Thích Từ Bản Năng
-
4: Giang Khắc Em Lạnh
“Là Vương Lâm đẩy tôi xuống nước, cho nên cậu ta phải kéo tôi lên.” Thời Vũ đem sự thật này nói ra trước mặt mọi người.[nhanhsontra]Trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi đem ánh mắt hướng về phía Vương Lâm, âm thanh bàn tán trở nên sôi nổi hơn—— “Vương Lâm lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi” “Thế nào lại đôi co với một cô gái chứ”.Vương Lâm chịu không nổi bị người ta nghị luận, sắc mặt khó coi.
Thời Gia Du bước ra giải hòa, âm thanh dịu dàng: “Vương Lâm chắc không cẩn thận thôi, dáng ngồi của anh ấy cũng tùy tiện quá rồi.”“Mặc kệ cậu ta có ý đồ gì hay không” Thời Vũ đứng ở trong nước, hồi phục lại chút tâm trạng nhìn về phía hắn, “Vương Lâm, việc này cũng là do cậu, cậu kéo tôi lên, chuyện này coi như cho qua.”Vương Lâm ngồi ở kia không động, Giang Khắc thu tay lại, đứng thẳng người, ngữ điệu tuy rằng bình thường nhưng lại mang theo sự áp bách: “Vương Lâm.”Phía sau lưng Vương Lâm đổ mồ hôi, lập tức đứng lên, hắn có thể tùy ý làm bậy trong cái hồ này, bởi ba hắn là cổ đông tập đoàn Tấn Thăng, có Giang gia chống đỡ.Hắn đi về hướng bể bơi, cực kỳ không tình nguyện mà duỗi tay.
Thời Vũ đưa tay qua, lúc hai người đang nắm tay, Vương Lâm muốn dùng sức kéo cô lên.Không ngờ Vương Lâm bị Thời Vũ kéo ngược lại, cả người không phòng bị ngã vào bể bơi, “bùm” một tiếng, thấy nguy hiểm, hắn vùng vẫy trên mặt nước, liên tiếp hô: “Cứu —— cứu!”Đường đường là một người đàn ông to lớn, lại bị cô gái nhỏ kéo xuống, còn không khống chế lại được, cảnh này khiến mọi người cười lên một trận.
Vương Lâm phản ứng lại mới biết mình bị trêu đùa, hắn một người đầy nước, tóc loạn cả lên, tức giận đến không nói được một câu hoàn chỉnh: “Cô cô…… cô……”“Tôi…… Tôi tôi…… cái gì, gọi dì.” Thời Vũ nâng cao âm lượng lên nói.Thời Vũ nhìn về phía Từ Châu Diễn, nói câu: “ Anh Châu Diễn, phụ một chút.”Từ Châu Diễn một tay đem Thời Vũ kéo lên, còn lấy khăn quấn quanh người cô.
Thời Vũ dùng khăn lông xoa xoa tóc, nhìn về phía Vương Lâm, thanh âm không lớn không nhỏ, lại chỉ cho mỗi người ở đây nghe được rõ ràng: “Vương Lâm, nếu cậu thích Thời Gia Du, thế thì dùng cách của đàn ông mà theo đuổi cô ấy, giở trò với tôi nhiều như vậy, cô ấy cũng không vì thế mà để ý đến cậu thêm đâu.”“Nếu như cậu không đồng ý với ý kiến của tôi, thế thì đem nước trong não cậu đổ ra trước đi, nói không chừng sẽ thông minh hơn chút đấy.”Trong lúc nhất thời, bất luận là Thời Gia Du hay Vương Lâm, đều ngại đến không còn mặt mũi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thời Vũ lười để ý đến bọn họ, đi theo dì giúp việc nhà Từ Châu Diễn thay quần áo.Thời Vũ ở tầng ba tắm rửa qua, mặc bộ quần áo dì mới mang vào, sấy tóc xong thì bữa tiệc cũng tan gần hết rồi.[nhanhsontra]Thời Vũ đến thư phòng tìm Từ Châu Diễn, đẩy cửa, khoảnh khắc tầm mắt hai bên giao nhau, cô rũ mắt xuống, rời mắt ra chỗ khác trước.“Anh Châu Diễn, tôi về đây, phiền anh cho tôi mượn chiếc xe.” Thời Vũ nhìn về phía Từ Châu Diễn bên kia sô pha.“ Ừm, về đến nhà thì gửi tin nhắn nhé.” Từ Châu Diễn vẫn luôn giữ thái độ quan tâm.Thời Vũ cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, quơ quơ, cười nói: “ Ừ, tôi đi nhé.”Người đi rồi, Từ Châu Diễn hướng phía Giang Khắc nhấc cằm: “Cũng không đi tiễn người ta à?”Nói Giang Khắc là quái vật máu lạnh cũng không kém, cũng thật vô tình, con gái chính là sẽ bị tổn thương như thế.
Thiếu gia đa tình Từ Châu Diễn cũng chỉ biết than thở trong lòng.Giang Khắc ngồi ở chỗ kia, liếc Từ Châu Diễn một cái, ngữ khí nguội lạnh: “Cậu rảnh lắm à?”Điếu thuốc lá Giang Khắc hút một nửa, liền dập tắt đi, ánh mắt lãnh đạm, không biết suy nghĩ cái gì.
Khoảnh khắc đó, anh đem vụn nghiền nát, dập tắt ánh lửa đỏ còn sót lại trong tàn tro.Giang Khác đứng lên.
Với lấy chìa khóa rồi ra ngoài.
Từ Châu Diễn nhìn bóng lưng anh, thở dài, mấy cái người này- tinh thần cứ xuống xuống lên lên vậy?-Thứ hai, trời quang mây tạnh.
Thời tiết lặng yên không gợn mây, thế nhưng phía trong tập đoàn Giang thị lại nổi sóng nổi gió, lão Giang tổng lui về, để con trai cả Giang Khắc lên thay, đảm nhiệm tổng giám đốc mảng khoa học kỹ thuật tập đoàn Tấn Thăng, trước mắt mảng giải trí chưa có nhiều biến động, nên để cho chú Giang Khắc quản lý.Giang Khắc còn chưa tới, bên trong tập đoàn đã có sự xáo trộn, người mới nhậm chức này năng lực mạnh mẽ, liệu rằng ngọn lửa của thiếu niên này sẽ thiêu cháy cả bộ phận của bọn họ không, nhân viên Thượng không rõ lắm, nhưng bọn họ đã bắt đầu lập thành một đội, tìm cho mình một chỗ dựa, sợ rằng mình ở công ty này không tìm được chỗ đứng.Nhiều người hoài nghi anh còn quá trẻ, không đủ có kinh nghiệm.
Những người này lén thảo luận: “Dù sao năng lực quản lý vẫn quan trọng nhất, lỡ như cậu ta chỉ là con cừu non thì sao, vị trí này cậu ta ngồi được sao? Đừng làm cho công ty chúng ta đi xuống chứ.
Tôi thấy vẫn là đổi cho người cũ nào có kinh nghiệm, có lá gan lớn ấy.”Người tạo ra cuộc sóng lớn này là nguyên lão Vương Thần Cương, đã làm trong công ty mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, cũng nhận được nhiều sự tôn trong, dẫn dắt khá nhiều nhân viên.[nhanhsontra]Có những nhân viên trẻ tuổi khác, có nhiệt huyết, sôi nổi phản bác: “Tuổi trẻ thì có làm sao? Người cũng đã 30 tuổi rồi.
Giang Khắc tốt nghiệp ở đại học Columbia đấy, còn cầm trong tay tấm bằng kép nữa, người ta vẫn luôn tính toán về tình hình của mây trời, dưới cái tình trạng học tập nặng nề như thế, còn có cả hứng thú về chuyên ngành cao cấp khác—— thiên văn học và vật lý cao cấp.
Cậu ấy còn có hạng mục nổi tiếng……”Giang Khắc quả thực có triển vọng hơn so với những người cùng trang lứa, cũng có năng lực được xếp vào hàng đầu, hồi đại học còn bắt đầu tham gia vào hạng mục cá nhân, xây dựng hệ thống đóng mở cho Tấn Thăng, tiến hành thực thi số liệu hóa, điều này cải thiện đáng kể hoạt động của trang web chính, hạng mục này sau này còn được các giáo sư lấy làm mô hình ví dụ trong giảng dạy.Giang Khắc xuất sắc như thế, người có năng lực tự nhiên sẽ nhận được sự ủng hộ và noi theo của những người trẻ tuổi.10 giờ sáng, Tấn Thăng tổ chức cuộc họp cao cấp.
Giang Khắc mặc một thân tây trang, vai rộng chân dài, bị một đám người vây quanh nơi cửa ra vào hội nghị, khí thế mạnh mẽ trời sinh khiến cho phòng hội nghị vốn đang náo loạn trở về yên tĩnh trong chốc lát.Có người hiểu chuyện cúi đầu nhìn thoáng qua, thời gian anh xuất hiện đúng mười giờ, một phút cũng không lệch.Giang Khắc đi đến bàn chính của hội nghị, cho dù cách lớp áo sơ mi, vẫn có thể thấy được bờ vai rộng lớn, đường gân rõ phía sau bờ vai kia.
Giang Khắc ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi nút chỉ vàng ở vạt áo trước, nhìn mọi người trong hội trường, đôi mắt khiêm tốn nhưng lại vô cùng sắc bén.“Người đều đến đông đủ cả chưa?” Giang Khắc âm thanh lạnh lùng, nhìn qua phía quản lý hội nghị.Trợ lý hội nghị cầm tập tài liệu màu xanh, bởi vì khí thế của Giang Khắc, giọng nói anh ta có chút run rẩy: “Vương tổng…… Còn chưa tới, khả năng trên đường bị kẹt xe.
“Lời này nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.
Rõ ràng là bất mãn với quyết định trong nội bộ, cố ý ra oai với Giang Khắc .“Bắt đầu họp, không đợi nữa.” Giang Khắc thu hồi tầm mắt nói.Hội nghị chính thức bắt đầu, bàn hội nghị cao cấp hình chữ nhật hai bên đã ngồi kín người, phía bên phải là nhóm người ban nãy ủng hộ Vương Thần Cương, trong đó có vài nguyên lão khi thì ngồi ngáp, khi thì cúi đầu xem đồng hồ, một bộ dạng cực kì lờ đờ.Giang Khắc tất nhiên thấy cảnh này, cũng không lên tiếng, tiếp tục cuộc họp.Bên trái những người quản lý trẻ tuổi, bọn họ cẩn thận nghe những ý kiến và kế hoạch của giám đốc mới.[nhanhsontra]10 giờ 30, Vương Thần Cương mới xuất hiện ở cửa, hắn đến muộn nửa giờ.
Hắn tiến vào cũng không thèm gõ cửa, trên mặt cười lạnh, lại không có ý muốn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tiểu Khắc, ban sáng cho chim ăn nên đến muộn chút.”Những lời nói này trên mặt chỉ đơn thuần là người già muốn khoe chim, nhưng nghe kĩ hơn thì chính là ta không muốn lãng phí thời gian nghe tên nhóc như cậu bi bô.“Không sao, tôi hiểu rồi.” Giang Khắc ngồi xuống ghế chính, khép lại tập tài liệu, ngữ khí không ôn hòa cho lắm, “Trợ lý Trần.”Trợ lý Trần gật gật đầu, lấy tập tài liệu khác từ trong túi ra đưa cho Vương Thần Cương, nói: “Giám đốc Vương, đây là Hàm luật sư từ công ty Thương mại Thế kỷ Wosen gửi cho Tấn Thăng.”“Cái gì…… Hàm luật sư?” Vương Thần Cương rõ là một mặt đầy sự luống cuống.Trợ lý Trần đẩy đẩy mắt kính, làm rõ một sự thật trước mặt mọi người: ”Mùng 8 tháng 11, bộ phận Jingqu dưới sự điều khiển và kí tên của ngài, ở chương trình phát sóng trực tiếp đã tự ý bán các sản phẩm điện tử của chúng tôi, nhưng nền tảng liên kết này lại là của Miêu Gia, công ty Wosen dưới sự giúp đỡ của tập đoàn Jingqu đã phát hiện ra việc này ngay trong tối đó, cũng đã thu về số chứng cứ lớn, thấy rằng chúng ta không tuân thủ nguyên tắc phá vỡ hợp đồng, đối phương chuẩn bị kiện chúng ta, nên đã mời tới luật sư Hàm.”“Vương tổng, ngài vẫn luôn biết khách hàng hợp tác với chúng ta là Wosen, Miêu Gia và Jingqu lại luôn là đối thủ cạnh tranh, ngài lại vì lợi ích cá nhân, hàng năm lặng lẽ cùng Miêu Gia hợp tác, việc này làm trái với quy định giao dịch cùng quy tắc công ty.”Lời này vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên, nghị luận sôi nổi.
Duy chỉ có những người ủng hộ Vương Thần Cương sắc mặt khó coi, hoảng sợ nhìn đối phương.Giang Khắc cầm lấy bút máy gõ vào bàn, không khí thoáng chốc an tĩnh lại, đôi mổi thấp thoáng mở ra, khí thế dứt khoát: “Tôi tuyên bố, bộ phận Jingqu ngay lập tức giải tán.”“Có ý kiến gì cũng có thể nói ra.” Giang Khắc nhìn về phía bọn họ, trượt ghế về phía sau chút, tư thái thả lỏng.Ở đây người nào dám có ý kiến, Vương Thần Cương làm bao nhiêu năm, Giang Khắc vừa về đã lật tẩy họ, nhanh chóng trừ khử, bọn họ sợ chính mình cũng có kết cục như thế.[nhanhsontra]Những người ban nãy còn nhiệt tình ủng hộ Vương Thần Cương, giờ lại quay ra lấy lòng cười nói: “Giang tổng phán đoán sáng suốt, chúng tôi đều không ý kiến.”“ Chú Vương, Hàm luật sư và thư từ chức, chú chọn một cái đi.” Giang Khắc thong thả ung dung mà nói.Toàn hội trường đến thở dài một hơi cũng không dám, khí phách này của Giang tổng, không chỉ quét đi chướng ngại, còn dọn sạch cục diện rối rắm của Tấn Thăng, ít nhất một đoạn thời gian rất dài sau, đàn cáo già trong công ty cũng không dám làm bậy.“Tan họp", Giang Khắc đột nhiên đứng dậy trong giây tiếp theo, trong tay nắm một tập tài liệu, nhìn mọi người xung quanh: “Thay mặt người mới trong mảng Khoa học kỹ thuật công ty Tấn Thăng hoan nghênh các vị, rất vinh hạnh cùng các vị chiến đấu.
Chúc các vị ở Tấn Thăng có thể ngày ngày bước tới bậc cao hơn.”Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, toàn thể nhân viên đứng dậy, nhìn theo Giang Khắc rời đi.
Giang Khắc bước vào cửa ải đầu tiên, tiếng ‘ súng’ chưa hề vang lên nhưng lại thắng dễ như trở bàn tay.-Thời Vũ kết thúc kì nghỉ phép, chính thức bắt đầu công việc.
Cô đang ở phòng nghỉ chờ trang điểm, buổi sáng chuẩn bị chụp cho một tạp chí.
Lúc người đại diện bước vào, Thời Vũ lập tức theo bản năng mà ngồi thẳng thân thể, chuẩn bị tiếp thu trận giáo huấn.Người đại diện bị bộ dáng nghiêm chỉnh của cô làm cho tức cười, một phần tài liệu đưa tới trước mặt Thời Vũ, vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, đừng diễn nữa.”“Đây là cái gì?” Thời Vũ nhận tài liệu nhìn lướt qua.“Cũng không biết nên nói em do vận khí tốt hay do duyên phận nữa, có đạo diễn tìm tới, chính miệng điểm tên em, tuy rằng là nữ phụ, nhưng cũng tốt hơn so với những nhân vật nhỏ trước đây đấy.”Thời Vũ từ tư liệu phát hiện rằng, bộ điện ảnh này là câu chuyện tình yêu nói về nàng mĩ nhân ngư yêu chàng tư sinh qua mấy kiếp, mà vai cô đóng là mĩ nhân ngư của kiếp trước —— mười sáu tuổi bị trôi dạt bên bờ biển, được thư sinh kia cứu, đối với hắn là nhất kiến chung tình.Cô nhanh chóng xem qua kịch bản, bộ này quả thực không tồi, chỉ là …… cô không thể quay cảnh dưới nước được.
Đáy lòng có chút do dự chợt lóe qua, khi Thời Vũ đang muốn mở miệng.[nhanhsontra]Người đại diện bỗng nhiên ngắt lời cô, ngữ khí vui mừng: “May mắn sao chị vẫn không rời bỏ em.
Buổi thử vai buổi chiều ở khách sạn Bách Lệ, thử diễn cho đạo diễn cảm nhận chút.”“Được.”11 giờ sáng, Thời Vũ đúng giờ đến khách sạn Bách Lệ, vừa xuống xe, liền có người đưa Thời Vũ cùng trợ lý đến hồ nước bên trong vườn hoa.Đến gần xem, Thời Vũ phát hiện bọn họ đã dựng một cái lều ở đây, nữ chính vừa thử xong đồ diễn, khi đi lướt qua bên cạnh Thời Vũ, thân thiện mà cười một cái.Người quay phim, nhân viên công tác đều ở đây, người đại diện đoàn phim cười chào đón: “Xin chào, là Thời Vũ đúng không? Đạo diễn đi nghỉ ngơi rồi, cô thay quần áo trước đi, anh ấy sẽ qua đây nhanh thôi.”“Được.” Thời Vũ gật gật đầu.Từ lúc thay một bộ trắng đứng bên cạnh hồ bơi, Thời Vũ vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đợi đã hơn 15 phút vẫn không có ai tới, cô cảm thấy, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi.“Người đầu tư của bộ phim này là ai?” Thời Vũ nghĩ một lúc rồi hỏi.“Xin lỗi, chúng tôi cũng chưa hỏi qua.” Người đại diện đoàn phim trả lời.Thời Vũ ở bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, bởi vì đứng chân trần, từng ngón chân bị lạnh đến phát run, không khí lạnh cứ bao trùm lấy bên cạnh.
Hai mươi phút sau, cô định rời đi thì thấy đạo diễn từ xa khoan thai đi tới.“Xin lỗi nhé, mới vừa có việc nên chậm trễ rồi.” Đạo diễn từ từ chạy qua đó.Thời Vũ đem áo khoác đưa cho trợ lý, gió lạnh thổi tới, cô không tự chủ được mà rụt lại một chút, chờ đạo diễn kêu —— đều ổn cả rồi, bắt đầu diễn thử đi.Đâu ai biết rằng đạo diễn vẫn luôn điều chỉnh lại máy quay, chốc lát lại thay đổi ánh sáng, như là ở cố ý kéo dài thời gian.
Sự ôn hòa của Thời Vũ cũng sắp bị thời gian mai một đi chút rồi.[nhanhsontra]“ Ơ, đây chẳng phải là Thời tiểu thư sao, chuẩn bị xuống nước đấy à?” Phía sau truyền đến âm thanh nhàn nhã của Vương Lâm.Thời Vũ vừa thấy tên Vương Lâm ngốc nghếch này, nói chẳng buồn nói, xoay người muốn rời đi, không ngờ lại bị người ngăn cản.Cùng lúc đó, phía trong hoa viên khách sạn Bách Lệ, Giang Khắc đang cùng khách hàng trò chuyện, bỗng nhiên, Vương Thần Cương xông vào, thái độ không hề kiêu căng như thường ngày, tư thái thực sự có chút thấp kém:” Giang tổng, tôi sẽ từ chức, nhưng gia đình tôi cũng chẳng phải giàu có gì cho cam, thế đãi ngộ từ chức thì……”Con người chính là như vậy, dù cho đã lui về phía sau hậu trường, tiền hoa hồng mỗi năm dù vơ đến chết, vẫn muốn kiếm chút gì đó.Giang Khắc khoanh hai chân lại, uống một ngụm trà, thái độ không để ý: “Xem ra chú Vương xem Tấn Thăng là cái viện phúc lợi rồi.”Vương Thần Cương tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, khi hắn đang muốn chửi ầm lên, trợ lí Trần bước đén, vẻ mặt cung kính mà “Thỉnh” hắn đi ra ngoài.Hai người phục vụ đem trà bánh lên, xoay người lấy cái đĩa, nhỏ giọng thảo luận: “Này, dưới bể bơi đang có minh tinh diễn đấy, muốn xuống xem không?”“Minh tinh kia có vẻ không nổi lắm, có gì đáng xem đâu chứ, tên là cái gì Vũ đó, nhưng lúc tôi đi lên thấy cô ta cãi nhau với đạo diễn đấy.”Lông mi Giang Khắc khẽ chuyển động, hai chữ Thời Vũ, làm anh nhớ tới đôi mắt đỏ hoe ngày hôm đó của Thời Vũ, trong trẻo sâu thẳm, lại ủy khuất.
tTm anh hẫng lại một nhịp, giương mắt nhìn về phía dưới lầu, thấy Thời Vũ đang bị đám người Vương Lâm ngăn lại, ánh mắt sắc bén lên.[nhanhsontra]“Chờ một chút.” Giang Khắc lên tiếng.Trợ lí Trần dừng tay lại, Vương Thần Cương mới sửa lại những nếp uốn trên quần áo.
Giang Khắc như vô tình hỏi:" Chú Vương, chú chẳng phải bảo gia đình không có tiền sao, sao tiểu thiếu gia vẫn có thể đi đầu tư phim được vậy?”“ Ở đâu——” Vương Thần Cương khó hiểu, hắn nom theo ánh mắt của Giang Khắc, thấy được Vương Lâm, cũng nhận ra Thời Vũ, hắn biết người này là vị hôn thê của Giang Khắc, thoáng chốc giận tím mặt, “Ta nhất định sẽ quản giáo nhiều hơn.”“Chú Vương, nghe nói doanh trại huấn luyện trên hoang đảo khá tốt,” Giang Khắc thái độ hiền hoà, lại áp bức : “Ưu đãi về hưu của chú có khi tôi sẽ xem xét đấy.”“Được.” Vương Thần Cương cắn răng, cân nhắc mãi, cuối cùng đồng ý lời đề nghị của Giang Khắc.Vương Lâm đang ở dưới lầu, vẻ mặt đắc ý, lần trước Thời Vũ đem hắn nhấn vào trong nước, lần này hắn muốn cho cô ở trong nước cho đủ, đem cái khí thế của gia đình mới giàu bộc lộ ra: “Hôm nay cô mà không bơi mấy vòng cho tôi xem, tôi sẽ không cho cô đi đâu.”Còn chưa đợi Thời Vũ trả lời lại, Vương Lâm đã bị một cái đánh lên đầu, hắn đau đến nhe răng trợn mắt: “Khốn kiếp ——”“ Mày dám nói lời thô tục trước mặt ba mày cơ à, ngu xuẩn, ra cửa không mang đầu óc à? Thời tiểu thư là để cho mày tiêu khiển à? Con chó ngu ngốc này, cả nhà này đều bị mày hại thảm, lúc trước mẹ mày sinh ra mày, tao mà biết mày là cái đầu heo như thế, sẽ đem mày nhét lại vào bụng……” Vương thúc một bên nắm lỗ tai hắn, một bên hùng hùng hổ hổ nói cái mấy trăm câu chửi, còn như không cần hơi thở.[nhanhsontra]Vương Lâm bị chính ba mình nhéo lỗ tai, tức lại không dám hé răng.
Vương thúc ấn đầu Vương Lâm buộc hắn xin lỗi, Vương Lâm mở mồm nói ra ba chữ với vẻ không tình nguyện cho lắm:” Xin…… lỗi.”Vương Thần Cương cũng thuận thế đồng thời xin lỗi: “Xin lỗi nhé tiểu Vũ, lần sau ta sẽ không cho cái loại này xuất hiện trước mặt cháu nữa.
“Người đi rồi, một hồi khôi hài rốt cuộc cũng kết thúc.
Thời Vũ giơ tay xoa nhẹ cổ một chút, cũng định rời đi, chỉ là bờ qua ướt, cô không để ý, chân trượt một cái, không khống chế mà ngã xuống hồ.Khi Thời Vũ tưởng mình sắp có cảnh tiếp xúc thân mặt với sàn đất, một bàn tay to rắn chắc ôm lấy eo cô.
Thời Vũ cả người dựa vào ngực người đàn ông kia, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen láy kia.Thời Vũ hai tay chống ở trong lòng ngực anh, ngửi thấy mùi hương tuyết tùng trên người anh, bởi vì ở quá gần anh, có thể thấy rõ sự chuyển động của yết hầu nơi cổ kia.Gương mặt Thời Vũ nóng lên, tay của anh vẫn còn để trên eo co, truyền đến một cảm giác tê dại, làm cô có chút căng thẳng.[nhanhsontra]Hơi thở có chút hỗn loạn, Giang Khắc yên lặng nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng lùi về sau.
Sắc đẹp trước mặt, Thời Vũ nhân cơ hội đi lên trước một bước kéo vạt áo của anh, cô không dám làm quá, gương mặt giống như mèo cọ cọ vào vạt áo đen của anh.Cảm giác kì lạ xuất hiện, người Giang Khắc theo bản năng cứng đờ lại, không chút nhúc nhích.
Chỉ nghe âm thanh Thời Vũ có một tia ủy khuất.“Giang Khắc, em lạnh.”_____________Tác giả có lời muốn nói:Chuyện nội bộ công ty được đề cập trong truyện có trong cuộc sống thực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook