Thích Sát Lầu
31: Rời Tông Môn Tiến Tới Hoàng Đô


Dịch Tuyền nắm chặt tay lý phong, đưa ra một tờ giấy nhỏ đã gấp nhiều lần.

“Tiểu tử, cầm lấy lệnh bài này.

Thấy lệnh bài này như thấy chưởng môn, an nguy của tông môn giao lại cho ngươi,” Dịch Tuyền nói với sự nghiêm túc trong giọng điệu.

Lý Phong nhận lấy tờ giấy, cảm nhận sức nặng của trách nhiệm mà lệnh bài đó đang đặt lên vai mình.

Đây không chỉ là một trách nhiệm cá nhân, mà còn là sứ mệnh cao cả của toàn bộ tông môn.

Hắn biết rằng, từ giờ phải đối mặt với những thử thách và trách nhiệm lớn lao hơn bao giờ hết.
Quay về tông môn, cảm giác buồn bã và lo âu bao trùm trong tâm trí Lý Phong.

Anh biết rằng mọi sự kiện sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng sự quyết tâm và trách nhiệm với tông môn sẽ là nguồn động viên mạnh mẽ giúp anh vượt qua mọi khó khăn.
Lý Phong xoay người, bước ra khỏi trận chiến.

Ánh mắt anh vẫn dõi theo cuộc giao đấu giữa Nhị Trưởng Lão Dịch Tuyền và Ôn Lão Quỷ.

Dù bước chân đã rời xa nhưng tâm trí anh vẫn ở lại, đắm chìm trong hình ảnh của hai vị cao thủ đang quyết liệt đấu trí và sức mạnh.
Từ xa, anh cảm nhận được một dòng năng lượng lớn đang hội tụ, một sự va chạm giữa hai trái tim đầy bất đồng, một cuộc đối đầu giữa quyền lực và tâm hồn.

Cảm giác bất lực như một cơn gió lạnh thổi qua trái tim anh, nhưng đồng thời cũng khơi dậy trong anh một ngọn lửa mãnh liệt, khao khát chiến thắng và bảo vệ tông môn.
Bước đi của Lý Phong không chỉ là việc rời xa trận địa, mà còn là bước tiến mới trong cuộc hành trình của mình.

Anh quyết định sẽ không để cho nhị trưởng lão và tông môn phải đối diện với nguy cơ một mình.

Ôn Lão Quỷ có thể mạnh mẽ, nhưng anh tin rằng, với sự đoàn kết và quyết tâm của tất cả, họ sẽ chiến thắng.


Đây không chỉ là trận chiến của hai người, mà còn là trận chiến của cả tông môn.
Lý Phong quay đầu, đôi mắt sáng lên trong một sự quyết tâm không ngời.

Anh nghĩ về cuộc chiến giữa Nhị Trưởng Lão Dịch Tuyền và Ôn Lão Quỷ, nhưng trái tim anh yên bình hơn khi biết rằng cả hai đã chiến đấu không gì ngần ngại, với niềm tin vào sức mạnh và quyết tâm của tông môn.
Khi gặp Dạ Hành trên đường, Lý Phong nhìn vào ánh mắt của anh, vẻ lo lắng vẫn còn hiện hữu.

Anh mỉm cười nhẹ trước câu hỏi của Dạ Hành, rồi nhìn lên bầu trời xa xăm, nơi mà sự hy vọng và kiên nhẫn đang tồn tại.
“Lần này, tôi phải đi cứu Nhị Trưởng Lão” Lý Phong nói, giọng nói âm thanh mạnh mẽ và quyết định.

“Chúng ta không thể để họ chiến đấu một mình.

Tông môn đang cần chúng ta, cần sự đoàn kết và quyết tâm của mọi người.”
Dạ Hành hiểu những gì Lý Phong muốn nói.

Anh gật đầu, đôi mắt đầy quyết tâm.

“Đúng vậy, chúng ta phải cùng nhau chiến đấu, bảo vệ tông môn,” anh nói, giọng điệu kiên quyết.

“Hãy đi, huynh.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi chiến thắng.”
Lý Phong nhẹ nhàng lấy lệnh bài từ trong túi áo ra, bàn tay anh đưa cho Dạ Hành với sự quyết định rõ ràng.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Dạ Hành, biểu lộ sự tin tưởng và hy vọng.
“Dạ Hành,” Lý Phong nói, giọng điệu trầm ổn nhưng quyết định.

“Cầm lệnh bài này và ra lệnh cho tất cả đệ tử chạy trốn đến nơi an toàn.


Nếu Nhị Trưởng Lão thua cuộc trước Ôn Lão Quỷ, hãy đảm bảo rằng mọi người đều thoát ra từ sớm.”
Dạ Hành nhận lấy lệnh bài, ánh mắt anh đầy trách nhiệm.

“Dạ Hành sẽ làm được, huynh,” anh nói, giọng điệu quyết định.

“Chúng ta không để mọi người rơi vào nguy hiểm.”
Lý Phong gật đầu, biết rằng anh có thể tin tưởng vào sự quyết đoán của Dạ Hành.

Hai người đồng lòng với mục tiêu bảo vệ tông môn, họ chia tay nhau trong niềm hy vọng và quyết tâm mãnh liệt.
Dạ Hành nhấn mạnh, giọng điệu rõ ràng và quyết định.

Anh đưa ra lời khuyên chín chắn, biểu lộ sự quan tâm và tôn trọng đối với sự an toàn của mọi người.
“Lý Phong, huynh không cần đi giúp Nhị Trưởng Lão đâu,” Dạ Hành nói, tiếng lời quyết định.

“Với sức mạnh của Ôn Lão Quỷ, dù có đến giúp cũng chỉ làm vướng chân Nhị Trưởng Lão mà thôi.

Huynh nên cùng ta dẫn mọi người trốn đi thì hơn.

Anh ta có thể đối phó với tình huống này một cách tốt nhất, và chúng ta cần phải bảo vệ mọi người.”
Lý Phong lắng nghe những lời của Dạ Hành, biểu lộ sự hiểu biết và tôn trọng.

Anh nhận ra rằng sự đề xuất của Dạ Hành có lý và có lợi cho mọi người.
Lý Phong đáp, giọng điệu không phản đối, hiểu rõ và chấp nhận ý kiến của Dạ Hành.
“Được, vậy thì đi về tông môn thôi,” Lý Phong nói, bày tỏ sự đồng ý và sẵn lòng tuân theo kế hoạch của Dạ Hành để bảo vệ mọi người.
dạ hành: có lẽ nên trở về nhà rồi.
lý phong: nhà huynh hả
dạ hành: ta là hoàng tử, con trai nhân hoàng.


cha ta là tiên nhân hậu kỳ chỉ còn một chút nữa là có thể thăng lên tiên giới, tuy 30 năm chưa có tiến triển gì nhưng trong tam giới này cũng chưa có ai là đối thủ của ông ấy
Dạ Hành nhìn xa xăm, mắt rực sáng, nhưng trong đôi mắt ấy cũng chứa đựng một chút buồn phiền, như một quảng thời gian dài đã trôi qua mà không có gì đặc biệt xảy ra.

Lý Phong lắng nghe vài giây trước khi đáp lại:
“Vậy thì, hoàng tử hả? Con trai nhân hoàng,” Lý Phong lắc đầu, rồi anh nhìn Dạ Hành với ánh mắt tròn trịa của sự ngạc nhiên.

“Thật không ngờ, ta đã cùng hành trình với một hoàng tử.”
Dạ Hành gật đầu nhẹ, nụ cười khẽ nở trên môi.

“Đúng vậy, nhưng không phải vì danh vọng hay quyền lực mà ta ra đi.

Cha ta từng dạy, sức mạnh không chỉ là vũ khí, mà còn là trách nhiệm và nghĩa vụ.”
Lý Phong hiểu, cảm nhận được tinh thần cao quý trong lời nói của Dạ Hành.

“Những lời cha anh nói là rất sâu sắc và ý nghĩa,” Lý Phong nói, bày tỏ sự kính trọng.

“Đúng là, sức mạnh chỉ khi được dùng vì mục đích cao cả mới thực sự có ý nghĩa.”
Dạ Hành gật đầu đồng ý, ánh mắt sáng lên trong niềm kiêu hãnh của một người con cha nhưng cũng đầy trách nhiệm.

“Vậy nên, huynh cũng hãy cùng ta trở về, chúng ta phải bảo vệ những gì mà cha ta đã xây dựng,” Dạ Hành nói, giọng điệu quyết định.
Lý Phong gật đầu, hiểu rõ sứ mệnh mới trước mắt.

“Được, chúng ta sẽ trở về, bảo vệ tổ quốc và những người dân của chúng ta,” anh nói, cảm thấy tự hào được đồng hành bên cạnh một người có tinh thần cao quý như Dạ Hành.
Lý Phong: cha huynh đã mạnh như thế, sao không nhờ ông ấy tiêu diệt độc xà môn luôn.
Dạ Hành: độc xà môn là tay sai của quỷ tộc, bọn chúng có không ít đám quỷ có thực lực cao cường.

nếu cha ta ra tay, bọn chúng sẽ coi đó là sự uy hiếp và tấn công nhân loại.

dù cha ta có mạnh đến đâu cũng không thể bảo vệ hết con dân được.
Lý Phong nghe những lời của Dạ Hành vô cùng kinh ngạc, như một khám phá mới về thế giới mà anh chưa từng nghĩ đến trước đây.
“Vậy là độc xà môn không chỉ là một tên ác nhân thường thấy, mà còn là một phần của một âm mưu lớn hơn,” Lý Phong nói, sự ngạc nhiên cứ hiện hữu trong giọng điệu của anh.


“Chưa kể, nếu như quỷ tộc thật sự tấn công, thì nguy cơ cho nhân loại sẽ lớn hơn nhiều.”
Dạ Hành gật đầu, mặt tỏ ra trầm tư.

“Đúng vậy, huynh.

Cha ta biết rõ điều này, và chính vì vậy ông ấy đã dạy chúng ta phải sẵn sàng đối phó với mọi tình huống, bảo vệ nhân loại và giữ gìn hòa bình.”
Lý Phong cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đè lên vai của Dạ Hành, và trong lòng anh, sự kính trọng dành cho hoàng tử này càng lớn hơn.

“Thật đúng là một trách nhiệm lớn lao,” anh nói, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhìn vào tương lai không xa.
Dạ Hành nhìn về phía trước, sắc mặt không thể biết được là bi quan hay lạc quan.

“Chúng ta phải hành động, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì mọi người,” anh nói, giọng điệu quyết định.

“Hãy cùng nhau trở về, để chuẩn bị cho những thách thức phía trước.”
Lý Phong và Dạ Hành bước vào tông môn, nơi không khí trở nên trầm lắng hơn sau những biến cố gần đây.

Dạ Hành nắm chặt lệnh bài chưởng môn trong tay, đặt nó lên bàn và phát lệnh cho tất cả đệ tử.
“Dưới bóng của chưởng môn, chúng ta đã gặp nhiều gian nan,” Dạ Hành nói, giọng điệu quyết định.

“Nhưng bây giờ, là lúc chúng ta phải bảo vệ mọi người, bảo vệ hòa bình.”
Lý Phong đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự quyết đoán, đồng tình với quyết định của Dạ Hành.

“Chúng ta phải tụ tập và chuẩn bị cho thời điểm khó khăn phía trước,” anh thêm vào.

“Chỉ có khi đoàn kết và cùng nhau hành động, chúng ta mới có thể đương đầu với mọi thử thách.”
Các đệ tử lắng nghe những lời của hai người lãnh đạo, ánh mắt đầy quyết tâm.

Một bầu không khí kiên định và quyết tâm lan tỏa khắp nơi, khi họ sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước.
“Bây giờ, hãy cùng nhau ra khỏi tông môn và hướng về hoàng đô,” Dạ Hành kết thúc, giọng điệu quyết định.

“Chúng ta sẽ không còn ở đây nữa, nhưng tình thân và tinh thần của thiên long môn sẽ sống mãi trong trái tim của chúng ta.”
Mọi người đồng lòng đồng thanh phản hồi, sẵn sàng bước vào hành trình mới, với hy vọng và quyết tâm mới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương