Thích Khách
Chương 73

"Đã lâu không gặp, xin hỏi ngươi là...Tiểu Lam Điểu sao?" TTV đi đến trước mặt omega kia, hỏi.

Omega áo xanh nghe thấy có người nói chuyện với mình, vừa quay đầu lại, ngẩn người khi thấy TTV, lập tức tựa hồ như vừa ý thức được hắn là ai, ánh mắt trừng lớn, "Ngươi là...ngươi là.."

Những người khác đang đứng chung với hắn, cũng ngừng trò chuyện, sôi nổi quay đầu lại xem, thấy nam nhân omega tóc đen đứng trước mặt bọn họ, tóc đen mắt đen, thần sắc lạnh lùng, trang phục toàn thân đều màu đen, bên hông mang một thanh trường kiếm, chờ tới khi bọn họ ý thức được thân phận của hắn, tất cả đều nhìn không chớp mặt, có người đang ngồi dưới đất cũng khẩn trương mà đứng lên.

"Đi phía trước nói chuyện được không?" TTV cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, chỉ hỏi omega bộ dạng xinh đẹp quyến rũ.

Tiểu Lam Điểu Tân Lai cảm thấy như mình đang nằm mơ, kỳ thật hắn liếc mắt một cái liền nhận ra TTV, hiện giờ thanh danh của TTV tại đế quốc đã đến trình độ không người không biết không người không hiểu, đã nhanh chóng trở thành thần tượng của mọi omega, ngay cả bản thân hắn cũng là một người sùng bái. Hắn vừa chạy nạn đến tinh cầu omega, vị danh nhân chỉ có thể thấy trên báo chí TV này thế mà lại biết tên của mình, còn chủ động nói chuyện với mình, chuyện này đúng là làm cho Tiểu Lam Điểu có chút hoang mang.

Những người ở đây đều là lần đầu tiên tiếp xúc với TTV ở khoảng cách gần như vậy, cũng có không ít người tôn thờ TTV như thần tượng, nhưng không cuồng nhiệt như nhìn thấy minh tinh, những người này không một ai dám tiến lên, bọn họ đều an tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ phức tạp, thậm chí còn bị khí tràng xa cách của hắn dọa sợ, không tự chủ được mà lùi ra sau một chút.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Tân Lai được TTV mang đi, hai người rời xa đám đông, TTV mới nói với Tân Lai còn đang có chút sợ hãi: "Hai năm trước ngươi giải vây cho ta trong quán bar, khi đó bản thân ta còn khó bảo toàn, không nghĩ rằng có thể báo đáp. Sau này ta có cho người đến quán bar đó tìm ngươi, nhưng ngươi đã đi rồi, không ngờ, chúng ta còn có thể gặp lại ở đây, cũng xem như là có duyên."

"Quán bar? Chúng ta....chúng ta từng gặp nhau sao?" Tân Lai nghe xong mấy lời này của TTV lại chỉ cảm thấy mơ hồ, cẩn thận ngẫm lại, chắc chắn trước giờ đều chưa có tiếp xúc với đại nhân vật này, nhưngTTV lại khẳng định như vậy, cũng không có vẻ gì là đùa giỡn.

"Lúc đó ta dịch dung, không phải lấy diện mạo thật." TTV giải thích, sau đó chỉ vào quần áo của mình, "Lúc đó ta mặc cách ly trang, bị vài binh lính bao vây, là ngươi đem ta về phòng của ngươi, cho nên ta mới tránh thoát bọn họ."

Tân Lai hơi nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ lại, chân mày giãn ra, chợt nói: "A! Thì ra là ngươi sao...ngươi chính là omega kia."

TTV gật đầu cười.

Nụ cười nhẹ nhàng này xém chút làm mờ mắt Tân Lai, mặc dù lăn lộn giữa chốn phong nguyệt nhiều năm, hắn cũng có chút xấu hổ.

"Thì ra, thì ra ngươi chính là người kia, ta thật đúng là xen vào việc của người khác, phỏng chừng không phải vì ta, ngươi cũng có thể thuận lợi thoát đi."

"Không, lần đó phải cảm ơn ngươi, đã giúp ta tránh đi rất nhiều phiền toái." TTV nghiêm túc nói, sau đó nhìn nhóm người phía sau lưng Tân Lai, lại hỏi: "Ngươi từ tinh cầu Lama tới?"

"Ân, đúng vậy, bên kia đã không ở được nữa, nhất là omega." Nhắc tới chuyện này, thần sắc Tân Lai cũng có chút ngưng trọng, "Hơn nữa, ngươi cũng biết nghề nghiệp của ta là gì đi? Bởi vì chuyến đi này, tiếp xúc với nhiều người, cho nên ta cũng nghe nói rất nhiều chuyện kỳ quái."

TTV nói: "Nếu như vậy, ngươi theo ta vào trước, nói với ta một chút chuyện tình huống bên tinh cầu Lama."

Tân Lai quay đầu lại nhìn một đám người còn đang xếp thành một hàng dài, "Không cần phải đăng ký kiểm tra sao?"

"Nếu chúng ta đã là bằng hữu, thì không tất yếu phải phiền phức như vậy, ta tin ngươi."

Bằng hữu?

Tân Lai sửng sốt, đột nhiên trái tim cũng đập nhanh hai nhịp, hình như tốc độ máu lưu thông trong cớ thể cũng nhanh hơn. Độ thuần huyết của hắn không cao, ngoại trừ một gương mặt không đến nỗi tệ này, cũng không có bản lãnh gì, bình thường ngoại trừ kết giao với những khách nhân alpha kia thì cũng là omega cũng lưu lạc phong trần như chính mình. Hiện giờ một người lợi hại như vậy lại nói mình là bằng hữu của hắn, chuyện này khiến cho Tân Lai cảm thấy vô cùng không chân thật, cũng có chút tự xấu hổ.

TTV đi đến cửa khẩu đăng ký kiểm tra an toàn, khẽ phân phó với nhân viên vài câu, sau đó trực tiếp mang Tân Lai tiến vào nội thành.

Hai người lên phi hành khí đi vào trung tâm nội thành, lúc đi qua bãi đỗ phi thuyền, vừa khéo gặp phi thuyền chở hàng của nhà xưởng đang cất cánh. Phi thuyền chở hàng to lớn chầm chậm bay lên không, ánh sáng xanh lam lóe lên, phi thuyền nháy mắt bay về phía chân trời, tiến vào vũ trụ.

Từ sau khi nhà xưởng omega được xây dựng xong, trên danh nghĩa vẫn luôn là kinh doanh dược phẩm bảo vệ sức khỏe, những phi thuyền chở hàng về các tinh cầu lớn trong đế quốc như thế này cũng chứa đầy các sản phẩm bảo vệ sức khỏe để ngụy trang. Thực tế, trong một khoang thuyền bí mật, lại chất đầy cách ly trang đã được cải tạo, ban đầu chỉ có thể bắt chước tin tức tố alpha, sau này đã có thể bắt chước cả tin tức tố của beta và omega, những hàng hóa lậu này chảy vào thị trường ngay dưới mí mắt chính phủ đế quốc và viện khoa học, chỉ có thể thấy được hàng hóa, không tra được xuất xứ. Bất quá TTV và Joshua bọn họ đều biết, loại bí mật này cũng chỉ có thể là tạm thời, dưới món lãi kếch sù, nhất định sẽ có người điều tra ra bọn họ, đặc biệt là dạo gần đây, đã bắt đầu có người chú ý tới nhà xưởng của bọn họ, mà chuyện bọn họ phải làm, chỉ có thể là chuẩn bị giải quyết phiền toái khi rắc tối lớn kéo tới.

Cái gọi là tự làm bậy không thể sống, chính là bởi vì hiện nay số lượng cách ly trang trong dân chúng tăng mạnh, bởi vậy cũng không có khả năng giống như trước kia, chỉ dựa vào tin tức tố là có thể phán đoán thân phận của một người. Việc này cũng gây thêm khó khăn cho việc kiểm tra bảo an ngay trên tinh cầu Omega, phàm là thành viên mới, đều phải đặc biệt làm kiểm tra đối chiếu gen và xét nghiệm máu.

Vào lúc TTV mang theo Tân Lai vào trung tâm chủ thành, một cửa khẩu khác ở ngoại thành lại vô cùng náo nhiệt, nhân viên công tác đang chiêu mộ cơ giáp sư từ những người mới đến tị nạn.

"Vị kế tiếp."

Quan khảo hạch ngồi bên bàn viết ký lục, vừa hướng về những người được mời đến báo danh, gọi lên.

Một nam nhân cao gầy vô cùng anh tuấn tiến lên.

"Tên"

"Lance"

Quan khảo hạch nâng mắt lên liếc nhìn, đối phương chớp mắt vô tội nhìn hắn.

"Tên đầy đủ" quan khảo hạch tức giận nói.

"À. Lance a a..Carter."

"Carter? Sao chưa bao giờ nghe đến họ này? Kì lạ."

"Đúng đó đúng đó, rất kỳ nha." Người tên Lance vui vẻ gật đầu cười nói phụ họa, tỏ vẻ mười phần đồng quan điểm với quan khảo hạch.

"Giới tính"

"Nam, ta là beta."

"Có kinh nghiệm trong việc chế tạo cơ giáp không?"

"Ân ân. Ta rất lợi hại!" Lance Carter nghiêm túc một cách hiếm có mà gật đầu

"Bên kia có một ít linh kiện cơ giáp bị trục trặc, ngươi chọn một cái, tìm ra chỗ có vấn đề."quan khảo hạch không hề có chút ấn tượng đối với cái kẻ quá mức tự tin này, cũng mặc kệ hắn, trực tiếp chỉ vào một đống lớn linh kiện cơ giáp phía sau, nói.

Lance đi ra sân sau, nhìn những linh kiện bị ném tùy tiện bừa bãi trên mặt đất như những thứ rách nát, trên nét mặt lộ ra vẻ thương tiếc. Liền chui vào giữa biển linh kiện kia, đông nhặt một cái tây nhặt một cái, kiểm tra cái này, xem xét cái khác, nhặt lên cái nào ôm vào ngực cái đó, miệng vừa thì thầm, nếu ai không biết, sẽ nghĩ là trong ngực hắn không phải đang ôm mớ linh kiện mà chính là ôm hài tử của hắn.

Còn có bốn năm người khác cũng đồng thời được mời tới khảo hạch với hắn, người khác sau khi chọn được linh kiện, đều sẽ dùng những dụng cụ có trong tay bắt đầu tiến hành đo lường kiểm tra, xem xét xem vấn đề nằm ở đâu, còn người tên Lance này, một lúc đặt đến tám chín linh kiện bên chân, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất, một lát thì cầm lên linh kiện này xem xét, một chốc thì cầm một linh kiện khác giơ lên ánh sáng soi soi, thần tình say mê, quả thực như những quý phụ nhà cao cửa rộng nhìn bảo thạch, có chỗ nào giống cơ giáp sư.

"Chú ý, thời gian khảo hạch đã bắt đầu tính, càng tiêu phí thời gian, điểm càng thấp, sẽ bất lợi." Quan khảo hạch quay đầu lại nói với tên điên Lance kia, có ý nhắc nhở.

Mà Lance giống như không hề nghe thấy, tiếp tục không nhanh không chậm tỉ mỉ mày mò đống linh kiện.

Quan khảo hạch không thèm để ý đến hắn thêm nữa, tiếp tục mời người khác tiến lên đăng ký.

Chờ thêm khoảng nửa giờ sau, ngay cả những người đến sau Lance cũng đã thuận lợi tìm ra được điểm trục trặc, hoàn thành nhiệm vụ, mà Lance vẫn đang còn loay hoay tại chỗ.

Quan khảo hạch thật sự nhìn không nổi nữa, đi đến nói với hắn: "Vị thí sinh này, rất tiếc phải thông báo với ngài, thời gian khảo hạch của ngài đã hết, xin mời ngài về..."

"Xuỵt!" mà Lance lại đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ lên môi, phi thường khoa trương mà làm một tư thế chớ-có-lên-tiếng với quan khảo hạch, sau đó thì thầm, "Đừng ồn đừng ồ, một cánh tay sắp xong rồi."

Quan khảo hạch căn bản nghe không hiểu kẻ này đang cằn nhằn cằn nhằn cái gì, đang muốn mở miệng đuổi người thêm lần nữa, ánh mắt vô tình đảo qua những linh kiện dưới chân hắn, lại trở nên ngơ ngẩn, hắn khom lưng xuống, muốn cầm lên một linh kiện trong số đó xem xét, lại bị một bàn tay của Lance đánh trở về.

"Đừng động!"

Đầu quan khảo hạch xuất hiện hắc tuyến, hiện giờ có thể tới được tinh cầu omega, đều là người không sống nổi ở ngoài, cho nên nếu có thể tìm được một công việc ở đây, đối với bọn họ mà nói là rất khó. Hắn làm quan khảo hạch lâu như vậy, những người được mời tới khảo hạch có ai là không khách khí với hắn, nào ai dám đánh hắn, làm hắn đem mặt?

Bất quá cũng mệt cho vị quan khảo hạch lòng dạ rộng lớn này, không cần chấp nhặt với kẻ điên, ngược lại kiên nhẫn đứng chờ, muốn biết người này rốt cuộc đang làm gì. Kết quả, không ngờ càng xem càng kinh hãi.

Người này không giống đang kiểm tra đo lường trục trặc mà là đang...sửa chữa! Nhưng mà chuyện này sao có thể? Những linh kiện này đều được tháo xuống từ cả ba cấp cơ giáp, hiện giờ bọn họ đang tuyển rất nhiều cơ giáp sư, cũng có nhiều người trình độ cao, nhưng cho dù là bọn họ làm việc với nhau, muốn sửa chữa một bộ phận cũng cần phải mất hai giờ, mà lại còn cần đến dụng cụ tinh vi. Trong tay người này chỉ có mấy cái búa với khoan điện, mà còn muốn tu sửa cơ giáp sao?

Nhưng Lance lại hoàn toàn không nhìn đến cơ giáp sư đứng bên cạnh, hắn lấy từ trong hộp công cụ mini của mình ra đủ loại dụng cụ, hết sức chuyên chú bắt đầu đùa nghịch đống linh kiện, tốc độ thao tác nhanh đến cơ hồ làm người hoa mắt, căn bản không thấy rõ đến tột cùng là hắn vừa mới tác động vào chỗ nào, chỉ cảm thấy công cụ nho nhỏ kia của hắn không ngừng điểm nhẹ lên các nơi trên linh kiện, sau đó mắt mở trừng trừng mà nhìn những linh kiện rách nát kia từ từ khôi phục sinh mệnh.

Đúng vậy, chính là sinh mệnh, cho dù quan khảo hạch biết dùng lời như vậy để nói về một linh kiện thì không phù hợp, nhưng mà hắn lại có một cảm giác vi diệu như thế.

Rất nhanh, tất cả mỗi một linh kiện bên cạnh Lance đều bị hắn đùa nghịch một lần, sau đó đem tất cả kết hợp vào một, sau mười mấy phút đồng hồ, một cánh tay cơ giáp đầy đủ đã xuất hiện trước mặt!

Lance huýt sáo một tiếng, quệt mồ hôi trên trán, đứng lên, nhìn cánh tay mới lắp ráp nằm trên mặt đất, có vẻ hài lòng.

Mà suốt thời gian này, quan khảo hạch đã trợn mắt há mồm, không khỏi có chút trì độn mà nhìn đám linh kiện chất đống như một ngọn núi nhỏ sau lưng Lance. Có thể tìm ra linh kiện cùng loại để làm nên một cánh tay cơ giáp giữa một đống linh kiện như thế này, chuyện này không phải có chút...nghịch thiên?

"Ngươi, ngươi đi theo ta, ngươi được nhận."

"Thật sao? Thật tốt quá!" thanh niên anh tuấn hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên, cười đặc biệt sáng lạn, "Khi nào ta có thể đi làm?"

Quan khảo hạch nói: "Trước tiên ngươi đi làm xét nghiệm máu, chúng ta phải xác nhận thân phận beta của ngươi."

"Hả?" Lance há miệng trừng mắt, hệt như một đứa trẻ bất lực, "còn phải rút máu sao?"

"Đương nhiên, đừng lo, chỉ là một xét nghiệm đơn giản thôi, cũng không có cách nào, đây là chỉ thị của cấp trên." Lúc này quan khảo hạch đã vui vẻ với Lance rất nhiều, thậm chí có thể gọi là thân thiết, "Dù sao ngươi cũng không nói dối che dấu thân phận, sợ cái gì?"

"Có phải rất đau hay không a.." Lance cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, "Phải chích lên ngón tay sao? Đôi tay thiên tài duyên dáng như vậy, sao lại tàn nhẫn bắt chúng phải đổ máu chứ?"

Quan khảo hạch xém té ngã, thật sự chịu hổng nổi có đứa lại tự kỷ khen chính mình như vậy.

"Nhanh theo ta đi, đây là quy định của tinh cầu omega, mọi người đều phải tuân thủ."

"A, vậy được." Lance ủ rũ lên tiếng, như là phải chịu một ủy khuất lớn, cúi thấp đầu đi theo quan khảo hạch, nhưng đôi mắt to trong suốt sau khi cúi mặt cứ liên tục đảo tới đảo lui, không biết đang suy tính chuyện gì.

Sắc trời về chiều, TTV và Tiểu Lam Điểu hàn huyên thật lâu, biết được rất nhiều việc liên quan đến tinh cầu Lama, kỳ thật cũng không phải chỉ có mình tinh cầu Lama, cơ hồ mọi tinh cầu lớn đều xảy ra việc alpha trở nên trầm mặc ít nói hoặc là "hành vi đột nhiên trở nên kỳ lạ", nhưng tinh cầu Lama là nghiêm trọng nhất.

Nghe Tiểu Lam Điểu nói xong, bất an trong lòng TTV càng trở nên mãnh liệt, cảm thấy có rất nhiều chuyện từ từ rõ ràng, nhưng vẫn không nhìn thấy mối liên hệ giữa thiên ti vạn lũ, điều này làm cho hắn thập phần phiền não.

"Ân, hôm nay cũng không còn sớm, ta tìm người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ngươi muốn làm công việc gì?"

"Công việc?" Tân Lai xuất thần, có chút ngại ngùng mà cười cười, rũ mắt buồn bã nói, "Ta, ta hình như cái gì cũng không biết, haiz." Tuy rằng nét cười vẫn treo bên khóe môi, nhưng đôi mắt đã từng rất có phong thái, lúc này cô đơn ảm đạm.

TTV phát hiện, từ khi Tiểu Lam Điểu gặp lại mình, vẫn luôn rất dè dặt, hoàn toàn không giống bộ dáng hào phóng tiêu sái thành thạo lúc trước trong quán bar.

"Không sao, ngươi cứ từ từ sắp xếp, chờ tới khi thích ứng với cuộc sống ở đây, hãy nghĩ tới công việc mà mình thích." TTV hiếm khi dùng dọng điệu nhẹ nhàng trấn an như thế, "Cho dù ngươi muốn làm công việc gì, ta cũng sẽ sắp xếp giúp ngươi."

Tân Lai lại gật đầu, cảm kích nhìn TTV, hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với TTV: "Chuyện này, có thể nhờ ngươi một chuyện nhỏ không?"

"Chuyện gì?"

"Có thể, ở đây có thể không gọi ta là Tiểu Lam Điểu không? Ta..kỳ thật tên của ta là Tân Lai." Lúc Tân Lai nói những lời này, lông mi khẽ run, cũng không dám ngẩng đầu nhìn TTV, "Đã ra khỏi mấy chỗ kia, lại gọi tên này, ta cảm thấy kỳ kỳ."

TTV chăm chú nhìn Tân Lai một khắc, mới nói: "Được, Tân Lai, rất hân hạnh được biết ngươi."

"Vậy rất cảm ơn, nói thật, ta cũng không muốn để những người ở đây biết nghề nghiệp trước kia của ta. Dù sao, hãy bắt đầu cuộc sống mới thôi!" Tân Lai làm mặt quỷ, ra vẻ thoái mái cười nói.

"Rất mong nhìn thấy cuộc sống mới của ngươi." TTV nói, "bất quá, cho dù như thế nào, cái tên Tiểu Lam Điểu này, trong lòng ta vĩnh viễn đáng giá tôn kính."

Trong lòng Tân Lai khẽ run lên, ngẩng đầu, nhìn omega đã từng tạo ra vô số truyền kỳ đang mỉm cười với mình, tuy rằng môi dưới chỉ hơi cong lên, nhưng trong ánh mắt không có bất kỳ một ý tứ khinh thường châm chọc nào, đối với Tân Lai mà nói, đây chính là một sự cổ vũ lớn lao, cũng làm cho hắn vô cùng cảm động. Dù sao, trước kia hắn từng bị rất nhiều người khinh thường, không ai xem hắn như một người chân chính, bất quá chỉ là món đồ chơi tìm vui mà thôi.

"Ân, đa tạ." Tân Lai nhẹ giọng nói.

Sau khi dàn xếp cho Tân Lai, TTV đến phòng thí nghiệm bí mật dưới tầng hầm tìm Baccho, nhưng lại bị trợ thủ của hắn báo, hiện giờ hắn không gặp ai, cũng không cho phép ai tới quấy rầy, trợ thủ đành phải không đón khách.

Joshua và Evan cũng đều đi thám thính tin tức, sau khi trở về, ba người bọn họ mở một hội nghị lâm thời, tổng kết một chút, tin tức thu được đại khái đều như nhau, giống như thư tín mà Miffy gởi. Sau khi thảo luận, cả ba đều không hẹn mà lại nghĩ tới khả năng mà bọn họ đã cân nhắc - -tình huống như hiện giờ, có thể nào có quan hệ với trùng tộc năm đó hay không? Dù sao lúc đó tại tinh cầu Solomon, bọn họ đã từng chính mắt nhìn thấy hắc trùng trôi nổi giữa bầu trời, cảnh tượng rất giống với chiến tranh người và trùng xưa kia. Joshua thậm chí còn lớn mật mà đề xuất một giả thiết, hoài vi những người có hành vi không bình thường kia có thể là bị khống chế hay không.. linh tinh các kiểu tỷ như bị trùng tộc ăn mòn thân thể, khống chế ý thức bla bla.

Lúc ấy khi Joshua đề xuất quan điểm này, đã bị Baccho nói là do hắn xem phim viễn tưởng quá nhiều. Bởi vì dựa theo phim tư liệu về cuộc chiến người và trùng hai trăm năm trước, trùng tộc căn bản không có năng lực xâm nhập thân thể khống chế ý thức nhân loại, loại giả thiết này quả thực rất ảo tưởng.

Lúc này cũng không còn gì tiến triển, huống chi, về phương diện này, người hiểu biết nhất là Baccho không có mặt, ba người liền giải tán hội nghị, từng người quay về làm việc của mình.

Từ khi bắt đầu quản lý tinh cầu Omega, mỗi ngày TTV đều có rất nhiều công vụ phải xử lý, thường làm đến khuya. Hắn đã từng là một thích khách, khi đó rất tự do tự tại, trong tay không quyền, trên vai không gánh, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Nhưng mà hiện giờ, hắn phải mệt mỏi vì rất nhiều việc, người đến tìm nơi nương tựa càng lúc càng nhiều, mỗi một bước tiến, đều cần phải cẩn thận thêm, những chuyện thân bất do kỷ càng ngày cũng càng nhiều.

TTV vẫn còn nhớ rõ, vào lúc mình cầm kiếm chém lão hoàng đế trong kiếp trước, đã từng hỏi y: "Vị trí này, có lạnh không?"

Hiện giờ nghĩ lại, chính mình lúc trước thật sự là buồn cười, bởi vì nay bản thân tự trải qua mới hiểu được, quyền lợi càng nhiều vị trí càng cao, lúc này sẽ thường không còn cảm thấy ấm lạnh, bởi vì đơn giản không còn thời gian để ý nhiều chuyện như vậy. Giữ mạng, giữ mạng chính mình, giữ mạng cho những người đi theo mình, bày bố, mưu đồ, đi một bước tính trước ba bước, thủ thuật giữ cân bằng đã từng tuyệt kỹ của hắn, giờ đây trở thành thủ đoạn để giữ mạng.

Hiện giờ hắn đã hiểu được rất nhiều vấn đề, không phải chỉ cần chém xuống một đao là có thể giải quyết.

Lại bận rộn đến nửa đêm, TTV tha thân thể mệt mỏi ngã lên giường, không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên không trung nổ vang một tiếng sấm, hắn từ từ mở mắt, trái tim đột nhiên hốt hoảng một cách khó hiểu.

Có một cảm giác kỳ lạ, lôi kéo hắn đứng lên, đi ra ban công, nhìn về một nơi xa vô tận trong bón đêm.

Lại thêm một tiếng sấm nổ vang, bóng đêm cũng nháy mắt sáng rõ dưới tia chớp, mưa to giàn dụa rơi xuống.

Tinh cầu Omega rất ít khi đổ mưa, nhưng mỗi lần mưa xuống, sẽ thành bão táp kéo dài.

TTV mở cửa sổ, hạt mưa lạnh lẽo nháy mắt bị cuồng phong thổi vào, hắn không khỏi nheo lại mắt, lại một tia chớp nữa chói lóa, hắn nhìn thấy một bóng người đứng trong khoảng sân phía dưới.

Trong lòng TTV thất kinh, trong nháy mắt đó, hắn như bị tia sét đánh trúng, một dòng điện chạy qua toàn thân, hắn vội khoác thêm áo, cầm súng cầm kiếm, lao nhanh xuống lầu, đá văng cửa, chạy vào màn mưa.

Tim đập càng lúc càng nhanh, giống như chấn động theo cùng tiếng sấm, mưa là ướt tóc hắn, nhanh chóng xối ướt cả người, hắn chạy như điên, tay nắm kiếm thắt chặt, hướng về nơi thấy bóng người kia.

Hắn không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, chỉ là một dự cảm, nếu chậm một chút nữa, hắn sẽ vụt mất thứ gì!

Mưa to sấm sét, mưa chảy vào trong mắt, làm con ngươi đau xót, nhưng hắn vẫn không ngừng bước chạy về phía trước, cho đến chỗ vừa rồi nhìn thấy bóng người, lại phát hiện, nơi đó chỉ còn lại một mảnh trống không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương