Thích Khách
Chương 62

TTV ngồi trong nhà hàng chờ giây lát, Joshua đúng hẹn tới.

Sau khi Beta nhã nhặn tuấn tú ngồi đối diện TTV, chuyện gì cũng không nói, chỉ mỉm cười lấy một tờ tinh tạp đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt TTV.

TTV tiếp nhận, cầm lên xem, không biết phải làm gì.

"Ân? Không xem một chút sao?" Joshua nói.

Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giòa của đế quốc, điện thoại không chỉ là công cụ liên lạc, còn là một loại mini netword thông minh, chỉ cần cắm tinh tạp vào khe bên hông điện thoại là có thể đọc ra con số trong tài khoản ngân hàng.

"Lúc trước chúng ta ước định thế nào?" TTV không trả lời mà hỏi lại Joshua.

"Làm ra gấp năm lần số tiền ban đầu." Joshua nói.

"Đã làm được rồi sao?" TTV hỏi.

"Gấp sáu lần." Joshua trả lời, cặp mắt hẹp dài meo meo cong lên, nhưng không có vênh váo đắc ý, từ đầu đến cuối đều một vẻ không kiêu ngạo không xiểm nịnh, "Đương nhiên, ta không dám cam đoan toàn bộ số tiền đều hợp pháp, nhưng ta có thể cam đoan không chút nào không hợp đạo đức."

TTV nhìn beta khôn khéo đang mỉm cười nhìn mình, hơi có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhướn mày.

Joshua hơi nghiêng người tới trước, thấp giọng nói: "Hiện tại khắp mọi ngõ ngách toàn đế quốc đều đang bàn tán về ngài, trong một đêm từ tên côn đồ thành anh hùng, thật sự là đủ phấn khích."

TTV hiểu, trong mắt Joshua, chính là tự mình an bài hết thảy. Trước điều tra rõ ràng kẻ đứng sau vụ án mua bán omega, sau đó ám sát những người này, chờ tích lũy đủ ảnh hưởng của dư luận, lại tung ra chân tướng, xoay chuyển càn khôn, thanh danh lan truyền lớn. Có lẽ không riêng gì Joshua, mà ngay cả Baccho và Brandy cũng cho là như vậy, cho nên gần đây ánh mắt của họ nhìn hắn càng thêm kính sợ sùng bái. Nhưng sự thật là, với bản lĩnh hiện giờ của hắn, cho dù muốn, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt thành hiệu quả như vậy.

Từ khi thất hoàng tử nói với hắn lời nói về người nào nên giết người nào không trong bữa tiệc mừng thọ hoàng đế kia, TTV đã biết y chính là người ở kiếp trước. Cho nên hắn hiểu rõ người này, thái độ làm người của y, phương thức xử sự của y, thậm chí còn hiểu hơn chính bản thân mình.

Bởi vậy, khi Brandy điều tra lại rõ ràng tư liệu về năm người bị ám sát này đều có mối liên hệ với giáo sư Figg kia, TTV cũng đã dự đoán được ngày hôm nay. Hắn hiểu, hết thảy đều là do người kia ở sau lưng bày bố. Nếu không có gì thay đổi, thì tất cả chỉ là mới bắt đầu. Hiện giờ đã kéo xuống một Carsen, như vậy mục tiêu tiếp theo là ai, có thể đoán. Ai ngăn cản con đường của y, tự nhiên sẽ giống như cỏ dại vậy, bị y nhổ sạch gốc. TTV hắn cũng chỉ là lợi khí trên tay người nọ mà thôi. Hệt như kiếp trước.

Cho dù là kiếp trước hay là đời này, ánh mắt người này nhìn hắn vẫn khiến người cảm thấy ghê tởm như vậy, ánh nhìn như nhìn vật trong bàn tay, chịu khống chế, làm hắn cảm thấy ghê tởm, phẫn nộ, thống hận. Không có lúc nào hắn không nghĩ đến việc chọc mù đôi mắt kia, để hắn không nhìn thấy thân ảnh mình in trong đôi mắt kia nữa. Nhưng, hắn biết, hiện giờ thời cơ chưa tới, hắn còn phải nhẫn.

Nhìn thanh niên beta đối diện hai mắt sáng rỡ nhìn mình, TTV cũng không giải thích, chỉ im lặng cười cười, lấy chiếc vali mang bên người đưa cho Joshua.

Joshua khó hiểu: "Ngài đây là..."

"Không phải muốn ta cho ngươi một công việc sao?"

"Cho nên...vậy là ta đủ tư cách?" cho dù Joshua biểu hiện ra ngoài thanh lãnh lý tính, nhưng ngữ điệu vẫn để lộ kích động trong lòng hắn.

TTV gật đầu nói: "Ngươi đã có năng lực như vậy, đương nhiên phải cùng làm việc với người tài hoa, nếu không không phải lãng phí?"

Cho dù chưa từng hoài nghi thiên phú của mình trong thương nghiệp, nhưng đối với sự khẳng định và khen ngợi hào phóng như thế, tự tin như Joshua, cũng không khỏi có chút thẹn thùng. Cúi đầu, mở vali liếc nhìn, bên trong chỉ có một chiếc áo choàng cách ly thật bình thường.

"Ngài đưa ta cái này để làm gì?" Joshua mờ mịt.

TTV nói ngắn gọn: "Đây là áo choàng cách ly có thể bắt chước tin tức tố alpha."

Joshua: "..."

"Ngài...ngài không phải nói đùa chứ!" Joshua cơ hồ cho rằng mình đang nghe chuyện cổ tích, cho dù biết rõ TTV không phải loại người hài hước đến nỗi có thể chọc cười người khác, hắn vẫn nhịn không được hỏi.

TTV liếc Joshua, thản nhiên nói: "Ngươi trở về thử xem, chẳng phải sẽ biết."

Ước chừng hơn mười phút, Joshua mới miễn cưỡng tiêu hóa thông tin dung lượng lớn này, thậm chí nhịn không được lại mở vali vươn tay vào sờ sờ, cũng không cảm thấy khác biệt chỗ nào so với cách ly trang thông thường.

"Ta giao nó cho ngươi, ngươi có thể bán được bao nhiêu tiền?"

Joshua giật mình, chiếc áo choàng như vậy, ngoài chuyện vô giá, ý nghĩa chiến lược và khoa học sau lưng nó cũng không tầm thường. Người này có thể mang bảo vật như vậy giao cho hắn, trong đó hàm ý bao nhiêu tín nhiệm? Là một beta bình dân, cho dù tự phụ mình có tài, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được người khác tán thành coi trọng. Thân là beta, tựa hồ trời sinh chỉ là để làm nền cho alpha mang gen ưu tú, vĩnh viễn cũng không thể trở thành nhân vật chính.

Thế gian này có một loại tình cảm kỳ lạ, không liên quan đến tình yêu, tình bạn, tình thân, nó gọi kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Lần đầu tiên Joshua nhìn thấy TTV, chỉ dựa vào một loại trực giác, cảm thấy về sau người này sẽ không giống người thường, xuất phát từ bản tính thương nhân, hắn sẽ có mong muốn đầu tư vào thứ có tiềm năng. Khi đó, mọi chuyện hãy còn sớm, Joshua không ngừng theo dõi omega này, yên lặng chú ý hắn, cho đến thời cơ tốt nhất, mới quyết định ra tay, cầm tấm mộc bài đại diện cho món nợ nhân tình đến tìm TTV. Vốn dĩ tưởng rằng, cho dù là vì tiền đồ của đệ đệ và sinh hoạt của gia đình, một mình vượt hiểm, giữa bọn họ cũng sẽ chỉ là hợp tác, một loại quan hệ giữa người thuê và người làm thuê, thành bại gì cũng không liên quan đến ánh mắt hắn nhìn mình. Nhưng mà, lúc này, Joshua lại bỗng nhiên cảm thấy, có thứ gì đó kéo bọn họ lại với nhau, tựa như chỉ cần đi theo người này, cho dù là như thế nào, cho dù có được hồi báo hay không, cho dù là kết cục nào đang chờ hắn, chỉ cần có thể điên cuồng bắt đầu một sự nghiệp, mọi thứ đều đáng giá!

Ánh mắt Joshua trầm xuống, thu liễm nét cười khéo léo đặc biệt của thương nhân, đóng vali, cất cẩn thận, thấp giọng hỏi TTV: "Là chỉ có một chiếc này, hay là sau này sẽ có thêm?"

Nếu chỉ có một chiếc thì bán như hàng độc, nếu sau này có thể có thêm thì sẽ dùng phương thức tiêu thụ theo sản lượng, đây chính là điều quan trọng, cho nên Joshua muốn hỏi rõ ràng.

Đối với phản ứng nghiêm túc của Joshua, TTV hết sức hài lòng, nói: "Có rất nhiều, chỉ cần tài chính đầu đủ, thì là cuồn cuộn không dứt."

Ánh mắt Joshua sáng rỡ rõ ràng, như đá quý phát sáng lấp lánh, "Vậy ta hiểu rồi." Joshua nuốt một ngụm nước bọt, đối với câu hỏi của TTV có thể kiếm được bao nhiêu tiền kia, Joshua vẫn chưa trả lời con số chính xác, chỉ hỏi: "Ngươi cần bao nhiêu tiền? Không, ta là nói, chúng ta, cần bao nhiêu tiền?"

"Một bộ cơ giáp cần bao nhiêu tiền?" TTV hỏi.

Đồng tử Joshua co rụt lại, định thần, mới nói: "Bình thường nhất, khoảng mười vạn đế quốc tệ."

"Vậy ngươi cảm thấy chúng ta cần bao nhiêu bộ?" TTV lại hỏi.

Lúc này Joshua triệt để lâm vào trầm mặc, dưới ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, thân thể hắn thế nhưng nhịn không được bắt đầu phát run, cũng không rõ là vì sợ hay vì phấn khích. Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng biết được omega trước mặt này có bao nhiêu hùng tâm, chuyện bọn họ sắp làm là cỡ nào điên cuồng!

Rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, lần nữa nhìn lên, trong ánh mắt Joshua đã là bình tĩnh vô ba: "Ta nghĩ, ta hiểu được ý của ngươi. Yên tâm đi, làm chủ quản tài vụ cho ngươi, mọi vấn đề tài chính ta sẽ giải quyết hết."

Khóe miệng TTV cong lên thành một nụ cười, đẩy tinh tạp trên bàn lại cho Joshua, nói: "Số tiền này, ngươi có thể tùy ý sử dụng, ta sẽ không hỏi đến."

Joshua nhận lại tinh tạp, cảm thấy món đồ này, quý giá trân trọng trước nay chưa từng có.

TTV rời đi.

Thật lâu sau khi TTV đi, Joshua vẫn còn ngồi xuất thần, lúc này điện thoại lại vang lên, Joshua cúi đầu nhìn, nhận thấy là Athill, liền mở máy.

"Này, ca ca, ngươi đi đâu vậy? Đã lâu chưa về nhà, Athill rất nhớ ngươi,. Mụ mụ và các tỷ tỷ cũng rất nhớ ngươi." Đầu bên kia truyền đến giọng nói còn hôi sữa của Athill.

Từ lúc mang Athill đến thủ đô chơi vào ba tháng trước, chạm mặt TTV, sau khi hắn mang đệ đệ về nhà liền lập tức bay tới bay lui giữa các tinh cầu không ngừng nghỉ mà kiếm tiền, đã ba tháng chưa hề về nhà một lần. Đây là thời gian dài nhất mà Athill từng xa hắn, nghẹn lâu như vậy mới gọi điện thoại đến, coi như là không dễ dàng.

"Athill, hôm nay ca ca về với ngươi, được không?" Joshua dịu dàng nói, chỉ có đối với đệ đệ này, hắn mới có thể bỏ xuống chiếc mặt nạ thương nhân kia, cũng sẽ tạm thời quên gánh nặng gia đình, trầm tĩnh lại.

"Tốt quá! Chúng ta chờ ngươi quay về ăn cơm chiều nha!" Nhóc con cao hứng, vui vẻ tắt máy.

Joshua cất kỹ vali chứa áo choàng cách ly mà TTV đưa cho hắn, quyết định về nhà nghỉ hai ngày, hắn cần phải lên kế hoạch, một kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, không chấp nhận được chút tì vết qua loa nào, bởi vì hắn biết, đây có thể là kiệt tác rung động nhân tâm nhất trong đời hắn, hắn muốn dùng mọi khả năng hắn có, mọi suy nghĩ trong đầu, vì chính mình, cũng vì omega sắp trở thành truyền kỳ kia, tạo ra một kỳ tích trong thương nghiệp.

Khi TTV trở về tinh cầu Solomon, phát hiện đấu trường Solomon bị niêm phong, người phụ trách đấu trường Phạm Tư Đức - Cách Lâm bị quân đội mang đi để tiếp tục điều tra vụ án mua bán omega.

Nhưng, mọi chuyện lại tiếp tục phát triển theo phương hướng xấu. Sau khi đấu trường đóng cửa được một tuần, hàng vạn đấu sĩ và công nhân sinh sống dựa vào đấu trường, bao vây đấu trường Solomon, hò hét, thị uy, khánh nghị, quân đội không thể không xuất động hai quân đoàn để duy trì trật tự phòng ngừa lại phát sinh bạo động. Nhưng cho dù xuất binh lực nhiều như vậy, vẫn không thể thoát ly khỏi bất an náo động từ khối tinh cầu vốn đã gần như thoát ly khỏi chính phủ này.

Bởi vì đại bộ phận kinh tế ở tinh cầu Solomon đều dựa vào đấu trường, một khi đấu trường bị niêm phong, toàn bộ nền kinh tế trên tinh cầu đều bị tê liệt, các cửa hàng lớn đóng cửa, nhà xưởng ngừng sản xuất, trường học nghỉ, đầu đường cuối ngõ thường xuyên xuất hiện hỗn chiến, tình huống càng ngày càng trở nên xấu, cuối cùng thế nhưng ngay cả điều cơ bản nhất là nhiệt lượng giữ ấm tại tinh cầu cũng không giải quyết được.

Khi hậu tại Solomon giá lạnh, một khi mất đi nhiệt lượng giữ ấm, nhân loại không thể sinh tồn. Rất nhiều cư dân cần phải rời khỏi Solomon, nhưng bất hạnh là trạm không gian ở tinh cầu Solomon cấp phép hạn chế, dẫn đến rất nhiều người phải ở lại tại trạm không gian, không thể rời đi. Cảm xúc phẫn uất xao động, nhanh chóng lan tràn giữa mọi người...

TTV đặc biệt chú ý, những tin tức liên quan đến tinh cầu Solomon gần đây đều bị che lấp đến kín kẽ, so với những tin tức đầy trời của đại hoàng tử Carsen vài ngày trước đây, lần này cơ hồ là bị phong tỏa toàn diện, những tin liên quan, đều dùng lời lẽ không mặn không nhạt như: "Sau khi đấu trường Solomon bị niêm phong, nền kinh tế ở Solomon chịu ảnh hưởng, một vài cửa hàng không thể không đóng cửa ngừng kinh doanh", hay như "Tinh cầu Solomon bị tập kích bởi không khí lạnh kỷ lục trong trăm năm qua, hệ thống cung cấp nhiệt không thể đáp ứng yêu cầu, đại bộ phận cư dân chọn biện pháp đi hành tinh khác tránh lạnh". Nhưng, im bặt, không hề đề cập tới sự việc bạo động.

Cũng không uổng công TTV mỗi ngày đều tra tìm khổ tâm, cuối cùng cũng phát hiện một tờ báo đưa tin chân thật về tinh cầu Solomon, cho dù tin này sau khi phát ra được mười mấy phút đã bị đánh rớt.

TTV đặc biệt nhớ kỹ tên người đưa tin – Shara Theoden. Đây là một nữ phóng viên beta, lúc trước TTV giả dạng vị quý tộc Tu Tư trong hoàng cung Klappa, trà trộn vào dạ yến sau đó trốn thoát, cũng chính là nữ phóng viên này đưa tin.

Lúc TTV yên lặng ghi nhớ cái tên này, thì tại một chỗ khác trong đế quốc, nữ phóng viên lớn mật Shara Theoden giãy dụa từ nhà bước ra, bị giải đến quân bộ.

"Các ngươi đang giấu diếm chân tướng với công chúng! Các ngươi đang xâm phạm quyền tự do công dân! Cường quyền! Bạo lực! Quân thống trị vô sỉ!" nữ phóng viên đang gào thét trong phòng bảo vệ, nhưng không ai phản ứng nàng, những binh lính đưa nàng tới, đóng cửa rời đi.

Tinh cầu Lama, ngoài cửa bộ chỉ huy đế quốc quân, thất hoàng tử Lezar vừa bước xuống khỏi phi hành khí đã bị một đám phóng viên bao vây, trước tiên đều hỏi về vụ án đấu trường Solomon, cùng với sự sắp xếp điều động chức vị thống soái tại binh đoàn Sứ Mệnh.

"Lezar điện hạ, lúc trước ngài buông bỏ chức vị thống soái binh đoàn, một mình đến đấu trường Solomon, nói là vì chuyện quan trọng hơn, chính là vụ án lần này sao? Có phải ngài đã có tin tức từ sớm không? Hay là sau khi điều tra ra thì âm thầm trợ giúp?"

"Thất điện hạ, nghe nói sau khi ngài nhậm chức thống soái binh đoàn Sứ Mệnh, liều điều động trên diện rộng chức vị các vị tướng lãnh cao cấp, chẳng lẽ không sợ bị vấp phải phản đối? Nghe bên ngoài nói ngài từng giáp mặt trách cứ tướng lãnh cao cấp của binh đoàn Sứ Mệnh tham ô hủ bại, chuyện này có thật không? Còn có người nói ngài nhân cơ hội này chèn ép điện hạ Carsen, điện hạ Carsen từng nhiều lần tỏ vẻ bị oan trước truyền thông, đối với chuyện này ngài có ý kiến gì?"

Cho dù Lezar tâm tư nghiêm trọng, nhưng trên mặt vẫn ứng đối tự nhiên.

"Về đấu trường Solomon, lúc trước ta cũng không biết có liên quan đến đường dây buôn người, bất quá sau khi bị phanh phui, ta đúng là có cung cấp một số tin tức nắm giữ trong thời gian làm đấu sĩ, về phần có thể trợ giúp điều tra hay không, chính ta cũng không biết. Còn về binh đoàn Sứ Mệnh có chuyện điều động người đi nơi khác, ta chỉ có thể nói, mọi chuyện ta làm đều là vi an nguy của con em đế quốc, binh đoàn Sứ Mệnh là tưởng thành của đế quốc, ta quyết không cho phép có bất cứ lổ hỗng nào trên tường thành phá hư. Mà đại hoàng tử điện hạ, vẫn là huynh trưởng kính yêu của ta, ta tin hắn vô tội. Một khi kết thúc điều tra hắn phục hồi nguyên chức, ta sẽ trả lại binh đoàn Sứ Mệnh cho hắn trong thời gian sớm nhất có thể."

Sau khi tiến vào bộ chỉ huy, phóng viên đều bị ngăn bên ngoài, Lezar cũng không quay đầu mà hướng thẳng đến phòng chỉ huy, mỉm cười khiêm tốn vẫn bảo trì trên mặt biến mất trong một chớp mắt khi y ngồi xuống trước màn hình, trong ánh mắt thậm chí hiện lên một tia giận dữ.

"Có tin mới từ tinh cầu Solomon không?" Lezar bình tĩnh hỏi quan quân thuộc hạ.

"Báo cáo, tình thế đang chuyển xấu thêm một bước, nếu không thể không phục hệ thống cung cấp nhiệt năng, chỉ sợ sẽ phát sinh bạo động."

"Lúc trước không phải đã phái đi một tiểu đội hay sao, vì sao nhiều ngày như vậy còn chưa khôi phục nhiệt độ?"

"Không biết vì sao, người chúng ta phái đi rất nhanh đã mất liên lạc, lúc tìm được, thì tất cả bọ họ đều đã...đông chết."

"Cái gì? Tất cả đều chết?" Lezar rùng mình.

"Vâng."

Lezar hơi nhíu mày, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Đóng cửa đấu trường Solomon nhất định sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế Solomon, chuyện này y đã sớm chuẩn bị, tuyệt đối không ngời sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế này, hơn nữa căn cứ vào dự tính trước đó, cũng tuyệt không có khả năng nháo lớn như vậy. Vậy liền có nghĩa là, nhất định có người quấy rối, rốt cuộc là ai? Dám đối nghịch với y như vậy?

Đối với thất hoàng tử mà nói, mọi sự đều trong tầm kiểm soát mới là bình thường, bất cứ chuyện gì xuất hồ ý liêu đều làm y thấy không thoải mái.

"Đúng rồi, còn một việc muốn báo cáo với trung tướng đại nhân."

Lezar nguyên là thống soái binh đoàn Vinh Quang, quân hàm là trung tướng, sau khi bỏ chức vị quân hàm cũng bị tước, mà lần này quay về, tiếp nhận binh đoàn Sứ Mệnh, quân hàm cũng tự nhiên khôi phục.

"Nói."

"Phóng viên lúc trước đưa tin về tinh cầu Solomon, chúng ta đã bắt được, xin hỏi xử trí thế nào?"

"Có thể xử trí thế nào? Giam trước đi, để cho nàng mấy ngày này đừng nháo, chờ mọi chuyện đi qua rồi thả ra."

"Vâng."

Quan quân liền lui ra.

Có thể đột phá phong tỏa, nắm chặt mọi khe hở tuồn ra tin tức, nữ nhân này cũng có đủ bản lĩnh, chuẩn bị tốt, ngược lại có thể thành một người dùng được. Suy nghĩ của Lezar chợt lóe qua, bất quá hiện giờ y không còn sức suy nghĩ lung tung, cầm lấy điện thoại, gọi Joseph.

Về phương diện không dung người làm trái, thất hoàng tử điện hạ quả là không ai bằng, y híp mắt lại, ánh mắt thâm trầm. Rốt cuộc là ai ở tinh cầu Solomon làm y không thoải mái, y nhất định phải điều tra ra!

"Joseph, cho người của ngươi bí mật đổ bộ lên tinh cầu Solomon xem đến tột cùng là tình huống gì, nhớ kỹ, phải cẩn thận."

Sau khi tắt máy, Lezar trầm ngâm một lúc, không hiểu vì sao, trước mắt thoáng qua vài người đeo khăn trùm đầu màu đen đến ám sát y hôm đó. Hiện giờ y đã có thể hoàn toàn khẳng định, ba người kia là đấu sĩ đẳng cấp cao của đấu trường Solomon, thế nhưng về sau không còn thấy bọn họ xuất hiện. Mặc dù khu đẳng cấp cao có một nhóm người thực lực rất cường hãn, nhưng nếu so với ba người kia thì vẫn còn kém rất nhiều.

Đấu trường Solomon mang rất nhiều bí mật chưa có lời giải, mặc dù lần này là vì vụ án mua bán omega, đã có cả quân đội và cảnh sát cùng tham gia, cho tới nay, vẫn không tra được manh mối khả nghi nào. Lezar tuyệt đối không tin, chỉ dựa vào bản lĩnh của Carsen, sẽ có thể ép trụ nhiều chuyện như thế. Nếu vậy, trong đó đến tột cùng là có thế lực thế nào thao túng đây?

Ba ngày sau, sau khi đấu trường Solomon bị niêm phong nửa tháng, tổ điều tra theo kiến nghị của hội nghị, cư nhiên tuyên bố một quyết định vượt ngoài dự liệu của mọi người: phóng thích người phụ trách đấu trường Solomon – Phạm Tư Đức, cũng giải trừ niêm phong đối với đấu trường. Hội nghị cũng đưa ra lý do vô cùng hợp lý: vì chưa điều tra ra chứng cứ xác thực mối liên hệ giữa đấu trường Solomon và vụ án buôn bán omega, để tránh ảnh hưởng đến kinh tế và dân sinh tại tinh cầu Solomon, quyết định khôi phục các hoạt động thường nhật của đấu trường Solomon.

Lúc Lezar biết được tin này, thập phần giật mình.

Chẳng lẽ nói... thế lực ủng hộ sau lưng đấu trường Solomon, lại là hội nghị? Bên trong nó cuối cùng có cái gì, cư nhiên có được hậu thuẫn lớn như vậy?

Mà trong lúc đấu trường đóng cửa niêm phong, TTV lại nhận được sinh ý mới. Lần này là ám sát một vị quan quân nhu, khi TTV điều tra được tư liệu vị quan quân nhu này, cho thấy hắn là bộ hạ của ngũ hoàng tử Lemain, TTV cười lạnh.

Hết thảy đều giống như kiếp trước, con đường giống nhau, cách thức giống nhau. Từng bước một diệt trừ đối lập, từng bước từng bước nhổ hết vật cản chắn trước hoàng tọa, như thế đời này hắn cũng giống như đời trước vậy, bị lợi dụng hầu như không còn, sau đó được chim quên ná, được cá quên nơm sao?

Nghĩ đến đây, cặp mắt đen của TTV không khỏi dâng lên sát ý.

Đời trước chính mình chết vào tay người nọ, như vậy, kết cục của đời này, chỉ sợ không do người nọ đến tính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương