[Thích Cố] Vu Thương
-
Chương 4: Sơn Cùng Thủy Tận, hi vọng
Không biết qua bao lâu, khi Thích Thiếu Thương lần thứ hai tỉnh lại thì người đã ở Lục Phiến Môn.
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi đã mê man ba ngày ba đêm rồi ngươi có biết không! Rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì cả người ngươi đều bị thương, còn ngất ở trên đường? Ngày hôm đó ngươi không phải đã chạy trốn đến vô tung vô ảnh sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải ta tìm thấy ngươi, ngươi sớm đã phơi thây đầu đường. Ta nói a, ngươi dù gì cũng là Cửu Hiện Thần Long mà, như thế nào lại biến thành cái bộ dạng chật vật như vậy? Ta nói…” Giống như tên của mình, Truy Mệnh làm việc gì cũng như nước như lửa, đến ngay cả hỏi một chút vấn đề cũng như pháo liên hoàn.
“Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, làm sao hắn trả lời?” Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thích Thiếu Thương, vừa hỗn loạn vừa mờ mịt, Vô Tình có điểm không nhịn được liền mở miệng cắt ngang câu hỏi của Truy Mệnh, “Truy Mệnh a, làm bộ đầu, kỷ xảo tra hỏi cũng cực kỳ quan trọng, vấn đề gì muốn hỏi cho tốt, ngươi cũng phải để cho đối phương có thời gian trả lời a.” Nghiêm chỉnh một bộ dáng Đại sư huynh.
“Truy Mệnh cũng chỉ là lo lắng thôi, quan tâm tất sẽ loạn, Đại sư huynh ngươi cũng không cần trách hắn.” Mắt thấy Truy Mệnh sắp đem một bộ kiếm mục tinh mi [mắt kiếm mi sao] nhăn thành cái bánh bao, vốn ở một bên không nói chuyện, Thiết Thủ vẫn là không nhịn được vì hắn giải thích vài lời.
“Vẫn là Nhị sư huynh tốt!” Được giúp đỡ, Truy Mệnh nháy mắt liền khôi phục sức sống, “Người ta cũng vì lo lắng thôi!”
“Ta cảm thấy ngươi có điểm rất cưng chìu hắn!”
“Không có a, Nhị sư huynh chính là ăn ngay nói thật!” Truy Mệnh le lưỡi, bày ra mặt quỷ đáng yêu, “Lãnh Huyết, đệ nói có đúng không?” Lập tức đem Lãnh Huyết đang không nói lời nào đứng một bên kéo vào.
“A, chuyện này… Chúng ta trước hết nên quan tâm án tử đi!” Lãnh Huyết vô tội nhất thời không biết ứng đối như thế nào, đành phải lảng tránh mà trả lời.
Nhìn bọn họ ngươi một lời ta một câu, Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy một loại ấm áp, tình huynh đệ sâu sắc, anh em nghĩa nặng, hắn không khỏi nhớ đến những năm tháng ở Liên Vân Trại. Ban đầu là mờ mịt lạc lõng, giống như cuối cùng cũng tìm được nơi trở về.
————————————-
“Nói như vậy, người thật sự là do Cố Tích Triều giết?” Nghe xong lời kể của Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ thật sự bắt đầu ân hận ngày đó tại sao mình lại thả hổ về rừng, hiện tại gây nên sóng gió như thế, nháo đến lòng người đều hoảng sợ.
“Hẳn là không sai.”
“Ta ngược lại lưu tâm đến Cố Tích Triều, theo như lời ngươi nói, y hẳn là đã mất trí nhớ mới đúng, không nhớ rõ ngươi, không nhớ rõ hết thảy chuyện trước kia. Như vậy hiện tại y vì cái gì muốn làm như vậy, chẳng lẽ nói là bản tính trời sinh luôn muốn tranh đoạt quyền thế của y sao? Còn có lão chưởng quầy kia cũng cực kỳ khả nghi, hơn nữa ở tiểu cư chưa bao giờ có thêm người nào khác.” Vô Tình trước nay xử sự bình tĩnh, tâm tư kỹ càng, một lời phân tích liền đem điểm đáng ngờ nhất trong sự việc bày ra.
“Chẳng lẽ ý các ngươi là khẳng định ta chính là kẻ giết người sao?” Thích Thiếu Thương nhìn bốn người kia, đột nhiên nhớ tới Truy Mệnh từng liều mạng muốn bắt hắn.
“Hung thủ không phải là muốn chúng ta nghĩ như vậy sao? Cho nên, chúng ta tương kế tựu kế. Trước hết đừng nói thêm gì, chúng ta hiện tại tốt nhất nên bắt tay vào điều tra nơi cần điều tra…”
“Phong Mãn Lâu.” Năm người cơ hồ trăm miệng một lời. Thời điểm hiện nay, Phong Mãn Lâu này dầy đặc nghi vấn thật sự là nơi bọn họ cần lưu tâm nhất.
“Điều tra manh mối cứ giao cho đệ đi, không quá ba ngày sẽ có tin tức. Đệ thật muốn nhìn xem lão chưởng quầy kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Lời còn chưa dứt, đã không còn thấy bóng dáng. Ngàn dặm truy mệnh, chuyện tra manh mối này giao cho hắn đích xác có thể gọi là không chút sai lầm.
——————–
Như những gì Truy Mệnh đã hứa hẹn, chỉ hai ngày sau, hắn liền mang tin tức trở về, bất quá tin tức này đều khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Lão chưởng quầy của Phong Mãn Lâu, không ai khác, chính là đệ nhất tiễn trang [ngân hàng], tổng quản Đức Tài(1) tiễn trang, Thượng Quan Ưng.
Đức Tài tiễn trang mặc dù sinh ý chủ yếu chính là tiền giấy, nhưng vì là sản nghiệp của võ lâm thế gia Thượng Quan gia, cho nên được người đời xưng là võ lâm đệ nhất tiễn trang. Gần như thâu tóm cả Giang Nam, thâu tóm toàn bộ việc làm ăn tiền giấy ở kinh thành. Mà vị Thượng Quan Ưng này cũng là một nhân vật không hề tầm thường. Hắn từng một mình quản lý hơn ba trăm tiễn trang của Thượng Quan gia, không chỉ có thế, cũng có lời đồn rằng từng có nhiều người cùng kinh doanh tiễn trang vì ganh tức với sinh ý của Đức Tài tiễn trang mà đến trước cửa gây sự, hắn thế nhưng không hề động thủ với một người, chỉ đến gần dùng miệng lưỡi nói vài câu bọn người kia liền ngoan ngoãn rời đi. Nhưng một nhân tài như vậy, mấy năm trước lại đột nhiên như bốc hơi mà biến mất, không người nào biết hắn đi đâu, không người nào nhìn thấy hắn nữa.
“Một nhân vật như vậy, thế nhưng lại bằng lòng trở thành chưởng quầy của một tửu lâu nho nhỏ ở kinh thành, rất kỳ quái.” Nghe xong lời kể của Truy Mệnh, tất cả mọi người đều đầy bụng nghi vấn. “Hơn nữa, hiện tại hắn đang nghe lệnh của ai? Lần đó hắn đêm khuya đi tìm Cố Tích Triều, chẳng lẽ Cố Tích Triều chính là chủ nhân chân chính của Phong Mãn Lâu?”
Vấn đề này của Truy Mệnh, cũng chính là vấn đề của mọi người ở đây, trong lúc nhất thời nghi ngờ dầy đặc, giống như mây đen che lấp bầu trời, không thể làm được gì.
Thế nhưng, Lục Phiến Môn lại không ngờ chính là, khi bọn họ tận lực điều tra Phong Mãn Lâu, thì Phong Mãn Lâu cũng đã bắt đầu hành động.
Bầu trời kinh thành đã bắt đầu biến sắc.
——————————
Hào Nghĩa Lâu, lấy vàng làm tự hào, trọng nghĩa khinh tài, cùng kinh doanh ngân lâu [cửa hàng tiền bạc]. Tuy rằng không bì kịp so với thế lực khổng lồ của Đức Tài tiễn trang, nhưng dựa vào tuổi thọ cùng làm ăn không lừa gạt, thiên hạ công bình, đồng thời lại hành hiệp trượng nghĩa, thích làm việc thiện, tại kinh thành cũng được xưng là cửa hiệu đứng thứ hai, nắm giữ toàn bộ dòng chảy vàng bạc của kinh thành. Hào Nghĩa Lâu, căn cơ hùng hậu, tuy rằng không phải kiên cố, nhưng cũng không thế lực nào có thể dễ dàng lay động. Chính là một ngân lưu kiên cố như vậy, hơn ba mươi phân hiệu chỉ trong một đêm liền đổi chủ, treo lên cờ hiệu của Phong Mãn Lâu.
Không chỉ có Hào Nghĩa Lâu; sòng bạc đệ nhất kinh thành – Thiên Thuận sòng bạc, bảy chi nhánh đều đổi cờ hiệu; còn có kinh thành đệ nhất đương phô [hiệu cầm đồ], Thiên Tự Đệ Nhất Đương, hơn mười phân hiệu, tất cả đều thuộc về Phong Mãn Lâu. Đây đều là thương gia có tiếng trong kinh thành, Phong Mãn Lâu thế nhưng chỉ trong một đem liền chiếm giữ tất cả, trở thành kẻ thâu tóm toàn bộ mạch máu kinh tế tại kinh thành.
Sự việc nghe như rất vô lý khó tin, căn bản không có khả năng, thế nhưng nó đích xác là đã xảy ra, sự thật trước mắt không thể chối cãi.
Mà sự kiện như vậy làm thế nào phát sinh, đích thị chính là do người trước mắt – lẳng lặng ngồi trong nội đường Phong Mãn Lâu, đang suy nghĩ miên man về điều gì đó.
Nội đường Phong Mãn Lâu cùng tửu điếm của nó luôn giữ được phong cách riêng biệt, nhã nhặn mà không đơn thuần, lộng lẫy mà không chói mắt. Chính là người ngồi ở nội đường lại càng khiến cho người ta lĩnh hội được thế nào là lịch sự tao nhã, trong sạch. Thanh sắc, tựa như màu sắc của bích đàm, tinh tế chiếu rọi nên người này. Mày kiếm, môi đỏ, người tựa như tranh. Trên khuôn mặt giống như được tạc thành từ bạch ngọc, bên trong đôi mắt lại ngưng tụ dầy đặc sự ưu sầu cùng đau thương.
“Cố lão bản, Cố lão bản, Lạc Hưng Hào của Hào Nghĩa Lâu, Lạc lão bản; Giang Thu Thủy của Thiên Thuận sòng bạc, Giang lão bản; còn có Lâm Hồng của Thiên Tự Đệ Nhất Đương, Lâm lão bản đều đến đây.” Đẩy cửa tiến vào là một tiểu đồng có vẻ hơi non nớt, là tiểu nhị của Phong Mãn Lâu, được chưởng quầy phái đến đây truyền tin, “Hơn nữa mỗi người đều mang theo sát khí bừng bừng.” Có lẽ chưa từng trải qua trường hợp như vậy, thanh âm của tiểu đồng có hơi run rẩy.
Nghe vậy, Cố Tích Triều nâng lên hai mắt, dầy đặc u sầu trong mắt tiêu thất gần như không còn, giống như chưa từng hiện hữu, thay vào đó chính là một đôi mắt sắc bén.
“Quả nhiên đã đến.” Khóe miệng khẽ lộ ra một mạt mỉm cười, hết thảy đều đang tiến hành đúng như dự đoán của y. “Có khách đến, chúng ta kinh doanh tửu lâu, người tới đều là khách, dĩ nhiên phải tiếp kiến.”
Ở đại đường đúng là một mảnh giương cung bạt kiếm, Lạc Hưng Hào, Giang Thu Thủy, Lâm Hồng, ba người trừng mắt mà đứng, tay chân ở ngoài cửa đã đem Phong Mãn Lâu vây quanh chật cứng. Có thể ở kinh thành sống yên ổn thì nhất định phải là người có quyền thế, huống hồ còn là những tên tuổi nổi tiếng kinh thành, ba người này trên giang hồ đương nhiên cũng là kẻ không thể khinh thường. Ngắn ngủi một đêm, cờ hiệu của các phân hiệu toàn bộ bị đảo ngược, cho dù chuyện làm ăn là dựa vào ai có bản lĩnh hơn sẽ là người chiến thắng, nhưng cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống.
“Ba vị đại giá quang lâm, không biết là có gì chỉ giáo?” Nụ cười trên mặt tựa hồ có thể làm tan chảy cả hàn phong đông tuyết, thế nhưng trong mắt lại là một mạt lạnh lùng. Lời nói cực kỳ cung kính, ngữ khí lại mang theo tia khinh thường.
“Cố Tích Triều, ngươi đừng có biết rõ còn giả vờ. Trước kia ngươi làm chuyện sai trái, đã có Thiết nhị gia bảo hộ ngươi, chúng ta đương nhiên sẽ không tra cứu. Thế nhưng hiện tại, ngươi đoạt lấy cửa hiệu của chúng ta, chúng ta không thể không cùng ngươi hảo hảo tính toán.” Lâm Hồng dù sao cũng là người trẻ tuổi khí thịnh nhất trong ba người, vừa thấy Cố Tích Triều từ trong nội đường đi ra, liền giành trước làm khó dễ.
“Kỳ thực ta chỉ muốn hỏi gia chủ các tiễn trang một câu mà thôi.” Ngữ khí vẫn là sóng lớn cũng không sợ, bất quá nghe vậy đám người chung quanh lại càng xôn xao lên.
“Nga? Là vấn đề gì có năng lực mạnh như vậy, chúng ta đây cũng nguyện ý nghe kỹ càng.”
“Ta chỉ là muốn hỏi các vị lão bản về phát tài chi đạo [cách làm giàu] mà thôi.”
“Tiểu tử ngươi đừng có ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ. Ai tin ngươi nói càn hết lời này đến lời khác!” Lỗ mãng cắt ngang lời nói, Giang Thu Thủy một chưởng đánh tới, chưởng thế nhắm thẳng vào Cố Tích Triều. Thân mình như điện, chưởng phong gào thét, nhanh như chóp, người đã băng qua hơn phân nửa tửu điếm. Mắt thấy chưởng phong sắc bén sắp chạm tới người đang nhàn hạ ngồi trên ghế, người kia rốt cục cũng động, quỷ mỵ từ chưởng phong sát bên người tránh qua, nhảy mắt đã di chuyển tới phía sau lưng Giang Thu Thủy, vô cùng lưu loát, không có một tia động tác dư thừa. Từ tĩnh tới động chỉ là một cái chớp mắt, từ động đến tĩnh cũng là một cái chớp mắt. Y phục thanh sắc, xinh đẹp mà đứng, một thanh chủy thủ ba tấc không biết từ khi nào đã nắm trong tay. Thân đao thanh lương [phát ra ánh sáng xanh] tản mát hàn ý nhè nhẹ, một giọt máu đỏ sẫm từ mũi đao rơi xuống.
Lại nhìn đến Giang Thu Thủy, bởi vì một chưởng đánh ra, chưởng thế cường hãn, đối với biến cố đột ngột không kịp thu chưởng, ghế ngồi làm bằng gỗ lim đã bị chưởng phong đánh vỡ nát. Nhưng là, Giang Thu Thủy lúc này sắc mặt đã tái mét, không phải bởi vì hắn một chưởng đánh không trúng, mà vì hắn nhìn thấy trên tay mình đã bị khắc lên một chữ rất tú lệ, một chữ “Tĩnh”.
“Mở cửa kinh doanh, hòa khí mới có thể phát tài, tâm bình khí hòa mới có thể giao tiếp rộng rãi a, nộ khí của Giang lão bản có phần quá cao rồi.”
Ngữ khí bình thản tựa như mặt nước yên tĩnh, thậm chí ngay cả một tia rung động trầm bổng cũng không có, lời nói chỉ như một lời khuyên răn bình thường. Mà đối với người ở đây, tất cả đều cảm thấy một loại cảm giác không rét mà run, ai cũng không nghĩ tới người trước mắt nhìn qua là một thân ảnh hết sức mềm yếu nhưng lại có thể mang đến cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt như thế.
“Đúng vậy, đúng vậy, hòa khí mới có thể phát tài, thỉnh giáo Cố lão bản, rốt cuộc vấn đề muốn hỏi kia là gì?” Nhìn thấy một màn vừa rồi, Lạc Hưng Hào sức lực đã mất hơn phân nửa.
“Ta vừa rồi không phải đã nói sao? Chính là bàn luận một chút về phát tài chi đạo mà thôi, tiễn trang, sòng bạc, hiệu cầu đồ, còn có tửu lâu, nhìn như sinh ý hoàn toàn bất đồng, phương thức kinh doanh cũng không chút liên quan, nhưng nếu đã là kinh doanh thì trăm khoanh vẫn quanh một đốm [dù thay đổi như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi, ý là dù kinh doanh dưới hình thức nào thì bản chất mục đích vẫn giống nhau], phát tài chi đạo quyết định ở một chữ, hoạt [linh hoạt]. Hoạt thì sẽ có vào có ra, có thể mua thấp bán cao, lợi ích cuồn cuộn, cho nên hoạt tắc sinh [linh hoạt tất yếu sẽ sinh lợi].”
“Đạo lý này, không cần thiết nói, tất cả mọi người đều hiểu được, cũng không có gì là giỏi a.” Vừa mới thấy đồng bạn như vậy, Lâm Hồng vốn tính khí táo bạo cũng thu liễm không ít. Bất quá, muốn nói, chỉ một chữ như vậy, kéo đi không ít cửa hiệu của hắn, có chém đầu hắn, hắn cũng kiên quyết không tin.
“Đương nhiên, các vị đều là người trong nghề, hiển nhiên biết việc kinh doanh thành bại tất cả đều tùy vào một chữ này. Cho nên, ta chỉ là muốn thêm vào một chút ý kiến của mình.”
“Nga, nguyện nghe nói rõ.” Lời nói của Cố Tích Triều phần nào cũng đã khơi dậy hứng thú của Lạc Hưng Hào, hắn dù sao cũng là người làm ăn, tổn thất mấy phân hiệu đương nhiên khiến hắn tức giận. Nhưng mà chuyện tính toán sổ sách có thể chậm rãi tính, còn cách thức làm giàu không thể không lãnh ngộ.
“Một chữ huyền bí, kỳ thật còn tùy vào nhân khí. Người đến người đi, chính là xem ai linh hoạt trước.” Mày kiếm nhẹ khiêu, bên miệng vẫn đang lộ ra vẻ cười như không cười, tinh khiết tựa như đàm thủy ngọc bích trong không thấy đáy, giữa hai tròng mắt tối đen như bóng đêm sâu không lường được, phảng phất sương mù bao phủ không thể suy đoán, “Đông như trẩy hội mới có thể có khách quý đến nhà, cho nên đã là thương gia thì đều như nhau, đều mong muốn tìm kiếm cho mình một vị trí tốt. Ta nói như vậy có đúng không, Giang lão bản?” Thoáng nhìn qua bộ dáng không kiên nhẫn của Giang Thu Thủy, Cố Tích Triều dừng lời một chút.
“Tất nhiên đúng, bởi vì đây chính là đạo lý của con người a.” Giang Thu Thủy chung quy có chút không kiên nhẫn, nhưng mới vừa rồi đã lĩnh hội khả năng của người này, hiện tại cũng không dám có động tác gì, “Cố lão bản nói lâu như vậy, đơn giản cũng chỉ là bàn bạc về vài đạo lý cơ bản, có cái gì đặc sắc, Giang mỗ đang rửa tai chờ đợi.”
“Kinh thành thương gia náo nhiệt nhưng lại không đủ âm vang, ngoài mặt người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nhưng thực chất mỗi điếm gia đều chưa từng tận lực tìm hiểu phương thức thu hút khách hàng, cho nên khách đông kỳ thực cũng không nhiều lắm. Phương thức thu hút người đến tốt nhất chính là truyền bá mở rộng sức ảnh hưởng của cửa tiệm, hiển nhiên, dân chúng phố phường chung quy không tránh khỏi ham món lợi nhỏ, cho nên ngoài tuyên truyền đồng thời còn đánh vào đoàn tâm lý này. Phổ biến phát truyền đơn [tờ rơi] là bước đầu tiên, kế tiếp là vấn đề cửa hiệu bất đồng, tiễn trang là tiễn trang, sòng bạc là sòng bạc, hiệu cầm đồ là hiệu cầm đồ, phương thức xử lý đương nhiên bất đồng. Tiễn trang thay đổi phương thức thu vốn và lãi, cho phép trả lãi theo từng kỳ, nhưng lãi sẽ được tính mỗi ngày. Đối với người vay tiền khẩn cấp, không trả lãi theo từng kỳ, mà lãi mỗi ngày lại một tăng thêm, đến cuối cùng vốn và lãi cộng lại trở thành một con số quá lớn lập tức sẽ biến thành một vấn đề khó giải quyết. Đối với tiễn trang, lãi thu vào luôn cần được đảm bảo, áp dụng phương pháp trả lãi từng kỳ sẽ giảm bớt nguy cơ người vay tiền đến cuối cùng không chịu trả. Như vậy tất có thể mở rộng tiêu thụ cho thương gia, không lo sinh ý không tự động đến cửa. Sòng bạc, chính là đệ nhất thâu [thua], không ít người không dám đến chỉ vì sợ thua tiền, sòng bạc cần phải tuyên truyền khắp nơi rằng sòng bạc chuẩn bị cho khách nhân đến chơi mỗi người năm lượng bạc, có bạc sẵn để lấy, dù có là người không muốn đánh bạc cũng sẽ không nhịn được mà đến một lần. Phải biết rằng, con người vốn khi thua sẽ nghĩ muốn gỡ, thắng còn muốn thắng nhiều hơn, chỉ năm lượng bạc chơi xong lập tức dừng gần như là chuyện không có khả năng, không cần mấy vòng, năm lượng bạc ban đầu bỏ ra căn bản không thấm vào đâu so với số bạc thu lại, lợi nhuận của sòng bạc tuyệt đối nhanh chóng tăng lên gấp nhiều lần. Cuối cùng là hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ vốn là nơi chỉ những người có nhu cầu cấp bách mới đến, dựa vào những thứ tài vật được bán vào, càng nhiều người gặp xui xẻo, hiệu cầm đồ ngược lại sinh ý càng nhiều. Kỳ thật, hiệu cầm đồ còn có thể quy định ra nhiều tiện phí khác [các khoảng phí bỉ ổi để lấy tiền người khác], khi trả lại vật cầm còn có thể tính thêm phí bảo quản, vô bản vạn lợi [không cần vốn mà có muôn vạn lợi nhuận]. Lúc trước ta chỉ là thấy những điếm [cửa hiệu] này là nơi có thể cải tiến, liền dâng lên ý kiến của mình, không ngờ các vị điếm chủ đều cảm thấy thu được lợi rất nhiều, liền nguyện ý đổi tên theo Phong Mãn Lâu.”
“Ngươi là nói, sau khi nghe xong ý kiến của ngươi, chỉ một tháng, nhiều như vậy cửa hiệu của chúng ta đều tự nguyện đi theo ngươi?” Đáp án đã rõ ràng, Giang Thu Thủy vẫn nhịn không được muốn hỏi một câu.
Từ đầu đến cuối, Cố Tích Triều vẫn dùng một loại ngữ khí bình thản, bình thản đến không có một tia gợn sóng, nhưng lại khơi dậy trong lòng ba vị trước mắt tầng tầng sóng dậy. Không sai, nguồn gốc của làm ăn là dựa vào hoạt, trăm khoanh vẫn quanh một đốm dựa vào chính là nhân khí, giải thích của Cố Tích Triều là căn cứ vào nguồn gốc của chữ ‘hoạt’ này. Chuyện này cũng không có gì hiếm lạ, đều là đạo lý con người mà thôi, nhưng Cố Tích Triều tuyệt diệu là ở chỗ cách biến ảo của y, giống như trời đất được chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, từ tám lại tiếp tục biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn dáng vẻ. Nhằm vào sự bất đồng từng kiểu kinh doanh, dùng bất đồng khai thông thủ đoạn, bất đồng thúc bách thủ đoạn, hiệu quả đạt được lại khiến người ta vô cùng vừa lòng. Các phân hiệu của tam gia danh hào tuy rằng trước mắt tự động quy thuận vào Phong Mãn Lâu, hiện tại nếu như nói là lánh mưu lương chủ [chủ tốt có mưu kế riêng, ko hiểu lắm =.=”] cũng không có gì đáng trách, Cố Tích Triều một phen nói làm cho ba người đều bội phục, đồng thời cũng phải thừa nhận rằng mình đã thua đến rối tinh rối mù.
“Cố lão bản quả là một nhân tài, Lạc mỗ thua tâm phục khẩu phục. Việc buôn bán coi trọng chính là chữ tín. Những phân hiệu kia căn bản vốn là tự nguyện quy thuận, hiện tại nếu bọn họ muốn lánh mưu lương chủ, chúng ta cũng không tiện nói thêm gì. Hôm nay nếu có gì mạo phạm xin hãy bỏ qua.” Dù sao cũng là bậc tiền bối được người khác kính trọng, tài nghệ không bằng người liền cam nguyện chịu thua, quyết không đánh mất tôn nghiêm, Lạc Hưng Hào suy cho cùng cũng xem như một đại trượng phu nói được làm được. Mà Giang Thu Thủy cùng Lâm Hồng vốn xem Lạc Hưng Hào như lão đại, khí thế đều theo đại ca, hiện giờ đã biết mình tài nghệ không bằng người, mà Lạc Hưng Hào cũng không hề có ý tứ truy cứu, liền cũng dự định theo hắn rời đi.
Lúc ba người vừa định rời khỏi Phong Mãn Lâu, lại nghe sau lưng truyền đến một câu, “Xin dừng bước.” Ba người quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tích Triều thong thả đi tới, “Ba vị, Cố mỗ nguyên bản cũng là vô tình đoạt phân hiệu của các ngươi, chính là đã có người tự nguyện quy thuận, ta cũng không thể cự tuyệt, khướt từ ý tốt của người khác. Huống chi, người làm ăn lại có ai sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Bất quá các phân hiệu này dù sao cũng là nhờ ba vị trước kia quản lý mới có thể phát triển đến tận bây giờ, cũng bởi vì một chút ý kiến nho nhỏ của Cố mỗ liền lôi kéo về tay của ta, thực sự khiến người ta cảm thấy không nể phục, Cố mỗ hiện tại có một ý kiến, không bằng chúng ta liên thủ kinh doanh, như thế nào a?”
“Liên thủ?” Nghe thấy lời ấy, ba người đều có chút kinh ngạc, “Cố lão bản, không nói đùa chứ. Nắm giữ những phân hiệu này không thể nghi ngờ chính là nắm giữ mạch máu kinh tế duy nhất của kinh thành. Hiện giờ thương giới ở kinh thành, Phong Mãn Lâu có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chuyện tốt như vậy, Cố lão bản thế nhưng nguyện ý chấp tay cùng chúng ta chia sẻ?” Không chỉ Lạc Hưng Hào, tất cả mọi người ở đây đều không tin.
“Cố mỗ không phải người hay nói đùa, là xuất phát từ chân tâm muốn hợp tác với ba vị. Ba vị ở kinh thành vốn là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, Cố mỗ đây cũng chỉ là muốn cùng mọi người kết giao bằng hữu. Huống hồ ở kinh thành, Cố mỗ dù sao cũng là ngoại nhân, nói đến cũng là phải nương nhờ ba vị. Lần này đề nghị hợp tác, hy vọng ba vị không cự tuyệt.” Nói xong, Cố Tích Triều đối diện nhìn ba người, lẳng lặng chờ quyết định của bọn họ, một đôi con ngươi đen như mặt nước trong veo, không mang một tia bụi bẩn.
Ba người đối diện cũng lẳng lặng nhìn Cố Tích Triều, không trả lời hoặc là chính bọn cũng không có cách nào quyết định, đáp ứng hay là không đáp ứng, trí tuệ Cố Tích Triều nổi tiếng là một thứ vũ khí đáng sợ, chỉ một chút không cẩn thận thì đã rơi vào tính toán của y lúc nào cũng chưa hay chưa biết. Thế nhưng, nếu đối phương là thật tâm muốn hợp tác, bỏ qua cơ hội này, chính là cả đời hối hận không kịp.
Lâm Hồng, Giang Thu Thủy còn đang do dự, “Hảo, vậy chúng ta cùng ngươi làm bằng hữu.” Lạc Hưng Hào đã một tiếng đồng ý, “Chuyện hợp tác chúng ta về sau chậm rãi bàn bạc.”
“Lạc lão bản quả nhiên sảng khoái, Cố mỗ thật sự đã không nhìn lầm người. Tiễn khách.” Theo một tiếng tiễn khách, ba người Lạc Hưng Hào, Lâm Hồng, Giang Thu Thủy ly khai, ba người vừa ra khỏi cửa liền thở ra một hơi. Trải qua một phen giương cung múa kiếm, mọi áp bách lúc này cũng đã tan thành mây khói.
Ba người đi rồi, một thân ảnh nhỏ xinh từ trong nội đường đi ra tiệm ăn.
“Bên ngoài ồn ào như vậy, nàng ra đây làm gì?” Lời nói tựa như oán trách, lại không hề mang theo một chút sinh khí, nếu có chính là vô hạn quan tâm cùng yêu mến, mới vừa rồi mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bách hiện tại đã biến mất vô tung vô ảnh, còn lại chỉ là nhu tình như nước.
“Không có, muội chỉ là có chút lo lắng, ra xem một chút.” Người tựa như tranh, thanh âm mềm nhẹ êm tai, người tựa như thiên tiên, chậm rãi đi tới như hoa sen mới nở, không phải ai khác chính là Vãn Tình.
“Chỉ là, tướng công, muội không hiểu, vì cái gì chàng đem những thứ một tháng này đoạt được vô điều kiện chấp tay cùng bọn họ hợp tác chứ? Như vậy có phần khiến người ta cảm thấy có chút không cam lòng a.”
“Vãn Tình, muội sai rồi, đối với trị bệnh cứu người là hành gia [người thạo nghề]. Này…” Lời nói còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.
“Muội đương nhiên là không hiểu a, như thế nào so được với chàng.”
“Việc kinh doanh không phải chỉ cần hiểu cái gì là phát tài chi đạo, quan trọng nhất là phải hiểu được cách dụng người. Một lão hổ hung mãnh, chỉ dựa vào sức mạnh, không có khả năng khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thế nhưng, cũng không thể chỉ trông cậy vào chính sách dụ dỗ hắn, như vậy, khi hắn nhận ra là bị ngươi lừa gạt tất sẽ lập tức vồ đến. Tiến thối dụng binh, cũng là bày mưu tính kế bên trong, cách thức riêng biệt quyết thắng thiên lý bên ngoài.” Nhẹ mỉm cười, Cố Tích Triều vẻ mặt cưng chiều nhìn nữ tử, “Huống chi, chuyện ngày hôm nay, nhìn ra được Lạc Hưng Hào thật sự là một đại trượng phu nói được làm được, ta thật tình muốn cùng hắn kết giao bằng hữu.”
———————–
“Lạc đại ca, ngươi vì sao lại đáp ứng y?” Vừa ra khỏi Phong Mãn Lâu, đi chưa được mấy bước, Giang Thu Thủy liền nhịn không được hỏi, “Cố Tích Triều này luôn luôn quỷ kế đa đoan, không thể không đề phòng a.”
“Ta biết, nhưng ta xem ánh mắt của y, lần này ta nguyện ý tin tưởng y, huống chi, Cố Tích Triều đích thật là kinh thế tài hoa.” Không tồi, vừa rồi ánh mắt Cố Tích Triều trong suốt đến không có một tia tạp chất, rất khó tưởng tượng một người thần thái tinh diệu như vậy trước kia đã làm dấy lên một màn sóng to giá lớn trong thiên hạ.
————————-
(1) Đức Tài tiễn trang: nguyên văn là Đức Hâm tiễn trang, ‘Hâm’ có nghĩa là tiền tài, giàu sang. Vì ta thấy chữ ‘Hâm’ không hay lắm nên đã mạn phép sửa thành Đức Tài luôn =))).
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi đã mê man ba ngày ba đêm rồi ngươi có biết không! Rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì cả người ngươi đều bị thương, còn ngất ở trên đường? Ngày hôm đó ngươi không phải đã chạy trốn đến vô tung vô ảnh sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải ta tìm thấy ngươi, ngươi sớm đã phơi thây đầu đường. Ta nói a, ngươi dù gì cũng là Cửu Hiện Thần Long mà, như thế nào lại biến thành cái bộ dạng chật vật như vậy? Ta nói…” Giống như tên của mình, Truy Mệnh làm việc gì cũng như nước như lửa, đến ngay cả hỏi một chút vấn đề cũng như pháo liên hoàn.
“Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, làm sao hắn trả lời?” Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thích Thiếu Thương, vừa hỗn loạn vừa mờ mịt, Vô Tình có điểm không nhịn được liền mở miệng cắt ngang câu hỏi của Truy Mệnh, “Truy Mệnh a, làm bộ đầu, kỷ xảo tra hỏi cũng cực kỳ quan trọng, vấn đề gì muốn hỏi cho tốt, ngươi cũng phải để cho đối phương có thời gian trả lời a.” Nghiêm chỉnh một bộ dáng Đại sư huynh.
“Truy Mệnh cũng chỉ là lo lắng thôi, quan tâm tất sẽ loạn, Đại sư huynh ngươi cũng không cần trách hắn.” Mắt thấy Truy Mệnh sắp đem một bộ kiếm mục tinh mi [mắt kiếm mi sao] nhăn thành cái bánh bao, vốn ở một bên không nói chuyện, Thiết Thủ vẫn là không nhịn được vì hắn giải thích vài lời.
“Vẫn là Nhị sư huynh tốt!” Được giúp đỡ, Truy Mệnh nháy mắt liền khôi phục sức sống, “Người ta cũng vì lo lắng thôi!”
“Ta cảm thấy ngươi có điểm rất cưng chìu hắn!”
“Không có a, Nhị sư huynh chính là ăn ngay nói thật!” Truy Mệnh le lưỡi, bày ra mặt quỷ đáng yêu, “Lãnh Huyết, đệ nói có đúng không?” Lập tức đem Lãnh Huyết đang không nói lời nào đứng một bên kéo vào.
“A, chuyện này… Chúng ta trước hết nên quan tâm án tử đi!” Lãnh Huyết vô tội nhất thời không biết ứng đối như thế nào, đành phải lảng tránh mà trả lời.
Nhìn bọn họ ngươi một lời ta một câu, Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy một loại ấm áp, tình huynh đệ sâu sắc, anh em nghĩa nặng, hắn không khỏi nhớ đến những năm tháng ở Liên Vân Trại. Ban đầu là mờ mịt lạc lõng, giống như cuối cùng cũng tìm được nơi trở về.
————————————-
“Nói như vậy, người thật sự là do Cố Tích Triều giết?” Nghe xong lời kể của Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ thật sự bắt đầu ân hận ngày đó tại sao mình lại thả hổ về rừng, hiện tại gây nên sóng gió như thế, nháo đến lòng người đều hoảng sợ.
“Hẳn là không sai.”
“Ta ngược lại lưu tâm đến Cố Tích Triều, theo như lời ngươi nói, y hẳn là đã mất trí nhớ mới đúng, không nhớ rõ ngươi, không nhớ rõ hết thảy chuyện trước kia. Như vậy hiện tại y vì cái gì muốn làm như vậy, chẳng lẽ nói là bản tính trời sinh luôn muốn tranh đoạt quyền thế của y sao? Còn có lão chưởng quầy kia cũng cực kỳ khả nghi, hơn nữa ở tiểu cư chưa bao giờ có thêm người nào khác.” Vô Tình trước nay xử sự bình tĩnh, tâm tư kỹ càng, một lời phân tích liền đem điểm đáng ngờ nhất trong sự việc bày ra.
“Chẳng lẽ ý các ngươi là khẳng định ta chính là kẻ giết người sao?” Thích Thiếu Thương nhìn bốn người kia, đột nhiên nhớ tới Truy Mệnh từng liều mạng muốn bắt hắn.
“Hung thủ không phải là muốn chúng ta nghĩ như vậy sao? Cho nên, chúng ta tương kế tựu kế. Trước hết đừng nói thêm gì, chúng ta hiện tại tốt nhất nên bắt tay vào điều tra nơi cần điều tra…”
“Phong Mãn Lâu.” Năm người cơ hồ trăm miệng một lời. Thời điểm hiện nay, Phong Mãn Lâu này dầy đặc nghi vấn thật sự là nơi bọn họ cần lưu tâm nhất.
“Điều tra manh mối cứ giao cho đệ đi, không quá ba ngày sẽ có tin tức. Đệ thật muốn nhìn xem lão chưởng quầy kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Lời còn chưa dứt, đã không còn thấy bóng dáng. Ngàn dặm truy mệnh, chuyện tra manh mối này giao cho hắn đích xác có thể gọi là không chút sai lầm.
——————–
Như những gì Truy Mệnh đã hứa hẹn, chỉ hai ngày sau, hắn liền mang tin tức trở về, bất quá tin tức này đều khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Lão chưởng quầy của Phong Mãn Lâu, không ai khác, chính là đệ nhất tiễn trang [ngân hàng], tổng quản Đức Tài(1) tiễn trang, Thượng Quan Ưng.
Đức Tài tiễn trang mặc dù sinh ý chủ yếu chính là tiền giấy, nhưng vì là sản nghiệp của võ lâm thế gia Thượng Quan gia, cho nên được người đời xưng là võ lâm đệ nhất tiễn trang. Gần như thâu tóm cả Giang Nam, thâu tóm toàn bộ việc làm ăn tiền giấy ở kinh thành. Mà vị Thượng Quan Ưng này cũng là một nhân vật không hề tầm thường. Hắn từng một mình quản lý hơn ba trăm tiễn trang của Thượng Quan gia, không chỉ có thế, cũng có lời đồn rằng từng có nhiều người cùng kinh doanh tiễn trang vì ganh tức với sinh ý của Đức Tài tiễn trang mà đến trước cửa gây sự, hắn thế nhưng không hề động thủ với một người, chỉ đến gần dùng miệng lưỡi nói vài câu bọn người kia liền ngoan ngoãn rời đi. Nhưng một nhân tài như vậy, mấy năm trước lại đột nhiên như bốc hơi mà biến mất, không người nào biết hắn đi đâu, không người nào nhìn thấy hắn nữa.
“Một nhân vật như vậy, thế nhưng lại bằng lòng trở thành chưởng quầy của một tửu lâu nho nhỏ ở kinh thành, rất kỳ quái.” Nghe xong lời kể của Truy Mệnh, tất cả mọi người đều đầy bụng nghi vấn. “Hơn nữa, hiện tại hắn đang nghe lệnh của ai? Lần đó hắn đêm khuya đi tìm Cố Tích Triều, chẳng lẽ Cố Tích Triều chính là chủ nhân chân chính của Phong Mãn Lâu?”
Vấn đề này của Truy Mệnh, cũng chính là vấn đề của mọi người ở đây, trong lúc nhất thời nghi ngờ dầy đặc, giống như mây đen che lấp bầu trời, không thể làm được gì.
Thế nhưng, Lục Phiến Môn lại không ngờ chính là, khi bọn họ tận lực điều tra Phong Mãn Lâu, thì Phong Mãn Lâu cũng đã bắt đầu hành động.
Bầu trời kinh thành đã bắt đầu biến sắc.
——————————
Hào Nghĩa Lâu, lấy vàng làm tự hào, trọng nghĩa khinh tài, cùng kinh doanh ngân lâu [cửa hàng tiền bạc]. Tuy rằng không bì kịp so với thế lực khổng lồ của Đức Tài tiễn trang, nhưng dựa vào tuổi thọ cùng làm ăn không lừa gạt, thiên hạ công bình, đồng thời lại hành hiệp trượng nghĩa, thích làm việc thiện, tại kinh thành cũng được xưng là cửa hiệu đứng thứ hai, nắm giữ toàn bộ dòng chảy vàng bạc của kinh thành. Hào Nghĩa Lâu, căn cơ hùng hậu, tuy rằng không phải kiên cố, nhưng cũng không thế lực nào có thể dễ dàng lay động. Chính là một ngân lưu kiên cố như vậy, hơn ba mươi phân hiệu chỉ trong một đêm liền đổi chủ, treo lên cờ hiệu của Phong Mãn Lâu.
Không chỉ có Hào Nghĩa Lâu; sòng bạc đệ nhất kinh thành – Thiên Thuận sòng bạc, bảy chi nhánh đều đổi cờ hiệu; còn có kinh thành đệ nhất đương phô [hiệu cầm đồ], Thiên Tự Đệ Nhất Đương, hơn mười phân hiệu, tất cả đều thuộc về Phong Mãn Lâu. Đây đều là thương gia có tiếng trong kinh thành, Phong Mãn Lâu thế nhưng chỉ trong một đem liền chiếm giữ tất cả, trở thành kẻ thâu tóm toàn bộ mạch máu kinh tế tại kinh thành.
Sự việc nghe như rất vô lý khó tin, căn bản không có khả năng, thế nhưng nó đích xác là đã xảy ra, sự thật trước mắt không thể chối cãi.
Mà sự kiện như vậy làm thế nào phát sinh, đích thị chính là do người trước mắt – lẳng lặng ngồi trong nội đường Phong Mãn Lâu, đang suy nghĩ miên man về điều gì đó.
Nội đường Phong Mãn Lâu cùng tửu điếm của nó luôn giữ được phong cách riêng biệt, nhã nhặn mà không đơn thuần, lộng lẫy mà không chói mắt. Chính là người ngồi ở nội đường lại càng khiến cho người ta lĩnh hội được thế nào là lịch sự tao nhã, trong sạch. Thanh sắc, tựa như màu sắc của bích đàm, tinh tế chiếu rọi nên người này. Mày kiếm, môi đỏ, người tựa như tranh. Trên khuôn mặt giống như được tạc thành từ bạch ngọc, bên trong đôi mắt lại ngưng tụ dầy đặc sự ưu sầu cùng đau thương.
“Cố lão bản, Cố lão bản, Lạc Hưng Hào của Hào Nghĩa Lâu, Lạc lão bản; Giang Thu Thủy của Thiên Thuận sòng bạc, Giang lão bản; còn có Lâm Hồng của Thiên Tự Đệ Nhất Đương, Lâm lão bản đều đến đây.” Đẩy cửa tiến vào là một tiểu đồng có vẻ hơi non nớt, là tiểu nhị của Phong Mãn Lâu, được chưởng quầy phái đến đây truyền tin, “Hơn nữa mỗi người đều mang theo sát khí bừng bừng.” Có lẽ chưa từng trải qua trường hợp như vậy, thanh âm của tiểu đồng có hơi run rẩy.
Nghe vậy, Cố Tích Triều nâng lên hai mắt, dầy đặc u sầu trong mắt tiêu thất gần như không còn, giống như chưa từng hiện hữu, thay vào đó chính là một đôi mắt sắc bén.
“Quả nhiên đã đến.” Khóe miệng khẽ lộ ra một mạt mỉm cười, hết thảy đều đang tiến hành đúng như dự đoán của y. “Có khách đến, chúng ta kinh doanh tửu lâu, người tới đều là khách, dĩ nhiên phải tiếp kiến.”
Ở đại đường đúng là một mảnh giương cung bạt kiếm, Lạc Hưng Hào, Giang Thu Thủy, Lâm Hồng, ba người trừng mắt mà đứng, tay chân ở ngoài cửa đã đem Phong Mãn Lâu vây quanh chật cứng. Có thể ở kinh thành sống yên ổn thì nhất định phải là người có quyền thế, huống hồ còn là những tên tuổi nổi tiếng kinh thành, ba người này trên giang hồ đương nhiên cũng là kẻ không thể khinh thường. Ngắn ngủi một đêm, cờ hiệu của các phân hiệu toàn bộ bị đảo ngược, cho dù chuyện làm ăn là dựa vào ai có bản lĩnh hơn sẽ là người chiến thắng, nhưng cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống.
“Ba vị đại giá quang lâm, không biết là có gì chỉ giáo?” Nụ cười trên mặt tựa hồ có thể làm tan chảy cả hàn phong đông tuyết, thế nhưng trong mắt lại là một mạt lạnh lùng. Lời nói cực kỳ cung kính, ngữ khí lại mang theo tia khinh thường.
“Cố Tích Triều, ngươi đừng có biết rõ còn giả vờ. Trước kia ngươi làm chuyện sai trái, đã có Thiết nhị gia bảo hộ ngươi, chúng ta đương nhiên sẽ không tra cứu. Thế nhưng hiện tại, ngươi đoạt lấy cửa hiệu của chúng ta, chúng ta không thể không cùng ngươi hảo hảo tính toán.” Lâm Hồng dù sao cũng là người trẻ tuổi khí thịnh nhất trong ba người, vừa thấy Cố Tích Triều từ trong nội đường đi ra, liền giành trước làm khó dễ.
“Kỳ thực ta chỉ muốn hỏi gia chủ các tiễn trang một câu mà thôi.” Ngữ khí vẫn là sóng lớn cũng không sợ, bất quá nghe vậy đám người chung quanh lại càng xôn xao lên.
“Nga? Là vấn đề gì có năng lực mạnh như vậy, chúng ta đây cũng nguyện ý nghe kỹ càng.”
“Ta chỉ là muốn hỏi các vị lão bản về phát tài chi đạo [cách làm giàu] mà thôi.”
“Tiểu tử ngươi đừng có ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ. Ai tin ngươi nói càn hết lời này đến lời khác!” Lỗ mãng cắt ngang lời nói, Giang Thu Thủy một chưởng đánh tới, chưởng thế nhắm thẳng vào Cố Tích Triều. Thân mình như điện, chưởng phong gào thét, nhanh như chóp, người đã băng qua hơn phân nửa tửu điếm. Mắt thấy chưởng phong sắc bén sắp chạm tới người đang nhàn hạ ngồi trên ghế, người kia rốt cục cũng động, quỷ mỵ từ chưởng phong sát bên người tránh qua, nhảy mắt đã di chuyển tới phía sau lưng Giang Thu Thủy, vô cùng lưu loát, không có một tia động tác dư thừa. Từ tĩnh tới động chỉ là một cái chớp mắt, từ động đến tĩnh cũng là một cái chớp mắt. Y phục thanh sắc, xinh đẹp mà đứng, một thanh chủy thủ ba tấc không biết từ khi nào đã nắm trong tay. Thân đao thanh lương [phát ra ánh sáng xanh] tản mát hàn ý nhè nhẹ, một giọt máu đỏ sẫm từ mũi đao rơi xuống.
Lại nhìn đến Giang Thu Thủy, bởi vì một chưởng đánh ra, chưởng thế cường hãn, đối với biến cố đột ngột không kịp thu chưởng, ghế ngồi làm bằng gỗ lim đã bị chưởng phong đánh vỡ nát. Nhưng là, Giang Thu Thủy lúc này sắc mặt đã tái mét, không phải bởi vì hắn một chưởng đánh không trúng, mà vì hắn nhìn thấy trên tay mình đã bị khắc lên một chữ rất tú lệ, một chữ “Tĩnh”.
“Mở cửa kinh doanh, hòa khí mới có thể phát tài, tâm bình khí hòa mới có thể giao tiếp rộng rãi a, nộ khí của Giang lão bản có phần quá cao rồi.”
Ngữ khí bình thản tựa như mặt nước yên tĩnh, thậm chí ngay cả một tia rung động trầm bổng cũng không có, lời nói chỉ như một lời khuyên răn bình thường. Mà đối với người ở đây, tất cả đều cảm thấy một loại cảm giác không rét mà run, ai cũng không nghĩ tới người trước mắt nhìn qua là một thân ảnh hết sức mềm yếu nhưng lại có thể mang đến cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt như thế.
“Đúng vậy, đúng vậy, hòa khí mới có thể phát tài, thỉnh giáo Cố lão bản, rốt cuộc vấn đề muốn hỏi kia là gì?” Nhìn thấy một màn vừa rồi, Lạc Hưng Hào sức lực đã mất hơn phân nửa.
“Ta vừa rồi không phải đã nói sao? Chính là bàn luận một chút về phát tài chi đạo mà thôi, tiễn trang, sòng bạc, hiệu cầu đồ, còn có tửu lâu, nhìn như sinh ý hoàn toàn bất đồng, phương thức kinh doanh cũng không chút liên quan, nhưng nếu đã là kinh doanh thì trăm khoanh vẫn quanh một đốm [dù thay đổi như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi, ý là dù kinh doanh dưới hình thức nào thì bản chất mục đích vẫn giống nhau], phát tài chi đạo quyết định ở một chữ, hoạt [linh hoạt]. Hoạt thì sẽ có vào có ra, có thể mua thấp bán cao, lợi ích cuồn cuộn, cho nên hoạt tắc sinh [linh hoạt tất yếu sẽ sinh lợi].”
“Đạo lý này, không cần thiết nói, tất cả mọi người đều hiểu được, cũng không có gì là giỏi a.” Vừa mới thấy đồng bạn như vậy, Lâm Hồng vốn tính khí táo bạo cũng thu liễm không ít. Bất quá, muốn nói, chỉ một chữ như vậy, kéo đi không ít cửa hiệu của hắn, có chém đầu hắn, hắn cũng kiên quyết không tin.
“Đương nhiên, các vị đều là người trong nghề, hiển nhiên biết việc kinh doanh thành bại tất cả đều tùy vào một chữ này. Cho nên, ta chỉ là muốn thêm vào một chút ý kiến của mình.”
“Nga, nguyện nghe nói rõ.” Lời nói của Cố Tích Triều phần nào cũng đã khơi dậy hứng thú của Lạc Hưng Hào, hắn dù sao cũng là người làm ăn, tổn thất mấy phân hiệu đương nhiên khiến hắn tức giận. Nhưng mà chuyện tính toán sổ sách có thể chậm rãi tính, còn cách thức làm giàu không thể không lãnh ngộ.
“Một chữ huyền bí, kỳ thật còn tùy vào nhân khí. Người đến người đi, chính là xem ai linh hoạt trước.” Mày kiếm nhẹ khiêu, bên miệng vẫn đang lộ ra vẻ cười như không cười, tinh khiết tựa như đàm thủy ngọc bích trong không thấy đáy, giữa hai tròng mắt tối đen như bóng đêm sâu không lường được, phảng phất sương mù bao phủ không thể suy đoán, “Đông như trẩy hội mới có thể có khách quý đến nhà, cho nên đã là thương gia thì đều như nhau, đều mong muốn tìm kiếm cho mình một vị trí tốt. Ta nói như vậy có đúng không, Giang lão bản?” Thoáng nhìn qua bộ dáng không kiên nhẫn của Giang Thu Thủy, Cố Tích Triều dừng lời một chút.
“Tất nhiên đúng, bởi vì đây chính là đạo lý của con người a.” Giang Thu Thủy chung quy có chút không kiên nhẫn, nhưng mới vừa rồi đã lĩnh hội khả năng của người này, hiện tại cũng không dám có động tác gì, “Cố lão bản nói lâu như vậy, đơn giản cũng chỉ là bàn bạc về vài đạo lý cơ bản, có cái gì đặc sắc, Giang mỗ đang rửa tai chờ đợi.”
“Kinh thành thương gia náo nhiệt nhưng lại không đủ âm vang, ngoài mặt người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nhưng thực chất mỗi điếm gia đều chưa từng tận lực tìm hiểu phương thức thu hút khách hàng, cho nên khách đông kỳ thực cũng không nhiều lắm. Phương thức thu hút người đến tốt nhất chính là truyền bá mở rộng sức ảnh hưởng của cửa tiệm, hiển nhiên, dân chúng phố phường chung quy không tránh khỏi ham món lợi nhỏ, cho nên ngoài tuyên truyền đồng thời còn đánh vào đoàn tâm lý này. Phổ biến phát truyền đơn [tờ rơi] là bước đầu tiên, kế tiếp là vấn đề cửa hiệu bất đồng, tiễn trang là tiễn trang, sòng bạc là sòng bạc, hiệu cầm đồ là hiệu cầm đồ, phương thức xử lý đương nhiên bất đồng. Tiễn trang thay đổi phương thức thu vốn và lãi, cho phép trả lãi theo từng kỳ, nhưng lãi sẽ được tính mỗi ngày. Đối với người vay tiền khẩn cấp, không trả lãi theo từng kỳ, mà lãi mỗi ngày lại một tăng thêm, đến cuối cùng vốn và lãi cộng lại trở thành một con số quá lớn lập tức sẽ biến thành một vấn đề khó giải quyết. Đối với tiễn trang, lãi thu vào luôn cần được đảm bảo, áp dụng phương pháp trả lãi từng kỳ sẽ giảm bớt nguy cơ người vay tiền đến cuối cùng không chịu trả. Như vậy tất có thể mở rộng tiêu thụ cho thương gia, không lo sinh ý không tự động đến cửa. Sòng bạc, chính là đệ nhất thâu [thua], không ít người không dám đến chỉ vì sợ thua tiền, sòng bạc cần phải tuyên truyền khắp nơi rằng sòng bạc chuẩn bị cho khách nhân đến chơi mỗi người năm lượng bạc, có bạc sẵn để lấy, dù có là người không muốn đánh bạc cũng sẽ không nhịn được mà đến một lần. Phải biết rằng, con người vốn khi thua sẽ nghĩ muốn gỡ, thắng còn muốn thắng nhiều hơn, chỉ năm lượng bạc chơi xong lập tức dừng gần như là chuyện không có khả năng, không cần mấy vòng, năm lượng bạc ban đầu bỏ ra căn bản không thấm vào đâu so với số bạc thu lại, lợi nhuận của sòng bạc tuyệt đối nhanh chóng tăng lên gấp nhiều lần. Cuối cùng là hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ vốn là nơi chỉ những người có nhu cầu cấp bách mới đến, dựa vào những thứ tài vật được bán vào, càng nhiều người gặp xui xẻo, hiệu cầm đồ ngược lại sinh ý càng nhiều. Kỳ thật, hiệu cầm đồ còn có thể quy định ra nhiều tiện phí khác [các khoảng phí bỉ ổi để lấy tiền người khác], khi trả lại vật cầm còn có thể tính thêm phí bảo quản, vô bản vạn lợi [không cần vốn mà có muôn vạn lợi nhuận]. Lúc trước ta chỉ là thấy những điếm [cửa hiệu] này là nơi có thể cải tiến, liền dâng lên ý kiến của mình, không ngờ các vị điếm chủ đều cảm thấy thu được lợi rất nhiều, liền nguyện ý đổi tên theo Phong Mãn Lâu.”
“Ngươi là nói, sau khi nghe xong ý kiến của ngươi, chỉ một tháng, nhiều như vậy cửa hiệu của chúng ta đều tự nguyện đi theo ngươi?” Đáp án đã rõ ràng, Giang Thu Thủy vẫn nhịn không được muốn hỏi một câu.
Từ đầu đến cuối, Cố Tích Triều vẫn dùng một loại ngữ khí bình thản, bình thản đến không có một tia gợn sóng, nhưng lại khơi dậy trong lòng ba vị trước mắt tầng tầng sóng dậy. Không sai, nguồn gốc của làm ăn là dựa vào hoạt, trăm khoanh vẫn quanh một đốm dựa vào chính là nhân khí, giải thích của Cố Tích Triều là căn cứ vào nguồn gốc của chữ ‘hoạt’ này. Chuyện này cũng không có gì hiếm lạ, đều là đạo lý con người mà thôi, nhưng Cố Tích Triều tuyệt diệu là ở chỗ cách biến ảo của y, giống như trời đất được chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, từ tám lại tiếp tục biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn dáng vẻ. Nhằm vào sự bất đồng từng kiểu kinh doanh, dùng bất đồng khai thông thủ đoạn, bất đồng thúc bách thủ đoạn, hiệu quả đạt được lại khiến người ta vô cùng vừa lòng. Các phân hiệu của tam gia danh hào tuy rằng trước mắt tự động quy thuận vào Phong Mãn Lâu, hiện tại nếu như nói là lánh mưu lương chủ [chủ tốt có mưu kế riêng, ko hiểu lắm =.=”] cũng không có gì đáng trách, Cố Tích Triều một phen nói làm cho ba người đều bội phục, đồng thời cũng phải thừa nhận rằng mình đã thua đến rối tinh rối mù.
“Cố lão bản quả là một nhân tài, Lạc mỗ thua tâm phục khẩu phục. Việc buôn bán coi trọng chính là chữ tín. Những phân hiệu kia căn bản vốn là tự nguyện quy thuận, hiện tại nếu bọn họ muốn lánh mưu lương chủ, chúng ta cũng không tiện nói thêm gì. Hôm nay nếu có gì mạo phạm xin hãy bỏ qua.” Dù sao cũng là bậc tiền bối được người khác kính trọng, tài nghệ không bằng người liền cam nguyện chịu thua, quyết không đánh mất tôn nghiêm, Lạc Hưng Hào suy cho cùng cũng xem như một đại trượng phu nói được làm được. Mà Giang Thu Thủy cùng Lâm Hồng vốn xem Lạc Hưng Hào như lão đại, khí thế đều theo đại ca, hiện giờ đã biết mình tài nghệ không bằng người, mà Lạc Hưng Hào cũng không hề có ý tứ truy cứu, liền cũng dự định theo hắn rời đi.
Lúc ba người vừa định rời khỏi Phong Mãn Lâu, lại nghe sau lưng truyền đến một câu, “Xin dừng bước.” Ba người quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tích Triều thong thả đi tới, “Ba vị, Cố mỗ nguyên bản cũng là vô tình đoạt phân hiệu của các ngươi, chính là đã có người tự nguyện quy thuận, ta cũng không thể cự tuyệt, khướt từ ý tốt của người khác. Huống chi, người làm ăn lại có ai sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Bất quá các phân hiệu này dù sao cũng là nhờ ba vị trước kia quản lý mới có thể phát triển đến tận bây giờ, cũng bởi vì một chút ý kiến nho nhỏ của Cố mỗ liền lôi kéo về tay của ta, thực sự khiến người ta cảm thấy không nể phục, Cố mỗ hiện tại có một ý kiến, không bằng chúng ta liên thủ kinh doanh, như thế nào a?”
“Liên thủ?” Nghe thấy lời ấy, ba người đều có chút kinh ngạc, “Cố lão bản, không nói đùa chứ. Nắm giữ những phân hiệu này không thể nghi ngờ chính là nắm giữ mạch máu kinh tế duy nhất của kinh thành. Hiện giờ thương giới ở kinh thành, Phong Mãn Lâu có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chuyện tốt như vậy, Cố lão bản thế nhưng nguyện ý chấp tay cùng chúng ta chia sẻ?” Không chỉ Lạc Hưng Hào, tất cả mọi người ở đây đều không tin.
“Cố mỗ không phải người hay nói đùa, là xuất phát từ chân tâm muốn hợp tác với ba vị. Ba vị ở kinh thành vốn là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, Cố mỗ đây cũng chỉ là muốn cùng mọi người kết giao bằng hữu. Huống hồ ở kinh thành, Cố mỗ dù sao cũng là ngoại nhân, nói đến cũng là phải nương nhờ ba vị. Lần này đề nghị hợp tác, hy vọng ba vị không cự tuyệt.” Nói xong, Cố Tích Triều đối diện nhìn ba người, lẳng lặng chờ quyết định của bọn họ, một đôi con ngươi đen như mặt nước trong veo, không mang một tia bụi bẩn.
Ba người đối diện cũng lẳng lặng nhìn Cố Tích Triều, không trả lời hoặc là chính bọn cũng không có cách nào quyết định, đáp ứng hay là không đáp ứng, trí tuệ Cố Tích Triều nổi tiếng là một thứ vũ khí đáng sợ, chỉ một chút không cẩn thận thì đã rơi vào tính toán của y lúc nào cũng chưa hay chưa biết. Thế nhưng, nếu đối phương là thật tâm muốn hợp tác, bỏ qua cơ hội này, chính là cả đời hối hận không kịp.
Lâm Hồng, Giang Thu Thủy còn đang do dự, “Hảo, vậy chúng ta cùng ngươi làm bằng hữu.” Lạc Hưng Hào đã một tiếng đồng ý, “Chuyện hợp tác chúng ta về sau chậm rãi bàn bạc.”
“Lạc lão bản quả nhiên sảng khoái, Cố mỗ thật sự đã không nhìn lầm người. Tiễn khách.” Theo một tiếng tiễn khách, ba người Lạc Hưng Hào, Lâm Hồng, Giang Thu Thủy ly khai, ba người vừa ra khỏi cửa liền thở ra một hơi. Trải qua một phen giương cung múa kiếm, mọi áp bách lúc này cũng đã tan thành mây khói.
Ba người đi rồi, một thân ảnh nhỏ xinh từ trong nội đường đi ra tiệm ăn.
“Bên ngoài ồn ào như vậy, nàng ra đây làm gì?” Lời nói tựa như oán trách, lại không hề mang theo một chút sinh khí, nếu có chính là vô hạn quan tâm cùng yêu mến, mới vừa rồi mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bách hiện tại đã biến mất vô tung vô ảnh, còn lại chỉ là nhu tình như nước.
“Không có, muội chỉ là có chút lo lắng, ra xem một chút.” Người tựa như tranh, thanh âm mềm nhẹ êm tai, người tựa như thiên tiên, chậm rãi đi tới như hoa sen mới nở, không phải ai khác chính là Vãn Tình.
“Chỉ là, tướng công, muội không hiểu, vì cái gì chàng đem những thứ một tháng này đoạt được vô điều kiện chấp tay cùng bọn họ hợp tác chứ? Như vậy có phần khiến người ta cảm thấy có chút không cam lòng a.”
“Vãn Tình, muội sai rồi, đối với trị bệnh cứu người là hành gia [người thạo nghề]. Này…” Lời nói còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.
“Muội đương nhiên là không hiểu a, như thế nào so được với chàng.”
“Việc kinh doanh không phải chỉ cần hiểu cái gì là phát tài chi đạo, quan trọng nhất là phải hiểu được cách dụng người. Một lão hổ hung mãnh, chỉ dựa vào sức mạnh, không có khả năng khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thế nhưng, cũng không thể chỉ trông cậy vào chính sách dụ dỗ hắn, như vậy, khi hắn nhận ra là bị ngươi lừa gạt tất sẽ lập tức vồ đến. Tiến thối dụng binh, cũng là bày mưu tính kế bên trong, cách thức riêng biệt quyết thắng thiên lý bên ngoài.” Nhẹ mỉm cười, Cố Tích Triều vẻ mặt cưng chiều nhìn nữ tử, “Huống chi, chuyện ngày hôm nay, nhìn ra được Lạc Hưng Hào thật sự là một đại trượng phu nói được làm được, ta thật tình muốn cùng hắn kết giao bằng hữu.”
———————–
“Lạc đại ca, ngươi vì sao lại đáp ứng y?” Vừa ra khỏi Phong Mãn Lâu, đi chưa được mấy bước, Giang Thu Thủy liền nhịn không được hỏi, “Cố Tích Triều này luôn luôn quỷ kế đa đoan, không thể không đề phòng a.”
“Ta biết, nhưng ta xem ánh mắt của y, lần này ta nguyện ý tin tưởng y, huống chi, Cố Tích Triều đích thật là kinh thế tài hoa.” Không tồi, vừa rồi ánh mắt Cố Tích Triều trong suốt đến không có một tia tạp chất, rất khó tưởng tượng một người thần thái tinh diệu như vậy trước kia đã làm dấy lên một màn sóng to giá lớn trong thiên hạ.
————————-
(1) Đức Tài tiễn trang: nguyên văn là Đức Hâm tiễn trang, ‘Hâm’ có nghĩa là tiền tài, giàu sang. Vì ta thấy chữ ‘Hâm’ không hay lắm nên đã mạn phép sửa thành Đức Tài luôn =))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook