“Một phần Shokado bento cho hai người, Toro sashimi, cá khô, trứng cuộn, lần nào đến cũng có người ăn.

”Uông Sán nhìn về phía “có người” hỏi cô, “Em có muốn uống rượu không? Nhân lúc hôm nay không phải lái xe, cũng lâu rồi em chưa uống rượu đúng không?”“Phải, rất muốn! Em muốn rượu mận với đá.

” Sau một thời gian dài không uống nên giờ cô có chút vui vẻ.

“Tiêu tiên sinh đã quyết định chưa? Koyama sashimi cũng không tồi.

” Uông Sán hỏi.

“Xin lỗi, tôi không ăn đồ sống.

” Tiêu Tông khép lại thực đơn nặng nề lại, ngẩng đầu gọi món với người phục vụ: “Tôi muốn một phần cá tuyết Tây Kinh làm sẵn.


”“A, Tiêu tiên sinh không thể ăn phần Toro sashimi đang đợi sao? Thật tiếc, Cung Hân lần nào cũng phải gọi món sashimi này.

”Cô lật xem thực đơn, “Vậy thì thêm một nồi lẩu cua tùng diệp đi, anh không bị dị ứng với cua chứ?”Tốt xấu cô cũng đã nhận được một năm tiền thuê nhà với sự chân thành, vì vậy cô cũng không nên quá keo kiệt.

Tiêu Tông lắc đầu, “Không, chỉ cần không phải đồ sống, tôi ăn cái gì cũng được.

”Người phục vụ kiểm tra đơn rồi rời đi, Tiêu Tông mới mở miệng.

“Anh Uông cứ gọi tôi là Tiêu Tông.

Từ hôm nay chúng ta là hàng xóm của nhau, gọi anh tới lui thì khách khí quá.

”Anh không giống cô, không cho rằng Uông tiên sinh này có tình cảm gì với mình, mà cảm thấy mỗi lời của Uông Sán như là nói cụ thể cho anh nghe.

Có người lần nào cũng phải ăn món trứng gà cuộn.

Có người lần nào cũng ăn Toro sashimi.

Ai đó đã không uống rượu trong một thời gian.

Anh có thể thấy rằng Uông Sán và cô rất quen thuộc nhau.

Cô ngồi ở ghế phụ cạnh Uông Sán, lấy ra một chiếc kính râm từ hộp đựng găng tay rồi đeo vào.

“Chiều nay muốn anh đến đón Bạch Vũ sao? Lần trước em đã hứa sẽ mua cho nó một quả trứng khủng long.


”“Anh không cần quay lại công ty luật sao? Dứt khoát ăn xong thì đi cùng em mua quần áo, sau đó đón Bạch Vũ lúc gần đến giờ.

”“Được rồi, tôi sẽ đến Đằng Vương mua bánh mì siêu nhân trước khi đi.

Bạch Vũ lần trước cũng thích ăn.

”Tiêu Tông khống mấy thoải mái khi nghe mấy điều này, đặc biệt là khi anh phát hiện ra rằng mình biết rất ít về cô.

*Cung Hân tỏ tình với anh sau giờ học, đã vào tháng mười nhưng sân thượng vẫn còn nóng như lửa đốt.

Màu tím đỏ sặc sỡ của bầu trời buổi hoàng hôn ánh lên sân thượng, gương mặt cô như những áng mây chiều ánh lên sắc vàng của những tia nắng cuối cùng.

“Cậu thích tôi ở điểm nào?”Kể từ khi học tiểu học, Tiêu Tông đã nhận được rất nhiều thư tình, những tấm thẻ nhỏ có ghi “Tiêu Tông, tớ thích cậu” được viết khắp nơi, hay có đến hơn mười trang giấy ghi chi tiết những suy nghĩ của những cô gái.

Nhưng bất kể độ dài của bức thư, nội dung trọng tâm cơ bản đều là khen anh có một bộ não thông minh, miêu tả bản thân đã đầu hàng trước khả năng học tập mạnh mẽ của anh, vốn luôn nằm trong danh sách đỏ của trường, mong rằng nếu hai người thuận lợi kết giao thì có thể giúp đỡ nhau cùng tiến, tương lai cùng nhau thi vào một trường đại học.

Cho nên, bọn họ chỉ là đang tìm một tiểu giáo viên giúp làm bài tập về nhà?Ai đang yêu mà còn tập trung học chứ?Dù học lực mạnh đến đâu, anh cũng chỉ là một cậu bé tuổi mới lớn hay mộng tinh và xem phim ngắn Nhật Bản mà thôi.


Không giống như những cô gái khác xấu hổ len lén nhét thư tình vào bàn, cô lại lên thẳng sân thượng để tìm anh.

“Hả? Cần lý do sao? Vậy thì, tôi thấy cậu trông khá ổn.

”Lúc nhập học anh đứng dưới ánh đèn sân khấu phát biểu thay mặt cho tân sinh viên, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn trúng khí chất của anh, gợi cảm chết đi được.

Cung Hân cô, nếu muốn gì thì phải tốt nhất, ngay cả trong tình yêu cũng vậy.

Hai người ở bên nhau, về cơ bản họ đã “hẹn hò” trên sân thượng.

Tầng thượng là lãnh thổ đặc quyền mà anh có được khi là học sinh xuất sắc, nhiều khi nghĩ bài giảng của thầy cô chán quá nên lên sân thượng làm mấy bài ngoài giáo trình, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương