Thích Khách
-
Chương 1: Tiết tử
Thẩm Tu Vân từng giết rất nhiều người
Quen biết, không quen biết, nổi tiếng, không nổi tiếng.
Đối với Thẩm Tu Vân mà nói, đó chẳng qua là một tờ giấy, trên tờ giấy viết một cái tên, thêm địa chỉ và thời hạn mà thôi.
Chỉ cần tờ giấy này giao đến tay Thẩm Tu Vân, cũng như là báo trước với Diêm Vương Điện, trong kỳ hạn, người nhất định phải chết.
Bởi vậy, người trong giang hồ phong Thẩm Tu Vân danh hào – Vân Vô Thường.
Quỷ Vô Thường, lấy mạng người, Thẩm Tu Vân cho ngươi chết vào canh ba, không ai dám giữ ngươi tới canh năm.
Một kiếm Lưu Vân, sao chuyển trăng dời, từ đó âm dương đôi ngả.
Rất ít người biết hình dáng Thẩm Lưu Vân, bởi vì người nhìn thấy hắn hầu như đều chết.
Mà rất nhiều người chết dưới kiếm Thẩm Lưu Vân, tại một khắc trước khi chét kia, bất kể nam nữ, đều có ánh mắt vô cùng rung động, thậm chí mang theo mấy phần hoảng hốt, giống như trong nỗi khổ mất mạng, bọn họ cảm nhận được không phải là kinh sợ, mà là... kinh diễm.
Thẩm Tu Vân từ nhỏ là giết người mà tồn tại.
Nếu không giết người khác, người khác sẽ giết hắn. Ban đầu, hắn giết người để sống sót, về sau nhìn khắp giang hồ cũng không ai có thể giết được hắn, hắn lại giết người vì tiền, vì nữ nhân, vì cuộc sống xa hoa lãng phí dâm đãng.
Nhưng, vào lúc hắn biết hưởng nhân thế phồn hoa, thậm chí đem đương triều thiên tử dẫm ở dưới chân, tay cầm Lưu Vân kiếm kề cổ y, nhìn y kéo dài hơi tàn, lúc đó, Thẩm Tu Vân bỗng nhiên không rõ vì sao mình lại giết người.
Là một thích khách, vào lúc hắn không muốn giết người, liền có nghĩa là, còn cách cái chết không xa.
Lúc chết, Thẩm Tu Vân đối với thế giới này không còn gì lưu luyến. Thậm chí khi hắn biết cái người hay chạy đến căn nhà gỗ tìm hắn uống rượu kia chính là Thất Hoàng tử đương triều, sau khi tiên đế chết sẽ thành tân đế, hắn cũng không ngạc nhiên.
Chỉ là một khắc khi nhắm mắt, cảm nhận được đôi môi kia mềm mại mà nóng bỏng, đau khổ gọi tên hắn, Thẩm Tu Vân mới cảm thấy có chút hoang mang, hắn muốn giơ kiếm lên, giết chết kẻ dám mạo phạm hắn, nhưng đã không còn chút sức lực nào.
Muốn sống lại kiếp này sao?
Giữa hỗn độn, Thẩm Tu Vân nghe có người hỏi hắn như vậy.
Vì sao phải sống lại?
Thẩm Tu Vân hỏi.
Bởi vì ngươi không biết vì sao ngươi chết.
Giọng kia lại nói.
Vì sao?
Vì có một thứ ngươi không biết.
Thứ gì?
Tình yêu.
Thẩm Tu Vân im lặng.
Sao? Muốn sống lại một lần sao?
Giọng nói kia lại hỏi.
Thẩm Tu Vân suy nghĩ một chút, trả lời: "không muốn".
"..."
Vì vậy, Thẩm Tu Vân trọng sinh.
Sống lại vào năm ngàn năm sau, nhân loại không còn chia nam nữ, chỉ chia thành alpha, beta, omega.
Suy nghĩ của tác giả:
TTV: ách, ta không muốn trọng sinh.
Giọng nói kia: dọn ghế ra, ngồi cắn hạt dưa chờ nhóm độc giả đầu tiên.
TTV:...
Quen biết, không quen biết, nổi tiếng, không nổi tiếng.
Đối với Thẩm Tu Vân mà nói, đó chẳng qua là một tờ giấy, trên tờ giấy viết một cái tên, thêm địa chỉ và thời hạn mà thôi.
Chỉ cần tờ giấy này giao đến tay Thẩm Tu Vân, cũng như là báo trước với Diêm Vương Điện, trong kỳ hạn, người nhất định phải chết.
Bởi vậy, người trong giang hồ phong Thẩm Tu Vân danh hào – Vân Vô Thường.
Quỷ Vô Thường, lấy mạng người, Thẩm Tu Vân cho ngươi chết vào canh ba, không ai dám giữ ngươi tới canh năm.
Một kiếm Lưu Vân, sao chuyển trăng dời, từ đó âm dương đôi ngả.
Rất ít người biết hình dáng Thẩm Lưu Vân, bởi vì người nhìn thấy hắn hầu như đều chết.
Mà rất nhiều người chết dưới kiếm Thẩm Lưu Vân, tại một khắc trước khi chét kia, bất kể nam nữ, đều có ánh mắt vô cùng rung động, thậm chí mang theo mấy phần hoảng hốt, giống như trong nỗi khổ mất mạng, bọn họ cảm nhận được không phải là kinh sợ, mà là... kinh diễm.
Thẩm Tu Vân từ nhỏ là giết người mà tồn tại.
Nếu không giết người khác, người khác sẽ giết hắn. Ban đầu, hắn giết người để sống sót, về sau nhìn khắp giang hồ cũng không ai có thể giết được hắn, hắn lại giết người vì tiền, vì nữ nhân, vì cuộc sống xa hoa lãng phí dâm đãng.
Nhưng, vào lúc hắn biết hưởng nhân thế phồn hoa, thậm chí đem đương triều thiên tử dẫm ở dưới chân, tay cầm Lưu Vân kiếm kề cổ y, nhìn y kéo dài hơi tàn, lúc đó, Thẩm Tu Vân bỗng nhiên không rõ vì sao mình lại giết người.
Là một thích khách, vào lúc hắn không muốn giết người, liền có nghĩa là, còn cách cái chết không xa.
Lúc chết, Thẩm Tu Vân đối với thế giới này không còn gì lưu luyến. Thậm chí khi hắn biết cái người hay chạy đến căn nhà gỗ tìm hắn uống rượu kia chính là Thất Hoàng tử đương triều, sau khi tiên đế chết sẽ thành tân đế, hắn cũng không ngạc nhiên.
Chỉ là một khắc khi nhắm mắt, cảm nhận được đôi môi kia mềm mại mà nóng bỏng, đau khổ gọi tên hắn, Thẩm Tu Vân mới cảm thấy có chút hoang mang, hắn muốn giơ kiếm lên, giết chết kẻ dám mạo phạm hắn, nhưng đã không còn chút sức lực nào.
Muốn sống lại kiếp này sao?
Giữa hỗn độn, Thẩm Tu Vân nghe có người hỏi hắn như vậy.
Vì sao phải sống lại?
Thẩm Tu Vân hỏi.
Bởi vì ngươi không biết vì sao ngươi chết.
Giọng kia lại nói.
Vì sao?
Vì có một thứ ngươi không biết.
Thứ gì?
Tình yêu.
Thẩm Tu Vân im lặng.
Sao? Muốn sống lại một lần sao?
Giọng nói kia lại hỏi.
Thẩm Tu Vân suy nghĩ một chút, trả lời: "không muốn".
"..."
Vì vậy, Thẩm Tu Vân trọng sinh.
Sống lại vào năm ngàn năm sau, nhân loại không còn chia nam nữ, chỉ chia thành alpha, beta, omega.
Suy nghĩ của tác giả:
TTV: ách, ta không muốn trọng sinh.
Giọng nói kia: dọn ghế ra, ngồi cắn hạt dưa chờ nhóm độc giả đầu tiên.
TTV:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook