[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh
-
Quyển 2 - Chương 7: Khi vân khởi
Thiết Thủ đã quan sát thật lâu. Sự tình phát triển so với dự đoán của hắn cũng không sai biệt lắm, chỉ là mức độ bất đồng thôi. Đây đúng là kết quả hắn nguyện ý nhìn thấy, nhưng hắn vẫn thấy mất hứng.
Hắn rất thích người kia, hắn thương tiếc người kia, hắn nguyện ý y tốt nhất không nên gặp người đã từng đối xử không tốt với y, hiện tại cũng không tốt, hắn không sung sướng, hắn lại sao thể nào cao hứng?
Hắn nguyện y luôn vui vẻ hạnh phúc, về phần là ai cấp, hắn quan tâm, nhưng cũng không chấp nhất. Thiết Thủ thấy rõ, nghĩ đã hiểu được, Cố Tích Triều kiếm này đưa xuống, cái gì cũng không thể cứu vãn, cho nên theo hắn mà nói đây là một cái lợi to lớn, nhưng hắn không thể trông thấy chết mà không cứu được.
Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, mong ước ngàn vạn lần để có thể gặp gỡ người, đã là hàng vạn hạnh phúc rồi, có lưỡng tình tương duyệt hay không chỉ là phụ, chỉ cần ta hạnh phúc, bất qua ta yểu mệnh. Đuổi theo ác hình ác trạng, không thương đạp lên sinh mệnh của những người không liên quan, cho dù có thể thắng nhưng Thiết Thủ vẫn rất khinh thường.
Rốt cục Thiết Thủ nhảy tới gần, dùng song chưởng kẹp lấy Nghịch Thủy Hàn, ngẩng đầu mỉn cười tựa như ân cần thăm hỏi bằng hữu mở miệng:”Lấy theo tiêu chuẩn vận động trước khi dùng cơm ra nói có phải hơi kịch liệt quá rồi không?”
Cố Tích Triều ngẩn người, bỗng nhiên yên tâm, nhưng lại thấy có chút chua xót, giống như đứa trẻ bị lạc giữa đám đông, đột nhiên thấy mình được một bàn tay to lớn dắt đi, vui mừng cực độ, đồng thời nhịn không được khóc lên, ngươi vì cái gì sao không chịu đến sớm.
Lúc này Thích Thiếu Thương muốn bò gần lại, lôi Mục Cưu Bình hôn mê dưới kiếm của Cố Tích Triều ra, Thiết Thủ quay đầu lại nói:”Ngươi mang Mục Cưu Bình đi đi, nơi này để ta xử lý.”
Thích Thiếu Thương liếc mắt nhìn Cố Tích Triều một cái, mới thấy khí thế vừa rồi hoàn toàn không có, cúi đầu che mặt, làm như cực kì mệt nhọc. Thích Thiếu Thương tâm sinh ý nghĩ, thương xót, muốn gọi y, nhưng cảm thấy vô ích, có yêu, có hận, tiến thoái lưỡng nan, tranh đấu có, nhượng bộ có, vẫn là đã lộng đến mức này, không phải không có chút nào oán giận lẫn nhau. Lúc này mở miệng chỉ biết hại người hại mình, vận là tự tu dưỡng cho thật tốt cái đã, biết câu giải thích rất tốn sức lực, nếu trạng thái không tốt thì khó mà có kết quả tốt được.
Rốt cục Thích Thiếu Thương chịu đựng nhẫn nhịn, liếc Thiết Thủ một cái, khẽ gật đầu, không nói được một lời, rời đi.
Thiết Thủ tới gần coi tình trạng của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cảm giác Thiết Thủ tới gần, chỉ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, môi phát run không phát ra âm thanh gì, chỉ nghĩ trong lòng, không nên hỏi ta xảy ra chuyện gì, không nên hỏi ta vì cái gì mà biến thành như vậy, không nên hỏi ta tiếp theo nên làm gì bây giờ, ta không biết, ta không biết.
Sở cầu không được, mong muốn bất toại, tiến thoái lưỡng nan, tiền đồ mờ mịt.
Cố Tích Triều, ôm hai đầu gối của chính mình ngồi xổm xuống, mặt chôn vào khuỷu tay, phí công nghĩ tự bản thân mình đứng lên, mong cầu được một chút cảm giác an toàn dối trá.
Thiết Thủ cũng ngồi xổm xuống, quỳ một gối, lấy Cố Tích Triều phát ra một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay ấm áp chụp lên cái trán lạnh lẽo, nhẹ giọng:”Vô luận ngươi làm cái gì, ta cuối cùng vẫn đứng về phía ngươi. Nếu ngươi muốn đi vào địa ngục, ta cũng sẽ mở cho ngươi một con đường lửa.”
Cố Tích Triều không lên tiếng, nhưng đột nhiên phát run, giống như gió lạnh thổi vào lá cây, Thiết Thủ vỗ về phía sau lưng của y, trấn an nói:”Trở về đi, ta giúp ngươi xử lí vết thương một chút.”
Thiết Thủ không cho Cố Tích Triều thời gian đáp lại,xem phương pháp hắn muốn xác nhận tâm ý của đối phương, cũng không phải chỉ là độc thoại. Từ khi thiếu niên đến nay, hắn thường ở trong mớ sương mù của ngôn ngữ mà tìm ra chân tướng, hắn so với bất luận kẻ nào rõ ràng, lời nói đáng tin cậy bây giờ vẫn không cao, có lẽ không đến mức không đáng tin, chính là so với đáng tin cậy còn hiếm có hơn rất nhiều.
Thiết Thủ nhẹ nhàng kéo Cố Tích Triều đặt lên vai, Cố Tích Triều hơi giãy dụa:” Có máu, sẽ dơ hết quần áo.”
Thiết Thủ cõng Cố Tích Triều lên, tận lực dùng thanh âm sáng sủa nói:”Đúng vậy a, đúng vậy, không có tiền mua quần áo mới, thì rõ ràng đem ngươi đi bán đi, thay quần áo tốt hơn.”
Nam tử cẩn thận tỉ mỉ này, nghiêm túc chân thật này, đang cố gắng nói giỡn để y được vui vẻ, tuy rằng chê cười nói thực là dở, nhưng Cố Tích Triều hơi sửng sốt một chút, một lúc sau vẫn bình thản nở nụ cười.
Chưa từng nói cái gì quá hùng hồn, im lặng đứng quan sát một bên, thậm chí biết sẽ bị xem nhẹ, nhưng chính một người như vậy, vô luận tình cảnh cảu y có bao nhiêu chật vật, hắn vẫn xuất hiện đúng lúc, có biện pháp khiến y cảm thấy an tâm.
Cố Tích Triều nằm ở trên lưng của Thiết Thủ, sau lưng ấm áp dày rộng, y bỗng nhiên cảm thấy được, có người này ở bên lo lắng thì chẳng sao hết. Dần dần cảm thấy mí mắt nặng nề, Cố Tích Triều nhắm mắt lại, cơ hồ lẩm bẩm nói một câu không rõ:”…..”
Thiết Thủ cước bộ dừng một chút, sau đó vui vẻ mỉn cười:” Ân.”
Hắn rất thích người kia, hắn thương tiếc người kia, hắn nguyện ý y tốt nhất không nên gặp người đã từng đối xử không tốt với y, hiện tại cũng không tốt, hắn không sung sướng, hắn lại sao thể nào cao hứng?
Hắn nguyện y luôn vui vẻ hạnh phúc, về phần là ai cấp, hắn quan tâm, nhưng cũng không chấp nhất. Thiết Thủ thấy rõ, nghĩ đã hiểu được, Cố Tích Triều kiếm này đưa xuống, cái gì cũng không thể cứu vãn, cho nên theo hắn mà nói đây là một cái lợi to lớn, nhưng hắn không thể trông thấy chết mà không cứu được.
Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, mong ước ngàn vạn lần để có thể gặp gỡ người, đã là hàng vạn hạnh phúc rồi, có lưỡng tình tương duyệt hay không chỉ là phụ, chỉ cần ta hạnh phúc, bất qua ta yểu mệnh. Đuổi theo ác hình ác trạng, không thương đạp lên sinh mệnh của những người không liên quan, cho dù có thể thắng nhưng Thiết Thủ vẫn rất khinh thường.
Rốt cục Thiết Thủ nhảy tới gần, dùng song chưởng kẹp lấy Nghịch Thủy Hàn, ngẩng đầu mỉn cười tựa như ân cần thăm hỏi bằng hữu mở miệng:”Lấy theo tiêu chuẩn vận động trước khi dùng cơm ra nói có phải hơi kịch liệt quá rồi không?”
Cố Tích Triều ngẩn người, bỗng nhiên yên tâm, nhưng lại thấy có chút chua xót, giống như đứa trẻ bị lạc giữa đám đông, đột nhiên thấy mình được một bàn tay to lớn dắt đi, vui mừng cực độ, đồng thời nhịn không được khóc lên, ngươi vì cái gì sao không chịu đến sớm.
Lúc này Thích Thiếu Thương muốn bò gần lại, lôi Mục Cưu Bình hôn mê dưới kiếm của Cố Tích Triều ra, Thiết Thủ quay đầu lại nói:”Ngươi mang Mục Cưu Bình đi đi, nơi này để ta xử lý.”
Thích Thiếu Thương liếc mắt nhìn Cố Tích Triều một cái, mới thấy khí thế vừa rồi hoàn toàn không có, cúi đầu che mặt, làm như cực kì mệt nhọc. Thích Thiếu Thương tâm sinh ý nghĩ, thương xót, muốn gọi y, nhưng cảm thấy vô ích, có yêu, có hận, tiến thoái lưỡng nan, tranh đấu có, nhượng bộ có, vẫn là đã lộng đến mức này, không phải không có chút nào oán giận lẫn nhau. Lúc này mở miệng chỉ biết hại người hại mình, vận là tự tu dưỡng cho thật tốt cái đã, biết câu giải thích rất tốn sức lực, nếu trạng thái không tốt thì khó mà có kết quả tốt được.
Rốt cục Thích Thiếu Thương chịu đựng nhẫn nhịn, liếc Thiết Thủ một cái, khẽ gật đầu, không nói được một lời, rời đi.
Thiết Thủ tới gần coi tình trạng của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cảm giác Thiết Thủ tới gần, chỉ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, môi phát run không phát ra âm thanh gì, chỉ nghĩ trong lòng, không nên hỏi ta xảy ra chuyện gì, không nên hỏi ta vì cái gì mà biến thành như vậy, không nên hỏi ta tiếp theo nên làm gì bây giờ, ta không biết, ta không biết.
Sở cầu không được, mong muốn bất toại, tiến thoái lưỡng nan, tiền đồ mờ mịt.
Cố Tích Triều, ôm hai đầu gối của chính mình ngồi xổm xuống, mặt chôn vào khuỷu tay, phí công nghĩ tự bản thân mình đứng lên, mong cầu được một chút cảm giác an toàn dối trá.
Thiết Thủ cũng ngồi xổm xuống, quỳ một gối, lấy Cố Tích Triều phát ra một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay ấm áp chụp lên cái trán lạnh lẽo, nhẹ giọng:”Vô luận ngươi làm cái gì, ta cuối cùng vẫn đứng về phía ngươi. Nếu ngươi muốn đi vào địa ngục, ta cũng sẽ mở cho ngươi một con đường lửa.”
Cố Tích Triều không lên tiếng, nhưng đột nhiên phát run, giống như gió lạnh thổi vào lá cây, Thiết Thủ vỗ về phía sau lưng của y, trấn an nói:”Trở về đi, ta giúp ngươi xử lí vết thương một chút.”
Thiết Thủ không cho Cố Tích Triều thời gian đáp lại,xem phương pháp hắn muốn xác nhận tâm ý của đối phương, cũng không phải chỉ là độc thoại. Từ khi thiếu niên đến nay, hắn thường ở trong mớ sương mù của ngôn ngữ mà tìm ra chân tướng, hắn so với bất luận kẻ nào rõ ràng, lời nói đáng tin cậy bây giờ vẫn không cao, có lẽ không đến mức không đáng tin, chính là so với đáng tin cậy còn hiếm có hơn rất nhiều.
Thiết Thủ nhẹ nhàng kéo Cố Tích Triều đặt lên vai, Cố Tích Triều hơi giãy dụa:” Có máu, sẽ dơ hết quần áo.”
Thiết Thủ cõng Cố Tích Triều lên, tận lực dùng thanh âm sáng sủa nói:”Đúng vậy a, đúng vậy, không có tiền mua quần áo mới, thì rõ ràng đem ngươi đi bán đi, thay quần áo tốt hơn.”
Nam tử cẩn thận tỉ mỉ này, nghiêm túc chân thật này, đang cố gắng nói giỡn để y được vui vẻ, tuy rằng chê cười nói thực là dở, nhưng Cố Tích Triều hơi sửng sốt một chút, một lúc sau vẫn bình thản nở nụ cười.
Chưa từng nói cái gì quá hùng hồn, im lặng đứng quan sát một bên, thậm chí biết sẽ bị xem nhẹ, nhưng chính một người như vậy, vô luận tình cảnh cảu y có bao nhiêu chật vật, hắn vẫn xuất hiện đúng lúc, có biện pháp khiến y cảm thấy an tâm.
Cố Tích Triều nằm ở trên lưng của Thiết Thủ, sau lưng ấm áp dày rộng, y bỗng nhiên cảm thấy được, có người này ở bên lo lắng thì chẳng sao hết. Dần dần cảm thấy mí mắt nặng nề, Cố Tích Triều nhắm mắt lại, cơ hồ lẩm bẩm nói một câu không rõ:”…..”
Thiết Thủ cước bộ dừng một chút, sau đó vui vẻ mỉn cười:” Ân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook