[Thích Cố] Vu Thương
-
Chương 1-1: Tự tỏa
Thanh, một mạt cô tịch, một tia lãnh ngạo, một mạt tuyệt sắc, một tia sầu bi.
Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an.
Đại mạc, bụi cát cuồn cuộn, từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất sản sinh ra nam nhi anh hùng. Biên quan, hào khí ngất trời, từ xưa đến nay chính là nơi vót ra không ít nhiệt huyết hảo hán. Này khí phách, này phóng khoáng, địa phương hào hùng từ trước tới nay cùng kinh diễm luôn không chút quan hệ, thế nhưng một mạc cảnh tượng như vậy cũng không đủ để khiến nhân liếc mắt.
Tháng giêng hoa nở, chỉ một vò bích thủy [nước sông màu xanh biếc] cũng tràn đầy cánh hoa đỗ quyên, ngay cả trong không khí cũng là một bầu mùi hương thơm mát say lòng người. Con cá trong nước nương theo dòng mà chìm nổi, sớm đã say giữa một vò nước ao. Thật sự là diệu cảnh “Hoa đỗ quyên nở, cá dịu dàng say”. Mà giữa một mạc tươi đẹp thanh tắc lại luôn điểm thêm một chút thần kỳ.
“Vãn Tình, nàng xem, cá trong ao đỗ quyên đều đã say, hiện tại là thời điểm tốt nhất làm Đỗ Quyên Túy Ngư…”
“Vãn Tình, đến lúc mặt trời lặng xuất hiện hoàng hôn chúng ta cùng đi phóng pháo hoa. Không phải nàng đã nói, pháo hoa ban ngày cũng rất đẹp, thậm chí phong tình sẽ càng sâu sao…”
“Vãn Tình, ta đã chuẩn bị rất nhiều bánh đậu xanh. Đợi đêm đến, ta sẽ thắp sáng đèn màu ngoài cửa viện. Màu đỏ diễm lệ, phi thường náo nhiệt. Ta biết nàng đặc biệt vui thích…”
Một mạc thanh y, nghiêng bóng nhìn mặt hồ, thanh niên thì thào từng lời nói thật ôn nhu. Nếu như nhìn kỹ, là một thân ảnh mảnh khảnh, gió nhẹ lay động thổi bay tóc quăn trên bả vai. Khóe miệng dường như vẫn không hề mỉm cười nhưng lại tràn đầy một loại cảm giác tựa như ngày xuân ấm áp, đích thực là một bích nhân [người thanh cao tựa như ngọc bích]. Cho dù là ai cũng không thể đem người trước mắt này liên hệ với một kẻ đã huyết tẩy Liên Vân Trại, san bằng Hủy Nặc Thành, bức vua thoái vị thông địch phản quốc. Thế nhưng bọn họ xác xác thực thực là cùng một người, cùng có một tên: Cố Tích Triều.
Hết thảy những thay đổi này đều bởi vì một vị nữ tử, một vị nữ tử thanh nhã dịu dàng, ngày kinh thành quyết chiến nàng dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy một câu hứa hẹn, đổi lấy một con đường sống cho người nàng yêu thương. Đồng thời, cũng dùng tính mạng của mình khóa lại mọi thứ trước mắt người ấy, khóa lại cái tâm không an phận từng khơi dậy tinh phong huyết vũ.
———————————————–
Kinh thành, trời xanh mây trắng, phồn hoa nhất, cảnh đẹp nhất, nhưng cũng là nơi nguy hiểm tồn tại tứ phía. Tiền tài quyền thế, vô số người tha thiết ước mơ, ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, thậm chí không tiếc vì nó mà hy sinh hết thảy. Từ xưa quan trường chính là một cái đại nhiễm hang [chảo nhuộm lớn], ra khỏi nước bùn mà không nhiễm bùn, người có thể giữ mình trong sạch thật sự không có mấy.
Nhưng dù là như thế, có nơi vẫn luôn kiên trì “Thiên địa chính nghĩa, tà ma không bị ngăn trở”. Nhưng dù là như thế, có người vẫn luôn kiên trì “Vì nước vì dân, xem trọng hiệp nghĩa”. Chỉ là, khát vọng to lớn, lý tưởng to lớn, nghĩ đến cũng khó tránh khỏi không thể không cảm thấy hổ thẹn.
Thiết Thủ vì giữ trọn lời hứa được đánh đổi bằng sinh mệnh của người kia mà vứt bỏ thân phận bộ khoái, một mặt là vì hắn không thể gánh vác câu nói tà ma không bị ngăn trở kia, một mặt có lẽ cũng vì hoài niệm cái khoái ý ân cừu của người giang hồ. Mà Thích Thiếu Thương hắn, thời điểm vì trách nhiệm mà tiếp nhận Bình Loạn Giác, cũng chính là tiếp nhận một cái khóa khóa chân chính mình, khóa lại cái tâm hào hùng chính nghĩa của hắn. Quan trường trăm vẻ, thân bất do kỷ, năm tháng cùng Liên Vân Trại, nghĩa bạc vân thiên, liền một lần qua đi vĩnh viễn không trở về. Cho dù tay vẫn cầm thanh kiếm Nghịch Thủy Hàn, cho dù vẫn một thân võ công cái thế, hắn, Thích Thiếu Thương, Thích đại bộ đầu cũng không còn có được cái hào khí của ngày xưa, một Cửu Hiện Thần Long khởi binh kháng Liêu danh chấn thiên hạ.
Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an.
Đại mạc, bụi cát cuồn cuộn, từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất sản sinh ra nam nhi anh hùng. Biên quan, hào khí ngất trời, từ xưa đến nay chính là nơi vót ra không ít nhiệt huyết hảo hán. Này khí phách, này phóng khoáng, địa phương hào hùng từ trước tới nay cùng kinh diễm luôn không chút quan hệ, thế nhưng một mạc cảnh tượng như vậy cũng không đủ để khiến nhân liếc mắt.
Tháng giêng hoa nở, chỉ một vò bích thủy [nước sông màu xanh biếc] cũng tràn đầy cánh hoa đỗ quyên, ngay cả trong không khí cũng là một bầu mùi hương thơm mát say lòng người. Con cá trong nước nương theo dòng mà chìm nổi, sớm đã say giữa một vò nước ao. Thật sự là diệu cảnh “Hoa đỗ quyên nở, cá dịu dàng say”. Mà giữa một mạc tươi đẹp thanh tắc lại luôn điểm thêm một chút thần kỳ.
“Vãn Tình, nàng xem, cá trong ao đỗ quyên đều đã say, hiện tại là thời điểm tốt nhất làm Đỗ Quyên Túy Ngư…”
“Vãn Tình, đến lúc mặt trời lặng xuất hiện hoàng hôn chúng ta cùng đi phóng pháo hoa. Không phải nàng đã nói, pháo hoa ban ngày cũng rất đẹp, thậm chí phong tình sẽ càng sâu sao…”
“Vãn Tình, ta đã chuẩn bị rất nhiều bánh đậu xanh. Đợi đêm đến, ta sẽ thắp sáng đèn màu ngoài cửa viện. Màu đỏ diễm lệ, phi thường náo nhiệt. Ta biết nàng đặc biệt vui thích…”
Một mạc thanh y, nghiêng bóng nhìn mặt hồ, thanh niên thì thào từng lời nói thật ôn nhu. Nếu như nhìn kỹ, là một thân ảnh mảnh khảnh, gió nhẹ lay động thổi bay tóc quăn trên bả vai. Khóe miệng dường như vẫn không hề mỉm cười nhưng lại tràn đầy một loại cảm giác tựa như ngày xuân ấm áp, đích thực là một bích nhân [người thanh cao tựa như ngọc bích]. Cho dù là ai cũng không thể đem người trước mắt này liên hệ với một kẻ đã huyết tẩy Liên Vân Trại, san bằng Hủy Nặc Thành, bức vua thoái vị thông địch phản quốc. Thế nhưng bọn họ xác xác thực thực là cùng một người, cùng có một tên: Cố Tích Triều.
Hết thảy những thay đổi này đều bởi vì một vị nữ tử, một vị nữ tử thanh nhã dịu dàng, ngày kinh thành quyết chiến nàng dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy một câu hứa hẹn, đổi lấy một con đường sống cho người nàng yêu thương. Đồng thời, cũng dùng tính mạng của mình khóa lại mọi thứ trước mắt người ấy, khóa lại cái tâm không an phận từng khơi dậy tinh phong huyết vũ.
———————————————–
Kinh thành, trời xanh mây trắng, phồn hoa nhất, cảnh đẹp nhất, nhưng cũng là nơi nguy hiểm tồn tại tứ phía. Tiền tài quyền thế, vô số người tha thiết ước mơ, ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, thậm chí không tiếc vì nó mà hy sinh hết thảy. Từ xưa quan trường chính là một cái đại nhiễm hang [chảo nhuộm lớn], ra khỏi nước bùn mà không nhiễm bùn, người có thể giữ mình trong sạch thật sự không có mấy.
Nhưng dù là như thế, có nơi vẫn luôn kiên trì “Thiên địa chính nghĩa, tà ma không bị ngăn trở”. Nhưng dù là như thế, có người vẫn luôn kiên trì “Vì nước vì dân, xem trọng hiệp nghĩa”. Chỉ là, khát vọng to lớn, lý tưởng to lớn, nghĩ đến cũng khó tránh khỏi không thể không cảm thấy hổ thẹn.
Thiết Thủ vì giữ trọn lời hứa được đánh đổi bằng sinh mệnh của người kia mà vứt bỏ thân phận bộ khoái, một mặt là vì hắn không thể gánh vác câu nói tà ma không bị ngăn trở kia, một mặt có lẽ cũng vì hoài niệm cái khoái ý ân cừu của người giang hồ. Mà Thích Thiếu Thương hắn, thời điểm vì trách nhiệm mà tiếp nhận Bình Loạn Giác, cũng chính là tiếp nhận một cái khóa khóa chân chính mình, khóa lại cái tâm hào hùng chính nghĩa của hắn. Quan trường trăm vẻ, thân bất do kỷ, năm tháng cùng Liên Vân Trại, nghĩa bạc vân thiên, liền một lần qua đi vĩnh viễn không trở về. Cho dù tay vẫn cầm thanh kiếm Nghịch Thủy Hàn, cho dù vẫn một thân võ công cái thế, hắn, Thích Thiếu Thương, Thích đại bộ đầu cũng không còn có được cái hào khí của ngày xưa, một Cửu Hiện Thần Long khởi binh kháng Liêu danh chấn thiên hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook