“À đúng rồi, em còn có một việc muốn nói trước với chú nhỏ.

”Cung Lục Sinh dừng đẩy vào rút ra, hắn bắt đầu cảm thấy có phải việc nói chuyện trong lúc quan hệ là không tốt hay không? Có chút ảnh hưởng đến cảm xúc?“Làm xong rồi nói được không?”“Không được không được, làm xong em muốn xuống dưới, vậy nên chúng ta nói luôn bây giờ đi.

”“… Nói mau, nói mau đi.

” Người đàn ông tức giận đến mức đau nhức thái dương, định đợi cô nói xong mới tiếp tục làm tình, dương vật ở trong hoa huyệt cũng bất động.

“Em đã nói dối Tiêu Tông rằng em đã kết hôn.

”Cung Lục Sinh càng cảm thấy đầu mình càng đau hơn, “! Kết hôn với ai?”“Em còn chưa nghĩ ra, tại sao… chú nhỏ không hy sinh một chút?” Cô co chân lên, dùng gót chân gõ nhẹ vào eo với mông của Cung Lục Sinh để chuyển động.

Cung Lục Sinh đột nhiên cảm thấy đầu không đau một chút nào, cả người tức khắc sảng khoái, “Muốn anh giả làm chồng em sao?”Ngẫm lại là đến chính bản thân cũng không biết cố gắng, chỉ nói “chồng” một tiếng mà côn thịt đang ở trong hoa huyệt xinh đẹp liền nhảy thẳng lên không ngừng, tựa hồ còn căng thêm một vòng.


Cung Hân suy nghĩ, quả thật nói như vậy cũng không sai, bèn gật đầu.

Người đàn ông hôn lên khóe miệng cô, “Vậy thì em thử gọi trước một tiếng xem? Chúng ta cứ diễn với nhau trước, tránh sau này gặp Tiêu Tông sẽ bị lộ.

”“Không cần ! ” Cung Hân nóng mặt.

Cô luôn cảm thấy loại xưng hô “chồng” và “vợ” này chỉ khi thật sự kết hôn thì mới có thể gọi, lúc yêu đương gọi “bảo bối”, “bảo bảo” là giới hạn rồi.

“Vậy anh không thể giúp gì cho em được rồi.

”Máy đóng cọc thịt bắt đầu khôi phục lại động tác, quy đầu nhanh chóng đâm thẳng vào, không chút do dự trực tiếp chọc vào cái khe nhỏ ở miệng tiểu huyệt.

“A a -- sâu quá ! chậm, chậm một chút, a! ”Cô há cái miệng nhỏ muốn bổ sung thêm chút dưỡng khí cho cơ thể nhưng không giúp đỡ được gì nhiều, ngược lại còn không ngừng phát ra từng câu rên rỉ.

“Tôi chỉ nghe vợ tôi nói thôi, lời của những người phụ nữ khác tôi không nghe.

”Hắn lại hung hăng dập mạnh, đâm nát tiếng rên của cô, tiếp tục vùi đầu ra sức làm.

Cung Hân chán nản, cái tên quỷ ấu trĩ này sao lại còn nhập vai đến thế?!Nhưng sau đó bản thân cũng không thể tức giận hay suy nghĩ gì được nữa, từng đợt sóng cứ thế đánh đến, chậm rãi một chút một đẩy đến đỉnh điểm.

Trong cơn mê man, Cung Hân cũng không biết mình có phải không cẩn thận hay không, tinh tế gọi “chồng”.


"Baby?""Dạ?""Tại sao con lại vẽ lên tường?""Mommy, không phải con muốn quậy phá, vì con khủng long này lớn quá không vẽ vào tờ giấy được~"Cung Bạch Vũ vừa mới xuất hiện trên sân khấu thì bên trong hội trường yên tĩnh đã vang lên vài tiếng cảm thán kinh ngạc.

"A, đứa bé trai đứng ở phía trước thật đáng yêu!""Đáng yêu quá! là con lai sao?"Thanh âm không lớn nhưng vì khán phòng khá yên tĩnh nên Cung Lục Sinh nghe thấy, trong lòng nhìn không được thầm mắng một tiếng.

Cái gì mà con lai, Quảng Châu lai Hồng Kông à?Cung Hân và Cung Bạch Vũ đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu sáng xuống làm cho hai người bị chiếu đến trắng lên, Cung Lục Sinh phải vuốt màn hình điện thoại xuống vài lần để giảm độ sáng xuống mới có thể chụp rõ khuôn mặt của họ.

Chà, thật là có chút lỗi với những bậc phụ huynh và mấy đứa trẻ bị làm tối đen bên cạnh.

Cả hai được cô giáo sắp xếp hát đoạn đầu của bài hát, cậu bé nói "Dạ?" một tiếng lại khiến xung quanh bắt đầu phát ra tiếng xôn xao bàn tán.

Nhìn cậu bé nghiêm túc nhảy theo nhịp điệu, hắn vô thức chậm rãi ngồi thẳng dậy, khóe miệng nhếch lên vẻ vui sướng.

Hừm, tên tiểu quỷ này vẫn không tồi.

Theo nhịp điệu của từng nốt nhạc, những bộ đồng phục sọc đỏ, trắng, xanh lớn bé trên sân khấu cũng biến hoá theo từng đội hình và vũ đạo khác nhau.

Máy ảnh của Cung Lục Sinh không hề rời khỏi người Cung Hân.


Tiêu Tông cũng vậy.

Kỳ thật Tiêu Tông cũng không muốn cố tình hướng về phía Cung Hân để chụp, chỉ là vị trí của Thái Hồng với Niên Niên tình cờ lại ở ngay sau cô, không cần biết là hướng máy kiểu gì thì ít nhiều cũng sẽ hướng vào cô.

Hơn nữa anh không thể làm mờ độ sáng của máy quay giống người đàn ông bên cạnh, thế nên trong video, Cung Hân và cậu bé đều vô cùng phản chiếu.

Đôi mắt sau thấu kính máy quay lén liếc nhìn màn hình điện thoại của người đàn ông bên cạnh, rất nhanh liền quay lại vị trí ban đầu.

Hắn hồi tưởng lại cuộc đối thoại với người đàn ông trước lúc buổi biểu diễn bắt đầu.

"Căn 3302? Đó là Tiêu tiên sinh?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương