Thích Em Đến Nghiện
7: Nhà Đầu Tư


Bùi Kỵ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trên bàn đều hướng qua đây.

Có người còn tò mò nhìn món ăn trước mặt Bùi Kỵ.

Một đĩa măng xào? Chỉ thế thôi à?
Hay là dùng thức ăn để ám chỉ người?
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên Li Tư với vẻ mặt đang phấn khích, rồi lại nhìn sang dáng người mặc sườn xám xanh ở bên cạnh.

Cả người Thời Diên căng cứng nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình thản tự nhiên.

Không ai biết rằng dưới gầm bàn, móng tay cô đã đâm sâu vào da thịt mình.

Lần này tới lượt Li Tư cười khanh khách hòa giải:
"Không ngờ Tổng giám đốc Bùi thích đồ ăn Giang Nam nha, trùng hợp ghê, em cũng thích món ăn vùng này."
Khi Li Tư nói lời này, trong lòng cũng đang thầm đánh cược, sợ Bùi Kỵ lại giống như tối qua ở trạm dừng chân, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Lại không nghĩ tới, người đàn ông đó lại không để ý gì mà vẫn đáp lời.

"Ừm."
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng vẫn khiến cho nụ cười trên mặt Li Tư càng thêm tươi tắn.

Nghe tiếng "Ừm" kia, Thời Diên khẽ nhíu lại.

Nghe thật phi lý.
Rõ ràng trước kia anh cực kỳ ghét măng, ghét đến độ thấy thức ăn có măng là phải gắp ra liền.

Bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi hơn một chút, đạo diễn ho nhẹ một tiếng:
"Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này là Tổng giám đốc Bùi, cũng là nhà đầu tư bộ phim này của chúng ta."
Dứt lời, Thời Diên nghe thấy những tiếng hít thở xung quanh...
Tổng giám đốc Bùi là nhà đầu tư, chỉ riêng mấy chữ này thôi cũng đủ khiến cả đoàn phim tò mò.
Bộ phim này tốn rất nhiều tiền, đề tài thì ít được quan tâm, Thời Diên còn nghe nói, lúc đầu, việc kêu gọi đầu tư cũng rất khó khăn.


Sau đó đột nhiên có được một khoản đầu tư khổng lồ.

Bấy giờ, đạo diễn mới gửi kịch bản đến chỗ cô, giúp cho bộ phim này có cơ hội phát triển.

Nếu không có thời gian đọc, bạn có thể nghe chương này chất lượng cao tại POGO FM - Chương 6.1 - Nhà đầu tư https://m.pogo.fm/audio/6953380864?s_locale=en_US.
Ngay từ khi bắt đầu quay phim, thân phận của nhà đầu tư bí ẩn này đã được bàn tán rất nhiều, nhưng không có chút thông tin nào lộ ra, bản thân cô cũng không biết gì.

"Tổng giám đốc Bùi, tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là Hứa Tấn Ngạn, là nam chính trong bộ phim của chúng ta."
Đạo diễn lần lượt giới thiệu từ trái sang phải, Thời Diên còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt mọi người đã đổ dồn qua đây.

"Tổng giám đốc Bùi, vị bên tay trái ngài chính là nữ chính trong bộ phim của chúng ta, Thời Diên."
Thời Diên có thể cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh cũng hướng về phía cô.

Ánh mắt đó quá trắng trợn, hoàn toàn khác với thái độ thờ ơ khi có người đến mời rượu anh.

Thế nên, tất cả mọi người đều cảm nhận ngay được sự khác lạ.

Lòng bàn tay Thời Diên bắt đầu đổ mồ hôi, giống như cô vừa bị đẩy đến vách núi vậy.
Nếu như để cho người khác biết cô quen Bùi Kỵ thì e là có rất nhiều chuyện cô không muốn nhớ sẽ bị mọi người phanh phui, sau đó thì phiền phức sẽ không ngừng kéo đến.

Nhưng nếu cô nói cô không biết Bùi Kỵ thì cũng không ổn, người này dữ ra sao, cô là người rõ nhất.

Phía trước là vách đá, phía sau là anh.

Không có lối thoát nào cho cô.

Đạo diễn cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai người, tò mò nhìn Thời Diên:
"Thời Diên, cô quen Tổng giám đốc Bùi sao?"
Cô lặng lẽ siết chặt ngón tay, nhanh chóng trả lời:
"Không quen."

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ, Bùi Kỵ tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói:
"Nhưng sao tôi thấy cô Thời đây lại rất giống một người quen cũ của tôi."
Anh vừa dứt lời, xung quanh yên ắng trở lại.

Sắc mặt Thời Diên không thay đổi:
"Chắc là anh nhận nhầm rồi."
Nói xong câu này, cô lập tức hối hận.

Quả nhiên, Bùi Kỵ chậm rãi giương mắt lên, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, anh nhanh chóng khôi phục bộ dáng thờ ơ kia.

"Có lẽ vậy."
Anh cười khẽ:
"Dù sao người đó cũng đã chết từ lâu rồi."
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Li Tư cũng suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình.

Gương mặt Thời Diên đột nhiên tái nhợt.

Những hồi ức tưởng chừng đã bị che khuất bỗng nhiên sổ lồng bật ra, tái hiện rõ ràng trước mắt cô.

Thời Diên, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ coi như cô đã chết.

Vết thương trên bả vai ướt đẫm máu, anh chỉ vào trái tim mình, nụ cười lạnh lẽo như băng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn khắc sâu hình bóng cô vào nơi đáy lòng.

Cho dù tôi có vô liêm sỉ thế nào cũng sẽ không làm phiền một người đã chết đâu.

Chỉ vì một câu của anh mà khung cảnh trong quá khứ dễ dàng chiếm lấy tâm trí Thời Diên.


Anh nói, anh sẽ không làm phiền cô nữa.

Vậy lần này, anh xuất hiện là vì muốn trả thù cô rồi.

Nghĩ đến đây, tay chân Thời Diên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt lộ ra vẻ bình tĩnh nhưng cũng rất hờ hững.

Người ngoài không nhìn ra dấu hiệu nào khác thường, nhưng Bùi Kỵ lại có thể.

Anh hài lòng nhếch môi, kìm nén cơn bực bội trong lòng, đáy mắt trở lại vẻ âm trầm như cũ.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí như giương cung bạt kiếm này, ai cũng bị thái độ của Bùi Kỵ doạ đến mức không dám thở mạnh.

Anh cười:
"Suy cho cùng thì cũng là kẻ thù của nhau, làm sao có thể nhận sai đây."
Mỗi giây của bữa tiệc này có thể ví như dài cả năm.
Thời Diên lại như ngồi trên đống than.

Cô vốn tưởng rằng vượt qua quãng thời gian kia, cô đã rèn được tâm lý chịu đựng.

Nhưng hóa ra, cô đã đánh giá thấp tâm tình khó đoán của Bùi Kỵ.

Có anh ngồi bên cạnh, cô chỉ ăn vài miếng cho có, trong đầu suy nghĩ chốc nữa sẽ dùng cớ gì để rời đi nhanh nhất, những món Giang Nam vốn rất hợp khẩu vị nhưng giờ cô lại ăn như đang nhai sáp.

Ngay sau đó, thanh âm nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Xem ra đồ ăn không hợp khẩu vị của quý cô nhỉ, bảo người ta dọn đi, mang thêm mấy món khác lên đây."
Ngay cả cơ hội lên tiếng từ chối,Thời Diên cũng không có.

Không ai dám ngăn cản, nói đúng ra thì, không ai dám chọc giận anh.
Đúng là nhà hàng cao cấp, hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ cũng cực nhanh.

Một lát sau, món ăn Giang Nam vốn thanh đạm đã được đổi thành một bàn đồ ăn Tứ Xuyên.

Hoặc là cực chua, hoặc là cực cay, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy đau dạ dày.


Không ai dám động đũa, chỉ có Bùi Kỵ gắp một miếng đưa lên miệng một cách tự nhiên, rồi chậm rãi nuốt xuống.

Nhìn động tác của anh, lông mày Thời Diên nhíu chặt.

Cô sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã không thích ăn cay, ăn vài miếng là bị đau dạ dày.

Bản thân Bùi Kỵ cũng không quen ăn cay.

Mới ăn mấy miếng, đôi môi mỏng của anh đã trở nên đỏ thẫm, anh hời hợt hỏi cô:
"Cô Thời không muốn nếm thử sao?"
Nghe vậy, trong lòng Thời Diên lạnh lẽo.

Bùi Kỵ điên thế nào, cô biết rất rõ.

Nếu anh nổi cơn điên, những người liên lụy sẽ không chỉ có mỗi mình cô.

Một lát sau, cô cầm đũa lên gắp một miếng cá bị ớt nhuộm đỏ rồi đưa vào miệng, ngay khi cô nuốt nó vào cổ họng, cô liền bị sặc đến ho ra tiếng.

Vị cay nóng của cá khiến cổ họng cô bỏng rát, Thời Diên ho đến độ đuôi mắt phiếm đỏ.

Nhận lấy cốc nước không biết là ai đưa tới, cô vội vàng uống ngay, bộ dáng cô lúc này cũng thảm hại vô cùng.

Cô rũ mắt xuống nên cũng không có nhìn thấy tầm mắt Bùi Kỵ đang chăm chú lên vành tai phiến đỏ của cô, ngón tay cầm chén rượu của anh gần như trắng bệch.

Đợi đến khi cô dịu lại một chút, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

Thời Diên như bắt được cọng rơm cứu mạng, lúc nhận được tin nhắn kia thì lập tức đứng lên, cô cố gắng duy trì thần thái bình tĩnh.

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút."
Cô đi rất nhanh, đợi đến khi bóng dáng Thời Diên hoàn toàn biến mất, Li Tư mới cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, sau khi Thời Diên rời đi, người đàn ông này càng lạnh lùng hơn, quanh người toát ra vẻ chớ tới gần.

Li Tư không rõ quan hệ giữa hai người họ, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp cận Bùi Kỵ mà hiếm lắm, cô mới có được như bây giờ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương