Thiên Bảo Phục Yêu Lục
-
Quyển 1 - Chương 21: Cổ kiếm chi danh
Lý Cảnh Lung đứng ngoài thẩm phán đường bồi hồi một khắc thì thấy đám quan viên đi ra, từng người rời đi. Còn mỗi Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung và lão thủ trưởng Hồ Thăng.
Lý Cảnh Lung đứng thẳng, nhìn chăm chú hai người, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hồ Thăng đánh giá Lý Cảnh Lung, không nói lời nào nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán đối sách. Mấy năm nay hắn không hiểu rõ về cái người từng là thuộc cấp này lắm. Lúc trước Lý Cảnh Lung còn ở trong Long Võ quân danh tiếng cũng không tốt lắm. Hồ Thăng từng hỏi qua mấy tên hạ cấp vì lý do gì mà không thích Lý Cảnh Lung.
Đám người đó đều thần thần bí bí, không nói rõ ràng, đều là không thích hắn. Có kẻ bảo hắn kiêu ngạo, có người bảo hắn cổ quái. Hồ Thăng cũng ngại không muốn hỏi nhiều. Bây giờ muốn đem Khu ma ti xóa bỏ, hắn phải dàn xếp thế nào đây, quả thực phiền toái. Chẳng lẽ lại triệu Lý Cảnh Lung về Long Võ quân như trước đi?
Lý Cảnh Lung chỉ an an tĩnh tĩnh đứng một chỗ chờ hai người kia lên tiếng trước. Hoàng Dung và Hồ Thăng tâm tư giống nhau đều thấy người trước mặt này thực đáng thương. Lớn lên tổ trạch đã bán, nhà không có, có mỗi Khu ma ti, vừa mới khởi sắc được một chút thì lại bị người ta tính cách xóa sổ.
“Có phải ngươi có một tiểu huynh đệ cấp dưới?” Hồ Thăng đi vài bước hỏi.
Lý Cảnh Lung mặt biến sắc chỉ sợ Hồng Tuấn gây họa. Khi thấy Hoàng Dung, mới nhớ cái hôm Hoàng Dung đến Khu ma ti nhìn thấy chính mình và Hồng Tuấn ở cùng nhau. Chắc sau đó Hoàng Dung kể lại cho Hồ Thăng.
“Vâng.” Lý Cảnh Lung đáp, “Có việc gì sao?”
“Đưa hắn đến đây, sau đó ngươi trở về Long Võ quân như trước.” Hồ Thăng nói, “Những người còn lại thì cho nghỉ đi, Lại bộ sẽ sắp xếp. Mùng năm tháng sau, Khu ma ti hạ biển, cho các ngươi kỳ hạn mười ngày để chuyển đi.”
Lý Cảnh Lung trong đầu nổ “oành” một tiếng, còn cho là mình nghe nhầm, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
“Đừng náo loạn.” Hồ Thăng nói, “Mấy năm nay ngươi làm loạn quá nhiều rồi, ngươi nghĩ ta thoải mái được sao? Bình tĩnh đi, mấy ngày nữa nói lại sau.”
Nói xong, Hồ Thăng rời đi.
Hoàng Dung nói: “Lý trưởng sử, ta tin có yêu quái, và cũng tin ngươi là người tốt. Nhưng một số việc, không thể thuận theo ý ngươi được. Nhân sinh việc khó khăn nhất chính là như thế, ngươi kế thừa thanh kiếm này của Địch công, chắc cũng biết đạo lý giấu tài…”
Lý Cảnh Lung không nghe hết mấy lời của Hoàng Dung, xoay người đuổi theo Hồ Thăng. Đến bên ngoài Đại Lý tự lại không thấy bóng dáng Hồ Thăng đâu, hắn đứng ở cổng chính, mờ mịt luống cuống không biết phải làm gì.
Lý Cảnh Lung thậm chí còn không biết bản thân làm thế nào mà đã trở lại Khu ma ti, canh năm, ánh trăng rải khắp nơi.
Bất Động Minh Vương đứng dưới một quầng sáng ôn hòa, cầm trong tay lục đại pháp khí, bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn.
Trong sân nhà còn lăn lóc mấy cái chén bát, tọa tháp kê ngay dưới gốc cây ngô đồng, bên trên còn có vài lá trà. Chắc là do lúc trước mọi người ở chỗ này tiêu khiển đây.
Đèn đóm tắt hết, hiển nhiên là mọi người không đợi được hắn. Bọn họ chắc đi ngủ sớm, tránh cho ngày mai có khách đến thấy cảnh ngày đêm điên đảo mà chê cười.
Lý Cảnh Lung đứng giữa sân nhà, nhìn một màn trước mắt này, trầm mặc thật lâu không biết nói gì.
Hồng Tuấn nằm trên tháp, mơ thấy một giấc mộng thực kì quái. Trong mộng, Trường An núi thây biển máu, khói đen lượn lờ, chỗ nào cũng là xác chết. Giống như lúc đánh nhau với Ngao Ngư ở Đại Minh cung, tay của mấy cỗ thi thể vươn tới phía hắn, muốn kéo hắn vào.
Hắn sợ hãi, định sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang lại thấy kinh mạch rỗng tuếch. Nhìn quanh bốn phía, đã thấy quay lại Khu ma ti, nhưng không biết tại sao, không thấy Trọng Minh hay Thanh Hùng, mà là Lý Cảnh Lung.
Hắn gọi: “Trưởng sử? Trưởng sử ngươi ở đâu?”
Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn trong thành Trường An, đâu cũng là xác chết, khói đen đánh tới, khiến hắn thấy lạnh cảnh sống lưng, ngã trên mặt đất, lại gọi: “Lý Cảnh Lung?! Lý Cảnh Lung!”
Khi hắn muốn bò dậy cảm giác trong ngực có một luồng lực cường hãn như muốn phá bung ra, làm hắn khổ sở vô cùng.
“Lý Cảnh Lung!”
“Hồng Tuấn!”
Trong phòng, Hồng Tuấn lăn lộn giãy giụa. Lý Cảnh Lung nghe thấy tiến Hồng Tuấn ngủ mơ gọi tên hắn, tiến lên một bước đỡ được Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn đột nhiên tỉnh lại, đang muốn hét lên thì thấy Lý Cảnh Lung ra hiệu, mở to hai mắt nhìn hắn. Hồng Tuấn cả người ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trừng trừng, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang thở dốc.
“Gặp ác mộng sao?” Lý Cảnh Lung thấp giọng hỏi.
Hắn quỳ hai gối trên mặt đất, ôm lấy vai Hồng Tuấn. Hồng Tuấn nắm chặt áo hắn, chôn mặt trên vai Lý Cảnh Lung, thở mấy hơi thật sâu,
Ban đêm, trong phòng Lý Cảnh Lung vẫn sáng đèn.
Hồng Tuấn ở đông sương, lấy một ít thuốc an thần. Lý Cảnh Lung đi qua cửa phòng, nói: “Vào nhanh đi, lấy thêm cho ta một ít.”
Hồng Tuấn đáp: “Ta lấy đủ cả cho ngươi rồi đây.”
Hắn còn nhớ ngày đó bị Lý Cảnh Lung cự tuyệt ngoài cửa, sau hỏi lại Cá chép yêu. Cá chép yêu nói cho hắn có vài người không thích người khác tùy tiện vào phòng mình, Hồng Tuấn liền nhớ kỹ.
“Theo ta một lát.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn chân trần bước vào, tay búng một ngọn lửa thắp sáng tiểu đồng lô bên cạnh án, đặt lên một cái bát rồi bắt đầu phối dược.
“Khi còn bé ngươi hay nằm mơ sao?”Lý Cảnh Lung hỏi.
“Không có.” Hồng Tuấn lắc đầu, “Từ sau khi xuống núi mới mơ thấy ác mộng.”
“Ngươi nhớ nhà?” Lý Cảnh Lung thở dài, lại hỏi.
Hắn cởi ngoại bào mặc một chiếc áo đơn trắng tinh, ngồi phía bên kia án, đối diện Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn lấy một cái thìa, nhẹ nhàng đảo thuốc trong bát. Ánh lửa chiếu lên gương mặt thiếu niên kia, giống như mang theo đôi phần ảm đạm.
Nghe thấy hai từ “nhớ nhà”, hắn giương mắt nhìn Lý Cảnh Lung nở một nụ cười. Nụ cười kia khiến Lý Cảnh Lung cảm thấy nhân sinh vô vọng, ở sâu trong lòng như có tiếng đàn vừa gảy lên, vang xa như từng tầng sóng gợn.
“Triệu Tử Long nói, khi người ta mất đi nhiều thứ, quay đầu nhìn lại mới biết chúng tốt đẹp nhường nào.” Hồng Tuấn cười nói, “Hiện tại ta nhớ vì xa nhà một thời gian, nhưng ta cũng thích nơi đây, thích mọi người.”
Lý Cảnh Lung trong mắt mê man, hỏi: “Vì sao lại thích Khu ma ti?”
“Vì cây ngô đồng kia.” Hồng Tuấn quay đầu, nghiêng người nhìn ra ngoài, còn nói, “Ngươi cho ta tranh, còn đưa ta đi chơi, làm bạn với ta…”
Lý Cảnh Lung thấp giọng trả lời: “Không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy ngươi rất hợp ta.”
Có vẻ như Định Thần Hương có tác dụng, dưới tác dụng của mùi thuốc, phiền não của Lý Cảnh Lung giảm bớt đôi chút. Hắn không tự chủ được mà tỉ mỉ ngắm nghía thiếu niên trước mặt này, tự hỏi vì sao bản thân đặc biệt chiếu cố Hồng Tuấn.
Bởi vì hắn không giống ba người kia, có toan tính riêng? Không phải.
Hay là do hắn xinh đẹp, làm người khác cảm thấy yêu quý? Cũng không phải.
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Tuấn ngẩng đầu hỏi.
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn trong mắt mang theo một tia mờ mịt, bỗng nhiên sáng lên, không nhịn được mà cười, hắn đã rõ…
Hồng Tuấn có nhiều chuyện không hiểu, ánh mắt không giống những người khác, nhìn thấy hắn thì cười nhạo, cũng không giống mấy người trong Long Võ quân, chỉ liệu cơm gắp mắm, nâng cao đạp thấp. Hồng Tuấn không có ý tính kế người khác, không nhìn trộm nhân tâm dục vọng, không tự cao tự đại, không tự coi nhẹ bản thân. Đối với nhân sinh thế sự đều không biết chút gì.
Người này chỉ đơn thuần muốn kết bằng hữu, không đùa giỡn, tính kế, không sợ bị lừa gạt.
“Có phải lại bị ta hại thảm không?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lý Cảnh Lung vui mừng, bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu. Hồng Tuấn nghi hoặc, không hiểu Lý Cảnh Lung suy nghĩ cái gì. Thực tế hắn đã dần hiểu mấy câu ngụ ý mà mọi người hay nói với nhau, biết rằng mọi người còn có hàm ý đằng sau câu nói.
“Ngươi ở nhà cũng vô tư như vậy sao?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Có gây rắc rối cho người khác không?”
“Trọng Minh giận lên thực đáng sợ.” Hồng Tuấn trả lời, “Làm sao ta dám? Chỉ là do vận khí không tốt thôi.”
“Cũng có chút đúng.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười đáp, cảm giác từ khi quen biết Hồng Tuấn, mấy chuyện xui xẻo cứ liên tiếp diễn ra, có lẽ còn nhiều hơn so với hai mươi năm hắn sống trên đời.
“Mấy người không hiểu được người phàm.” Lý Cảnh Lung nói, “Phàm nhân sống thực khổ.”
Hồng Tuấn gật đầu nói: “Đúng, phàm nhân thực khổ. Yêu ma, yêu là sơn tinh dã quái, mà ma thì là lệ khí của vạn vật tụ hợp.”
Lý Cảnh Lung đánh động trong lòng, hỏi “Đều gọi mấy người là ‘Khu ma sư’, sao không gọi là ‘Khu yêu sư’? Yêu quái ta đã thấy, thế còn ma? Ở đâu? Trường An cũng có sao?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, trả lời: “Bởi vì Khu ma sư, trách nhiệm cuối cùng là xua tan đau khổ của Thần Châu, đuổi đi tâm ma vạn vật, xua tan ma chướng, tinh lọc nhân gian.”
Hồng Tuấn từ khi bắt đầu có ý thức, chưa từng phải phiền não điều gì, tự do tự tại. Trọng Minh ấm áp, như một lá chắn, lúc nào cũng bảo hộ hắn. Nhưng từ khi rời khỏi núi Thái Hành, sau hơn hai tháng, hắn phát hiện ở Thần Châu có thật nhiều ưu thương thống khổ, nhân gian có hỉ nộ ái ố, buồn vui ly hợp.
Trên đường đi hắn nhìn thấy bần cùng, người chết, kẻ ốm, già đi. Cá chép yêu nói rằng đây là cực khổ chốn nhân gian, sinh lão bệnh tử, ân oán tình thù, chia ly, tìm kiếm, ngũ uẩn. Đủ loại thống khổ trong thiên địa này, cứ thế luân chuyển, thường xuyên bị các nguồn sức mạnh thanh lọc.
Nhưng mà một khi thiên địa không thể thanh lọc được nữa, lệ khí liền hội tụ thành một thứ gọi là “ma”.
Hồng Tuấn vẫn nhớ rõ Thanh Hùng từng đề cập đến “Thiên Ma” trong câu nói bị Trọng Minh cắt ngang kia. Hắn dù cực kì tò mò nhưng Cá chép yêu chỉ giải thích tại sao ma sinh ra, những thứ sau đó thì không nói thêm gì cả,
Sau khi Hồng Tuấn giải thích, Lý Cảnh Lung cau mày: “Có lẽ đây là số kiếp của Thần Châu mà Địch công từng đề cập.”
Hồng Tuấn tỉ mỉ quan sát biểu tình sầu não của Lý Cảnh Lung cười nói, “Ngươi hẳn là không vui chút nào”
“Ta cao hứng không nổi.” Lý Cảnh Lung mệt mỏi đáp, nhưng đối diện Hồng Tuấn lại thấy trong lòng thư thái hơn một chút, thoải mái hơn, nói: “Nhưng mỗi khi nói chuyện với ngươi thì tâm tình tốt hơn nhiều.”
“Còn chưa uống thuốc đâu.” Hồng Tuấn nhấc ấm đun, rót nước vào trong chén đồng, để thuốc ngấm, lại hỏi, “Bọn họ bắt ngươi bồi thường sao? Ta còn một ít…”
Hồng Tuấn đang muốn đứng dậy lấy trân châu, Lý Cảnh Lung đáp: “Không đủ tiền đâu, tạm quên đi. Ta sẽ nghĩ cách, phiền phức nhất là toàn bộ triều đình chẳng ai muốn gặp ta, việc này cũng hợp lý đi.”
“Tìm hoàng đế chưa?” Hồng Tuấn nói, “Cung điện là của hắn, nhận lỗi với hắn, hắn đáp ứng là xong chuyện rồi? Trước khi ta xuống núi cũng mới đem Diệu Kim cung đốt sạch…”
Lý Cảnh Lung: “…”
Một lời của Hồng Tuấn như khiến người tỉnh khỏi mộng, vô luận chuyện gì xảy ra, người quyết định cuối cùng vẫn là Lý Long Cơ. Khắp thiên hạ chỉ cần một câu nói của hắn, có gì không làm được.
Lý Cảnh Lung cau mày, chỉ cần thiên tử biết hắn đang làm gì, tín nhiệm hắn thì có ngại gì đám quan viên. Nhưng cần nói như thế nào để thuyết phục thiên tử, để hắn tin tưởng mọi chuyện? Nhưng ít ra đó cũng là một cách, chỉ cần thực hiện trước mùng năm tháng sau là được…
“Ta sẽ suy nghĩ.” Lý Cảnh Lung đáp, “Án này còn chưa kết, trong hoàng cung có yêu quái, ừm…”
Hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Hồng Tuấn lại đưa chén thuốc cho hắn. Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn uống trước, còn mình thì nghĩ biện pháp giải quyết. Hồng Tuấn uống được một nửa, Lý Cảnh Lung nhận lấy bát thuốc, uống nốt.
“Thuốc… hình như… hơi đặc quá..” Hồng Tuấn vừa uống xong liền lảo đảo.
Lý Cảnh Lung uống xong thuốc, thấy hai mắt Hồng Tuấn thất thần sắp ngã, vội đến đỡ, đột nhiên đầu óc choáng váng suýt nữa đứng không vững.
“Ngươi… Hồng Tuấn…”
Lý Cảnh Lung thấy một trận thiên hoàn địa chuyển, vội ngồi xuống. Hồng Tuấn mất đi chỗ dựa, ngã lên người Lý Cảnh Lung một cái, đã ngủ mất rồi.
“Đây là thuốc gì vậy…” Lý Cảnh Lung toàn thân vô lực, dựa vào tháp, cứ cố chống người dậy, tay lại trượt xuống. Cuối cùng hắn mất đi ý thức ngủ gục luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng. A Thái đi qua cửa phòng Lý Cảnh Lung, thấy Lý Cảnh Lung đang ngủ trên tháp, Hồng Tuấn dựa vào người Lý Cảnh Lung, cả hai đều mặc trung y, thoải mái ngủ.
A Thái: “…”
“Cừu Vĩnh Tư!” A Thái hướng ra sân nhà ngoắc tay, khứu giác hóng chuyện bát quái của Cừu Vĩnh Tư cực nhanh nhạy, vội chạy đến. Hai người thấy cảnh trong phòng đều há hốc miệng y hệt cái con Cá chép yêu.
“Gọi Mạc Nhật Căn đến xem?”
“Nhìn cái gì vậy? Có gì hay ho sao, mau đóng cửa phòng trưởng sử lại.”
“Đêm qua ngươi có nghe thấy không? Hồng Tuấn liên tục gọi tên hắn ‘Trưởng sử! Trưởng sử! Lý Cảnh Lung! Cảnh Lung!’ là ta nghe lầm?”
“Đúng đúng đúng! Ta có nghe thấy! Thì ra là vậy! Không phải bọn họ ở trong phòng Hồng Tuấn sao? Âm thanh từ bên phải truyền đến mà!”
Thanh âm xa dần, Lý Cảnh Lung tỉnh dậy, đầu óc vừa mới tỉnh táo lại, cúi đầu thấy Hồng Tuấn đang tựa vào người. Nhất thời tim đập nhanh một nhịp, hắn đưa tay vỗ vỗ, nhỏ giọng gọi: “Hồng Tuấn? Mau tỉnh lại!”
Hồng Tuấn ngủ say như chết, đêm qua cố nói chuyện, sau khi uống bát thuốc đặc kia gần như bất tỉnh nhân sự.
Lý Cảnh Lung muốn ôm hắn về phòng, nhưng mọi người đều đã dậy, không kể mấy người kia, vạn nhất bị Cá chép yêu nhìn thấy sợ chuyện bé xé ra to, hô to gọi nhỏ một trận. Lý Cảnh Lung ngại trêu nó đành ôm Hồng Tuấn để hắn nằm vào giường rồi đắp chăn.
Trong chính sảnh, Mạc Nhật Căn đang dùng kìm sửa một cái khiên da không biết lấy từ đâu, A Thái thì nghịch một khối thủy tinh còn Cừu Vĩnh Tư nhàn nhã pha trà. Lý Cảnh Lung rửa mặt xong liền đến, mọi người vội chào hỏi rồi hỏi thăm việc đêm hôm qua.
Lý Cảnh Lung “ừm” một tiếng vẫn còn ngại chưa dám nói, hắn vừa suy nghĩ vừa ăn cơm, nhận lấy chén trà Cừu Vĩnh Tư đưa tới. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư trao đổi ánh mắt, Mạc Nhật Căn thì nhìn mấy người đầy nghi hoặc.
“Vậy là kết án rồi sao?” A Thái hỏi.
“Không phải.” Lý Cảnh Lung nói, “Hôm nay tiếp tục tra xét.”
Mọi người đều lộ ra dấu hỏi chấm to đùng trên mặt, Lý Cảnh Lung nghĩ tiếp, đột nhiên hỏi: “Các vị, có thể dạy ta pháp thuật không?”
Mọi người run rẩy khóe miệng.
“Ta không muốn vướng chân mọi người.” Lý Cảnh Lung nói kỹ hơn, “Mọi người nói đúng, ta thân là người phàm, lúc bắt yêu mà chỉ dùng vũ lực, thực sự không được.”
Khi Hồng Tuấn tỉnh dậy cảm thấy mệt mỏi mấy hôm nay đều đã biến mất. Duỗi lưng một cái, phát hiện trên chăn có một mùi hương dễ chịu, nhìn quanh thì thấy đây không phải phòng của hắn. Thế nào mà lại ngủ ở phòng Lý Cảnh Lung rồi?!
“Trưởng sử! Lý trưởng sử!” Hồng Tuấn hô lên, “Ngươi ở đâu?”
Lý Cảnh Lung cùng ba người đang thảo luận trong sân, nghe tiếng Hồng Tuấn gọi, Lý Cảnh Lung nhất thời xấu hổ đang định giải thích. Mạc Nhật Căn kinh ngạc hỏi: “Hồng Tuấn? Ngươi làm sao vậy?”
Hồng Tuấn chạy ra, một thân bạch y, hỏi: “Lý trưởng sử? Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Cái chén trong tay Cá chép yêu “xoảng” một tiếng rơi xuống.
Lý Cảnh Lung ra hiệu cho hắn đừng nói nhảm, Hồng Tuấn lại mờ mịt hỏi: “Tại sao ta lại ngủ trên giường ngươi? Còn đắp chăn của ngươi?”
Mạc Nhật Căn vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lý Cảnh Lung rồi lại nhìn Hồng Tuấn. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư trăm miệng một lời: “Không thể nào! Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lý Cảnh Lung!” Cá chép yêu hô, ” Ngươi đã làm gì với Hồng Tuấn nhà chúng ta?”
Lý Cảnh Lung không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: “Khổng Hồng Tuấn! Ngươi uống Định Thần Thang cũng không phải ngửi Ly Hồn Phấn, chuyện gì cũng đều quên hết sao? Đêm qua ngươi mơ thấy ác mộng, gọi ta ầm ĩ, sau đó muốn pha thuốc ta liền cho ngươi mượn bếp lò trong phòng…”
Hồng Tuấn nhớ ra, vội gật đầu xin lỗi, “Kỳ quái, vì sao ta lại gọi ngươi…”
“Ta làm sao biết được!” Lý Cảnh Lung chẳng hiểu mô tê gì, lại quát “Mau về mặc quần áo vào!”
“Trưởng sử ngươi không cần giải thích kỹ càng như vậy.” A Thái vội nói.
“Đúng đúng” Cừu Vĩnh Tư tiếp lời, “Chúng ta đều hiểu mà.”
“Các ngươi hiểu cái quỷ!” Lý Cảnh Lung suýt nữa bị tức chết, đứng thở dốc một lúc mới bình tĩnh lại.
Hồng Tuấn thay đồ, ngồi ngoài hành lang ăn sáng. Thấy A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư ở trong sân đang dạy Lý Cảnh Lung pháp thuật liền tò mò nhìn xem.
“Trong kinh mạch của ta không có linh lực.” Lý Cảnh Lung nói.
“Thực tế, trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nói, “Thân là phàm nhân, ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”
Lý Cảnh Lung thở dài, nói “Vẫn chưa đủ.”
Trước Hồ yêu, Ngao ngư, Lý Cảnh Lung đều dựa vào Hồng Tuấn bảo hộ, nếu hắn tùy tiện tiến lên chỉ sợ đã nằm trong bụng yêu quái rồi.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Làm người quan trọng nhất là đầu óc.” Nói xong chỉ chỉ đầu mình, lại nói “Tiếp theo mới là pháp lực. Tổ phụ ta nói, nếu cậy có pháp bảo, có tu vi chỉ cậy vào sức mạnh, sớm muộn gì cũng chết trong tay yêu quái.”
“Hơn nữa ngươi còn có Hồng Tuấn.” A Thái nói.
“Đúng vậy, ngươi còn có Hồng Tuấn mà.” Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư vội phụ họa nói
Hồng Tuấn: “?”
Lý Cảnh Lung đành buông kiếm trong tay xuống, Hồng Tuấn bước đến nói: “Ta tò mò đã lâu, kiếm này là pháp bảo gì?”
Đây là lần thứ ba Hồng Tuấn nghiêm túc, cẩn thận quan sát thanh kiếm này, còn nói: “Thanh Hùng từng nói, có thể sử dụng được pháp bảo, dù là phàm nhân không có linh lực vẫn có thể làm Khu ma sư.”
“Đúng vậy.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhiều khu ma sư cũng không có linh mạch bẩm sinh chỉ sử dụng pháp bảo, biết cách đều có thể khắc chế địch nhân giành chiến thắng… Để ta xem thanh kiếm này.”
Cừu Vĩnh Tư, A Thái, Mạc Nhật Căn lại là lần đầu xem xét trường kiếm của Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nói: “Kiếm này và phi đao của Hồng Tuấn hình như có cảm ứng với nhau.”
Hồng Tuấn rút phi đao, rót linh lực vào, lập tức phi đao sáng lên, thanh trường kiếm màu đen kia cũng sang lên theo,
“Oa!” Tất cả mọi người là cả kinh.
Hồng Tuấn nói: “Phi đao ở trên người yêu quái sẽ phản ứng với yêu lực, có thể trường kiếm cùng phi đao này vốn làm chung một loại sắt?”
“Có thể.” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm, “Làm nó sáng lên một lần nữa xem?”
Phi đao cùng trường kiếm cộng minh, trên thân kiếm hiện ra một dãy văn tự, càng ngày càng rõ.
“Này…” Cừu Vĩnh Tư nhìn Lý Cảnh Lung, lại cúi đầu quan sát trường kiếm.
Lý Cảnh Lung cau mày, hỏi “Thế nào rồi?”
“Thanh kiếm này mua hết bao nhiêu tiền?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.
“Năm mươi lăm vạn lượng.” Lý Cảnh Lung đáp.
“Năm trăm năm mươi lăm vạn lượng, ta trả gấp mười.” Cừu Vĩnh Tư cười nói rồi trả lại thanh kiếm cho Lý Cảnh Lung. Ở đây hiểu rõ về pháp bảo nhất chính là hắn, Cừu Vĩnh Tư vừa nói như vậy, mọi người đều không tự chủ được mà giật mình.
“Đây là pháp bảo gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Trí Tuệ kiếm.” Cừu Vĩnh Tư đáp.
“Cái gì?!” Cá chép yêu chấn kinh.
“Ngươi biết sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Cá chép yêu: “Không biết.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Cá chép yêu: “Ta chỉ cảm thấy nên tỏ ra kinh ngạc một chút để có không khí thôi.”
Mọi người muốn ngã!
Lý Cảnh Lung đứng thẳng, nhìn chăm chú hai người, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hồ Thăng đánh giá Lý Cảnh Lung, không nói lời nào nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán đối sách. Mấy năm nay hắn không hiểu rõ về cái người từng là thuộc cấp này lắm. Lúc trước Lý Cảnh Lung còn ở trong Long Võ quân danh tiếng cũng không tốt lắm. Hồ Thăng từng hỏi qua mấy tên hạ cấp vì lý do gì mà không thích Lý Cảnh Lung.
Đám người đó đều thần thần bí bí, không nói rõ ràng, đều là không thích hắn. Có kẻ bảo hắn kiêu ngạo, có người bảo hắn cổ quái. Hồ Thăng cũng ngại không muốn hỏi nhiều. Bây giờ muốn đem Khu ma ti xóa bỏ, hắn phải dàn xếp thế nào đây, quả thực phiền toái. Chẳng lẽ lại triệu Lý Cảnh Lung về Long Võ quân như trước đi?
Lý Cảnh Lung chỉ an an tĩnh tĩnh đứng một chỗ chờ hai người kia lên tiếng trước. Hoàng Dung và Hồ Thăng tâm tư giống nhau đều thấy người trước mặt này thực đáng thương. Lớn lên tổ trạch đã bán, nhà không có, có mỗi Khu ma ti, vừa mới khởi sắc được một chút thì lại bị người ta tính cách xóa sổ.
“Có phải ngươi có một tiểu huynh đệ cấp dưới?” Hồ Thăng đi vài bước hỏi.
Lý Cảnh Lung mặt biến sắc chỉ sợ Hồng Tuấn gây họa. Khi thấy Hoàng Dung, mới nhớ cái hôm Hoàng Dung đến Khu ma ti nhìn thấy chính mình và Hồng Tuấn ở cùng nhau. Chắc sau đó Hoàng Dung kể lại cho Hồ Thăng.
“Vâng.” Lý Cảnh Lung đáp, “Có việc gì sao?”
“Đưa hắn đến đây, sau đó ngươi trở về Long Võ quân như trước.” Hồ Thăng nói, “Những người còn lại thì cho nghỉ đi, Lại bộ sẽ sắp xếp. Mùng năm tháng sau, Khu ma ti hạ biển, cho các ngươi kỳ hạn mười ngày để chuyển đi.”
Lý Cảnh Lung trong đầu nổ “oành” một tiếng, còn cho là mình nghe nhầm, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
“Đừng náo loạn.” Hồ Thăng nói, “Mấy năm nay ngươi làm loạn quá nhiều rồi, ngươi nghĩ ta thoải mái được sao? Bình tĩnh đi, mấy ngày nữa nói lại sau.”
Nói xong, Hồ Thăng rời đi.
Hoàng Dung nói: “Lý trưởng sử, ta tin có yêu quái, và cũng tin ngươi là người tốt. Nhưng một số việc, không thể thuận theo ý ngươi được. Nhân sinh việc khó khăn nhất chính là như thế, ngươi kế thừa thanh kiếm này của Địch công, chắc cũng biết đạo lý giấu tài…”
Lý Cảnh Lung không nghe hết mấy lời của Hoàng Dung, xoay người đuổi theo Hồ Thăng. Đến bên ngoài Đại Lý tự lại không thấy bóng dáng Hồ Thăng đâu, hắn đứng ở cổng chính, mờ mịt luống cuống không biết phải làm gì.
Lý Cảnh Lung thậm chí còn không biết bản thân làm thế nào mà đã trở lại Khu ma ti, canh năm, ánh trăng rải khắp nơi.
Bất Động Minh Vương đứng dưới một quầng sáng ôn hòa, cầm trong tay lục đại pháp khí, bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn.
Trong sân nhà còn lăn lóc mấy cái chén bát, tọa tháp kê ngay dưới gốc cây ngô đồng, bên trên còn có vài lá trà. Chắc là do lúc trước mọi người ở chỗ này tiêu khiển đây.
Đèn đóm tắt hết, hiển nhiên là mọi người không đợi được hắn. Bọn họ chắc đi ngủ sớm, tránh cho ngày mai có khách đến thấy cảnh ngày đêm điên đảo mà chê cười.
Lý Cảnh Lung đứng giữa sân nhà, nhìn một màn trước mắt này, trầm mặc thật lâu không biết nói gì.
Hồng Tuấn nằm trên tháp, mơ thấy một giấc mộng thực kì quái. Trong mộng, Trường An núi thây biển máu, khói đen lượn lờ, chỗ nào cũng là xác chết. Giống như lúc đánh nhau với Ngao Ngư ở Đại Minh cung, tay của mấy cỗ thi thể vươn tới phía hắn, muốn kéo hắn vào.
Hắn sợ hãi, định sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang lại thấy kinh mạch rỗng tuếch. Nhìn quanh bốn phía, đã thấy quay lại Khu ma ti, nhưng không biết tại sao, không thấy Trọng Minh hay Thanh Hùng, mà là Lý Cảnh Lung.
Hắn gọi: “Trưởng sử? Trưởng sử ngươi ở đâu?”
Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn trong thành Trường An, đâu cũng là xác chết, khói đen đánh tới, khiến hắn thấy lạnh cảnh sống lưng, ngã trên mặt đất, lại gọi: “Lý Cảnh Lung?! Lý Cảnh Lung!”
Khi hắn muốn bò dậy cảm giác trong ngực có một luồng lực cường hãn như muốn phá bung ra, làm hắn khổ sở vô cùng.
“Lý Cảnh Lung!”
“Hồng Tuấn!”
Trong phòng, Hồng Tuấn lăn lộn giãy giụa. Lý Cảnh Lung nghe thấy tiến Hồng Tuấn ngủ mơ gọi tên hắn, tiến lên một bước đỡ được Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn đột nhiên tỉnh lại, đang muốn hét lên thì thấy Lý Cảnh Lung ra hiệu, mở to hai mắt nhìn hắn. Hồng Tuấn cả người ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trừng trừng, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang thở dốc.
“Gặp ác mộng sao?” Lý Cảnh Lung thấp giọng hỏi.
Hắn quỳ hai gối trên mặt đất, ôm lấy vai Hồng Tuấn. Hồng Tuấn nắm chặt áo hắn, chôn mặt trên vai Lý Cảnh Lung, thở mấy hơi thật sâu,
Ban đêm, trong phòng Lý Cảnh Lung vẫn sáng đèn.
Hồng Tuấn ở đông sương, lấy một ít thuốc an thần. Lý Cảnh Lung đi qua cửa phòng, nói: “Vào nhanh đi, lấy thêm cho ta một ít.”
Hồng Tuấn đáp: “Ta lấy đủ cả cho ngươi rồi đây.”
Hắn còn nhớ ngày đó bị Lý Cảnh Lung cự tuyệt ngoài cửa, sau hỏi lại Cá chép yêu. Cá chép yêu nói cho hắn có vài người không thích người khác tùy tiện vào phòng mình, Hồng Tuấn liền nhớ kỹ.
“Theo ta một lát.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn chân trần bước vào, tay búng một ngọn lửa thắp sáng tiểu đồng lô bên cạnh án, đặt lên một cái bát rồi bắt đầu phối dược.
“Khi còn bé ngươi hay nằm mơ sao?”Lý Cảnh Lung hỏi.
“Không có.” Hồng Tuấn lắc đầu, “Từ sau khi xuống núi mới mơ thấy ác mộng.”
“Ngươi nhớ nhà?” Lý Cảnh Lung thở dài, lại hỏi.
Hắn cởi ngoại bào mặc một chiếc áo đơn trắng tinh, ngồi phía bên kia án, đối diện Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn lấy một cái thìa, nhẹ nhàng đảo thuốc trong bát. Ánh lửa chiếu lên gương mặt thiếu niên kia, giống như mang theo đôi phần ảm đạm.
Nghe thấy hai từ “nhớ nhà”, hắn giương mắt nhìn Lý Cảnh Lung nở một nụ cười. Nụ cười kia khiến Lý Cảnh Lung cảm thấy nhân sinh vô vọng, ở sâu trong lòng như có tiếng đàn vừa gảy lên, vang xa như từng tầng sóng gợn.
“Triệu Tử Long nói, khi người ta mất đi nhiều thứ, quay đầu nhìn lại mới biết chúng tốt đẹp nhường nào.” Hồng Tuấn cười nói, “Hiện tại ta nhớ vì xa nhà một thời gian, nhưng ta cũng thích nơi đây, thích mọi người.”
Lý Cảnh Lung trong mắt mê man, hỏi: “Vì sao lại thích Khu ma ti?”
“Vì cây ngô đồng kia.” Hồng Tuấn quay đầu, nghiêng người nhìn ra ngoài, còn nói, “Ngươi cho ta tranh, còn đưa ta đi chơi, làm bạn với ta…”
Lý Cảnh Lung thấp giọng trả lời: “Không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy ngươi rất hợp ta.”
Có vẻ như Định Thần Hương có tác dụng, dưới tác dụng của mùi thuốc, phiền não của Lý Cảnh Lung giảm bớt đôi chút. Hắn không tự chủ được mà tỉ mỉ ngắm nghía thiếu niên trước mặt này, tự hỏi vì sao bản thân đặc biệt chiếu cố Hồng Tuấn.
Bởi vì hắn không giống ba người kia, có toan tính riêng? Không phải.
Hay là do hắn xinh đẹp, làm người khác cảm thấy yêu quý? Cũng không phải.
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Tuấn ngẩng đầu hỏi.
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn trong mắt mang theo một tia mờ mịt, bỗng nhiên sáng lên, không nhịn được mà cười, hắn đã rõ…
Hồng Tuấn có nhiều chuyện không hiểu, ánh mắt không giống những người khác, nhìn thấy hắn thì cười nhạo, cũng không giống mấy người trong Long Võ quân, chỉ liệu cơm gắp mắm, nâng cao đạp thấp. Hồng Tuấn không có ý tính kế người khác, không nhìn trộm nhân tâm dục vọng, không tự cao tự đại, không tự coi nhẹ bản thân. Đối với nhân sinh thế sự đều không biết chút gì.
Người này chỉ đơn thuần muốn kết bằng hữu, không đùa giỡn, tính kế, không sợ bị lừa gạt.
“Có phải lại bị ta hại thảm không?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lý Cảnh Lung vui mừng, bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu. Hồng Tuấn nghi hoặc, không hiểu Lý Cảnh Lung suy nghĩ cái gì. Thực tế hắn đã dần hiểu mấy câu ngụ ý mà mọi người hay nói với nhau, biết rằng mọi người còn có hàm ý đằng sau câu nói.
“Ngươi ở nhà cũng vô tư như vậy sao?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Có gây rắc rối cho người khác không?”
“Trọng Minh giận lên thực đáng sợ.” Hồng Tuấn trả lời, “Làm sao ta dám? Chỉ là do vận khí không tốt thôi.”
“Cũng có chút đúng.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười đáp, cảm giác từ khi quen biết Hồng Tuấn, mấy chuyện xui xẻo cứ liên tiếp diễn ra, có lẽ còn nhiều hơn so với hai mươi năm hắn sống trên đời.
“Mấy người không hiểu được người phàm.” Lý Cảnh Lung nói, “Phàm nhân sống thực khổ.”
Hồng Tuấn gật đầu nói: “Đúng, phàm nhân thực khổ. Yêu ma, yêu là sơn tinh dã quái, mà ma thì là lệ khí của vạn vật tụ hợp.”
Lý Cảnh Lung đánh động trong lòng, hỏi “Đều gọi mấy người là ‘Khu ma sư’, sao không gọi là ‘Khu yêu sư’? Yêu quái ta đã thấy, thế còn ma? Ở đâu? Trường An cũng có sao?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, trả lời: “Bởi vì Khu ma sư, trách nhiệm cuối cùng là xua tan đau khổ của Thần Châu, đuổi đi tâm ma vạn vật, xua tan ma chướng, tinh lọc nhân gian.”
Hồng Tuấn từ khi bắt đầu có ý thức, chưa từng phải phiền não điều gì, tự do tự tại. Trọng Minh ấm áp, như một lá chắn, lúc nào cũng bảo hộ hắn. Nhưng từ khi rời khỏi núi Thái Hành, sau hơn hai tháng, hắn phát hiện ở Thần Châu có thật nhiều ưu thương thống khổ, nhân gian có hỉ nộ ái ố, buồn vui ly hợp.
Trên đường đi hắn nhìn thấy bần cùng, người chết, kẻ ốm, già đi. Cá chép yêu nói rằng đây là cực khổ chốn nhân gian, sinh lão bệnh tử, ân oán tình thù, chia ly, tìm kiếm, ngũ uẩn. Đủ loại thống khổ trong thiên địa này, cứ thế luân chuyển, thường xuyên bị các nguồn sức mạnh thanh lọc.
Nhưng mà một khi thiên địa không thể thanh lọc được nữa, lệ khí liền hội tụ thành một thứ gọi là “ma”.
Hồng Tuấn vẫn nhớ rõ Thanh Hùng từng đề cập đến “Thiên Ma” trong câu nói bị Trọng Minh cắt ngang kia. Hắn dù cực kì tò mò nhưng Cá chép yêu chỉ giải thích tại sao ma sinh ra, những thứ sau đó thì không nói thêm gì cả,
Sau khi Hồng Tuấn giải thích, Lý Cảnh Lung cau mày: “Có lẽ đây là số kiếp của Thần Châu mà Địch công từng đề cập.”
Hồng Tuấn tỉ mỉ quan sát biểu tình sầu não của Lý Cảnh Lung cười nói, “Ngươi hẳn là không vui chút nào”
“Ta cao hứng không nổi.” Lý Cảnh Lung mệt mỏi đáp, nhưng đối diện Hồng Tuấn lại thấy trong lòng thư thái hơn một chút, thoải mái hơn, nói: “Nhưng mỗi khi nói chuyện với ngươi thì tâm tình tốt hơn nhiều.”
“Còn chưa uống thuốc đâu.” Hồng Tuấn nhấc ấm đun, rót nước vào trong chén đồng, để thuốc ngấm, lại hỏi, “Bọn họ bắt ngươi bồi thường sao? Ta còn một ít…”
Hồng Tuấn đang muốn đứng dậy lấy trân châu, Lý Cảnh Lung đáp: “Không đủ tiền đâu, tạm quên đi. Ta sẽ nghĩ cách, phiền phức nhất là toàn bộ triều đình chẳng ai muốn gặp ta, việc này cũng hợp lý đi.”
“Tìm hoàng đế chưa?” Hồng Tuấn nói, “Cung điện là của hắn, nhận lỗi với hắn, hắn đáp ứng là xong chuyện rồi? Trước khi ta xuống núi cũng mới đem Diệu Kim cung đốt sạch…”
Lý Cảnh Lung: “…”
Một lời của Hồng Tuấn như khiến người tỉnh khỏi mộng, vô luận chuyện gì xảy ra, người quyết định cuối cùng vẫn là Lý Long Cơ. Khắp thiên hạ chỉ cần một câu nói của hắn, có gì không làm được.
Lý Cảnh Lung cau mày, chỉ cần thiên tử biết hắn đang làm gì, tín nhiệm hắn thì có ngại gì đám quan viên. Nhưng cần nói như thế nào để thuyết phục thiên tử, để hắn tin tưởng mọi chuyện? Nhưng ít ra đó cũng là một cách, chỉ cần thực hiện trước mùng năm tháng sau là được…
“Ta sẽ suy nghĩ.” Lý Cảnh Lung đáp, “Án này còn chưa kết, trong hoàng cung có yêu quái, ừm…”
Hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Hồng Tuấn lại đưa chén thuốc cho hắn. Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn uống trước, còn mình thì nghĩ biện pháp giải quyết. Hồng Tuấn uống được một nửa, Lý Cảnh Lung nhận lấy bát thuốc, uống nốt.
“Thuốc… hình như… hơi đặc quá..” Hồng Tuấn vừa uống xong liền lảo đảo.
Lý Cảnh Lung uống xong thuốc, thấy hai mắt Hồng Tuấn thất thần sắp ngã, vội đến đỡ, đột nhiên đầu óc choáng váng suýt nữa đứng không vững.
“Ngươi… Hồng Tuấn…”
Lý Cảnh Lung thấy một trận thiên hoàn địa chuyển, vội ngồi xuống. Hồng Tuấn mất đi chỗ dựa, ngã lên người Lý Cảnh Lung một cái, đã ngủ mất rồi.
“Đây là thuốc gì vậy…” Lý Cảnh Lung toàn thân vô lực, dựa vào tháp, cứ cố chống người dậy, tay lại trượt xuống. Cuối cùng hắn mất đi ý thức ngủ gục luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng. A Thái đi qua cửa phòng Lý Cảnh Lung, thấy Lý Cảnh Lung đang ngủ trên tháp, Hồng Tuấn dựa vào người Lý Cảnh Lung, cả hai đều mặc trung y, thoải mái ngủ.
A Thái: “…”
“Cừu Vĩnh Tư!” A Thái hướng ra sân nhà ngoắc tay, khứu giác hóng chuyện bát quái của Cừu Vĩnh Tư cực nhanh nhạy, vội chạy đến. Hai người thấy cảnh trong phòng đều há hốc miệng y hệt cái con Cá chép yêu.
“Gọi Mạc Nhật Căn đến xem?”
“Nhìn cái gì vậy? Có gì hay ho sao, mau đóng cửa phòng trưởng sử lại.”
“Đêm qua ngươi có nghe thấy không? Hồng Tuấn liên tục gọi tên hắn ‘Trưởng sử! Trưởng sử! Lý Cảnh Lung! Cảnh Lung!’ là ta nghe lầm?”
“Đúng đúng đúng! Ta có nghe thấy! Thì ra là vậy! Không phải bọn họ ở trong phòng Hồng Tuấn sao? Âm thanh từ bên phải truyền đến mà!”
Thanh âm xa dần, Lý Cảnh Lung tỉnh dậy, đầu óc vừa mới tỉnh táo lại, cúi đầu thấy Hồng Tuấn đang tựa vào người. Nhất thời tim đập nhanh một nhịp, hắn đưa tay vỗ vỗ, nhỏ giọng gọi: “Hồng Tuấn? Mau tỉnh lại!”
Hồng Tuấn ngủ say như chết, đêm qua cố nói chuyện, sau khi uống bát thuốc đặc kia gần như bất tỉnh nhân sự.
Lý Cảnh Lung muốn ôm hắn về phòng, nhưng mọi người đều đã dậy, không kể mấy người kia, vạn nhất bị Cá chép yêu nhìn thấy sợ chuyện bé xé ra to, hô to gọi nhỏ một trận. Lý Cảnh Lung ngại trêu nó đành ôm Hồng Tuấn để hắn nằm vào giường rồi đắp chăn.
Trong chính sảnh, Mạc Nhật Căn đang dùng kìm sửa một cái khiên da không biết lấy từ đâu, A Thái thì nghịch một khối thủy tinh còn Cừu Vĩnh Tư nhàn nhã pha trà. Lý Cảnh Lung rửa mặt xong liền đến, mọi người vội chào hỏi rồi hỏi thăm việc đêm hôm qua.
Lý Cảnh Lung “ừm” một tiếng vẫn còn ngại chưa dám nói, hắn vừa suy nghĩ vừa ăn cơm, nhận lấy chén trà Cừu Vĩnh Tư đưa tới. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư trao đổi ánh mắt, Mạc Nhật Căn thì nhìn mấy người đầy nghi hoặc.
“Vậy là kết án rồi sao?” A Thái hỏi.
“Không phải.” Lý Cảnh Lung nói, “Hôm nay tiếp tục tra xét.”
Mọi người đều lộ ra dấu hỏi chấm to đùng trên mặt, Lý Cảnh Lung nghĩ tiếp, đột nhiên hỏi: “Các vị, có thể dạy ta pháp thuật không?”
Mọi người run rẩy khóe miệng.
“Ta không muốn vướng chân mọi người.” Lý Cảnh Lung nói kỹ hơn, “Mọi người nói đúng, ta thân là người phàm, lúc bắt yêu mà chỉ dùng vũ lực, thực sự không được.”
Khi Hồng Tuấn tỉnh dậy cảm thấy mệt mỏi mấy hôm nay đều đã biến mất. Duỗi lưng một cái, phát hiện trên chăn có một mùi hương dễ chịu, nhìn quanh thì thấy đây không phải phòng của hắn. Thế nào mà lại ngủ ở phòng Lý Cảnh Lung rồi?!
“Trưởng sử! Lý trưởng sử!” Hồng Tuấn hô lên, “Ngươi ở đâu?”
Lý Cảnh Lung cùng ba người đang thảo luận trong sân, nghe tiếng Hồng Tuấn gọi, Lý Cảnh Lung nhất thời xấu hổ đang định giải thích. Mạc Nhật Căn kinh ngạc hỏi: “Hồng Tuấn? Ngươi làm sao vậy?”
Hồng Tuấn chạy ra, một thân bạch y, hỏi: “Lý trưởng sử? Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Cái chén trong tay Cá chép yêu “xoảng” một tiếng rơi xuống.
Lý Cảnh Lung ra hiệu cho hắn đừng nói nhảm, Hồng Tuấn lại mờ mịt hỏi: “Tại sao ta lại ngủ trên giường ngươi? Còn đắp chăn của ngươi?”
Mạc Nhật Căn vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lý Cảnh Lung rồi lại nhìn Hồng Tuấn. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư trăm miệng một lời: “Không thể nào! Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lý Cảnh Lung!” Cá chép yêu hô, ” Ngươi đã làm gì với Hồng Tuấn nhà chúng ta?”
Lý Cảnh Lung không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: “Khổng Hồng Tuấn! Ngươi uống Định Thần Thang cũng không phải ngửi Ly Hồn Phấn, chuyện gì cũng đều quên hết sao? Đêm qua ngươi mơ thấy ác mộng, gọi ta ầm ĩ, sau đó muốn pha thuốc ta liền cho ngươi mượn bếp lò trong phòng…”
Hồng Tuấn nhớ ra, vội gật đầu xin lỗi, “Kỳ quái, vì sao ta lại gọi ngươi…”
“Ta làm sao biết được!” Lý Cảnh Lung chẳng hiểu mô tê gì, lại quát “Mau về mặc quần áo vào!”
“Trưởng sử ngươi không cần giải thích kỹ càng như vậy.” A Thái vội nói.
“Đúng đúng” Cừu Vĩnh Tư tiếp lời, “Chúng ta đều hiểu mà.”
“Các ngươi hiểu cái quỷ!” Lý Cảnh Lung suýt nữa bị tức chết, đứng thở dốc một lúc mới bình tĩnh lại.
Hồng Tuấn thay đồ, ngồi ngoài hành lang ăn sáng. Thấy A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư ở trong sân đang dạy Lý Cảnh Lung pháp thuật liền tò mò nhìn xem.
“Trong kinh mạch của ta không có linh lực.” Lý Cảnh Lung nói.
“Thực tế, trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nói, “Thân là phàm nhân, ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”
Lý Cảnh Lung thở dài, nói “Vẫn chưa đủ.”
Trước Hồ yêu, Ngao ngư, Lý Cảnh Lung đều dựa vào Hồng Tuấn bảo hộ, nếu hắn tùy tiện tiến lên chỉ sợ đã nằm trong bụng yêu quái rồi.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Làm người quan trọng nhất là đầu óc.” Nói xong chỉ chỉ đầu mình, lại nói “Tiếp theo mới là pháp lực. Tổ phụ ta nói, nếu cậy có pháp bảo, có tu vi chỉ cậy vào sức mạnh, sớm muộn gì cũng chết trong tay yêu quái.”
“Hơn nữa ngươi còn có Hồng Tuấn.” A Thái nói.
“Đúng vậy, ngươi còn có Hồng Tuấn mà.” Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư vội phụ họa nói
Hồng Tuấn: “?”
Lý Cảnh Lung đành buông kiếm trong tay xuống, Hồng Tuấn bước đến nói: “Ta tò mò đã lâu, kiếm này là pháp bảo gì?”
Đây là lần thứ ba Hồng Tuấn nghiêm túc, cẩn thận quan sát thanh kiếm này, còn nói: “Thanh Hùng từng nói, có thể sử dụng được pháp bảo, dù là phàm nhân không có linh lực vẫn có thể làm Khu ma sư.”
“Đúng vậy.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhiều khu ma sư cũng không có linh mạch bẩm sinh chỉ sử dụng pháp bảo, biết cách đều có thể khắc chế địch nhân giành chiến thắng… Để ta xem thanh kiếm này.”
Cừu Vĩnh Tư, A Thái, Mạc Nhật Căn lại là lần đầu xem xét trường kiếm của Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nói: “Kiếm này và phi đao của Hồng Tuấn hình như có cảm ứng với nhau.”
Hồng Tuấn rút phi đao, rót linh lực vào, lập tức phi đao sáng lên, thanh trường kiếm màu đen kia cũng sang lên theo,
“Oa!” Tất cả mọi người là cả kinh.
Hồng Tuấn nói: “Phi đao ở trên người yêu quái sẽ phản ứng với yêu lực, có thể trường kiếm cùng phi đao này vốn làm chung một loại sắt?”
“Có thể.” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm, “Làm nó sáng lên một lần nữa xem?”
Phi đao cùng trường kiếm cộng minh, trên thân kiếm hiện ra một dãy văn tự, càng ngày càng rõ.
“Này…” Cừu Vĩnh Tư nhìn Lý Cảnh Lung, lại cúi đầu quan sát trường kiếm.
Lý Cảnh Lung cau mày, hỏi “Thế nào rồi?”
“Thanh kiếm này mua hết bao nhiêu tiền?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.
“Năm mươi lăm vạn lượng.” Lý Cảnh Lung đáp.
“Năm trăm năm mươi lăm vạn lượng, ta trả gấp mười.” Cừu Vĩnh Tư cười nói rồi trả lại thanh kiếm cho Lý Cảnh Lung. Ở đây hiểu rõ về pháp bảo nhất chính là hắn, Cừu Vĩnh Tư vừa nói như vậy, mọi người đều không tự chủ được mà giật mình.
“Đây là pháp bảo gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Trí Tuệ kiếm.” Cừu Vĩnh Tư đáp.
“Cái gì?!” Cá chép yêu chấn kinh.
“Ngươi biết sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Cá chép yêu: “Không biết.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Cá chép yêu: “Ta chỉ cảm thấy nên tỏ ra kinh ngạc một chút để có không khí thôi.”
Mọi người muốn ngã!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook