Trong nháy mắt, Thích Thiếu Thương thoáng thấy một tia tinh quang hoàng sắc lưu ly tựa khổng tước xòe đuôi lao vụt đến, tỏa ra một loại nhan sắc tuyệt mỹ. Chính là Khổng Tước Linh được nhân thế xưa nay truyền tụng. Chỉ có nó mới có thể mang đến một loại tử vong như thế mỹ lệ, như thế xinh đẹp. Khi nạn nhân vẫn còn đang chấn động trước vẻ đẹp lộng lẫy ấy, hồn đã lìa khỏi xác tự khi nào không biết.

(Nguyệt: nếu muốn biết thêm chi tiết, xin liên hệ Thất Chủng Vũ Khí hệ liệt : đệ nhị truyền kỳ Khổng Tước linh của Cổ Long tiên sinh a O.O)

“Xong rồi!”, Thích Thiếu Thương thoáng nghĩ. Nhưng hốt nhiên, phía trước bất chợt xuất hiện một đạo thanh ảnh, tiếp theo chính mình bỗng ngã gục xuống. Hắn giãy dụa đứng lên, nhìn về phía Cố Tích Triều vừa nhào lên người hắn…..: “Cố Tích Triều! Cố Tích Triều, con mẹ nó, ngươi lại bị cái bệnh điên gì nữa!”

Thích Thiếu Thương nhịn không được gào lên mắng, trong đầu còn tưởng tượng đến cảnh người kia lập tức sẽ đứng ngay dậy, cầm kiếm chỉ vào người hắn mà nói: “Thích Thiếu Thương tên tiểu tử nhà ngươi cư nhiên dám mắng ta, ta liền cho ngươi chết không tử tế…”

Nhưng Cố Tích Triều trước nay vẫn luôn bất toại tâm nguyện của hắn, một chút cũng không hề động đậy, chỉ thiêu mi nhẹ cười: “Khổng Tước Linh quả thật xinh đẹp a!”

Thích Thiếu Thương cắn răng: “Ngươi lao tới như vậy chắc còn cảm thấy mình thực trượng nghĩa phải không hả? Đáng tiếc a, ta không ghi nhận!”

Cố Tích Triều cười nói, “Ta làm sao dám nhận hai chữ trượng nghĩa này chứ, chỉ là ta nợ ngươi một mạng này…. Đại đương gia, ta còn là thích, … thích gọi ngươi là đại đương gia…. Ngươi đừng chê ta tiện mệnh mà không nhận a…..”

“Ngươi là cái đại hỗn đản, ngươi nợ ta nhiều như vậy, một mạng liền cho rằng đã trả đủ hay sao. Nghĩ cũng thật tiện nghi cho ngươi rồi. Ta không chấp nhận!”

Cố Tích triều nhẹ cười: “Ta cũng không còn biện pháp nào a, ta…. ta chỉ có mỗi một cái mạng này thôi….”

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt diện vô biểu tình. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Thiết Thủ đang cùng gã Hắc Lang kia giao đấu…. Hắc Lang thấy Thích Thiếu Thương không có việc gì, biết sự tình bất hảo, liền muốn quay đầu bỏ chạy, bị Thiết Thủ thủy chung đứng một bên lao ra ngăn cản… “Thiết Thủ, ngươi tránh ra!”, Thích Thiếu Thương khàn giọng lên tiếng.

Thiết Thủ nghe qua giọng nói hắn băng hàn đáng sợ, không khỏi hốt hoảng thối lui đứng sang một bên.

Thích Thiếu Thương ngay cả kiếm cũng không cầm, liền cứ thế vọt người qua. Không ai biết hắn đã dùng loại công phu gì. Căn bản nhìn không ra chiêu thức. Đại khái đã quay về trạng thái võ thuật nguyên thủy ban đầu, chính là tả quyền hữu cước, cứ thế đánh thẳng cho đến khi tiểu Thích đồng chí hốc mắt huyết sắc tóc tai hỗn độn, nghiến răng nghiến lợi thần trí điên cuồng, miệng còn khàn khàn hô mắng cái gì không ai nghe rõ. Một tay gắt gao nắm lấy cổ áo đối phương, tay kia một quyền rồi lại một quyền không ngừng hướng mặt tên Hắc Lang kia hạ xuống, đến mức gã cả người thê thảm, mắt trợn trắng, mặt mày bầm dập nhìn không ra nhân dạng.

(Nguyệt: bb thực dã man a T_T, nhưng mà đáng đời hắn, cứ đánh đi =3=)

Đến lúc này, không tính tới đám người Lục Phiến Môn đứng một bên đã sợ tới trợn mắt há mồm. Ngay cả Lão Bát vẫn luôn theo bên người Thích Thiếu Thương cũng thì thào nói: “Năm đó, lúc ta còn ở Liên Vân Trại, có bắt trộm một con tiểu lang a. Khi đó con sói mẹ mỗi ngày đứng dưới hào gào tru, cũng đáng sợ như thế này!”

Một hồi, rồi hai hồi…. Thích đại hiệp vẫn hướng cái thi thể kia càng đánh càng hăng say, không có nữa điểm ý tứ muốn dừng lại.

“Nhị sư huynh…… Làm sao bây giờ?”, Truy mệnh sợ hãi hỏi.

“Còn hỏi làm sao bây giờ?! Không mau tới kéo hắn ra!”

Thế là một đám người Lục Phiến Môn liền chạy đến khuyên.

Không nghĩ Thích Thiếu Thương lại thần kinh thác loạn lục thân không nhận, ngộ miêu sát miêu ngộ cẩu thí cẩu. Ai chạy đến cản trở bèn cứ thế đánh luôn người đó …. Vì thế, một đám người vừa rồi kéo nhau đi cứu con tin, thủy chung vẫn đứng một bên quan khán chưa kịp động thủ, nay rốt cuộc vinh quang bị thương dưới tay Thích đại lâu chủ.

Đang trong tình thế mọi người tiến thoái lưỡng nan, hoàn hảo Vô Tình tới. Y vừa động thủ, ngay lập tức khiến cho Thích Thiếu Thương buông quyền tái không tiếp tục đánh nữa, hốc mắt đỏ ngầu hướng y lao đến … bởi vì hắn thấy Vô Tình thế nhưng lại đang ôm thi thể của Cố Tích Triều a.

“Cút ngay!”, Thích Thiếu Thương vươn tay đoạt lấy Cố Tích Triều,: “Con mẹ nó, ngươi muốn làm cái gì y!”

Vô Tình nhìn thấy Thích Thiếu Thương biểu tình dữ tợn cũng nhất thời hoảng sợ, nhưng liền trấn định lại: “Làm gì a, ta thấy y còn chút khẩu khí, đến xem xem còn có thể cứu hay không!”

Thích Thiếu Thương nghe qua lời này nhất thời choáng váng, lập tức áp tai xuống ngực Cố Tích Triều: “đúng vậy, đúng vậy a, hắn, hắn …. Tim hắn còn đập a… Hắn không có việc gì có phải hay không? Ta nói hắn sẽ không có việc gì đi.”

Vô Tình nói: “Ngươi còn không nhanh giao hắn qua đây cho ta xem, bằng không sợ là quá trễ.”

Vì thế, Thích Thiếu Thương liền lập tức ngoan ngoãn nghe theo lời Vô Tình, đem Cố Tích Triều đặt lên xe mang về Lục Phiến Môn.

Lão Bát đứng một bên xem mà choáng váng: “Như thế nào từ lang lại biến thành tiểu dương mất rồi?”

~~~~~~~~~~~~~~

Cố Tích Triều có thể sống được hay không, Vô Tình trong lòng căn bản không có được nữa điểm chắc chắn nào. Khổng Tước Linh không phải chỉ có hư danh, ám khí phóng ra tốc độ cực nhanh không người tránh thoát. Cố Tích Triều đứng một bên quan sát tình hình, thấy gã Hắc Lang kia thần sắc biến hóa tuy đã có dụng tâm âm thầm đề phòng, nhưng lao lên cứu người cũng không có khả năng tránh được một kích ấy. Không những thế, trúng một kiện Khổng Tước Linh liền thôi, mấu chốt chính là trên đao còn có Khổng Tước Đảm, kỳ độc vô dược khả giải.

‘Khổng tước đông nam phi, ngũ lý nhất bồi hồi’. Tương truyền độc kia chính là từ mật của chim Khổng Tước luyện thành, người nào trúng phải, chỉ cần nhất thời bán khắc liền sẽ hôn mê mất mạng.

(Nguyệt: tương truyền thôi  nga mọi người, vì theo ta biết thì mật Khổng Tước không có độc a. Còn Khổng Tước Đảm độc kia thực chất là nói đến sâu ban miêu, là một loại sâu trên cây đậu đen. Còn tại sao lại gọi nó là Khổng Tước đảm thì ta chả biết nữa. =3= chắc tại tưởng tượng đến khổng tước thì vẫn là đẹp hơn con sâu =.=

Quỳnh:=_=!!! khổng tước còn có tên gọi dân gian Việt Nam là chim công…mọi người cứ từ từ tìm hiểu.

Nguyệt: sẵn tiện luôn a, dân tình tương truyền là đây này:”D “Thiên hạ tứ độc: Khổng tước đảm, Tỳ bà sương, Hạc đỉnh hồng. Tối độc phụ nhân tâm” O.O => độc nhất là lòng dạ nữ nhân -3-)

Cố Tích Triều không lập tức tắt thở xem ra đã là một loại kỳ tích. Vô Tình cho rằng trong cơ thể y vốn đã có ma dược, làm giảm bớt tốc độ bộc phát của Khổng Tước Đảm. Bất quá, cho dù có chậm đi nữa, chung quy chỉ sợ…..

Vô Tình vẫn đem chuẩn đoán này nói rõ cho Thích Thiếu Thương biết. Phía sau, mọi người đều tránh ra khá xa. Duy chỉ có mỗi Thiết Thủ do võ công cao cường tình nguyện đứng gần đó, đề phòng vạn nhất gió thổi cỏ lay liền lập tức lao tới đè hắn lại. Cũng không ngờ Thích Thiếu Thương nghe qua chỉ lăng lăng ngồi xuống, ngây người nhìn vào hư không.

Truy Mệnh nói: “Thôi rồi, Thích Thiếu Thương có phải bị ngốc rồi hay không?”.  Thiết Thủ khoát tay áo, thở dài.

Thích Thiếu Thương ngồi yên lặng trầm tư cả nữa ngày, cũng không rõ bọn người Vô Tình đã rời đi từ lúc nào. Hắn nhìn về phía Cố Tích Triều đang nằm hôn mê trên giường. Con người kia như thế kinh tài tuyệt diễm, lúc này sinh mệnh lại đang từng chút, từng chút một hao mòn bất khả níu giữ.

Bọn họ vốn không phải là cừu nhân sao? Hắn hiện tại lẽ ra nên thực cao hứng phải không? Thời điểm ngày trước thiên lý truy sát, hắn đã từng nói qua: “Cố Tích Triều ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.” Sau đó người kia còn nhìn hắn khích tướng mà nói: “Hảo!”

Cố Tích Triều ngươi, vì cái gì hiện tại không đứng lên tái nói với ta một câu như vậy a?

Thích Thiếu Thương nghe ra được một thanh âm nức nở nghèn nghẹn, thật lâu sau mới phát hiện là từ chính mình phát ra. Hắn nhất thời ngẩn người, một quyền đánh hạ xuống bàn:  “Con mẹ nó, Cố Tích Triều ngươi quả thật hảo ngoan độc mà, ngươi cho là chết đi liền có thể thoát khỏi ta sao hả? Hảo, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi nếu chết đi, ta cũng sẽ đuổi theo đến tận âm tào địa phủ…. Ngươi có biết là ta thích ngươi hay không hả, ta con mẹ nó từ lúc trước ở Kỳ Đình Tửu Quán liền đã coi trọng ngươi!”

Nguyệt: tung bông cho màn tỏ tình oanh liệt của bánh bao =.= vừa tỏ tình vừa mắng người ta =.=, dù chẳng ai nghe cả T_T tội anh)

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khổng Tước sơn trang trang chủ Ngải Nhị vừa nghe tin Khổng Tước Linh xuất thế, ngay hôm sau liền tức tốc chạy tới Lục Phiến Môn.

Thích Thiếu Thương vừa thấy mặt hắn liền nắm lấy cổ áo hắn mà lôi kéo: “Ngải Nhị kia, ta và ngươi có cái gì thù oán? Ngươi lại cùng Hắc Lang hợp mưu giết ta hả? Có bản lĩnh liền trực tiếp hướng ta mà đối đầu, cư nhiên dám cho hắn mượn Khổng Tước Linh….”

Ngải Nhị bị hắn thần tình dữ tợn dọa sợ, vội vàng xua tay: “Thích đại hiệp a, ta như thế nào lại dám giết ngài, ta cũng không có cho hắn mượn Khổng Tước Linh a…”

Thiết Thủ cũng nói: “Không phải ngươi cho mượn, Khổng Tước Linh kia có thể nào rơi vào tay gã Hắc Lang đó….!?”

Ngải Nhị thanh âm thê lương: “Ta thật không biết a. Cách đây hai ngày ta cũng vừa phát hiện thiếu mất một chi Khổng Tước Linh….”

Thích Thiếu Thương lòng thực căm hận không thể xuống tay mà đánh hắn: “Khổng Tước Linh kia không phải trấn trang chi bảo của các ngươi sao hả, cái đám người Khổng Tước sơn trang các ngươi toàn là bọn ăn không ngồi rồi phải không! Tại sao phát hiện đánh mất vật trọng yếu như thế lại không thông tri Lục Phiến Môn, cũng chẳng thông cáo giang hồ? Ngươi đã biết lực sát thương của nó như thế nào cường đại mà, rơi vào tay ác nhân sẽ có bao nhiêu nguy hiểm biết không hả……?”

Ngải Nhị bị mắng một trận cả người run rẩy, ấp úng giải thích: “ Ta chính là chỉ vừa nhậm chức trang chủ gần đây thôi a…… Các vị trưởng lão vẫn còn đang thẩm tra công việc của ta. Khi đó, ta nghĩ…. Nói ra sẽ ảnh hưởng không tốt…..”

(Quỳnh: có nghĩa là ẻm đang trong tình trạng thử việc chờ xét duyệt vào biên chế, hợp đồng….tâm trạng đó ta hiểu, không trách ẻm được…=]])

Thích Thiếu Thương vừa nghe qua hốc mắt đỏ hồng: “Hảo! Ngươi lơ là nhiệm vụ còn chưa nói tới. Lại còn vì bảo trụ trang chủ vị của ngươi mà giấu diếm án tình. Ngươi có biết Cố Tích Triều bị ngươi hại chết rồi không hả….” Nói đến đây, Thích Thiếu Thương kiềm chế không được, một quyền đánh vào mặt Ngải Nhị, làm hắn một bên ôm vết thương kêu thảm thiết: “ Thích Thiếu Thương, ngươi chính là Lục Phiến Môn nhân mà, như thế nào cư nhiên ngay tại chốn kinh thành dưới chân thiên tử này mà động thủ đánh người như vậy …. Thiết bộ đầu a, ngài là bộ khoái mà lại nhắm mắt làm ngơ được sao…”

Thiết Thủ đứng một bên túm túm áo Thích Thiếu Thương, sau đó liền thả tay ra nói: “Ngải trang chủ ngài xem, ta chính là đã có ngăn cản rồi, nhưng mà ta không ngăn được. Ngài hảo hảo chờ một chút đi, để ta tìm Chư Cát đại thống lĩnh đến ngăn hắn lại.”, nói xong chậm rãi bước ra khỏi phòng.

(Quỳnh: Thiết ca…muội thích huynh…=]]

Nguyệt” uh, rất có phong cách =)))

Ngải Nhị nghe đến đây liền vội vàng cầu xin tha thứ, “Thích đại hiệp tha mạng, ta không phải đã mang giải dược đến đây cho ngài rồi sao.”

Thích Thiếu Thương vừa nghe qua hai chữ ‘giải dược’ này, bàn tay nguyên lai vừa giơ lên chuẩn bị đánh xuống quyền thứ hai lập tức dừng lại, “ Khổng Tước Đảm độc không phải không có giải dược sao….?”

Ngải Nhị thừa cơ kể công: “Ta từ ngày kế nhiệm trang chủ sơn trang, đã bắt đầu tân tân khổ khổ vì nước vì dân nỗ lực nghiên cứu, rốt cuộc hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân……”, nói tới đây, mắt thấy Thích Thiếu Thương đã bắt đầu mất kiên nhẫn thần tình hắc sắc, vội vàng nói: “rốt cuộc sau một tháng đã chế ra được dược phương giải được Khổng Tước Đảm độc….. ngài xem, ta đã mang đến cho ngài đây rồi a.”

Nói xong vội gọi tùy tùng bên người mình tới, lấy ra một cái bình sứ, ánh mắt tỏa sáng hữu thần: “Đây là Mê Tâm thảo, còn có phối thêm rất nhiều loại dược phẩm hiếm quý tinh luyện thành, tuyệt đối có thể giải trừ được Khổng Tước Đảm độc a.”

Đứng trước giường bệnh, Thiết Thủ nhìn nhìn cái bình sứ chứa một loại chất lỏng lục sắc kỳ lạ bên trong, nhíu mày hỏi: “Chắc chắn có thể sao?”. Vô Tình nói: “Ta cứ phải thử qua đi. Thích Thiếu Thương đã sớm mất kiên nhẫn rồi. Các ngươi động tác nhanh lên… Ngải Nhị, nhà ngươi xem cái gì mà xem hả, còn không nhanh giải độc?”

(Quỳnh: có tác dụng phụ không đây…….không chừng thuận lợi ăn luôn mỹ nhân nhẽ…=]])

“Cố Tích Triều quả nhiên lớn lên thật hảo mà!… Đừng đừng, ta lập tức giải độc, lập tức…..” Ngải Nhị dưới con mắt đang hung hăng trừng nhìn của Thích Thiếu Thương, không khỏi luống cuống tay chân, đem dược thủy trực tiếp hướng miệng Cố Tích Triều uy vào. Nhưng thật không nghĩ đối phương khớp hàm cắn chặt, dược thủy theo khóe miệng y chảy ra ngoài. Tâm hắn bắt đầu dâng lên một trận lo lắng: “Y uống không hết dược, phải làm sao bây giờ!”

“Đưa qua đây cho ta!”, thích Thiếu Thương một tay đoạt lấy dược bình, há mồm uống lấy dược thủy bên trong….. Lại dưới con mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, cúi đầu hướng môi Cố Tích Triều uy xuống…..

Cả đám người đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này nhất thời đều ngây ngẩn, còn thêm Ngải Nhị đứng một bên vừa lau nước mắt vừa cảm thán: “Thực hảo cảm động a, Thích đại hiệp ngài quả đúng là vì nghĩa quên mình. Đối với cừu nhân cư nhiên cũng có thể giúp được tới nước này…. Ta đối với lão bà của ta cũng chưa tốt được tới như vậy nữa….”

Thẳng cho tới khi một lọ giải dược kia đều đã được Cố Tích Triều uống hết, Thích Thiếu Thương thần trì dần trở nên mông lung mơ hồ, cả người hư nhuyễn ngã gục xuống.

“Mê tâm thảo kia cũng là kịch độc a…. Mà ngài lại cư nhiên ngậm vào miệng. Đến, đến, mau phục giải dược…..”

Thiết Thủ la lên: “Ngươi như thế nào không nói sớm hả….. Việc này rất nguy hiểm!”

Ngải Nhị liền phân trần: “Thiết bộ đầu ngài không thể cái gì cũng đổ lên đầu ta thế chứ! Thích đại hiệp người ta là Cửu Hiện Thần Long đó, tốc độ hành động của ngài ấy ta làm sao mà ngăn kịp…..”

Thích Thiếu Thương uống thuốc xong, khàn giọng nói: “Không quan trọng, cùng lắm thì ta và y cùng nhau chết….”

Mọi người im lặng không nói gì.

“Y khi nào thì khỏe lại?” Truy Mệnh vội hỏi.

“Tỉnh lại liền hảo, tỉnh lại liền hảo rồi.”

Qua nửa ngày, Cố Tích Triều vẫn là một bộ dạng bất tỉnh không nhúc nhích, Thích Thiếu Thương đã bắt đầu nóng nảy: “Con mẹ nó đây là giải dược sao hả? Giải độc giải cái đầu nhà ngươi!”

Vô Tình vội nói: “Ngươi xem xem, trên mặt y hắc khí đã giảm nhiều, cơ hồ dược vẫn là có công hiệu.”

Ngải Nhị liều mạng gật đầu: “Đúng a đúng a! tỉnh lại sẽ vô sự!”

Lại thêm nữa ngày nữa, Thích Thiếu Thương quát: “Như thế nào còn không hảo!”

Ngải Nhị: “… Y hiện tại độc đã giải, tỉnh lại sẽ vô sự!…”

Nữa ngày nữa trôi qua, Thích Thiếu Thương rốt cuộc nổi trận lôi đình: “Ngươi cư nhiên dám đùa bỡn với lão tử, y vẫn là chưa tỉnh lại!”

Ngải Nhị cả người run rẩy: “Độc thật sự đã được giải, … nếu có thể tỉnh lại… sẽ vô sự, thật sự……!!”

(Nguyệt: tội nghiệp =.=

Quỳnh: cười lăn lộn…….)

Vô Tình nhíu mày, “Kia y rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh lại được?”

“Này, này…. Mê Tâm thảo đúng là có thể giải được Khổng Tước Đảm độc. Bất quá, bản thân Mê Tâm thảo cũng mang độc. Cũng không quá lợi hại lắm đâu, chính là có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh một thời gian; Cố Tích Triều uống nhiều Mê Tâm thảo như vậy, tự nhiên ….”

“Rốt cuộc y có thể tỉnh hay không tỉnh!?”

“Đó chính là vấn đề a! Ta cho rằng hắn có khả năng sẽ tỉnh. Tuy rằng trước đây cũng chưa có ai trúng độc này mà sau có thể tỉnh lại….. Thích đại hiệp, ngài, ngài như thế nào lại đánh ta, ngài không nên như vậy a ! Ta không phải đã giải được Khổng Tước Đảm độc rồi hay sao chứ ? Ta chính là còn chưa từng nói qua giải được độc này rồi, Cố Tích Triều có thể sống được mà….. Á…!”

Thích Thiếu Thương xanh mặt : “Cố Tích Triều mà chết, ta nhất định bắt ngươi bồi táng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương