Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh



“Được, an toàn ra khỏi thành chúng ta sẽ gặp nhau ở khu miếu đổ thành Tây.”

Hai người lập tức hành động, đem Thiết Thủ cùng Truy Mệnh đến bên cạnh bờ sông. Thích Thiếu Thương đem trúc phiến ghép lại thành bè đặt họ lên. Đưa tay hướng Lưu Anh nói: “Cô nếu muốn cũng lên đây đi.”

Lưu Anh nghiên đầu nhìn Cố Tích Triều, cũng không chút úy kỵ hướng Thích Thiếu Thương cười nói: “Không cần đâu Thích đại ca. Hai đường như vậy là lựa chọn tốt nhất, nếu Lưu Anh cũng là kẻ cùng thuyền, cũng nên vì đại cục mà suy nghĩ.”

Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng chịu thua, nâng tay chống gậy đẩy thuyền ra xa bờ, mới đi hơn môt trượng liền quay đầu nhìn về phía hai người trên bờ.

“Nhớ kỹ địa điểm gặp mặt, ta chờ nhóm ngươi đến!”

Cố Tích Triều không có trả lời, cách một màn mưa, ánh măt y tựa như một đáy đầm u tĩnh, lại tựa như một cơn ba đào(sóng), làm cho người nhìn có chút hoảng hốt. Khi Thích Thiếu Thương đem bè gỗ dấu kỹ dưới chân cầu, quay đầu nhìn lại, bóng dáng hai người kia đã sớm không còn.

Cầu này được đẽo gọt từ một khối đại thạch, chỉ cách mặt nước bằng một khe hở nhỏ hình vòm. Thích Thiếu Thương đem bè dấu vào cái bóng của cầu, đưua mắt nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy được chỗ buộc dây. Bất đắc dĩ đành đem gậy chóng xuống lòng sông, dựa vào sức lực của mình để duy trì ổn định cho bè.

Việc tiếp theo nữa chính là đợi.

“Ngươi nói cái này có thể dùng để truy tung tích Thiết Thủ?”Hoàng Kim Lân nghe xong lời Nhật Minh nói không khỏi hoài nghi.

Nhật Minh gật đầu nói:”Độc Thiết Thủ trúng là Bách Tô Lam, không phải là một loại độc dược bình thường, mà là từ gân của một loài độc trùng đặc biệt rút ra mà chế thành. Độc trên mấy mai ngân châm mà chủ tử trúng phải đều được điều chế từ cùng một thân thể trùng mà ra. Chỉ cần đem theo loại tằm truy tung này, chẳng những có thể phát hiện được tung tích, mà còn có thể kích thích độc tố trong cơ thể phát tác.”

“A. một khi đã như vậy, liền đem nó xác định phương hướng.”

Nhật Minh mỉn cười. từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc đĩa phỉ thúy, đem con tằm trong bát dẫn qua.

Bạch tằm thân thể mềm nhũn nằm trên đĩa, cũng không buồn nhúc nhích. Nhật Minh lấy tay vuốt ve cái đỉnh dầu hồng hồng của nó, bạch tằm bắt đầu loạng choạng ngẩng đầu, giây lát sau, chậm rãi hướng đầu về phía tây nam.

Nhật Minh nâng ngọc điệp (đĩa ngọc) cho Hoàng Kim Lân xem: “Hoàng đại nhân, chính là hướng Tây Nam. Thỉnh phái ngài lập tức đuổi theo, ta sẽ tùy thời quan khán, chỉ ra phương hướng cho ngài truy lùng.”

Tâm Hoàng kim Lân cũng chưa mấy tín nhiệm, nhưng Tiểu Hầu Gia đã đưa đến một trò nhưvậy, phương hướng nó chỉ ra cũng không đến lượt gã không theo. Thuộc hạ dưới trướng đều là hắc vũ tinh nhuệ, không cần hắn nhiều lời ra lệnh, cũng đã nhanh chóng hướng hướng Tây Nam xuất phát.”

Dọc theo đường đi, Nhật Minh nhàn hạ chỉ dẫn phương hướng, rất nhanh bọn chúng đã đuổi tới một tòa cầu hình vòm.

Nhật Minh theo túng bạch tằm trên đĩa, con tằm kia chỉ quay đầu trái phải, cũng không chịu tiếp tục nhúc nhích chỉ phương hướng. Không dám sơ sẩy, hắn nhiều lần thử đi thử lai, cuối cùng mới dám khẳng định: “Chính là gần đây thôi, Hoàng đại nhân xin cho người đi lục soát trong phạm vi một dặm quanh nơi này.”

Mọt đám hắc y nhân tỏa ra bốn hướng trong phạm vi một dặm, ngay cả những vũng nước nhỏ bên đường cũng được họ tỉ mỉ kiểm tra.

Trong mắt của Nhật Minh cùng Hoàng Kim Lân, hai bên bờ sông đầy thềm đá bụi cỏ, bạch thạch kiều trong mưa im lặng mà đứng, tưa, như hòa mình cùng cái tĩnh lặng hòa thâm trầm của đất trời.

Gió cuốn mặt nước, mang theo một chiếc lạc hạ, nước sông nhẹ lay động, không ngừng lưu chuyển.

Mà bọn họ không nhìn thấy, cũng chưa từng biết, dưới bóng của thạch kiều, có một phiến bè nhỏ, ba người nín thở chờ đợi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương