[Thích Cố] Giang Sơn Mỹ Nhân
-
Chương 6
Edit + Beta: Tuyết Lâm
Thích Thiếu Thương ở trên trấn điên cuồng tìm kiếm Cố Tích Triều. Trên đường không có ai, Diệu Thủ y quán cũng không một bóng người, tất cả đều bị bao trùm trong cái tĩnh lặng quái dị, thậm chí ngay cả mộ phần của Vãn Tình cũng đã không thấy đâu.
Cố Tích Triều, còn có toàn bộ người trong Yên Hoa trấn, giống như tất cả đều đã biến mất trong một đêm, thậm chí cả nửa điểm dấu vết còn tồn lại cũng không có.
Thời điểm hoàng hôn, Thích Thiếu Thương mệt mỏi trở lại Diệu Thủ y quán. Vô tình khi quay đầu lại, chỉ thấy trên thân cây cổ thụ trăm năm có khắc một dòng chữ nhỏ nhắn thanh lệ: hôm nay từ biệt, từ nay về sau vạn thủy thiên sơn, không hề cùng niệm.
Dưới trời chiều, Thích Thiếu Thương trầm mặc không nói. Thật lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét bi thống. Xoay người cầm kiếm chạy ra khỏi đại môn, ánh mắt kiên định mà quyết tuyệt.
Phía chân trời, ánh trăng dần dần soi sáng, lại là một đêm nguyệt minh như nước, lạnh lẽo đến âm trầm.
Ở kiếp trước đã phải trải qua bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại, mới có thể đổi được ta và ngươi kiếp này một lần gặp nhau… Tích Triều…
Thích Thiếu Thương vừa đi ra Diệu Thủ y quán liền nhìn thấy Thiết Thủ.
Thiết Thủ mặc vào bộ quan phục trước kia khi hắn làm bộ đầu, tay cầm dây cương, nắm hai con khoái mã. Hắn nhìn Thích Thiếu Thương chậm rãi nói: “Ta chỉ biết, nhất định rồi sẽ có một ngày như thế.”
Thích Thiếu Thương cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tiếp nhận dây cương từ tay Thiết Thủ rồi nhảy lên lưng ngựa. Hai người nhanh chóng ly khai, rời khỏi Yên Hoa trấn.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện hai con đường. Một cái đi đến thành Dương Châu, đường còn lại chính là quan đạo dẫn đến Biện Kinh.
Thiết Thủ phi ngựa nhắm về hướng quan đạo, nhưng lúc vừa quay đầu lại phát hiện Thích Thiếu Thương vẫn còn chần chừ ngay lối rẽ. Thiết Thủ hướng hắn gọi to, ý bảo hắn nhanh chóng đi bên này.
Thích Thiếu Thương rốt cục cũng hạ quyết tâm, phất tay ra hiệu cho Thiết Thủ nói: “Ngươi quay về kinh thông báo cho Gia Cát tiên sinh, ta đi Dương Châu thành giải quyết chút chuyện, sau khi dàn xếp xong sẽ đến hội hợp cùng ngươi.”
Thiết Thủ nghe ra ngữ khí kiên quyết của thích thiếu thương nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói hắn bảo trọng rồi quất ngựa ra đi.
Thích Thiếu Thương nhìn ánh sáng nơi bầu trời đã dần dần tắt liệm, quát lớn một tiếng kéo mạnh dây cương. Khoái mã phi như bay về hướng Dương Châu thành.
……..
Tiểu Thất là tiểu nhị của Vân Lai khách điếm. Bởi vì hắn đứng hàng thứ thứ bảy, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là tiểu Thất. Tiểu Thất tuổi không lớn lắm, cũng rất lanh lẹ, khả năng làm hắn đắc ý nhất về bản thân chính là quan sát sắc mặt mà đoán ý người khác.
Giống như hôm nay, hắn phát hiện những người khách vừa đến tuyệt không phải là những người tầm thường.
Họ đến đây vào thời điểm buổi trưa. Người đi đầu mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén như đao, lời nói cử chỉ đều mang theo nét vương giả tôn quý, bên má trái lại có một vết thương nhỏ vừa xảy ra cách đây không lâu. Ngẫu nhiên, nam tử đó liếc mắt nhìn vị thanh y nam tử ở cách đó không xa một cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu như đang đánh giá điều gì.
Thanh y nam tử kia từ đầu đến cuối thần thái thong dong, cũng không nói nhiều lời, chỉ ngẫu nhiên mỉm cười một chút, nhưng nụ cười đó là dành cho vị tiểu cô nương tên là Minh nhi kia.
Mặt khác còn có một người trẻ tuổi thân hình cao lớn khác, nam nhân ban nãy gọi hắn là Minh ca, còn hắn lại xưng hô chủ tớ với người nọ.
Vào thời điểm Tiểu Thất bưng trà đưa đến, âm thầm đánh giá bọn họ vài lần, cảm thấy được những người này tuyệt đối không dễ chọc, phục vụ xong liền thức thời lập tức tránh xa.
Nhưng người định không bằng trời định. Ngay lúc hắn đang nhàn hạ trốn trong hậu viện nghỉ ngơi thì bỗng có người từ phía sau lưng đột ngột tiến đến siết chặt cổ hắn, kéo hắn quay về phía sau. Dưới trời chiều, tiểu Thất hoảng sợ khi nhìn thấy một đôi ánh mắt đỏ ngầu hoang dã, trong bóng đêm lóe sáng đến dọa người.
“Nếu muốn sống thì phải làm theo lời ta.” Người nọ thanh âm trầm thấp, mang theo khẩu âm dị tộc. Tiểu Thất rất nhanh hiểu được ý của hắn, liều mạng gật đầu: “Cái gì tiểu nhân cũng đều nhất định làm theo, xin hảo hán tha mạng.”
Trời chiều dần buông, đêm tối nhanh chóng bao trùm.
Cố Tích Triều một mình bước ra khỏi Vân Lai khách điếm, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi liền thẳng hướng Phong Nguyệt lâu mà đi.
Thân ảnh của y vừa biến mất ở ngã tư cuối đường, chỉ thấy Thích Thiếu Thương dắt ngựa dừng ở trước cửa Vân Lai khách điếm.
Thích Thiếu Thương đem dây cương giao cho tiểu nhị rồi đi vào bên trong.
Thích Thiếu Thương ở trên trấn điên cuồng tìm kiếm Cố Tích Triều. Trên đường không có ai, Diệu Thủ y quán cũng không một bóng người, tất cả đều bị bao trùm trong cái tĩnh lặng quái dị, thậm chí ngay cả mộ phần của Vãn Tình cũng đã không thấy đâu.
Cố Tích Triều, còn có toàn bộ người trong Yên Hoa trấn, giống như tất cả đều đã biến mất trong một đêm, thậm chí cả nửa điểm dấu vết còn tồn lại cũng không có.
Thời điểm hoàng hôn, Thích Thiếu Thương mệt mỏi trở lại Diệu Thủ y quán. Vô tình khi quay đầu lại, chỉ thấy trên thân cây cổ thụ trăm năm có khắc một dòng chữ nhỏ nhắn thanh lệ: hôm nay từ biệt, từ nay về sau vạn thủy thiên sơn, không hề cùng niệm.
Dưới trời chiều, Thích Thiếu Thương trầm mặc không nói. Thật lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét bi thống. Xoay người cầm kiếm chạy ra khỏi đại môn, ánh mắt kiên định mà quyết tuyệt.
Phía chân trời, ánh trăng dần dần soi sáng, lại là một đêm nguyệt minh như nước, lạnh lẽo đến âm trầm.
Ở kiếp trước đã phải trải qua bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại, mới có thể đổi được ta và ngươi kiếp này một lần gặp nhau… Tích Triều…
Thích Thiếu Thương vừa đi ra Diệu Thủ y quán liền nhìn thấy Thiết Thủ.
Thiết Thủ mặc vào bộ quan phục trước kia khi hắn làm bộ đầu, tay cầm dây cương, nắm hai con khoái mã. Hắn nhìn Thích Thiếu Thương chậm rãi nói: “Ta chỉ biết, nhất định rồi sẽ có một ngày như thế.”
Thích Thiếu Thương cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tiếp nhận dây cương từ tay Thiết Thủ rồi nhảy lên lưng ngựa. Hai người nhanh chóng ly khai, rời khỏi Yên Hoa trấn.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện hai con đường. Một cái đi đến thành Dương Châu, đường còn lại chính là quan đạo dẫn đến Biện Kinh.
Thiết Thủ phi ngựa nhắm về hướng quan đạo, nhưng lúc vừa quay đầu lại phát hiện Thích Thiếu Thương vẫn còn chần chừ ngay lối rẽ. Thiết Thủ hướng hắn gọi to, ý bảo hắn nhanh chóng đi bên này.
Thích Thiếu Thương rốt cục cũng hạ quyết tâm, phất tay ra hiệu cho Thiết Thủ nói: “Ngươi quay về kinh thông báo cho Gia Cát tiên sinh, ta đi Dương Châu thành giải quyết chút chuyện, sau khi dàn xếp xong sẽ đến hội hợp cùng ngươi.”
Thiết Thủ nghe ra ngữ khí kiên quyết của thích thiếu thương nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói hắn bảo trọng rồi quất ngựa ra đi.
Thích Thiếu Thương nhìn ánh sáng nơi bầu trời đã dần dần tắt liệm, quát lớn một tiếng kéo mạnh dây cương. Khoái mã phi như bay về hướng Dương Châu thành.
……..
Tiểu Thất là tiểu nhị của Vân Lai khách điếm. Bởi vì hắn đứng hàng thứ thứ bảy, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là tiểu Thất. Tiểu Thất tuổi không lớn lắm, cũng rất lanh lẹ, khả năng làm hắn đắc ý nhất về bản thân chính là quan sát sắc mặt mà đoán ý người khác.
Giống như hôm nay, hắn phát hiện những người khách vừa đến tuyệt không phải là những người tầm thường.
Họ đến đây vào thời điểm buổi trưa. Người đi đầu mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén như đao, lời nói cử chỉ đều mang theo nét vương giả tôn quý, bên má trái lại có một vết thương nhỏ vừa xảy ra cách đây không lâu. Ngẫu nhiên, nam tử đó liếc mắt nhìn vị thanh y nam tử ở cách đó không xa một cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu như đang đánh giá điều gì.
Thanh y nam tử kia từ đầu đến cuối thần thái thong dong, cũng không nói nhiều lời, chỉ ngẫu nhiên mỉm cười một chút, nhưng nụ cười đó là dành cho vị tiểu cô nương tên là Minh nhi kia.
Mặt khác còn có một người trẻ tuổi thân hình cao lớn khác, nam nhân ban nãy gọi hắn là Minh ca, còn hắn lại xưng hô chủ tớ với người nọ.
Vào thời điểm Tiểu Thất bưng trà đưa đến, âm thầm đánh giá bọn họ vài lần, cảm thấy được những người này tuyệt đối không dễ chọc, phục vụ xong liền thức thời lập tức tránh xa.
Nhưng người định không bằng trời định. Ngay lúc hắn đang nhàn hạ trốn trong hậu viện nghỉ ngơi thì bỗng có người từ phía sau lưng đột ngột tiến đến siết chặt cổ hắn, kéo hắn quay về phía sau. Dưới trời chiều, tiểu Thất hoảng sợ khi nhìn thấy một đôi ánh mắt đỏ ngầu hoang dã, trong bóng đêm lóe sáng đến dọa người.
“Nếu muốn sống thì phải làm theo lời ta.” Người nọ thanh âm trầm thấp, mang theo khẩu âm dị tộc. Tiểu Thất rất nhanh hiểu được ý của hắn, liều mạng gật đầu: “Cái gì tiểu nhân cũng đều nhất định làm theo, xin hảo hán tha mạng.”
Trời chiều dần buông, đêm tối nhanh chóng bao trùm.
Cố Tích Triều một mình bước ra khỏi Vân Lai khách điếm, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi liền thẳng hướng Phong Nguyệt lâu mà đi.
Thân ảnh của y vừa biến mất ở ngã tư cuối đường, chỉ thấy Thích Thiếu Thương dắt ngựa dừng ở trước cửa Vân Lai khách điếm.
Thích Thiếu Thương đem dây cương giao cho tiểu nhị rồi đi vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook