Edit: Dạ Lãnh

.

Triệu Dự một lần nữa ngồi xuống, rót một chén rượu rồi nói: “Kỳ thật trận thứ ba này, không đấu cũng không sao. Giải dược của Cố công tử, bổn vương có thể hai tay dâng lên. Chỉ cần có một điều kiện.”

Thích Thiếu Thương biết hắn chắc chắn đang có mưu đồ bất lương, liền hỏi: “Điều kiện gì?”

Triệu Dự phe phẩy quạt, nói: “Nhị vị là long phượng trong nhân gian, là nhân tài hiếm có. Bổn vương một lòng chiêu mộ hiền tài, nếu nhị vị nguyện ý phục vụ ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nhị vị. Chỉ cần nhị vị trợ giúp ta, ta sẽ đảm bảo nhị vị suốt đời vinh hoa phú quý. Sau này cùng được phong tước phong hầu, đứng trên vạn người. Nên biết, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Thích Thiếu Thương nói: “Tâm ý của Vương gia, chúng ta xin nhận. Nhưng những chuyện trái với hiệp nghĩa, Thích Thiếu Thương tuyệt không thể làm. Chỉ cầu Vương gia nhớ kĩ lời hứa đấu ba trận lúc nãy.” Nói còn chưa hết, hắn đã giơ kiếm đâm về phía Cô lão. Kiếm thế của hắn dù nhanh, trên thân kiếm vận kình lực nhưng lại cực kì nhu hòa, lay động phảng phất như có như không.

Cô lão song chưởng đẩy ra, kình lực hư ảo. Mũi kiếm của Thích Thiếu Thương đang lay động thì lệch sang một bên, Thích Thiếu Thương nghiêng thân kiếm, tay trái xuất chưởng, nghênh đón hướng tấn công bên sườn của Tuyệt lão. Khác với chưởng lực âm nhu của Cô lão, Tuyệt lão kình lực cương dương, từng quyền sinh uy. Chỉ một quyền phục hổ đơn giản của lão, không có âm thanh, mà lại cảm giác như sấm vang chớp giật.

Thích Thiếu Thương nghĩ Nhị lão năm đó đơn độc xông vào Thiếu Lâm, kích phá Thập Bát La Hán trận, tiếng tăm lừng lẫy, quả nhiên không phải là hư danh. Hắn không dám sơ sẩy, ngưng thần đợi địch. Một thanh trường kiếm vững vàng thẳng tắp, dù đang chịu sự giáp công của Nhị lão, cũng chưa từng lộ vẻ bại ý.

Cố Tích Triều nhận thấy, võ công của hắn so với ba năm trước đây lại càng tiến bộ, so với các cao thủ đương thời, e rằng cũng khó ai là địch thủ. Nhưng Cô Tuyệt Nhị lão này thành danh đã lâu, hơn mười năm, công lực tăng lên tất nhiên không phải chuyện đùa, nếu đơn độc so kiếm thuật, chưởng pháp, Thích Thiếu Thương chưa chắc đã thất thế. Nhưng nếu so về nội lực, chỉ một lúc sau, Thích Thiếu Thương nhất định không thể theo được.

Cố Tích Triều âm thầm suy xét, ý nghĩ trong đầu thay đổi liên tục. Đôi mắt Triệu Dự vẫn chăm chú nhìn y, không nhịn được cười, nói: “Cố công tử chắc là đang tìm cách cứu Thích Thiếu Thương phải không?”

Cố Tích Triều nói: “Hắn tự nguyện chịu chết, có liên quan gì đến ta?”

Triệu Dự cười lạnh: “Ngươi đến giờ cứ nói lời này, vẫn còn già mồm, khiến người ta khó mà tin được. Nếu ngươi lo lắng, bổn vương có thể cam đoan nhường trước mười chiêu, Thích Thiếu Thương nhất định sẽ mất mạng dưới tay hai người đó, ngươi đã có kế sách, thì nên đưa ra đi, bằng không, hối hận cũng đã muộn.”

Cố Tích Triều không đáp.

Thích Thiếu Thương vung kiếm, vừa phòng thủ, vừa tấn công, Cô Tuyệt Nhị lão xoay người, hủy đi không dưới một trăm chiêu, hắn thấy từng chiêu bị triệt, đem bình sinh sở học bấy lâu xuất ra liên tục, dần dần xung quanh một khoảng trống rỗng, kiếm ý khắp nơi, ngay cả nơi ngày thường không quen đi lại cũng vững vàng như giẫm trên đất bằng. Cô Tuyệt Nhị lão võ công cao cường, trên đời mấy ai bì được, Thích Thiếu Thương đối đầu với họ, cũng tung ra hết chiêu thức, trong lúc vô tình lại khiến tiềm lực trong cơ thể kích phát ra ngoài.

Thế nhưng Cô Tuyệt Nhị lão dần dần cảm thấy nôn nóng, hai người bọn họ lần này tái xuất giang hồ, tự mãn cho rằng trong chốn võ lâm từ lâu đã không còn địch thủ, trừ phi Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang hạ sơn mới đánh lại nổi. Nào ngờ hôm nay trước mặt chủ nhân, cùng với một hậu sinh tiểu tử đánh nhau gần trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại, há còn mặt mũi gì? Tuyệt lão xông về phía trước một bước, hô một tiếng, lại đánh ra một chưởng. Thích Thiếu Thương dùng kiếm ngăn cản Cô lão, bàn tay trái chưởng ra từ dưới kiếm, đánh trả Tuyệt lão. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, song chưởng tương giao, thân hình cả hai người đều chấn động. Cô lão thấy thế, tay trái vươn ra, áp lên lưng Tuyệt lão, nội lực không ngừng truyền vào. Hai người lúc này cùng dùng nội lực đối phó với Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương trong lòng biết không ổn, nếu so kiếm lực, chưởng pháp, chính mình nhất thời cũng còn chống đỡ được, nhưng nếu so đấu nội lực, bản thân rõ ràng không phải đối thủ của hai người kia. Nhưng tình thế bây giờ chẳng khác nào leo lên lưng cọp, nếu hiện tại muốn thu chưởng, bản thân tất sẽ bị trọng thương. Hắn chỉ có thể không ngừng đẩy mạnh nội lực, liều lĩnh tương tranh cùng Nhị lão.

Triệu Dự ở một bên nhìn thấy, cười nói: “Cố công tử, chúng ta có nên đánh cược, xem Thích Thiếu Thương có thể chống giữ bao lâu?”

Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương trên trán đã xuất mồ hôi, thản nhiên nói: “Chính hắn muốn chết, bị người khác giáo huấn cũng tốt.”

Triệu Dự nói: “Ngươi nhẫn tâm vậy sao?”

Cố Tích Triều nói: “Ta có chỗ nào không đành lòng sao?”

Triệu Dự lắc đầu: “Ta không tin. Hắn liều mạng muốn cứu ngươi, mà ngươi cũng hao tổn tâm cơ trợ giúp hắn. Ta chỉ muốn xem, Cố công tử ngươi lần này, lại có đối sách gì hay không.”

Cố Tích Triều nói: “Muốn nói đến đối sách, cũng không phải quá khó.”

“Ồ?” Triệu Dự đại cảm thấy hứng thú, “Đối sách thế nào?”

Cố Tích Triều cười, nói: “Vương gia nếu không ngại hít sâu một hơi, thì sẽ biết ngay thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương