[Thích Cố Đồng Nhân] Ái Nhân Hảo Trạch
-
Chương 17: Phiên ngoại
Trước khi chính thức bắt đầu phiên ngoại, tác giả muốn kể một câu chuyện cười. Có một người đi xem bói, thầy bói mù nói: Nửa đời trước của anh sẽ rất khổ. Người này mới hỏi: Vậy nửa đời sau có phải sẽ đại phú đại quý? Ông thầy bói nói: Không, nửa đời sau thì anh đã quen rồi. Được rồi, câu chuyện cười này rất nhạt, mà còn rất nặng nề, mà mọi người có lẽ sẽ cảm thấy không có chút xíu liên hệ gì tới câu chuyện của chúng ta. Nhưng trên thực tế, cuộc đời của Cố Tích Triều lại rất giống với cái người đi xem bói kia. Chỉ khác biệt ở chỗ, người kia cả đời khổ sở mãi cũng quen rồi, còn Cố Tích Triều thì quá sức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức xem như là chuyện thường, đến mức khiến người ta có chút chán ghét. Ba mẹ Cố Tích Triều đều là giáo viên, cả đời chỉ sống theo nề nếp khuôn khổ, cộng thêm có một chút thanh cao của người trí thức, nên đối với đứa con duy nhất có tiêu chuẩn hơi bị cao, yêu cầu hơi bị nghiêm ngặt. Dưới sự chỉ dạy của ba mẹ, Cố Tích Triều từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, tinh thần hăng hái, tích cực phấn đấu, thành tích các môn học đều xếp hàng top, cầm kỳ thi họa gì cũng biết qua, chỉ là về vận động thì không được tốt lắm—- về điểm này, ba mẹ Tích Triều cũng không mấy bận tâm, để con trai chạy đến mồ hôi mồ kê đầm đìa trên sân tập quả thực không hợp với thẩm mỹ quan của họ cho lắm. Thế là Cố Tích Triều ở dưới ánh mặt trời sáng lạn mà trưởng thành, cái gì cũng biết chút chút, nhưng trên thực tế thì không đặc biệt hứng thú với bất kỳ cái gì hết. Cậu chỉ là làm theo ý nguyện của ba mẹ, hoàn thành thật tốt tất cả mọi việc. Người ngoài nhìn vào thấy cậu có cuộc sống thuận lợi như vậy, quả thật là ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi. Cố Tích Triều cũng rất thỏa mãn. Không có ai lại đi ghét chuyện mình được “vạn sự như ý”
cả. Nhưng vào cậu năm tốt nghiệp đại học, mọi chuyện đã thay đổi. Lúc đó, Cố Tích Triều đang chuẩn bị làm theo kế hoạch của ba mẹ, nhẹ nhàng thi vô một vị trí công chức nào đó, thì có biến cố phát sinh— được rồi, đừng có nghĩ bậy bạ, ba mẹ Tích Triều không có vì lý do thiên tai nhân họa gì gì mà từ giã cõi đời, Cố Tích Triều cũng không có bị vật thể bay không xác định gì gì từ trên trời rớt xuống trúng đầu. Chẳng qua là ba cậu trên đường đi làm về, nhất thời ngứa tay, mua mấy tờ vé số. Kết quả… ông trúng 5 triệu tệ. (giải độc đắc của Trung Quốc, tương đương 787.000 USD hoặc 16.400.000.000 VND — tính theo tỷ giá lúc đăng truyện này) Bất ngờ ngoài sức tưởng tượng này quả thực là quá “cẩu huyết”
, khiến cả gia đình chấn động. Nhưng mà chuyện vẫn chưa hết. Bên này ba cậu đang nghĩ, trúng thưởng là chuyện tốt, nhưng mà trúng lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, phải tìm một chỗ yên tĩnh để mau chóng dọn nhà đi. Đầu bên kia, lại có một thông tin cũng “cẩu huyết”
không kém truyền lại. Một người bà con xa xôi tít mù sống ở thành phố Z tỉnh H trước khi chết đã để lại di chúc, nhất định để một căn nhà cho Cố Tích Triều. Lý do…. Ưm, lý do chính là: Bà lão này cảm thấy Cố Tích Triều trông rất giống mối tình đầu của bà. Hai ngươi mấy năm thuận buồm xuôi gió của Cố Tích Triều, tất cả mọi biến cố đều dồn lại một lúc mà bùng nổ. Thật là cái cuộc đời không “cẩu huyết”
thì không thú vị mà. Ba mẹ Tích Triều gặp đả kích liền liền, tâm tính thay đổi mạnh, hay có thể nói là bản chất nổi loạn tiềm ẩn dưới bề ngoài thanh cao nghiêm chỉnh đã bùng nổ như núi lửa… bọn họ… bọn họ làm xong thủ tục nghỉ hưu sớm, vứt thằng con lại căn nhà đó, tay nắm tay lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi đi, còn ân cần dặn dò: “Con trai, con đã vì ba mẹ sống hai mươi mấy năm trời, trước giờ chưa từng được sống cuộc sống của riêng mình. Bây giờ ba mẹ đi sống cuộc sống mơ ước đây, con….”
Con hãy tự sinh tự diệt đi! Chiếc máy bay màu bạc vạch một tia sáng lấp lánh ngang qua bầu trời, Cố Tích Triều đến năm hai mươi mấy tuổi bị ba mẹ vô tình vứt bỏ đứng ở sân bay, phun ra câu nói tục đầu tiên trong đời: Mẹ nó, bây giờ có đi thi công chức nữa không đây! Tuy là ba mẹ Tích Triều đã thả cho con trai sống ngày tháng tự do thỏa ý, nhưng mà bản thân Cố Tích Triều cũng không biết mình rốt cuộc muốn sống cuộc sống như thế nào nữa. Đơn thuần, tích cực, thẳng thắng, đó chính là trạng thái cuộc sống trước đây của cậu. Như vậy không phải rất tốt sao? Không lẽ bây giờ phải đổi sang hướng khác, đi trải nghiệm một chút mùi vị trụy lạc? (tiểu Cố muốn học hư ><) Trụy lạc bước thứ nhất, chính là không ghi danh thi công chức theo kế hoạch vạch sẵn. Bước thứ hai, chính là làm đầu tóc rối bù, mở banh ba cái nút áo sơ mi phía trên, ngậm phì phèo một cây tăm xỉa răng thẳng tiến ra quán bar. Tiếc là, ngay khi Cố Tích Triều đặt chân vào một quán bar, liền bị sóng âm thanh cực đại và mùi rượu bia thuốc lá ngạt thở hất văng ra ngoài. Trụy lạc, hình như không đơn giản. Bước thứ ba, chơi game online? Đến khi bị người ta không biết vì cái gì mà PK đến lần thứ mười mấy xong, Cố Tích Triều bỏ luôn tài khoản. Cố Tích Triều định đi kiếm việc, nhưng lại phát hiện cái xã hội này gian trá lừa lọc, đấu trí đấu mưu kinh tâm động phách. Cậu bề ngoài vẫn trấn tĩnh tự nhiên, về đến nhà liền viết đơn xin thôi việc. Viết hết mười mấy lá đơn thôi việc xong, cậu phát hiện thay vì viết mấy thứ vô dụng này, chẳng thà đi viết tiểu thuyết còn hơn. Sau đó, Cố Tích Triều phát hiện, một mình rúc trong nhà viết tiểu thuyết, so với cùng một đống người bon chen đấu đá thì hứng thú hơn nhiều. Sau khi ở trong một trang văn chương quy mô lớn trên mạng viết được mấy bộ truyện dài, phát triển được một lượng fan lớn, biên tập của trang đó mới tìm đến nơi để đặt mua bản thảo, tiểu thuyết của cậu cũng được xuất bản hàng loạt. Sau cùng, Cố Tích Triều chính thức nộp đơn nghỉ công việc đang làm, ký hợp đồng với nhà xuất bản của Anh Lục Hà, trở thành nhà văn chuyên nghiệp. Đến lúc này, Cố Tích Triều đã phát hiện ra trạng thái cuộc sống thích hợp nhất với mình, đó chính là —– Trạch. Cứ thế mà không thể quay đầu. Mãi cho đến khi gặp được Thích Thiếu Thương. Bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời cậu. “Kể xong rồi?”
“Ưm. Xong rồi.”
Thích Thiếu Thương cười lên, hôn Cố Tích Triều, “Tích Triều, nhưng mà cậu còn chưa giải thích, căn phòng của cậu rốt cuộc là thế nào.”
Cố Tích Triều tròn mắt nhìn Thích Thiếu Thương, ngay lúc này, hai người đang cuộn lại trên một cái giường, gối lên một cái gối, cậu kể chuyện hết nửa ngày, buồn ngủ đến híp mắt, “Tôi chưa nói sao?”
Đây là ngày thứ sáu sau khi Cố Tích Triều bị ngã, hai người sau khi ở bệnh viện xác định tâm ý xong thì nhanh chóng quấn lấy nhau. Để thuận tiện chăm sóc cho Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhấc luôn hành lý còn chưa kịp cất vào nhà qua, dựng lều đóng trại ngay trên sofa phòng khách nhà Cố Tích Triều. Cố Tích Triều nghi hoặc nói, Giường tôi lớn lắm, anh không ngủ chung sao? Ông trời, tác giả có thể thề với trời, câu này của Cố Tích Triều, hoàn toàn không có ý nghĩa lệch lạc nào hết. Những bạn nào tưởng tượng lung tung như Thích Thiếu Thương vui lòng niệm thầm 100 lần: Thượng đế, xin tha thứ cho tâm hồn không thuần khiết của con! Thích Thiếu Thương khá là rung động trước đề nghị này. Nhưng mà một là cân nhắc chuyện Cố Tích Triều đang bị thương, hai là hắn có hơi ớn căn phòng ngủ quỷ dị của Cố Tích Triều, cho nên đề nghị này đưa ra đã mấy ngày nhưng vẫn không được thực hiện. Nói đến phòng ngủ của Cố Tích Triều… Hôm đó, Thích Thiếu Thương nghe “tiếng cầu cứu”
của Mary từ trong điện thoại, liền cấp tốc bay tới trước cửa nhà Cố Tích Triều. Gõ cửa, không ai trả lời, chỉ nghe thấy Mary đang sủa cuồng lên sau cửa. Thích Thiếu Thương nôn nóng như lửa đốt, nhìn qua nhìn lại, bốn bề không có người, liền đưa tay ra sau cái bồn hoa lớn ở cạnh cửa, mò ra một cái—- chìa khóa. “Tên nhóc này, đã nói cậu ta đừng có bỏ chìa khóa ở đây, dạo này an ninh không tốt!”
Hắn trách móc, rồi rất là tự nhiên mà dùng chìa khóa mở cửa nhà Cố Tích Triều ra. Mary hùng dũng xông lên, dẫn Thích Thiếu Thương chạy về phía nhà tắm. Hiện ra trước mắt Thích Thiếu Thương, là Cố Tích Triều mặt trắng bệch như giấy nằm trên vũng nước lạnh. Tim nhói đau, Thích Thiếu Thương thấy trước mắt như tối sầm. Hắn vừa định chạm vào Cố Tích Triều, đúng lúc cậu mở mắt ra, nhìn thấy là hắn, chợt cười lên, “Tiểu Thích, anh về rồi a… tôi, đầu ngã đau quá…”
Thích Thiếu Thương biết cậu bị ngã rồi, cũng không dám làm cử động mạnh. Hết sức cẩn thận ôm Cố Tích Triều lên, từ chỗ tiếp xúc truyền đến từng đợt run khẽ, Thích Thiếu Thương đau đến rối bời gan ruột. “Tích Triều, đừng lo, tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây.”
Nhưng mà trước khi đi bệnh viện…. hình như phải thay đồ sạch cái đã. Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều, một chân đạp mở tung cửa căn phòng ngủ mà trước đó rất lâu Cố Tích Triều từng lấy lý do có bệnh ở sạch mà không cho hắn vào. Sau đó, là mấy giây sững sờ. Ưm, căn phòng này không hề lộn xộn, mà hoàn toàn ngược lại, đây là căn phòng gọn gàng nhất trong nhà Cố Tích Triều. Tất cả đồ đạc đều có vị trí riêng, được bày biện cứ như viện bảo tàng. Một cái giường lớn, đặt ở bên cửa sổ hướng nam. Kế bên giường là một cái tủ đầu giường, đối diện giường với tủ là một cái tủ áo lớn. Ba món này, là ba món đồ bình thường nhất trong căn phòng. Chiếm hết nguyên một mặt tường kế bên giường, là mấy chục cái bằng khen lớn nhỏ đủ loại. Ở bức tường đối diện, là những cái mặt nạ đủ kiểu đủ dáng tràn đầy màu sắc của các xứ sở xa xăm, quạt Nhật Bản, dao găm truyền thống Yengisar, gốc cây không biết lấy ở đâu ra… (sản phẩm thủ công truyền thống nổi tiếng của vùng Yengisar, thuộc Tân Cương Trung Quốc) Chính giữa phòng, là một cái tủ triển lãm cực lớn, bên trong chất đủ thứ đồ kỳ quái lạ lùng chưa từng nghe qua chưa từng nhìn thấy, thậm chí Thích Thiếu Thương còn thấy nguyên một cái đầu lâu trắng hếu đang phát ra ánh sáng âm lạnh. Hèn gì Cố Tích Triều không chịu để cho người khác vào trong phòng ngủ. Nhưng tình huống khẩn cấp, Thích Thiếu Thương cũng không suy nghĩ nhiều, đặt Cố Tích Triều xuống giường, giựt đại mấy món quần áo từ trong tủ ra, quay người lại bắt đầu thay đồ cho Cố Tích Triều. Thay đồ…. Tuy là tình huống khẩn cấp, nhưng khi thân thể trắng trẻo của Cố Tích Triều từ từ lộ ra trước mắt Thích Thiếu Thương, hắn rốt cuộc vẫn có chút choáng váng. Cố Tích Triều hiếm khi ra khỏi cửa, làn da bị che dưới lớp quần áo lâu ngày không thấy nắng, so với con trai bình thường thì trắng hơn rất nhiều tứ chi thon dài, nằm ngửa ra đó, hình như rất yếu ớt. Thích Thiếu Thương có năm ngày không nhìn thấy Cố Tích Triều, sớm tối nhớ mong, lúc gặp được lại trúng ngay cảnh tượng có tính kích thích thế này, chúng ta cũng không thể trách sức chịu đựng tâm lý của hắn quá kém, cũng không thể trách hắn trong lúc nguy cấp thế này, con mắt vẫn không ngừng tới lui trong khu vực phía dưới cổ và phía trên đùi của Cố Tích Triều, ánh mắt có đôi chút nóng bỏng. Chỉ có thể nói, tình cảm khó kiềm chế, tình cảm khó kiềm chế… Nè! Tình cảm khó kiềm chế, không phải máu mũi khó kiềm chế! Ngươi còn không thay đồ xong, Cố Tích Triều không chỉ bị ngã mà còn bị cảm lạnh đó! Thích Thiếu Thương giơ tay tự tát vào mặt hai cái, lấy miếng khăn giấy nhét vào mũi, nhắm mắt lại thay đồ cho Cố Tích Triều, giữa chừng còn gài nhầm hai cái nút. Đương nhiên, mấy chuyện này cũng không to tát gì, sau đó Cố Tích Triều có truy hỏi, đều bị Thích Thiếu Thương dùng mấy câu đơn giản nói cho qua. Nhưng Thích Thiếu Thương so với Cố Tích Triều thì khó qua mặt hơn nhiều. Nhìn thấy Cố Tích Triều sắp khỏi hẳn rồi, Thích Thiếu Thương bắt đầu dọ hỏi chân tướng của căn phòng ngủ. Kết quả, Cố Tích Triều kể một mớ linh tinh, đều là ký ức hồi còn nhỏ, hết nửa ngày cũng không nhắc đến chuyện căn phòng tại sao lại như vậy. Hắn lay lay Cố Tích Triều, “Tích Triều, mau nói đi, nói xong thì có thể ngủ rồi.”
“Anh ngốc quá, tôi nói bao nhiêu đó, anh không thể lĩnh hội được ra sao?”
Cố Tích Triều rất bất mãn, “Ba mẹ tôi đi hoàn thành giấc mơ thời trẻ là đi vòng quanh thế giới, cứ dăm bữa nửa tháng là gửi về mấy thứ đặc sản địa phương nơi họ đến. Mới đầu tôi đem chúng chất vào trong phòng. Kết quả, có năm ba mẹ về thăm, nhìn thấy liền nói tôi không biết trân trọng tấm lòng của họ. Cho nên mới bày lại mớ đồ lưu niệm, để tôi ngày nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng cảm kích tình yêu thương của ba mẹ dành cho mình. Tất cả chỉ đơn giản vậy thôi!”
…. Tâm tình của Thích Thiếu Thương chỉ có thể dùng 3 chữ cái để thể hiện, đó là ORZ. “Vậy, vậy mấy cái giấy khen….”
chắc không phải ba mẹ Tích Triều thu thập từ khắp nơi trên thế giới chứ hả? “Đó là bằng khen mà tôi nhận được từ nhỏ đến lớn đó, ba mẹ cứ nhất định treo lên cho bằng được, còn không cho tháo xuống nữa. Xấu hổ quá đi…. Cho nên tôi cứ không cho ai vào trong phòng mình đó!!”
, Cố Tích Triều dẩu môi. Nhưng thực tế, nói đến ba mẹ, khóe miệng của cậu lại nhếch lên cười. Ba mẹ Tích Triều rong ruổi khắp nơi, thường đem những câu chuyện thú vị hoặc lạ kỳ xảy ra ở nơi họ đi qua viết vào thư kể cho cậu, trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho những cuốn tiểu thuyết của cậu. Hai người này, sau khi trải qua mấy chục năm sống hết sức nghiêm túc thực tế, bây giờ mới thực sự được hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ nhất. Chỉ là đứa con trai này của họ, từng muốn học theo ba mẹ sống phóng túng thỏa ý, nhưng kết quả, sau một thời gian ngắn ‘trụy lạc’, vẫn hồi phục lại bản tính học sinh gương mẫu, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ cảnh sống ẩn dật cô tịch ngay trong lòng thành phố. Nhưng mà, nhà của Cố Tích Triều cũng bắt đầu nhanh chóng phát triển theo hướng dơ bẩn bừa bộn lên. Theo lý mà nói, đứa trẻ có quá trình trưởng thành như Cố Tích Triều lẽ ra ít nhiều phải có chút bệnh sạch sẽ. Nhưng trên thực tế, ngày thường mẹ Tích Triều luôn chăm lo chu đáo cho con trai, cả luộc cái trứng gà cũng là bóc sẵn cho cục cưng ăn. Thế nên khi ba mẹ đi du lịch xa, Cố Tích Triều học không được cách sống phóng túng, nhưng lại thực sự học được cách biến căn nhà thành ra chuồng heo, một chút bệnh sạch sẽ kia sớm đã cuốn bay theo gió rồi. Sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi. Các bạn nào lỡ suy nghĩ lung tung phức tạp, xin hãy hít thở sâu một cái. Thích Thiếu Thương hít thở sâu một cái, rồi quay đầu qua nói với Cố Tích Triều, “Tích Triều, bây giờ đầu còn đau không?”
“Ua, ”
Cố Tích Triều nghiêng đầu nghĩ một hồi, “Hết đau rồi.”
Nhưng mà, buồn ngủ quá… Thích Thiếu Thương bật người nhỏm lên, lao chồm lên người Cố Tích Triều: “Tốt! Không đau nữa, vậy thì an ủi cái người mấy ngày nay cực khổ chăm sóc cho cậu một chút đi!!”
“Không chịu, đầu đau lắm!!! Ô!!!!!!!”
Cố Tích Triều hét lên định nhảy xuống giường chạy trốn, nhưng đã bị Thích Thiếu Thương hôn ngay chính diện, vùng vẫy, vô hiệu. Từ từ, hơi thở gấp gáp lên, tay vòng lên cổ người kia, khóe miệng hiện lên một thoáng cười. Ngày tháng Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương bầu bạn sẽ còn thuận lợi kéo dài tiếp, mãi cho đến khi người này đã quen thuộc người kia như hít thở không khí, bầu không khí ngọt ơi là ngọt Ngoài cửa, Mary sủa gâu gâu. Đêm càng lúc càng khuya, cũng (sao lại là “cũng”
chứ?) rất là tốt đẹp.
cả. Nhưng vào cậu năm tốt nghiệp đại học, mọi chuyện đã thay đổi. Lúc đó, Cố Tích Triều đang chuẩn bị làm theo kế hoạch của ba mẹ, nhẹ nhàng thi vô một vị trí công chức nào đó, thì có biến cố phát sinh— được rồi, đừng có nghĩ bậy bạ, ba mẹ Tích Triều không có vì lý do thiên tai nhân họa gì gì mà từ giã cõi đời, Cố Tích Triều cũng không có bị vật thể bay không xác định gì gì từ trên trời rớt xuống trúng đầu. Chẳng qua là ba cậu trên đường đi làm về, nhất thời ngứa tay, mua mấy tờ vé số. Kết quả… ông trúng 5 triệu tệ. (giải độc đắc của Trung Quốc, tương đương 787.000 USD hoặc 16.400.000.000 VND — tính theo tỷ giá lúc đăng truyện này) Bất ngờ ngoài sức tưởng tượng này quả thực là quá “cẩu huyết”
, khiến cả gia đình chấn động. Nhưng mà chuyện vẫn chưa hết. Bên này ba cậu đang nghĩ, trúng thưởng là chuyện tốt, nhưng mà trúng lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, phải tìm một chỗ yên tĩnh để mau chóng dọn nhà đi. Đầu bên kia, lại có một thông tin cũng “cẩu huyết”
không kém truyền lại. Một người bà con xa xôi tít mù sống ở thành phố Z tỉnh H trước khi chết đã để lại di chúc, nhất định để một căn nhà cho Cố Tích Triều. Lý do…. Ưm, lý do chính là: Bà lão này cảm thấy Cố Tích Triều trông rất giống mối tình đầu của bà. Hai ngươi mấy năm thuận buồm xuôi gió của Cố Tích Triều, tất cả mọi biến cố đều dồn lại một lúc mà bùng nổ. Thật là cái cuộc đời không “cẩu huyết”
thì không thú vị mà. Ba mẹ Tích Triều gặp đả kích liền liền, tâm tính thay đổi mạnh, hay có thể nói là bản chất nổi loạn tiềm ẩn dưới bề ngoài thanh cao nghiêm chỉnh đã bùng nổ như núi lửa… bọn họ… bọn họ làm xong thủ tục nghỉ hưu sớm, vứt thằng con lại căn nhà đó, tay nắm tay lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi đi, còn ân cần dặn dò: “Con trai, con đã vì ba mẹ sống hai mươi mấy năm trời, trước giờ chưa từng được sống cuộc sống của riêng mình. Bây giờ ba mẹ đi sống cuộc sống mơ ước đây, con….”
Con hãy tự sinh tự diệt đi! Chiếc máy bay màu bạc vạch một tia sáng lấp lánh ngang qua bầu trời, Cố Tích Triều đến năm hai mươi mấy tuổi bị ba mẹ vô tình vứt bỏ đứng ở sân bay, phun ra câu nói tục đầu tiên trong đời: Mẹ nó, bây giờ có đi thi công chức nữa không đây! Tuy là ba mẹ Tích Triều đã thả cho con trai sống ngày tháng tự do thỏa ý, nhưng mà bản thân Cố Tích Triều cũng không biết mình rốt cuộc muốn sống cuộc sống như thế nào nữa. Đơn thuần, tích cực, thẳng thắng, đó chính là trạng thái cuộc sống trước đây của cậu. Như vậy không phải rất tốt sao? Không lẽ bây giờ phải đổi sang hướng khác, đi trải nghiệm một chút mùi vị trụy lạc? (tiểu Cố muốn học hư ><) Trụy lạc bước thứ nhất, chính là không ghi danh thi công chức theo kế hoạch vạch sẵn. Bước thứ hai, chính là làm đầu tóc rối bù, mở banh ba cái nút áo sơ mi phía trên, ngậm phì phèo một cây tăm xỉa răng thẳng tiến ra quán bar. Tiếc là, ngay khi Cố Tích Triều đặt chân vào một quán bar, liền bị sóng âm thanh cực đại và mùi rượu bia thuốc lá ngạt thở hất văng ra ngoài. Trụy lạc, hình như không đơn giản. Bước thứ ba, chơi game online? Đến khi bị người ta không biết vì cái gì mà PK đến lần thứ mười mấy xong, Cố Tích Triều bỏ luôn tài khoản. Cố Tích Triều định đi kiếm việc, nhưng lại phát hiện cái xã hội này gian trá lừa lọc, đấu trí đấu mưu kinh tâm động phách. Cậu bề ngoài vẫn trấn tĩnh tự nhiên, về đến nhà liền viết đơn xin thôi việc. Viết hết mười mấy lá đơn thôi việc xong, cậu phát hiện thay vì viết mấy thứ vô dụng này, chẳng thà đi viết tiểu thuyết còn hơn. Sau đó, Cố Tích Triều phát hiện, một mình rúc trong nhà viết tiểu thuyết, so với cùng một đống người bon chen đấu đá thì hứng thú hơn nhiều. Sau khi ở trong một trang văn chương quy mô lớn trên mạng viết được mấy bộ truyện dài, phát triển được một lượng fan lớn, biên tập của trang đó mới tìm đến nơi để đặt mua bản thảo, tiểu thuyết của cậu cũng được xuất bản hàng loạt. Sau cùng, Cố Tích Triều chính thức nộp đơn nghỉ công việc đang làm, ký hợp đồng với nhà xuất bản của Anh Lục Hà, trở thành nhà văn chuyên nghiệp. Đến lúc này, Cố Tích Triều đã phát hiện ra trạng thái cuộc sống thích hợp nhất với mình, đó chính là —– Trạch. Cứ thế mà không thể quay đầu. Mãi cho đến khi gặp được Thích Thiếu Thương. Bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời cậu. “Kể xong rồi?”
“Ưm. Xong rồi.”
Thích Thiếu Thương cười lên, hôn Cố Tích Triều, “Tích Triều, nhưng mà cậu còn chưa giải thích, căn phòng của cậu rốt cuộc là thế nào.”
Cố Tích Triều tròn mắt nhìn Thích Thiếu Thương, ngay lúc này, hai người đang cuộn lại trên một cái giường, gối lên một cái gối, cậu kể chuyện hết nửa ngày, buồn ngủ đến híp mắt, “Tôi chưa nói sao?”
Đây là ngày thứ sáu sau khi Cố Tích Triều bị ngã, hai người sau khi ở bệnh viện xác định tâm ý xong thì nhanh chóng quấn lấy nhau. Để thuận tiện chăm sóc cho Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhấc luôn hành lý còn chưa kịp cất vào nhà qua, dựng lều đóng trại ngay trên sofa phòng khách nhà Cố Tích Triều. Cố Tích Triều nghi hoặc nói, Giường tôi lớn lắm, anh không ngủ chung sao? Ông trời, tác giả có thể thề với trời, câu này của Cố Tích Triều, hoàn toàn không có ý nghĩa lệch lạc nào hết. Những bạn nào tưởng tượng lung tung như Thích Thiếu Thương vui lòng niệm thầm 100 lần: Thượng đế, xin tha thứ cho tâm hồn không thuần khiết của con! Thích Thiếu Thương khá là rung động trước đề nghị này. Nhưng mà một là cân nhắc chuyện Cố Tích Triều đang bị thương, hai là hắn có hơi ớn căn phòng ngủ quỷ dị của Cố Tích Triều, cho nên đề nghị này đưa ra đã mấy ngày nhưng vẫn không được thực hiện. Nói đến phòng ngủ của Cố Tích Triều… Hôm đó, Thích Thiếu Thương nghe “tiếng cầu cứu”
của Mary từ trong điện thoại, liền cấp tốc bay tới trước cửa nhà Cố Tích Triều. Gõ cửa, không ai trả lời, chỉ nghe thấy Mary đang sủa cuồng lên sau cửa. Thích Thiếu Thương nôn nóng như lửa đốt, nhìn qua nhìn lại, bốn bề không có người, liền đưa tay ra sau cái bồn hoa lớn ở cạnh cửa, mò ra một cái—- chìa khóa. “Tên nhóc này, đã nói cậu ta đừng có bỏ chìa khóa ở đây, dạo này an ninh không tốt!”
Hắn trách móc, rồi rất là tự nhiên mà dùng chìa khóa mở cửa nhà Cố Tích Triều ra. Mary hùng dũng xông lên, dẫn Thích Thiếu Thương chạy về phía nhà tắm. Hiện ra trước mắt Thích Thiếu Thương, là Cố Tích Triều mặt trắng bệch như giấy nằm trên vũng nước lạnh. Tim nhói đau, Thích Thiếu Thương thấy trước mắt như tối sầm. Hắn vừa định chạm vào Cố Tích Triều, đúng lúc cậu mở mắt ra, nhìn thấy là hắn, chợt cười lên, “Tiểu Thích, anh về rồi a… tôi, đầu ngã đau quá…”
Thích Thiếu Thương biết cậu bị ngã rồi, cũng không dám làm cử động mạnh. Hết sức cẩn thận ôm Cố Tích Triều lên, từ chỗ tiếp xúc truyền đến từng đợt run khẽ, Thích Thiếu Thương đau đến rối bời gan ruột. “Tích Triều, đừng lo, tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây.”
Nhưng mà trước khi đi bệnh viện…. hình như phải thay đồ sạch cái đã. Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều, một chân đạp mở tung cửa căn phòng ngủ mà trước đó rất lâu Cố Tích Triều từng lấy lý do có bệnh ở sạch mà không cho hắn vào. Sau đó, là mấy giây sững sờ. Ưm, căn phòng này không hề lộn xộn, mà hoàn toàn ngược lại, đây là căn phòng gọn gàng nhất trong nhà Cố Tích Triều. Tất cả đồ đạc đều có vị trí riêng, được bày biện cứ như viện bảo tàng. Một cái giường lớn, đặt ở bên cửa sổ hướng nam. Kế bên giường là một cái tủ đầu giường, đối diện giường với tủ là một cái tủ áo lớn. Ba món này, là ba món đồ bình thường nhất trong căn phòng. Chiếm hết nguyên một mặt tường kế bên giường, là mấy chục cái bằng khen lớn nhỏ đủ loại. Ở bức tường đối diện, là những cái mặt nạ đủ kiểu đủ dáng tràn đầy màu sắc của các xứ sở xa xăm, quạt Nhật Bản, dao găm truyền thống Yengisar, gốc cây không biết lấy ở đâu ra… (sản phẩm thủ công truyền thống nổi tiếng của vùng Yengisar, thuộc Tân Cương Trung Quốc) Chính giữa phòng, là một cái tủ triển lãm cực lớn, bên trong chất đủ thứ đồ kỳ quái lạ lùng chưa từng nghe qua chưa từng nhìn thấy, thậm chí Thích Thiếu Thương còn thấy nguyên một cái đầu lâu trắng hếu đang phát ra ánh sáng âm lạnh. Hèn gì Cố Tích Triều không chịu để cho người khác vào trong phòng ngủ. Nhưng tình huống khẩn cấp, Thích Thiếu Thương cũng không suy nghĩ nhiều, đặt Cố Tích Triều xuống giường, giựt đại mấy món quần áo từ trong tủ ra, quay người lại bắt đầu thay đồ cho Cố Tích Triều. Thay đồ…. Tuy là tình huống khẩn cấp, nhưng khi thân thể trắng trẻo của Cố Tích Triều từ từ lộ ra trước mắt Thích Thiếu Thương, hắn rốt cuộc vẫn có chút choáng váng. Cố Tích Triều hiếm khi ra khỏi cửa, làn da bị che dưới lớp quần áo lâu ngày không thấy nắng, so với con trai bình thường thì trắng hơn rất nhiều tứ chi thon dài, nằm ngửa ra đó, hình như rất yếu ớt. Thích Thiếu Thương có năm ngày không nhìn thấy Cố Tích Triều, sớm tối nhớ mong, lúc gặp được lại trúng ngay cảnh tượng có tính kích thích thế này, chúng ta cũng không thể trách sức chịu đựng tâm lý của hắn quá kém, cũng không thể trách hắn trong lúc nguy cấp thế này, con mắt vẫn không ngừng tới lui trong khu vực phía dưới cổ và phía trên đùi của Cố Tích Triều, ánh mắt có đôi chút nóng bỏng. Chỉ có thể nói, tình cảm khó kiềm chế, tình cảm khó kiềm chế… Nè! Tình cảm khó kiềm chế, không phải máu mũi khó kiềm chế! Ngươi còn không thay đồ xong, Cố Tích Triều không chỉ bị ngã mà còn bị cảm lạnh đó! Thích Thiếu Thương giơ tay tự tát vào mặt hai cái, lấy miếng khăn giấy nhét vào mũi, nhắm mắt lại thay đồ cho Cố Tích Triều, giữa chừng còn gài nhầm hai cái nút. Đương nhiên, mấy chuyện này cũng không to tát gì, sau đó Cố Tích Triều có truy hỏi, đều bị Thích Thiếu Thương dùng mấy câu đơn giản nói cho qua. Nhưng Thích Thiếu Thương so với Cố Tích Triều thì khó qua mặt hơn nhiều. Nhìn thấy Cố Tích Triều sắp khỏi hẳn rồi, Thích Thiếu Thương bắt đầu dọ hỏi chân tướng của căn phòng ngủ. Kết quả, Cố Tích Triều kể một mớ linh tinh, đều là ký ức hồi còn nhỏ, hết nửa ngày cũng không nhắc đến chuyện căn phòng tại sao lại như vậy. Hắn lay lay Cố Tích Triều, “Tích Triều, mau nói đi, nói xong thì có thể ngủ rồi.”
“Anh ngốc quá, tôi nói bao nhiêu đó, anh không thể lĩnh hội được ra sao?”
Cố Tích Triều rất bất mãn, “Ba mẹ tôi đi hoàn thành giấc mơ thời trẻ là đi vòng quanh thế giới, cứ dăm bữa nửa tháng là gửi về mấy thứ đặc sản địa phương nơi họ đến. Mới đầu tôi đem chúng chất vào trong phòng. Kết quả, có năm ba mẹ về thăm, nhìn thấy liền nói tôi không biết trân trọng tấm lòng của họ. Cho nên mới bày lại mớ đồ lưu niệm, để tôi ngày nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng cảm kích tình yêu thương của ba mẹ dành cho mình. Tất cả chỉ đơn giản vậy thôi!”
…. Tâm tình của Thích Thiếu Thương chỉ có thể dùng 3 chữ cái để thể hiện, đó là ORZ. “Vậy, vậy mấy cái giấy khen….”
chắc không phải ba mẹ Tích Triều thu thập từ khắp nơi trên thế giới chứ hả? “Đó là bằng khen mà tôi nhận được từ nhỏ đến lớn đó, ba mẹ cứ nhất định treo lên cho bằng được, còn không cho tháo xuống nữa. Xấu hổ quá đi…. Cho nên tôi cứ không cho ai vào trong phòng mình đó!!”
, Cố Tích Triều dẩu môi. Nhưng thực tế, nói đến ba mẹ, khóe miệng của cậu lại nhếch lên cười. Ba mẹ Tích Triều rong ruổi khắp nơi, thường đem những câu chuyện thú vị hoặc lạ kỳ xảy ra ở nơi họ đi qua viết vào thư kể cho cậu, trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho những cuốn tiểu thuyết của cậu. Hai người này, sau khi trải qua mấy chục năm sống hết sức nghiêm túc thực tế, bây giờ mới thực sự được hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ nhất. Chỉ là đứa con trai này của họ, từng muốn học theo ba mẹ sống phóng túng thỏa ý, nhưng kết quả, sau một thời gian ngắn ‘trụy lạc’, vẫn hồi phục lại bản tính học sinh gương mẫu, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ cảnh sống ẩn dật cô tịch ngay trong lòng thành phố. Nhưng mà, nhà của Cố Tích Triều cũng bắt đầu nhanh chóng phát triển theo hướng dơ bẩn bừa bộn lên. Theo lý mà nói, đứa trẻ có quá trình trưởng thành như Cố Tích Triều lẽ ra ít nhiều phải có chút bệnh sạch sẽ. Nhưng trên thực tế, ngày thường mẹ Tích Triều luôn chăm lo chu đáo cho con trai, cả luộc cái trứng gà cũng là bóc sẵn cho cục cưng ăn. Thế nên khi ba mẹ đi du lịch xa, Cố Tích Triều học không được cách sống phóng túng, nhưng lại thực sự học được cách biến căn nhà thành ra chuồng heo, một chút bệnh sạch sẽ kia sớm đã cuốn bay theo gió rồi. Sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi. Các bạn nào lỡ suy nghĩ lung tung phức tạp, xin hãy hít thở sâu một cái. Thích Thiếu Thương hít thở sâu một cái, rồi quay đầu qua nói với Cố Tích Triều, “Tích Triều, bây giờ đầu còn đau không?”
“Ua, ”
Cố Tích Triều nghiêng đầu nghĩ một hồi, “Hết đau rồi.”
Nhưng mà, buồn ngủ quá… Thích Thiếu Thương bật người nhỏm lên, lao chồm lên người Cố Tích Triều: “Tốt! Không đau nữa, vậy thì an ủi cái người mấy ngày nay cực khổ chăm sóc cho cậu một chút đi!!”
“Không chịu, đầu đau lắm!!! Ô!!!!!!!”
Cố Tích Triều hét lên định nhảy xuống giường chạy trốn, nhưng đã bị Thích Thiếu Thương hôn ngay chính diện, vùng vẫy, vô hiệu. Từ từ, hơi thở gấp gáp lên, tay vòng lên cổ người kia, khóe miệng hiện lên một thoáng cười. Ngày tháng Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương bầu bạn sẽ còn thuận lợi kéo dài tiếp, mãi cho đến khi người này đã quen thuộc người kia như hít thở không khí, bầu không khí ngọt ơi là ngọt Ngoài cửa, Mary sủa gâu gâu. Đêm càng lúc càng khuya, cũng (sao lại là “cũng”
chứ?) rất là tốt đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook