đi.”
“Hồng Tuấn nói đúng, đúng là không làm được… chuyện kia, coi như huynh đệ vậy.”
“Ta với hắn chính là huynh đệ tốt, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, sói ngốc!”
“Ta nói là… ta và ngươi.”
“…”
“Lúc trước ta cảm thấy Thương Lang Bạch Lộc, sẽ là phu phụ, nên mới… mới… Ngươi đừng trách ta mạo muội… đều là ta không tốt.”
“Đó là tất nhiên. Ta cũng không thích ngươi.”
“Vậy được rồi, Lục Hứa, ta không có ý xấu gì cả…”
“Đơn giản là không hiểu.”
Trong Lan Lăng Hổ Phách, Mạc Nhật Căn yên tĩnh nằm trên giường.
Lục Hứa nghiêng tay, nhẹ đặt lên trán Mạc Nhật Căn, thấp giọng nói: “Ta ban cho ngươi đêm tối an bình.”
Hôm đó, hắn nhớ tới lúc Mạc Nhật Căn dùng chú văn gọi hắn tỉnh dậy, cũng như thế, đặt tay lên trán hắn, nghiêm túc nói, “Ta ban cho ngươi ban ngày ấm áp…”
Tim A Sử Na Quỳnh đập nhanh, so với các đội khác, nhiệm vụ của bọn họ quá nguy hiểm, nghênh chiến với Thiên Ma quả rất gian nan, nhưng chỉ cần A Thái lấy được nhẫn, sẽ không sợ gì nữa.
“Tiết độ sứ đại nhân… ngài… Chỗ này có người…”
An Lộc Sơn cười ha ha, kéo A Thái, ấn hắn lên giường, muốn hôn liếm lồng ngực hắn. A Thái tự hỏi, mặc như vậy so với Hồ nữ cũng đâu có lộ liễu gì, chỉ mỗi ngực với bụng, mà sao An Lộc Sơn lại thích hôn liếm đến thế. Mặc dù A Thái đã là thanh niên, nhưng vẫn khiến An Lộc Sơn thú tính đại phát, muốn động thủ lưu manh hắn.
A Thái bị ấn xuống, nháy mắt rút được chủy thủ ra, tay giấu dưới gối không ngừng run rẩy, đối mặt với An Lộc Sơn. Vô tình An Lộc Sơn nhìn thấy một tia hoảng sợ trong mắt A Thái!
Hắn lập tức nói: “Ngươi là ai?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thủ vệ phát giác, A Thái nắm chủy thủ đâm tới! An Lộc Sơn phát hiện thích khách, tay bóp chặt lấy yết hầu A Thái, dường như muốn bẻ gãy cổ đối phương. Tay kia nhanh như chớp tóm được chủy thủ, giơ lên định đâm xuống phía A Thái…
A Thái mở to hai mắt, khóe miệng nhếch lên.
Một cơn gió thổi qua, hoa bay ra từ ngự hoa viên.
A Sử Na Quỳnh giơ tay, bốn ngón tay lần lượt cử động, đẩy phi đao chém sắt như chém bùn đến ngón cái, cổ tay vung lên, phi đao xoáy một vòng, bay ra.
An Lộc Sơn thấy biểu tình của A Thái, khẽ giật mình.
Phi đao từ phía sau phóng tới, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc, vô thanh vô tức chém đứt ngón tay cái của hắn.
Nháy mắt, máu tươi từ ngón tay An Lộc Sơn điên cuồng phun ra, nửa ngón tay và cả chiếc ban chỉ đã bay văng ra ngoài.
An Lộc Sơn rú lên thảm thiết, tay phải rời khỏi người A Thái bắt lấy ban chỉ, nhưng không ngờ A Sử Na Quỳnh lại ném thêm một thanh phi đao làm chệch hướng bay của ban chỉ.
A Thái đợi đến đúng lúc này, bứt ra, vọt đến, rút phi đao cắm trên cột trụ, cho An Lộc Sơn một đao thứ ba!.
Đao kia bay đến cắm thẳng vào mắt phải An Lộc Sơn, An Lộc Sơn lại hét lên, A Thái nhanh nhẹn bắt được chiếc nhẫn.
A Sử Na Quỳnh dùng tiếng Ba Tư rống lên, A Thái chụp được chiếc nhẫn, tất cả mọi thứ xảy ra trong giây phút ngắn ngủi. Lúc đám vệ binh xông lên, A Sử Na Quỳnh ném một vật nữa. A Thái quay người nhảy lên, đám người sợ A Sử Na Quỳnh ném phi đao, vội vàng giữ lấy An Lộc Sơn.
Ai ngờ cái thứ ba lại là một cây ngọc hốt, bay qua đỉnh đầu An Lộc Sơn, A Thái bắt được.
A Thái tung ngọc hốt, nó hóa thành Phong vụ phiến, hắn cười lạnh một tiếng, vận pháp lực vung một cái.
Ầm ầm nổ vang, gạch ngói trong ngự hoa viên bị quét bay, tướng sĩ cũng bị cuốn bay ra ngoài!
“Đi!” A Thái lấy được ban chỉ, cùng A Sử Na Quỳnh chạy khỏi ngự hoa viên, đằng sau truyền đến tiếng gào thét thống khổ của An Lộc Sơn.
Hai người chạy mấy bước, vào hẻm nhỏ bên ngoài hoàng thành, A Thái quay đầu nhìn, nói: “Không đuổi theo? Làm thế nào đây?”
A Sử Na Quỳnh cũng không biết phải làm thế nào, nói: “Béo quá không đuổi theo chăng?”
“Không phải giả chứ…” A Thái bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cúi đầu ném ngón tay bị chặt của An Lộc Sơn đi, nhặt chiếc nhẫn xem xét cẩn thận.
Ngay sau đó, từ trong hoàng cung nổ oành một tiếng, mây đen hóa thành một cái đầu lâu dữ tợn, vượt qua tường thành bay đến chỗ bọn họ!
“Thật! Chạy mau!” A Sử Na Quỳnh hô.
A Thái giật mình, cùng A Sử Na Quỳnh xoay người chạy đi.
Mặt trời đã khuất, trong hẻm nhỏ, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa dùng hết sức lực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hóa thành hai cái bóng lao vào nhau. Mạc Nhật Căn không nghĩ Lục Hứa khó chơi như vậy, giống như đang liều mạng, Lục Hứa đã xuất ra hơn mười chiêu.
Nhưng mà Lục Hứa làm sao lại ngang cơ với hắn được? Hắn dùng thủ pháp lấy nhanh thắng nhanh áp chế hoàn toàn Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn trong Khu ma ti vốn là xạ thủ cực nhanh nhẹn, còn hơn cả Lý Cảnh Lung, nhưng trước mặt Lục Hứa có rất nhiều chiêu không thể thi triển được.
Chưởng đến đâu đều bị Lục Hứa phản công, Mạc Nhật Căn có khi còn không né tránh được, thi thoảng còn bị Lục Hứa tát cho một cái, thanh âm rõ ràng vang lên. Lục Hứa tát Mạc Nhật Căn xong, Mạc Nhật Căn giận dữ, Lục Hứa đã lùi ra sau, trong mắt mang theo ý cười, lại cố nhịn lại.
“Hỗn trướng!” Mạc Nhật Căn gầm thét, xông lên, Lục Hứa phi thân, hai người đuổi nhau trên vách tường.
“Ngươi quá chậm!” Lục Hứa lạnh lùng nói,
Mạc Nhật Căn chế giễu: “Xem ngươi chống cự được bao lâu?”
Lục Hứa biết rõ hắn không chống cự được quá lâu, giờ bắt đầu mệt mỏi, Mạc Nhật Căn nhìn đúng, hắn không cố gắng được nữa. Một lần này cố gắng, khó khăn lắm mới chạy được.
Lục Hứa xoay người một cái, lách qua bên cạnh Mạc Nhật Căn, mượn lực rơi xuống chém một chưởng vào gáy Mạc Nhật Căn, chiêu kia mà hạ xuống Mạc Nhật Căn ắt hẳn sẽ bất tỉnh. Nhưng hắn lại lường trước, lúc này có thể biến chiêu, sớm đã chuẩn bị, xoay người theo khóa cổ tay Lục Hứa lại, kéo Lục Hứa lộn một vòng!
Lục Hứa không kịp chuẩn bị, bị Mạc Nhật Căn ném vào tường, đau đến mức muốn phun máu, thì lại ngã vào trong một lầu hai của một nhà dân gần đó!
Ngay sau đó Mạc Nhật Căn dậm chân một cái, như một mũi tên xông vào bên trong.
Lục Hứa bị ném choáng váng cả người, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, lúc ngã xuống vẫn cố giữ thăng bằng, xoay người, hai chân đạp về sau, quét một vòng.
Đúng lúc Mạc Nhật Căn xông tới, bị Lục Hứa đạp một phát trúng ngực, va vào bình phong, bình phong đổ ầm một cái lên người hắn.
“Hộc… hộc…” Trên người Mạc Nhật Căn đều là mảnh vỡ, sườn mặt còn dính máu, không giận dữ mà chỉ cười: “Lâu lắm rồi không đánh nhau như vậy…”
“Ngươi học đánh nhau với ai?” Lục Hứa cũng thở dốc, đi đến chỗ Mạc Nhật Căn.
“Không cần học cũng tự biết.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói, sau đó huých mạnh lưng xuống sàn nhà, ầm ầm vang lên, mảnh vỡ dưới đất bay lên, hắn trượt ra sau, dùng chân đạp gió, đá văng đống mảnh vụn về phía Lục Hứa!
“Không phải, A!” Lục Hứa cúi rạp người, tiến lên hai bước, linh hoạt né hết đống mảnh vỡ kia, Mạc Nhật Căn lập tức dùng liên hoàn chưởng nghênh đón.
Chớp mắt Lục hứa đầu dưới chân trên, lơ lửng đứng trước mặt Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn tiến một bước, hai người chạm vào nhau, Lục Hứa như chuồn chuồn lướt nước, hôn nhẹ lên môi Mạc Nhật Căn một cái.
Khi bờ môi chạm vào nhau, cảnh tượng trong đầu hiện ra như đèn kéo quân.
Mạc Nhật Căn bị thương nằm trong động, Mẫu Lộc cúi đầu, chạm vào môi hắn.
Bờ suối nơi rừng rậm, thiếu niên Mạc Nhật Căn đứng bên bờ, tẩy rửa một thân máu khô, Mẫu Lộc đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn.
Trong đêm trăng tròn, Thương lang dẫn theo bầy sói, hướng về phía mặt trăng hú dài, trên đỉnh núi, một con Bạch Lộc đứng lặng im.
Bờ môi tách ra, Lục Hứa từ đỉnh đầu hắn nhào qua, “vù” một tiếng, lại tát cho hắn một cái.
Mạc Nhật Căn giận dữ hét: “Ngươi!”
Lục Hứa xoay người, Mạc Nhật Căn trái cắt phải vung, Lục Hứa nghiêng đầu đón được một chiêu của Mạc Nhật Căn, lại không thoát được chiêu thứ hai, bị hắn cho một bạt tai.
Lục Hứa: “…”
“Còn thiếu một cái!” Mạc Nhật Căn đoạt được thế thượng phong, phẫn nộ quát.
Lục Hứa như bão táp, phi tốc phá chiêu, quát lại: “Đây là phạt ngươi ức hiếp Phong Thường Thanh!”
Mạc Nhật Căn quát: “Ta còn định giết hắn cơ!”
“Ngươi định giết bao nhiêu người nữa, lạm sát người vô tội không phải thói quen tốt đâu, Lê Minh Tinh.” Lục Hứa lạnh lùng nói, hắn đỡ đòn, bứt ra khỏi Mạc Nhật Căn. Đột nhiên, Lục Hứa lùi ra sau, lật cửa sổ, một cước đạp tấm cửa về phía Mạc Nhật Căn.
“Nhân gian vốn là như vậy!” Mạc Nhật Căn dùng chân đá nát tấm cửa, đuổi theo, lại ép sát, giao thủ với Lục Hứa.
“Đó là chiến tranh!” Lục Hứa quát, “Vì một trận chiến mà báo thù, ngươi muốn truy xét đến tận đâu?”
“Đó là đồ sát!” Mạc Nhật Căn giận dữ hét lên.
Lục Hứa sắp không chống đỡ được nữa, thở hổn hển không cản được chiêu, bị Mạc Nhật Căn đá vào lồng ngực, bay ra ngoài, ngã trên bậc thang.
“Buông tha cho bản thân ngươi.” Lục Hứa nói, “Người sống ký thác…”
“Không.” Mạc Nhật Căn nhảy vọt, đuổi kịp, lạnh lùng nói.
Chợt hắn nghiêng người, dáng người thon dài lướt đi trong không trung, khuỷu tay thúc một cái, đụng mạnh vào người Lục Hứa!
“Xuống đi!” Lục Hứa dùng một tư thế không thể nào tưởng tượng nổi, xoay người, khiến Mạc Nhật Căn đánh hụt, ngay sau đó Lục Hứa vọt đến, huých vào lưng hắn.
Trong tiếng ầm vang, cầu thang bị sức lực hai người làm gãy, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đều rơi xuống lầu một, ‘Soạt’ một tiếng rơi vào trong nước, lầu một là một ao tắm nước nóng rất lớn.
Lúc ấy Trường An không có ai, mọi người đều đến Từ Ân tự bái kiến. Nước từ bốn phía đổ xuống, mang theo bồ kết, hoa hồng, hương liệu, bốc khói mù mịt. Mạc Nhật Căn bị ném xuống, hai người đều uống mấy ngụm nước lớn, y phục dính ướt lên người, Lục Hứa còn bổ nhào qua đánh hắn, mang theo bọt nước, Mạc Nhật Căn lại linh hoạt kéo một cái, lôi Lục Hứa vào trong nước.
Lục Hứa định đứng dậy, Mạc Nhật Căn lập tức đè đầu hắn. Lục Hứa phun bọt khí, bỗng nhiên ôm lấy eo Mạc Nhật Căn, dùng thủ pháp đấu vật, quẳng Mạc Nhật Căn ra đằng sau, chiêu này sau khi ném người ta xuống, sẽ khóa đầu gối, khuỷu tay, chế trụ hoàn toàn, không cho đối phương đứng dậy, nhưng chiêu này không tổn thương đối phương nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng. Ở dưới nước lại còn vừa ngã như vậy, hai người ướt nhẹp, cũng không ra khỏi được ao tắm.
Mạc Nhật Căn cố gắng giãy dụa, lại bị Lục Hứa ôm khóa chặt sau lưng, cùng chìm xuống đáy nước nóng rực, mà xung quanh dường như có biến hóa kỳ lạ nào đó. Trên người Lục Hứa như có ngàn vạn chỉ tơ, không ngừng thâm nhập lồng ngực Mạc Nhật Căn.
Đó chính là năng lực mộng cảnh của Bạch Lộc! Mạc Nhật Căn tỉnh ngộ ra, khi trước hai người giao thủ, Lục Hứa không ngừng xuất chiêu, pháp lực chậm rãi phát tán, thiên ti vạn lũ cuốn lấy toàn thân hắn, khiến hắn như khôi lỗi, kinh mạch đều gắn kết với linh lực của Lục Hứa. Mà linh lực được Lục Hứa tập trung giữa hai tay đang ôm chặt lấy Mạc Nhật Căn, che ở phía trước hắn.
Ngay sau đó, ‘ông’ một tiếng, bồn tắm sáng lóa bạch quang, nhưng chỉ một chớp mắt, đã yên tĩnh lại.
Hai người ở trong ao lơ lửng, bị Lục Hứa đưa vào mộng cảnh rất lớn.
“Ta ban cho ngươi ban ngày ấm áp.”
Tiếng nói vang lên, Mạc Nhật Căn rời bàn tay đang đặt trên trán Lục Hứa, Lục Hứa bình tĩnh lại, yên tĩnh đối mặt với Mạc Nhật Căn.
Dưới cổng thành, Mạc Nhật Căn quỳ một chân trên đất, kinh ngạc nhìn Lục Hứa, Lục Hứa ôm lấy cổ hắn, hô: “Ngươi còn biết mà đến!”
Mạc Nhật Căn tay chân luống cuống: “Cái gì? Ngươi nói gì?”
Lục Hứa bất chấp không nói gì, ôm hắn thật chặt.
“Ta ban cho ngươi đêm tối an bình.” Hắn thấp giọng nói bên tai Mạc Nhật Căn.
Hai người hóa thành bạch quang, biến mất trong đêm đông tuyết rơi toán loạn.
Trước Gia Dự quan, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa mai phục trong bụi cỏ, nhìn về con gấu phía xa.
“Suỵt!” Mạc Nhật Căn quỳ một chân trên đất, nói với Lục Hứa: “Đừng nói chuyện.”
Lục Hứa quỳ sau lưng Mạc Nhật Căn, ôm eo hắn, nghiêng đầu áp lên lưng hắn.
“Ngươi thế này ta không rút tiễn được…” Mạc Nhật Căn nói.
Trong rừng rậm một tiếng sột soạt vang lên, Mạc Nhật Căn nói: “Xem đi, nó chạy rồi, tối nay ăn cái gì đây?”
Lục Hứa cười.
Trên núi sâu, Mạc Nhật Căn đi phía trước, Lục Hứa nhàm chán đi đằng sau.
“Ta thường tới đây đi săn.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thực ra, rất nhàm chán.” Lục Hứa thuận miệng nói.
“Được rồi.” Mạc Nhật Căn bất đắc dĩ nói, “Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Lục Hứa ra hiệu tiếp tục đi, Mạc Nhật Căn hơi chán nản, tới tận chỗ sâu nhất trong cốc, Lục Hứa ‘oa’ một tiếng kinh ngạc. Đây chính là đầu nguồn sông Gia Lăng, thác nước như mây đổ xuống một đầm nước xanh trong đến mức nhìn thấy đáy, như bảo thạch chiết xạ lại ánh sáng.
Hai người cởi quần áo, trần trụi ngâm trong nước, Mạc Nhật Căn để Lục Hứa từ từ tiến vào trong ao, Lục Hứa chưa hề bơi bao giờ, có hơi lo lắng đến run rẩy, Mạc Nhật Căn lại nói: “Từ từ, chậm một chút, đừng sợ, ta sẽ không buông tay đâu.”
Hai người chìm nổi trong nước, Lục Hứa bơi mấy lần, té cho Mạc Nhật Căn một mặt đầy nước, Mạc Nhật Căn cười ha ha, Lục Hứa hỏi: “Cười cái gì?”
“Giống con cún.” Mạc Nhật Căn nói.
Lục Hứa muốn đánh hắn, lại quên đạp nước, suýt nữa bị sặc. Mạc Nhật Căn ôm lấy hắn, một tay khỏa nước bơi về phía bờ, Lục Hứa lần đầu tiên da thịt kề cận một người như vậy, cảm thấy không tự nhiên, lát sau cả hai tự động tách ra.
Ban đêm, trong Khu ma ti đèn đuốc sáng trưng.
Lục Hứa thử huyễn hóa sừng hươu. Sừng kia từ lúc bị chém đứt cũng chỉ có một mẩu nhỏ, Mạc Nhật Căn ở bên cạnh nhìn, trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giúp hắn chữa thương. Lục Hứa nhìn thấy trong mắt hắn có điểm thương hại, liền nghiêng người né đi, đuổi hắn ra ngoài, bảo muốn đi ngủ.
Nửa đêm, Mạc Nhật Căn cảm giác quanh người phát ra ánh sáng nhạt, cả Khu ma ti có những điểm sáng bay lên, hắn biết là Lục Hứa thi pháp, mỗi đêm đều phóng thích năng lực của Bạch Lộc giúp các đồng liêu được ngủ yên mơ đẹp.
Hắn rón rén ra ngoài, thấy Lục Hứa cởi trần, khoanh chân ngồi ở hành lang, hai tay phóng thích ánh sáng, dường như lật qua lật lại biến ra một cái gì đó.
Mạc Nhật Căn gọi: “Lục Hứa?”
Lục Hứa lập tức thu hai tay lại, vò điểm sáng trong tay, đốm sáng vỡ vụn tản mạn khắp nơi trong đêm,
Hắn dường như không vui, quay đầu nhìn Mạc Nhật Căn.
“Vì sao không ngủ?” Lục Hứa hỏi.
Mạc Nhật Căn nói: “Bên ngoài lạnh, đừng ăn mặc như vậy, dễ bị cảm lạnh.”
Lục Hứa: “…”
Lục Hứa đỡ trán, đi vào phòng, đóng cửa rầm một cái.
Mạc Nhật Căn: “???”
“Ta thấy Thương Lang Bạch Lộc, đều là… có thể là…”
“Ngươi có việc gì cứ nói thẳng đi.”
“Hồng Tuấn nói đúng, đúng là không làm được… chuyện kia, coi như huynh đệ vậy.”
“Ta với hắn chính là huynh đệ tốt, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, sói ngốc!”
“Ta nói là… ta và ngươi.”
“…”
“Lúc trước ta cảm thấy Thương Lang Bạch Lộc, sẽ là phu phụ, nên mới… mới… Ngươi đừng trách ta mạo muội… đều là ta không tốt.”
“Đó là tất nhiên. Ta cũng không thích ngươi.”
“Vậy được rồi, Lục Hứa, ta không có ý xấu gì cả…”
“Đơn giản là không hiểu.”
Trong Lan Lăng Hổ Phách, Mạc Nhật Căn yên tĩnh nằm trên giường.
Lục Hứa nghiêng tay, nhẹ đặt lên trán Mạc Nhật Căn, thấp giọng nói: “Ta ban cho ngươi đêm tối an bình.”
Hôm đó, hắn nhớ tới lúc Mạc Nhật Căn dùng chú văn gọi hắn tỉnh dậy, cũng như thế, đặt tay lên trán hắn, nghiêm túc nói, “Ta ban cho ngươi ban ngày ấm áp…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook