[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý
-
Chương 10
Edit + Beta: Dạ Lãnh
Mặt trời chiếu vào cửa sổ, gió thu yếu ớt phất qua vài ngọn thủy trúc trong đình. Giữa mênh mông dường như nghe được tiếng mưa thu tí tách rơi trên mái hiên, sương mùa thu tầng tầng lớp lớp quyện lấy hương hoa quế thanh thanh, nhạt nhạt.
Dường như thời gian trôi qua rất chậm, mơ mơ hồ hồ đến nỗi chẳng biết biển cả nương dâu đã có biết bao nhiêu đổi dời.
Nếu cứ trải muôn đời vạn kiếp như thế này, cứ trầm mặc ôm chặt lấy nhau, cho đến thời gian xoáy mòn tất cả ký ức đầy ắp bi thương kia, liệu có được hay không?
Thích Thiếu Thương tựa cằm trên trán Cố Tích Triều, thì thầm: “Hiện giờ người ngươi nóng rần lên rồi.”
Thân thể người kia đột nhiên cứng đờ, y xoay người ngồi dậy, cố sức đẩy hắn ra.
“Làm sao vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi, không dám dùng sức, lại sợ hắn bị thương nên đành phải buông tay.
Cố Tích Triều hô hấp khó khăn, đưa tay lau dấu máu trên môi, nhưng không đáp lời.
Thích Thiếu Thương nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên minh bạch tình trạng kỳ quái này, cũng chưa biết mình đã đỏ mặt. May mà Cố Tích Triều xoay mặt về phía cửa sổ, không nhìn thấy gương mặt của hắn. Cố Tích Triều chống ghế đứng lên, thân hình hơi nghiêng ngã, vội vịn lấy cạnh bàn. Thích Thiếu Thương cũng bật dậy, đưa tay đỡ lấy y. Cố Tích Triều đi về phía bàn đọc sách, cũng không có ý cự tuyệt.
Y lấy một quyển hồ sơ để trên bàn, ném cho Thích Thiếu Thương, không để ý tới kẻ đang ngây ngốc bên cạnh, rồi chậm rãi thu tay lại.
“Đây là tình tiết mới nhất của vụ án, là lời khai lấy từ những người sống gần đó. Nghi phạm đối với đường đi nước bước trong Trần phủ tương đối quen thuộc, nếu không phải là người quen của Trần phủ, thì chắc chắn cũng đã từng đến đó thăm dò rất nhiều lần.” Nói đến đây, Cố Tích Triều thở hổn hển ngồi xuống, “Trần phủ lúc này tuy chỉ là một trang viên nơi sơn dã, nhưng thế lực không khỏ, thường ngày có rất nhiều thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, Trần Các Lão đã mời vài võ lâm cảm thủ đến làm vệ sĩ. Có thể ra vào phủ mà không kinh động đến những người này, kẻ đó nhất định võ công cực kì thâm hậu…”
“Không sai.”, một người ngoài cửa tiếp lời, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh bạch sắc lướt nhanh đến bên cạnh, cười nói, “Hơn nữa, khinh công cũng không tồi chút nào.”
“Truy Mệnh.” Thích Thiếu Thương vô cùng kinh ngạc, “Ngươi về từ bao giờ?”
“Mới đây thôi.” Truy Mệnh thấy Cố Tích Triều, thần sắc dần thay đổi,” Cố…”
Thích Thiếu Thương giơ tay ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Truy Mệnh, đây là Đỗ Ngôn Chi Đỗ tiên sinh.”
“Không thể nào, rõ ràng hắn là…”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, chậm rãi nói: “Đỗ tiên sinh phụng mệnh Ngô Đại Nhân, hiệp trợ chúng ta tra án, nhanh chóng bắt được hung thủ.”
Truy Mệnh nhìn hắn, lại nhìn Cố Tích Triều, cười như đã hiểu rõ, liền hướng Cố Tích Triều ôm quyền hành lễ: “Tại hạ Truy Mệnh, bái kiến Đỗ tiên sinh.”
Cố Tích Triều cũng mỉm cười: “Đừng khách khí.” Bộ dạng tươi cười không chê vào đâu được.
Kế tiếp đã nói những gì, Thích Thiếu Thương mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ đại khái. Tất cả suy nghĩ của hắn đều chìm đắm trong nụ cười ngỡ thật mà không thật, tưởng giả mà không giả của Cố Tích Triều, bộ dạng ngây ngốc, mất hẳn vẻ sắc bén và tỉnh táo. Lại nhớ lúc mới quen biết ở Kỳ Đình tửu quán, y vẫn một bộ dạng thong dong tự tại, khiến người ta dò không được nông sâu trong nụ cười của y.
Chỉ khi hắn nói xem y là tri kỷ, nụ cười lúc đó của đối phương cứ như tuyết đầu mùa lấp lóa trong ánh trăng sáng ngời, gợn chứa ba phần cảm động, ba phần thoải mái, ba phần tri ngộ, còn thêm một phần không biết là khóc hay cười.
Cho đến nay, Thích Thiếu Thương thỉnh thoảng vẫn còn nhớ, chí ít khi đó, Cố Tích Triều phải chăng là cười rất thật lòng.
Cứ như vậy, hắn mê mê tỉnh tỉnh nghe Truy Mệnh cùng Cố Tích Triều đàm đạo, theo Truy Mệnh đi ra thư phòng, đến khi một đường kiếm phong lạnh lẽo từ bên cạnh lướt tới, hắn mới giật mình tỉnh giấc.
.
Mặt trời chiếu vào cửa sổ, gió thu yếu ớt phất qua vài ngọn thủy trúc trong đình. Giữa mênh mông dường như nghe được tiếng mưa thu tí tách rơi trên mái hiên, sương mùa thu tầng tầng lớp lớp quyện lấy hương hoa quế thanh thanh, nhạt nhạt.
Dường như thời gian trôi qua rất chậm, mơ mơ hồ hồ đến nỗi chẳng biết biển cả nương dâu đã có biết bao nhiêu đổi dời.
Nếu cứ trải muôn đời vạn kiếp như thế này, cứ trầm mặc ôm chặt lấy nhau, cho đến thời gian xoáy mòn tất cả ký ức đầy ắp bi thương kia, liệu có được hay không?
Thích Thiếu Thương tựa cằm trên trán Cố Tích Triều, thì thầm: “Hiện giờ người ngươi nóng rần lên rồi.”
Thân thể người kia đột nhiên cứng đờ, y xoay người ngồi dậy, cố sức đẩy hắn ra.
“Làm sao vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi, không dám dùng sức, lại sợ hắn bị thương nên đành phải buông tay.
Cố Tích Triều hô hấp khó khăn, đưa tay lau dấu máu trên môi, nhưng không đáp lời.
Thích Thiếu Thương nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên minh bạch tình trạng kỳ quái này, cũng chưa biết mình đã đỏ mặt. May mà Cố Tích Triều xoay mặt về phía cửa sổ, không nhìn thấy gương mặt của hắn. Cố Tích Triều chống ghế đứng lên, thân hình hơi nghiêng ngã, vội vịn lấy cạnh bàn. Thích Thiếu Thương cũng bật dậy, đưa tay đỡ lấy y. Cố Tích Triều đi về phía bàn đọc sách, cũng không có ý cự tuyệt.
Y lấy một quyển hồ sơ để trên bàn, ném cho Thích Thiếu Thương, không để ý tới kẻ đang ngây ngốc bên cạnh, rồi chậm rãi thu tay lại.
“Đây là tình tiết mới nhất của vụ án, là lời khai lấy từ những người sống gần đó. Nghi phạm đối với đường đi nước bước trong Trần phủ tương đối quen thuộc, nếu không phải là người quen của Trần phủ, thì chắc chắn cũng đã từng đến đó thăm dò rất nhiều lần.” Nói đến đây, Cố Tích Triều thở hổn hển ngồi xuống, “Trần phủ lúc này tuy chỉ là một trang viên nơi sơn dã, nhưng thế lực không khỏ, thường ngày có rất nhiều thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, Trần Các Lão đã mời vài võ lâm cảm thủ đến làm vệ sĩ. Có thể ra vào phủ mà không kinh động đến những người này, kẻ đó nhất định võ công cực kì thâm hậu…”
“Không sai.”, một người ngoài cửa tiếp lời, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh bạch sắc lướt nhanh đến bên cạnh, cười nói, “Hơn nữa, khinh công cũng không tồi chút nào.”
“Truy Mệnh.” Thích Thiếu Thương vô cùng kinh ngạc, “Ngươi về từ bao giờ?”
“Mới đây thôi.” Truy Mệnh thấy Cố Tích Triều, thần sắc dần thay đổi,” Cố…”
Thích Thiếu Thương giơ tay ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Truy Mệnh, đây là Đỗ Ngôn Chi Đỗ tiên sinh.”
“Không thể nào, rõ ràng hắn là…”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, chậm rãi nói: “Đỗ tiên sinh phụng mệnh Ngô Đại Nhân, hiệp trợ chúng ta tra án, nhanh chóng bắt được hung thủ.”
Truy Mệnh nhìn hắn, lại nhìn Cố Tích Triều, cười như đã hiểu rõ, liền hướng Cố Tích Triều ôm quyền hành lễ: “Tại hạ Truy Mệnh, bái kiến Đỗ tiên sinh.”
Cố Tích Triều cũng mỉm cười: “Đừng khách khí.” Bộ dạng tươi cười không chê vào đâu được.
Kế tiếp đã nói những gì, Thích Thiếu Thương mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ đại khái. Tất cả suy nghĩ của hắn đều chìm đắm trong nụ cười ngỡ thật mà không thật, tưởng giả mà không giả của Cố Tích Triều, bộ dạng ngây ngốc, mất hẳn vẻ sắc bén và tỉnh táo. Lại nhớ lúc mới quen biết ở Kỳ Đình tửu quán, y vẫn một bộ dạng thong dong tự tại, khiến người ta dò không được nông sâu trong nụ cười của y.
Chỉ khi hắn nói xem y là tri kỷ, nụ cười lúc đó của đối phương cứ như tuyết đầu mùa lấp lóa trong ánh trăng sáng ngời, gợn chứa ba phần cảm động, ba phần thoải mái, ba phần tri ngộ, còn thêm một phần không biết là khóc hay cười.
Cho đến nay, Thích Thiếu Thương thỉnh thoảng vẫn còn nhớ, chí ít khi đó, Cố Tích Triều phải chăng là cười rất thật lòng.
Cứ như vậy, hắn mê mê tỉnh tỉnh nghe Truy Mệnh cùng Cố Tích Triều đàm đạo, theo Truy Mệnh đi ra thư phòng, đến khi một đường kiếm phong lạnh lẽo từ bên cạnh lướt tới, hắn mới giật mình tỉnh giấc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook