Thiên Ảnh
Quyển 1 - Chương 31: Một hồi tạo hóa

( Tạo hóa: Là cơ hội, cũng là thử thách cho kẻ có duyên)

Mấy chục năm rồi mới có một vị tiên sư tu hành có thành tựu trên Thiên Thu Môn chọn được một thanh niên trong thôn Thanh Thủy. Kẻ này sau khi nộp đủ chi phí liền vượt qua kiểm tra trước Giám Tiên Kính, quả thực ánh mắt của tiên trưởng Thiên Thu Môn không kém, hắn đúng là có thiên phú khác thường, vì thế liền lập tức thu y làm đệ tử thân truyền.

Tin này vừa tới, thôn Thanh Thủy náo nhiệt hẳn lên, người người truyền cho nhau nghe.

Vô số người vừa thèm muốn vừa ghen tị. Còn người trẻ tuổi may mắn kia chính là người đang rất nổi danh trong thôn gần đây, cũng chính là vị công tử phong lưu anh tuấn, Lý Quý.

Việc được bái nhập tiên môn trên cõi đời này giờ đây chẳng cá chép vượt long môn, từ nay biến thành rồng bay trên chín tầng trời, cuộc đời sẽ hoàn toàn thay đổi. Hôm qua còn là công tử có nụ cười ấm áp đứng dưới ngọn trúc xanh bên bờ suối vẽ tranh cho các cô gái, giờ lại như đã thành thần đứng trên tầng mây cao ngất trông xuống chúng sinh, không còn có thể gần gũi đươc nữa.

Vì thế đám thôn nữ kia lại càng than thở, hối hận khôn nguôi, thậm chí còn có người lấy những bức tranh đã cất rất cẩn thận kia ra, treo lên tường để ngày ngày nhím ngắm, coi như một phần ký ức đáng nhớ trong đời.

Nhưng không có ai nghĩ tới những giấc mộng hư ảo cao xa hơn nữa, chỉ thi thoảng khi nhắc tới vị Lý công tử này mới tranh nhau cho rằng người đó tốt với mình hơn. 

******

Trời càng lúc càng nóng, người đến uống rượu cũng ngày một ít, thu nhập từ quán rượu nhỏ của lão Mã cũng ngày một giảm, gần như lúc nào cũng chỉ có tên Lục Trần ăn không uống không kia tới. Điều này làm cho lão Mã rất bực bội, hơn nữa hắn còn chưa tu luyện tới cảnh giới nóng lạnh không nhập thể, vì thế khi trời nóng thì cơ thể béo ú của lão lại càng đổ nhiều mồ hôi, lại càng thêm khó chịu.

Ngày đó, lão Mã càng nhìn vị khách duy nhất trong quán kia thì càng tức, vì thế mới khó chịu nói với Lục Trần: “Này! Ngươi nợ ngập mông rồi mà còn đến ăn uống không như thế được sao?” 

Lục Trần ha hả rồi lại nốc hết rượu trong chén xong mới tựa người ra bàn nói với lão Mã: “Thời nay thiếu nợ mới là lão đại, ngươi không hiểu sao?”

“Hừ!” Lão Mã phì lên, sau đó dùng chiếc khăn trong tay xoa đi lớp mồ hôi thấm đẫm trên trán, rồi lại đi tới ngồi xuống mặt bàn đối diện với Lục Trần. Hắn nhìn mặt trời đỏ rực trên cao đang chiếu sáng khắp thôn làng rồi cảm khái: “Ngươi xem, đám người ngoài kia vất cả cả ngày rốt cuộc thì có ý nghĩa gì đây? Cứ như gã Lý Quý kia, mới đến đây bao lâu đâu, thế mà đã được đi vào Thiên Thu Môn, người với người, đúng là không thể so sánh được.”

Lục Trần lắc đầu: “Ngươi nói vậy chẳng phải là quá phí lời sao, ai mà chẳng muốn tu tiên, tất cả cũng đều thế cả.”

Lão Mã chép miệng nhưng chẳng hề phản bác lại lời của Lục Trần mà chỉ lắc đầu: “Lý Quý kia, đúng là mệnh tốt.”

Lục Trần lặng lẽ nhìn về một nơi nào đó bên ngoài ô cửa sổ, hắn trầm tư một lúc rồi quay sang nói với lão Mã: “Đó cũng là cơ duyên của hắn, không cần để ý làm gì. Còn chuyện về hình vẽ trong ma giáo kia, tới giờ ngươi đã tìm được đầu mối nào chưa??”

Lão Mã nghe thế thì chán nản xoa đầu rồi cười khổ đáp lại: “Vẫn thế.”

Lục Trần thở dài: “Hình vẽ đó không thể tự nhiên bị khắc ở đso được, nhất định sẽ có chuyện gị xảy ra trong thôn này, người cẩm thận tra xét đi.”

Lão Mã thở dài: “Ngươi cũng không phải không biết, ta sớm đã tỉ mỉ tra lên tra xuống cái thôn này nhiều lần rồi, nhưng vẫn chẳng thể tìm được kẻ nào đáng nghi cả. Đúng là gặp quỷ rồi, có khi tên yêu nghiệt ma giáo kia sợ hãi quá nên vẽ xong là chạy mất luôn.”

Lục Trần im lìm, sau cùng đặt chén rượu xuống bàn rồi đứng dậy bảo: “Ta về đây!”

***

Bên bờ Thanh Thủy, trúc vẫn còn xanh, nhưng đào đã hết, quả thực vô cùng trống vắng. Dưới cái nắng oi bức này, cũng chẳng có mấy người đi lại trên con đường đá xanh.

Lục Trần đi doc theo bờ suối, đến khi chuẩn bị đi qua chiếc cầu đá kia thì bỗng thấy một bõng người rất quen đang đi từ bờ bên kia sang, chính là Đinh Đương.

Lục Trần dừng bước, Đinh Đương đã lên trên cầu đá trông thấy Lục Trần cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó tươi cười chào một tiếng, nhưng lại có đôi phần miễn cưỡng.

Hai người đi tới dưới bõng một khóm trúc để nói chuyện, Đinh Đương hơi mât tự nhiên nhưng vẫn mỉm cười nói với Lục Trần: “Đã nhiều ngày không gặp rồi.”

Lục Trần nhìn nàng rồi gật đầu: “Đúng vậy, lâu rồi không thấy ngươi, đã đi đâu vậy?”

Đinh Đương trả lời: “Đâu có, ta không thích mùa hè, lại cực kì khó chịu với tiết trời nóng bức này nên không muốn rời nhà.”

“Ồ!” Lục Trần gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó cả hai lại chìm vào im lặng.

Lâu sau, có lẽ là thấy ngại ngần nên Đinh Đương khe khẽ nói : “Thứ kia.. linh thạch mượn của ngươi, ngươi chờ thêm một thời gian, ta sẽ nhanh chóng đem trả lại.”

Lục Trần đáp: “Không sao, ta cũng không cần gấp.”

Đinh Đương thờ phào, có lẽ cũng cảm thấy ổn hơn nên lè lưỡi cười trừ: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quỵt nợ đâu, đã nói sẽ trả là sẽ trả, hơn nữa chờ sau này có cơ hội, ta còn cho ngươi một hồi tạo hóa.”

“Một hồi tạo hóa?” Lục Trần nhăn mặt nhìn Đinh Đương.

Đinh Đương vừa tươi cười vừa gật mạnh đầu, vô cùng hứng khởi, phang phất như đang nằm được quyền thế nên tự tin khống chế được cuộc đời của người ta.

***

Đến lúc đêm khuya, dưới chân núi chè, khí nóng ban ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gió mát tràn xuống từ triền núi, tiếng quỷ khóc sói gào lại tiếp tục vang lên, khiến người ta giật mình sợ hãi.

Nhà cỏ dưới chân núi đơn độc đứng trong màn đêm, bị bóng tối vô tận bao bọc kín lại.

Bên trong nhà cỏ rất yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, dù rằng không thể che đi âm thanh quái dị ấy nhưng vẫn như là một thế giới thu nhỏ kỳ lạ. Trong phòng chẳng có người, cũng không nghe được tiếng hít thở trong bóng đêm, mà chỉ lấp loáng nhìn được bóng dáng mơ hồ của tấm ván giường đã bị lật ngược.

Trong không gian thần bí như gốc cây kia, Lục Trần đang ngồi trên đất chăm chú nhìn sang ao nước xanh lục cách đó không xa.

Hắn có vẻ rất tập trung, lông mày nhăn chặt như đang trầm tư suy nghĩ, có lẽ vẫn đang do dự. Còn trong gốc cây quanh hắn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một làn hơi cũ kĩ từ thân cây hòa lấy nét yên bình của sóng nước đang từ từ lan tỏa.

Không biết đến bao lâu sau, đột nhiên Lục Trần mở mắt ra, như thể cuối cùng cũng đã hạ được quyết tâm.

Hắn hít sâu một hơi, gương mặt liền xét qua một làn sáng đen kì quái, giây lát sau, có một luồng sáng từ bụng dưới của hắn, cũng chính là nơi đan điền khí hải quan trọng nhất của người tu đạo tràn ra…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương