[Thích Cố] Giang Sơn Mỹ Nhân
-
Chương 4
Edit + Beta: Tuyết Lâm
Đêm lạnh như nước, trăng lạnh như sương.
Cố Tích Triều đem bánh đậu xanh đặt trước mộ của Vãn Tình, y cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve những dòng chữ trên tấm bia, ba năm trước đây chính là y đã dùng máu tươi mà viết nên những chữ ấy.
“Vãn Tình…” – y thì thầm gọi tên cố thê, môi tuy mỉm cười nhưng ánh mắt tràn ngập bi thương, lại giống như có chút ngây ngốc. Cách đó không xa cây cỏ trong gió thu nhẹ nhàng lay động trong bóng tối, như thì thầm kể ra vô số những bí mật không thể nói thành lời.
Một lúc sau, Cố Tích Triều chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói với bóng đen vẫn còn đang ẩn nấp: “Xuất hiện đi.”
Một người từ trong rừng cây đi ra. Dưới ánh trăng, Cố Tích Triều thấy rõ mặt của hắn, y cười nói: “Như thế nào, hiện tại không muốn giết ta?”
Người nọ ánh mắt thanh minh, trầm mặc nhìn y. Đột nhiên, hắn lại quỳ xuống, ở trước mặt Cố Tích Triều hành đại lễ một cách kỳ quái. Sau đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng lên, nhìn thẳng vào Cố Tích Triều, trong ánh mắt dường như có điều muốn hỏi.
“Ngươi không muốn nói?” Cố Tích Triều hỏi. Thấy hắn không đáp, y chỉ nhàn nhã mỉm cười: “Ngươi sợ người khác biết được thân phận nên không muốn nói chứ gì.”
Nghe xong câu đó, ánh mắt người nọ trong nháy mắt lại bùng lên sát khí.
Cố Tích Triều vẫn bày ra thần thái hết sức thản nhiên: “Khi chữa thương cho ngươi, thấy hình xăm trên vai ngươi thì ta liền đại khái đoán được lai lịch của ngươi. Đối với ngươi ta vốn không có gì hứng thú, nhưng hiện tại lại không như thế. Ngươi đã tìm tới ta, ta đây liền cùng ngươi giao dịch.”
Người nọ rốt cục đã mở miệng, từng chữ từng chữ một, giọng nói lại có chút ấp úng mơ hồ, vừa nghe đã biết hắn không phải là người Trung Nguyên: “Tại sao… ngươi… cứu ta.”
“Tại sao?” Cố Tích Triều nhíu mày, “Nếu muốn bàn đến lý do, đó chẳng qua là khi ngươi đánh về phía ta, ánh mắt đó… làm ta nghĩ đến một người.”
“Năm đó hắn hào khí can vân, cho dù rơi vào hiểm cảnh cũng không chút nào nao núng. Hắn từng nói qua, cho dù bị thương, sư tử vẫn là sư tử.” Ánh mắt Cố Tích Triều lẳng lặng hướng về một nơi xa xăm, “Nhưng hắn hôm nay, bất quá chỉ là một con chó của triều đình.”
“Đáp án này ngươi vừa lòng chứ?” Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển tầm nhìn sang người đang đứng phía trước y chậm rãi hỏi.
Người nọ ánh mắt sáng lên, nhếch môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn như dã thú gặp được huyết: “Ta quả nhiên không nhìn lầm. Cố Tích Triều, ngươi chính là người ta muốn tìm.”
Cố Tích Triều không nói, chỉ lặng lặng hướng về phía bầu trời thưởng trăng.
Nếu có lệ vương trong mắt thì cũng đã cạn khô, lòng nhiệt huyết ngày nào cũng đã sớm hóa thành băng lãnh, ngày hôm này ta và ngươi từ biệt, từ nay về sau vạn thủy thiên sơn, lòng không tương niệm.
Sắc trời dần sáng, mơ hồ có những ngôi sao đêm gần như tan biến đi.
Cố Tích Triều nằm ở trước mộ phần của Vãn Tình, đầu dựa vào tấm bia đá, hai tay gối ra sau đầu, vẻ mặt mỉm cười, giọng nói thì thầm khẽ đến mức chỉ có y cùng Vãn Tình mới nghe được những lời y đang nói.
Bầu trời mùa thu trong vắt mà cao xa, ngẫu nhiên có những đàn chim nhạn bay về phía nam tránh rát, xếp đều thành hàng ngũ, bất chợt xoẹt qua tầm mắt.
Cố Tích Triều phủi phủi bụi đất dính trên tay áo, y đứng lên, chỉ vào ánh bình minh biến ảo, quay đầu lại cười nói với cố thê: “Vãn Tình, nhìn cảnh đẹp như thế, nàng có vui không?”
Đáp lại lời y chỉ là những tiếng động xào xạt xuất phát từ đám cỏ thu. Cố Tích Triều cúi đầu, trầm tư một lát, đột nhiên trên mặt hiện ra một nụ cười ngây thơ như tiểu hài đồng: “Ta sai rồi, Vãn Tình, ta không nên để nàng ở lại một nơi lạnh lẽo như thế, nàng luôn thích sự ấm áp mà, có đúng không….”
Cố Tích Triều nhắm mắt lại, vận khởi nội lực rồi tập trung xuất ra. Sau một tiếng động lớn, huyệt bị đánh khai. Y tiến lên, cúi người, nhặt lấy một cái bình sứ men xanh được chôn trong mộ, bên trong đó chính là tro cốt của Vãn Tình.
Ánh sáng mặt trời dần dần hé ra. Cố Tích Triều quần áo thanh sa đứng trên đỉnh núi, gió thu không ngừng thổi qua mãnh liệt cuốn lấy vạt áo y phần phật tung bay. Y chậm rãi mở nắp bình, đem tro cốt của Vãn Tình rải đi, hướng về phía ánh dương đang lộ ra trên sườn núi.
Chăm chú nhìn vào những hạt tro cuối cùng tàn vào trong gió, Cố Tích Triều mỉm cười xoay người rời đi. Thanh sam thoát ẩn thoát hiện, rất nhanh đã biến mất ở khúc quanh trên sơn đạo như chưa từng có người xuất hiện ở nơi đây.
Lúc bước đi, y tuyệt không hề quay đầu lại.
Đêm lạnh như nước, trăng lạnh như sương.
Cố Tích Triều đem bánh đậu xanh đặt trước mộ của Vãn Tình, y cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve những dòng chữ trên tấm bia, ba năm trước đây chính là y đã dùng máu tươi mà viết nên những chữ ấy.
“Vãn Tình…” – y thì thầm gọi tên cố thê, môi tuy mỉm cười nhưng ánh mắt tràn ngập bi thương, lại giống như có chút ngây ngốc. Cách đó không xa cây cỏ trong gió thu nhẹ nhàng lay động trong bóng tối, như thì thầm kể ra vô số những bí mật không thể nói thành lời.
Một lúc sau, Cố Tích Triều chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói với bóng đen vẫn còn đang ẩn nấp: “Xuất hiện đi.”
Một người từ trong rừng cây đi ra. Dưới ánh trăng, Cố Tích Triều thấy rõ mặt của hắn, y cười nói: “Như thế nào, hiện tại không muốn giết ta?”
Người nọ ánh mắt thanh minh, trầm mặc nhìn y. Đột nhiên, hắn lại quỳ xuống, ở trước mặt Cố Tích Triều hành đại lễ một cách kỳ quái. Sau đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng lên, nhìn thẳng vào Cố Tích Triều, trong ánh mắt dường như có điều muốn hỏi.
“Ngươi không muốn nói?” Cố Tích Triều hỏi. Thấy hắn không đáp, y chỉ nhàn nhã mỉm cười: “Ngươi sợ người khác biết được thân phận nên không muốn nói chứ gì.”
Nghe xong câu đó, ánh mắt người nọ trong nháy mắt lại bùng lên sát khí.
Cố Tích Triều vẫn bày ra thần thái hết sức thản nhiên: “Khi chữa thương cho ngươi, thấy hình xăm trên vai ngươi thì ta liền đại khái đoán được lai lịch của ngươi. Đối với ngươi ta vốn không có gì hứng thú, nhưng hiện tại lại không như thế. Ngươi đã tìm tới ta, ta đây liền cùng ngươi giao dịch.”
Người nọ rốt cục đã mở miệng, từng chữ từng chữ một, giọng nói lại có chút ấp úng mơ hồ, vừa nghe đã biết hắn không phải là người Trung Nguyên: “Tại sao… ngươi… cứu ta.”
“Tại sao?” Cố Tích Triều nhíu mày, “Nếu muốn bàn đến lý do, đó chẳng qua là khi ngươi đánh về phía ta, ánh mắt đó… làm ta nghĩ đến một người.”
“Năm đó hắn hào khí can vân, cho dù rơi vào hiểm cảnh cũng không chút nào nao núng. Hắn từng nói qua, cho dù bị thương, sư tử vẫn là sư tử.” Ánh mắt Cố Tích Triều lẳng lặng hướng về một nơi xa xăm, “Nhưng hắn hôm nay, bất quá chỉ là một con chó của triều đình.”
“Đáp án này ngươi vừa lòng chứ?” Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển tầm nhìn sang người đang đứng phía trước y chậm rãi hỏi.
Người nọ ánh mắt sáng lên, nhếch môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn như dã thú gặp được huyết: “Ta quả nhiên không nhìn lầm. Cố Tích Triều, ngươi chính là người ta muốn tìm.”
Cố Tích Triều không nói, chỉ lặng lặng hướng về phía bầu trời thưởng trăng.
Nếu có lệ vương trong mắt thì cũng đã cạn khô, lòng nhiệt huyết ngày nào cũng đã sớm hóa thành băng lãnh, ngày hôm này ta và ngươi từ biệt, từ nay về sau vạn thủy thiên sơn, lòng không tương niệm.
Sắc trời dần sáng, mơ hồ có những ngôi sao đêm gần như tan biến đi.
Cố Tích Triều nằm ở trước mộ phần của Vãn Tình, đầu dựa vào tấm bia đá, hai tay gối ra sau đầu, vẻ mặt mỉm cười, giọng nói thì thầm khẽ đến mức chỉ có y cùng Vãn Tình mới nghe được những lời y đang nói.
Bầu trời mùa thu trong vắt mà cao xa, ngẫu nhiên có những đàn chim nhạn bay về phía nam tránh rát, xếp đều thành hàng ngũ, bất chợt xoẹt qua tầm mắt.
Cố Tích Triều phủi phủi bụi đất dính trên tay áo, y đứng lên, chỉ vào ánh bình minh biến ảo, quay đầu lại cười nói với cố thê: “Vãn Tình, nhìn cảnh đẹp như thế, nàng có vui không?”
Đáp lại lời y chỉ là những tiếng động xào xạt xuất phát từ đám cỏ thu. Cố Tích Triều cúi đầu, trầm tư một lát, đột nhiên trên mặt hiện ra một nụ cười ngây thơ như tiểu hài đồng: “Ta sai rồi, Vãn Tình, ta không nên để nàng ở lại một nơi lạnh lẽo như thế, nàng luôn thích sự ấm áp mà, có đúng không….”
Cố Tích Triều nhắm mắt lại, vận khởi nội lực rồi tập trung xuất ra. Sau một tiếng động lớn, huyệt bị đánh khai. Y tiến lên, cúi người, nhặt lấy một cái bình sứ men xanh được chôn trong mộ, bên trong đó chính là tro cốt của Vãn Tình.
Ánh sáng mặt trời dần dần hé ra. Cố Tích Triều quần áo thanh sa đứng trên đỉnh núi, gió thu không ngừng thổi qua mãnh liệt cuốn lấy vạt áo y phần phật tung bay. Y chậm rãi mở nắp bình, đem tro cốt của Vãn Tình rải đi, hướng về phía ánh dương đang lộ ra trên sườn núi.
Chăm chú nhìn vào những hạt tro cuối cùng tàn vào trong gió, Cố Tích Triều mỉm cười xoay người rời đi. Thanh sam thoát ẩn thoát hiện, rất nhanh đã biến mất ở khúc quanh trên sơn đạo như chưa từng có người xuất hiện ở nơi đây.
Lúc bước đi, y tuyệt không hề quay đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook