Thích Người Đẹp
-
Chương 24
An mệt mỏi ngã người ra sau, cuộc xét lại kế hoạch này diễn ra tận 3 tiếng vì lần trước cậu nói chưa hoàn hảo, các nhân viên liền làm chi tiết hết sức có thể.
- Chủ tịch!
Cậu phó phòng hôm trước, gần đây, cậu ấy hay cung cấp thông tin của My cho An. Một phần vì An bảo, một phần cũng vì cậu thanh niên này rất tội cho hoàn cảnh của My nên muốn tác hợp cho hai người.
- Tổng giám đốc công ty lại muốn hẹn trưởng phòng kinh doanh đi ăn.
- Bảo cô ấy từ chối.
- Đã từ chối hai lần rồi, không thể từ chối nữa.
- Vậy thì cho tôi địa chỉ, bí mật.
- Dạ, đường AB, số XY.
- Cậu ra ngoài đi, tôi giải quyết chút việc.
Cậu phó phòng đó đi ra ngoài rồi, An mới lấy điện thoại ra.
- Cô Mai, tối nay con có mời khách tới nhà, cô nấu chút đồ cho tiệc khuya nha, có lẽ vị khách này sẽ tới trễ chút.
- Ừm được rồi, vậy chiều này con có về không?
- Dạ không, chiều nay con bận đi đón vị khách đó rồi.
- Ừm, sắp tới giờ trưa, coi tranh thủ ăn trưa.
- Dạ con biết rồi, bye cô.
...
Khung cảnh đầy màu vàng, đây là một nhà hàng kiểu Pháp. Bản nhạc dương cầm hoà violong đầy sự lãng mạng. Xung quanh liên tục vang lên tiếng tách tách của ly va chạm nhau.
Trương Phong, tổng giám đốc công ty X, nhẹ nhàng kéo ghế cho My. Chiếc đầm trắng ôm sát người, khoe trọn được phần xương quai xanh, còn có cả vòng 1 đầy đặn. Chỉ cần nhìn sơ qua ánh mắt của Trương Phong đã thấy được sự thèm muốn ở nơi My.
An cũng đã đến nhưng ngồi một bàn gần khuất ánh nhìn quan sát.
"Cấu giám đụng tới người của tôi, tôi cho cậu phá sản đến chết mới thôi".
Hai người vẫn nói chuyện bình thường, đôi khi My cười cho có lợi. Lúc đã nói được một quãng, My đứng dậy đi vệ sinh, còn Phong thì ánh mắt liếc qua liếc lại, móc ra một gói màu trắng, bỏ vào ly của My.
An từ xa nở một nụ cười ma mị, lúc My đi, Phong liền cố tình muốn mời rượu, nhưng chưa kịp nhấp môi, An đã xuất hiện.
- Trễ rồi về thôi em.
Phong không hiểu chuyện gì, bới vì An ít trực tiếp, tiếp các khách hàng, chỉ đi uống giao lưu với các ông lớn ở tiệc rượu. Nên với chức danh của Phong không thể nào biết được An.
- Cô là ai mà lại bắt em ấy về?
Tức giận vì công cuộc sắp thành lại bị An phá.
- Anh không cần quan tâm.
- Không là gì thì lấy quyền gì kéo em ấy đi?
- Tôi không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh.
Nắm lấy tay của My, kéo đi, nhưng chưa được ba bước lại bị làm phiền.
- Không nói thì không có khả năng ra khỏi đây đâu.
- Được! Em ấy là người của tôi.
Thế là An cứ mặc nhiên kéo My ra khỏi nhà hàng, dù Phong kêu cỡ nào, bảo vệ ở đây cũng không dám động đậy, dù đây chính là nhà hàng của cậu.
- Trương Phong sẽ huỷ hợp đồng đó.
- Chưa tới sáng mai, công ty X sẽ phá sản thôi.
- Tại sao?
- Vì có được con trai cưng quá "ngoan hiền".
An không hỏi My, chở My về thẳng nhà của mình, như lời An nói, cô Mai đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn tối cho khách. Cả nhà lại được phen bất ngờ, cô gái này không những được một lần, mà còn là hai lần chính An dắt về.
- Dạ, con chào cả nhà_My.
- Con với em ấy vừa đi tiếp khách về_An.
Kéo ghế cho My, rồi ngồi vào bên cạnh.
- An, con tháo nhẫn từ lúc nào vậy?
- Con mới tháo được vài ngày thôi.
- Không phải trước đây khăng khăng không tháo sao?
- Cái gì thuộc kỉ niệm thì nên để nó lại, cho nó giữ mãi được vẻ đẹp, chứ...cứ cố gắng níu kéo, nó lại thành dĩ vãng mất.
My ngồi cạnh chả hiểu gì, thôi cố ăn rồi về, chứ không ở bên tên háo sắc kia, bên ả sắc lang này cũng chết.
- Chủ tịch!
Cậu phó phòng hôm trước, gần đây, cậu ấy hay cung cấp thông tin của My cho An. Một phần vì An bảo, một phần cũng vì cậu thanh niên này rất tội cho hoàn cảnh của My nên muốn tác hợp cho hai người.
- Tổng giám đốc công ty lại muốn hẹn trưởng phòng kinh doanh đi ăn.
- Bảo cô ấy từ chối.
- Đã từ chối hai lần rồi, không thể từ chối nữa.
- Vậy thì cho tôi địa chỉ, bí mật.
- Dạ, đường AB, số XY.
- Cậu ra ngoài đi, tôi giải quyết chút việc.
Cậu phó phòng đó đi ra ngoài rồi, An mới lấy điện thoại ra.
- Cô Mai, tối nay con có mời khách tới nhà, cô nấu chút đồ cho tiệc khuya nha, có lẽ vị khách này sẽ tới trễ chút.
- Ừm được rồi, vậy chiều này con có về không?
- Dạ không, chiều nay con bận đi đón vị khách đó rồi.
- Ừm, sắp tới giờ trưa, coi tranh thủ ăn trưa.
- Dạ con biết rồi, bye cô.
...
Khung cảnh đầy màu vàng, đây là một nhà hàng kiểu Pháp. Bản nhạc dương cầm hoà violong đầy sự lãng mạng. Xung quanh liên tục vang lên tiếng tách tách của ly va chạm nhau.
Trương Phong, tổng giám đốc công ty X, nhẹ nhàng kéo ghế cho My. Chiếc đầm trắng ôm sát người, khoe trọn được phần xương quai xanh, còn có cả vòng 1 đầy đặn. Chỉ cần nhìn sơ qua ánh mắt của Trương Phong đã thấy được sự thèm muốn ở nơi My.
An cũng đã đến nhưng ngồi một bàn gần khuất ánh nhìn quan sát.
"Cấu giám đụng tới người của tôi, tôi cho cậu phá sản đến chết mới thôi".
Hai người vẫn nói chuyện bình thường, đôi khi My cười cho có lợi. Lúc đã nói được một quãng, My đứng dậy đi vệ sinh, còn Phong thì ánh mắt liếc qua liếc lại, móc ra một gói màu trắng, bỏ vào ly của My.
An từ xa nở một nụ cười ma mị, lúc My đi, Phong liền cố tình muốn mời rượu, nhưng chưa kịp nhấp môi, An đã xuất hiện.
- Trễ rồi về thôi em.
Phong không hiểu chuyện gì, bới vì An ít trực tiếp, tiếp các khách hàng, chỉ đi uống giao lưu với các ông lớn ở tiệc rượu. Nên với chức danh của Phong không thể nào biết được An.
- Cô là ai mà lại bắt em ấy về?
Tức giận vì công cuộc sắp thành lại bị An phá.
- Anh không cần quan tâm.
- Không là gì thì lấy quyền gì kéo em ấy đi?
- Tôi không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh.
Nắm lấy tay của My, kéo đi, nhưng chưa được ba bước lại bị làm phiền.
- Không nói thì không có khả năng ra khỏi đây đâu.
- Được! Em ấy là người của tôi.
Thế là An cứ mặc nhiên kéo My ra khỏi nhà hàng, dù Phong kêu cỡ nào, bảo vệ ở đây cũng không dám động đậy, dù đây chính là nhà hàng của cậu.
- Trương Phong sẽ huỷ hợp đồng đó.
- Chưa tới sáng mai, công ty X sẽ phá sản thôi.
- Tại sao?
- Vì có được con trai cưng quá "ngoan hiền".
An không hỏi My, chở My về thẳng nhà của mình, như lời An nói, cô Mai đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn tối cho khách. Cả nhà lại được phen bất ngờ, cô gái này không những được một lần, mà còn là hai lần chính An dắt về.
- Dạ, con chào cả nhà_My.
- Con với em ấy vừa đi tiếp khách về_An.
Kéo ghế cho My, rồi ngồi vào bên cạnh.
- An, con tháo nhẫn từ lúc nào vậy?
- Con mới tháo được vài ngày thôi.
- Không phải trước đây khăng khăng không tháo sao?
- Cái gì thuộc kỉ niệm thì nên để nó lại, cho nó giữ mãi được vẻ đẹp, chứ...cứ cố gắng níu kéo, nó lại thành dĩ vãng mất.
My ngồi cạnh chả hiểu gì, thôi cố ăn rồi về, chứ không ở bên tên háo sắc kia, bên ả sắc lang này cũng chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook