[Thích Cố] Vu Thương
-
Chương 11
Bị điểm huyệt ngủ, người sẽ ngủ chường mười canh giờ, thừa lúc yên ổn, Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ly khai Huyền Nhai, trở về Lục Phiến Môn.
Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.
Nhẹ nhàng vén qua vài sợi tóc quăn che ở trên trán y, gương mặt trắng như bạch ngọc bởi vì có giấc ngủ yên bình mà thoáng lấy lại chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước, hô hấp cũng đã thông thuận hơn. Gương mặt Cố Tích Triều khi ngủ không còn hiện lên vẻ sắc bén cùng ưu thương thường ngày, chỉ có vẻ yên lành cùng an nhàn.
Không biết đôi môi đỏ thắm kia sẽ có xúc cảm như thế nào? Vừa nghĩ như vậy, Thích Thiếu Thương liền muốn tự tát cho mình vài cái, khi nào lại bắt đầu có cái suy nghĩ như thế, thế nhưng ý niệm trong đầu đã xông ra sẽ rất khó thu vào, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, khẽ chạm lên môi đối phương.
Trong lòng thầm nghĩ, đó là một đôi môi ôn nhuyễn, chỉ mới lướt qua còn chưa hôn sâu mà đã cảm nhận được ôn hương bốn phía.
Ngoài dự đoán, một đôi tay lạnh băng chợt vòng qua cổ hắn, nụ hôn thình lình được đáp lại, trở thành một nụ hôn mãnh liệt thậm chí còn có phần cướp đoạt.
“Tích Triều…”
“Thiếu Thương…”
Lời còn chưa dứt, cũng không cần nói nữa.
Gió nhẹ lay động màn trướng, đêm không ngủ. [Ta muốn chi tiết nữa cơ ><]
…
Ngày chưa sáng, đang lúc mộng đẹp. Mơ mơ màng màng, Thích Thiếu Thương cảm thấy người bên cạnh tựa hồ có động tĩnh, theo bản năng liền đem đối phương ôm vào trong lồng ngực, “Tích Triều…” Lại bất thình lình nhận được phản kháng, “Thích Thiếu Thương, ngươi buông ra…”
“Làm sao vậy?” Đối phương ngoài dự liệu phản kháng lập tức xua tan cơn buồn ngủ của hắn, Thích Thiếu Thương bò người lên, dừng ở trước mặt Cố Tích Triều.
Một thân trung y màu vàng, che đi da thịt bạch ngọc, trên mặt còn lưu lại một chút xuân sắc của đêm qua, thế nhưng biểu tình lại vô cùng lạnh lẽo, “Thích đại hiệp, nợ ta thiếu ngươi đêm qua Cố Tích Triều đã trả hết, từ nay về sau, ngươi vẫn là đại hiệp của ngươi, ta vẫn là trọng phạm triều đình, muốn chém muốn giết, dứt khoát một đao đi.”
Từ trong kinh ngạc cực độ dần dần trấn tĩnh lại, “Cố Tích Triều, ngươi vẫn không biết hối cải sao?”
“Ngươi khi nào thấy qua ta biết hối cải?”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đi đi.” [bánh bao thối! >”<, dám xua đuổi tiểu Triều của ta, ta đánh chết ngươi!]
“Ngươi nếu thả ta đi, tương lai ta vẫn sẽ dấy lên sóng…” Lời còn chưa dứt, đối phương đã xoay người đưa lưng về phía mình. Lẳng lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, Cố Tích Triều xoay người khoác thêm một kiện thanh y rồi đi ra ngoài, không ai phát hiện một tia cô tịch chậm rãi ở trên lông mi thật dài ngưng tụ thành một thứ gì đó loang loáng, cuối cùng hóa thành một giọt nước thanh lương vô sắc theo gò má run rẩy chảy xuống.
Đột nhiên, thân thể bị một lực đạo từ phía sau ôm ngăn lại, gắt gao ôm, lồng ngực ấm áp chân thực hiện hữu, “Tích Triều…”
“Buông tay…”
“Ta không buông…”
“Thiếu Thương, ngươi là đại hiệp, cái gọi là nghĩa lớn, vì nước vì dân, ngươi có thể bỏ xuống hết thảy sao? Cho dù ngươi có thể, cừu hận ban đầu có thể quên được sao? Liên Vân Trại, Toái Vân Uyên, Hủy Nặc Thành…”
“Nói ta ngốc, nguyên lai ngươi càng si… Một khắc sinh tử cả đời khó quên! Ngươi có thể buông xuống hết thảy, chẳng lẽ ta lại luyến tiếc cừu hận này, luyến tiếc cái hư danh đại hiệp này sao?”
Tích Triều a Tích Triều, ngươi si, ta làm sao không biết? Trong mắt ngươi cô tịch nhiều như vậy, mất mác nhiều như vậy, ta như thế nào có thể không phát hiện, như thế nào có thể không lưu tâm. Một khắc sinh tử kia, ta đã kiên định, kiếp này ta tuyệt đối không buông tay một lần nữa.
(Lời tác giả:
“Ha ha, cuối cùng đã hoàn, có vẻ như ta khiến cho tiểu Cố nhà ta không được tự nhiên thì phải, haiz~, làm cho bánh bao đơn giản như vậy đắc thủ, chính ta cũng cảm thấy có chút không cam lòng a. Ho ho, cái gì, cái gì, hoàn như vậy các ngươi còn không đã ghiền? Kia, kia, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào năng lực tưởng tượng của chính mình a, luân gia là người trong sáng, như vậy đã là cực hạn rồi a!!! Các vị đã từng viết H, đang viết H, và cả những vị đang dự tính viết H, ta thật sự ngưỡng mộ a, ta thì không viết được!!! Cảm tạ đã đi cùng ta đến cuối truyện a ^^”)
Lời cuối sách:
Toàn bộ án kiện bởi vì mọi chuyện đều là do Thượng Quan Hiểu Vũ bày ra, cùng với sự hỗ trợ của Gia Cát Thần Hầu, cộng thêm Tứ Đại Danh Bộ cực lực trấn áp, cuối cùng cũng bình ổn. Mà Cố Tích Triều bởi vì bị ép buộc giết người nên được xử vô tội.
Bất quá, ngày hôm sau khi Thượng Quan Hiểu Vũ tự sát, Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều cũng biến mất, đương nhiên không ai biết bọn họ đã đi nơi nào.
Tái Ngoại.
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ phất phơ thổi qua cây cỏ, hai thân ảnh dựa sát vào nhau như ẩn như hiện.
Hai thân ảnh, một thanh một hoàng. [một xanh một vàng]
Thanh, vốn là màu sắc cô tịch, kết hợp cùng hoàng, liền hơn một phần ấm áp. Hoàng vốn là màu sắc hào phóng, kết hợp cùng thanh, liền hơn một tia vướng bận.
—- Hoàn —-
Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.
Nhẹ nhàng vén qua vài sợi tóc quăn che ở trên trán y, gương mặt trắng như bạch ngọc bởi vì có giấc ngủ yên bình mà thoáng lấy lại chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước, hô hấp cũng đã thông thuận hơn. Gương mặt Cố Tích Triều khi ngủ không còn hiện lên vẻ sắc bén cùng ưu thương thường ngày, chỉ có vẻ yên lành cùng an nhàn.
Không biết đôi môi đỏ thắm kia sẽ có xúc cảm như thế nào? Vừa nghĩ như vậy, Thích Thiếu Thương liền muốn tự tát cho mình vài cái, khi nào lại bắt đầu có cái suy nghĩ như thế, thế nhưng ý niệm trong đầu đã xông ra sẽ rất khó thu vào, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, khẽ chạm lên môi đối phương.
Trong lòng thầm nghĩ, đó là một đôi môi ôn nhuyễn, chỉ mới lướt qua còn chưa hôn sâu mà đã cảm nhận được ôn hương bốn phía.
Ngoài dự đoán, một đôi tay lạnh băng chợt vòng qua cổ hắn, nụ hôn thình lình được đáp lại, trở thành một nụ hôn mãnh liệt thậm chí còn có phần cướp đoạt.
“Tích Triều…”
“Thiếu Thương…”
Lời còn chưa dứt, cũng không cần nói nữa.
Gió nhẹ lay động màn trướng, đêm không ngủ. [Ta muốn chi tiết nữa cơ ><]
…
Ngày chưa sáng, đang lúc mộng đẹp. Mơ mơ màng màng, Thích Thiếu Thương cảm thấy người bên cạnh tựa hồ có động tĩnh, theo bản năng liền đem đối phương ôm vào trong lồng ngực, “Tích Triều…” Lại bất thình lình nhận được phản kháng, “Thích Thiếu Thương, ngươi buông ra…”
“Làm sao vậy?” Đối phương ngoài dự liệu phản kháng lập tức xua tan cơn buồn ngủ của hắn, Thích Thiếu Thương bò người lên, dừng ở trước mặt Cố Tích Triều.
Một thân trung y màu vàng, che đi da thịt bạch ngọc, trên mặt còn lưu lại một chút xuân sắc của đêm qua, thế nhưng biểu tình lại vô cùng lạnh lẽo, “Thích đại hiệp, nợ ta thiếu ngươi đêm qua Cố Tích Triều đã trả hết, từ nay về sau, ngươi vẫn là đại hiệp của ngươi, ta vẫn là trọng phạm triều đình, muốn chém muốn giết, dứt khoát một đao đi.”
Từ trong kinh ngạc cực độ dần dần trấn tĩnh lại, “Cố Tích Triều, ngươi vẫn không biết hối cải sao?”
“Ngươi khi nào thấy qua ta biết hối cải?”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đi đi.” [bánh bao thối! >”<, dám xua đuổi tiểu Triều của ta, ta đánh chết ngươi!]
“Ngươi nếu thả ta đi, tương lai ta vẫn sẽ dấy lên sóng…” Lời còn chưa dứt, đối phương đã xoay người đưa lưng về phía mình. Lẳng lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, Cố Tích Triều xoay người khoác thêm một kiện thanh y rồi đi ra ngoài, không ai phát hiện một tia cô tịch chậm rãi ở trên lông mi thật dài ngưng tụ thành một thứ gì đó loang loáng, cuối cùng hóa thành một giọt nước thanh lương vô sắc theo gò má run rẩy chảy xuống.
Đột nhiên, thân thể bị một lực đạo từ phía sau ôm ngăn lại, gắt gao ôm, lồng ngực ấm áp chân thực hiện hữu, “Tích Triều…”
“Buông tay…”
“Ta không buông…”
“Thiếu Thương, ngươi là đại hiệp, cái gọi là nghĩa lớn, vì nước vì dân, ngươi có thể bỏ xuống hết thảy sao? Cho dù ngươi có thể, cừu hận ban đầu có thể quên được sao? Liên Vân Trại, Toái Vân Uyên, Hủy Nặc Thành…”
“Nói ta ngốc, nguyên lai ngươi càng si… Một khắc sinh tử cả đời khó quên! Ngươi có thể buông xuống hết thảy, chẳng lẽ ta lại luyến tiếc cừu hận này, luyến tiếc cái hư danh đại hiệp này sao?”
Tích Triều a Tích Triều, ngươi si, ta làm sao không biết? Trong mắt ngươi cô tịch nhiều như vậy, mất mác nhiều như vậy, ta như thế nào có thể không phát hiện, như thế nào có thể không lưu tâm. Một khắc sinh tử kia, ta đã kiên định, kiếp này ta tuyệt đối không buông tay một lần nữa.
(Lời tác giả:
“Ha ha, cuối cùng đã hoàn, có vẻ như ta khiến cho tiểu Cố nhà ta không được tự nhiên thì phải, haiz~, làm cho bánh bao đơn giản như vậy đắc thủ, chính ta cũng cảm thấy có chút không cam lòng a. Ho ho, cái gì, cái gì, hoàn như vậy các ngươi còn không đã ghiền? Kia, kia, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào năng lực tưởng tượng của chính mình a, luân gia là người trong sáng, như vậy đã là cực hạn rồi a!!! Các vị đã từng viết H, đang viết H, và cả những vị đang dự tính viết H, ta thật sự ngưỡng mộ a, ta thì không viết được!!! Cảm tạ đã đi cùng ta đến cuối truyện a ^^”)
Lời cuối sách:
Toàn bộ án kiện bởi vì mọi chuyện đều là do Thượng Quan Hiểu Vũ bày ra, cùng với sự hỗ trợ của Gia Cát Thần Hầu, cộng thêm Tứ Đại Danh Bộ cực lực trấn áp, cuối cùng cũng bình ổn. Mà Cố Tích Triều bởi vì bị ép buộc giết người nên được xử vô tội.
Bất quá, ngày hôm sau khi Thượng Quan Hiểu Vũ tự sát, Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều cũng biến mất, đương nhiên không ai biết bọn họ đã đi nơi nào.
Tái Ngoại.
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ phất phơ thổi qua cây cỏ, hai thân ảnh dựa sát vào nhau như ẩn như hiện.
Hai thân ảnh, một thanh một hoàng. [một xanh một vàng]
Thanh, vốn là màu sắc cô tịch, kết hợp cùng hoàng, liền hơn một phần ấm áp. Hoàng vốn là màu sắc hào phóng, kết hợp cùng thanh, liền hơn một tia vướng bận.
—- Hoàn —-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook