[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất
-
Chương 22: Phiên ngoại: Bởi vì là ngươi (Lý Truy)
Nếu như không gặp Lý Hoại, bản thân hắn có phải hay không sẽ khoái nhạc hơn rất nhiều?
“Tiểu Lãnh, tiểu Lãnh, ngươi xem!” Thiếu niên áo trắng kéo tay áo thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, hưng phấn chỉ chỉ ven ngã tư đường.
Lãnh Huyết thản nhiên nhìn lướt qua, lành lạnh tung một câu, “Tam sư huynh, chúng ta hiện tại đang trên đường phá án, hơn nữa tiền lương tháng trước ta thay huynh trả nợ, chút ít ỏi còn lại giờ cũng đã tiêu hết rồi”.
“A?! Sao có thể như vậy…” Truy Mệnh lắc lắc đầu, nhìn xuống chân trái đang đá đá chân phải, hé ra khuôn mặt ủy khuất không cam lòng, “Chính là, chỉ nơi này mới mua được rượu hoa điêu tinh khiết mười ba năm. Chúng ta đã rời Biện Kinh lâu như vậy, đều không được uống đến a…”
Lãnh Huyết đứng bên cạnh hắc tuyến! Hắn sao lại có một sư huynh coi rượu như mạng thế này? Tửu lượng kinh người, ngàn chén không say còn chưa tính, mà rượu phẩm lại kém muốn chết, mỗi lần đều là nhị sư huynh và hắn mang bạc đến tửu lâu chuộc thân, thuận tiện còn phải cứng rắn gồng mình nghe lão bản châm chọc khiêu khích vài câu nữa. Mỗi lần như thế, Lãnh Huyết đều thề lần sau Truy Mệnh có say chết ở tửu lâu cũng mặc kệ! Chính là, vừa nghĩ tới người này mắt rưng rưng, bộ dáng đáng thương không chịu được, tay Lãnh Huyết vẫn không tự chủ theo thói quen móc hầu bao đi chuộc người.
Vì thế, lần này…
Nắm chặt túi tiền trong tay, trong đầu cân nhắc tính toán thêm lần nữa, rốt cuộc Lãnh Huyết vẫn cắn môi, nhấc chân rảo bước vào bên trong. Phía sau, Truy Mệnh làm mặt quỷ, le lưỡi, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Sao hắn có thể không biết dùng chiêu này đối phó với Lãnh Huyết đảm bảo bách phát bách trúng, tuyệt đối hữu hiệu cơ chứ! Truy Mệnh vênh mặt cười, tâm tình tốt, nghênh ngang theo Lãnh Huyết đi vào.
“Lão bản! Tam gia ta đến đây! Vẫn như cũ, một vò rượu hoa điêu mười ba năm!” Lắc lư đến bên quầy, Truy Mệnh vỗ bàn hưng phấn hét to, quả nhiên như dự đoán, lập tức nhận được một cái liếc mắt coi thường của Lãnh Huyết.
“Yêu! Tam gia lại xuất môn phá án a? Ai nha, hôm nay thật đúng là không khéo, rượu hoa điêu mười ba năm này a, vừa mới bán hết. Tam gia, người xem, đổi thành nữ nhi hồng mười sáu năm được không?”
Chưởng quầy khuôn mặt phúc hậu đầy vẻ xin lỗi khom người giải thích với Truy Mệnh.
“Cái gì?! Bán sạch rồi!!!”
Như đất bằng nổi sấm sét, Truy Mệnh gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa thổi bay nóc tửu lâu. Truy Mệnh không chút để ý tới ánh mắt oán hận kinh hồn táng đảm của người xung quanh, lập tức túm cổ áo chưởng quầy, tiếp tục quát tháo, “Ngươi biết rõ tam gia ta chỉ uống hoa điêu mười ba năm, vậy mà ngươi cư nhiên muốn đổi thành nữ nhi hồng? Ngươi biết rõ tam gia ta xuất môn phá án muôn vàn khổ cực hiểm nguy, thế nhưng cũng không biết đường lưu cho ta một vò? Thế nào, sợ tam gia ta không có tiền trả? (đúng là hơi sợ nha) Nói cho ngươi biết, hôm nay vô luận thế nào, ta cũng phải lấy được một vò, ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta!”
“Ta…. Tam gia, ngài….” Chưởng quầy bị Truy Mệnh túm áo, lắc đến không thở nổi, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, thật là khóc không ra nước mắt mà.
55555 ~~~~ sao hắn có thể bất hạnh thế này? Thiếu niên trước mắt, bất quá cũng mới chỉ hai mươi, nhưng lại đường đường là một trong tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn chốn kinh thành này, được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm thành đại nội ngự tiền thị vệ, ai dám đắc tội đâu?!
Tuy nói Truy tam gia này coi rượu như mạng, còn thường xuyên tới chỗ hắn uống rượu nợ tiền, nhưng cũng là kẻ chấp pháp yêu dân, ghét ác như cừu, là một mục đầu tốt, sinh ý tửu lâu dưới sự chưởng quản của Truy tam gia cũng không có nhiễu loạn gì, cho nên, chưởng quầy đối với hắn vẫn là có chút yêu mến kính trọng đi.
Chính là, lần này quả thật không phải lỗi của chưởng quầy hắn a! Một trăm vò rượu sớm đã bị đặt hết, đều là khách hàng, bên kia cũng không thể thất hẹn được. Nhưng Truy tam gia này rõ ràng cũng không phải chủ nhân dễ phục vụ đi! Chưởng quầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phải làm gì cho tốt đây?
“Loảng xoảng….”
Đúng lúc này, trên lầu hai đột nhiên vang lên một mảnh ồn ào, kèm theo đó còn có tiếng ném đồ vật này nọ, tiếng chửi bới, đinh đang vang vọng không ngừng, ong ong không dứt bên tai.
“Cừ thật! Dám ở nơi Truy tam gia ta cai quản nháo sự, gan cũng lớn quá đi!” Truy Mệnh cười, mặt trầm xuống, bỏ qua chưởng quầy đáng thương, thân mình khẽ lướt, nhẹ như hồng nhạn bay lên lầu hai, bạch y phiêu phiêu, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Tiểu Lãnh, trông chừng chưởng quầy giúp ta, đừng để hắn chạy!”
Chưởng quầy khó khăn lắm mới hít thở thông, nghe được lời này thiếu chút nữa xuất huyết té xỉu! Nơi này có vẻ chính là nhà của ta đi, ta còn có thể chạy đến chỗ nào nữa?! (chú thông cảm, Truy bảo nhà cháu không có nghĩ được nhiều như vậy đâu!)
Truy Mệnh bay lên lầu hai, liếc mắt một cái đã thấy mấy tên công tử nhà giàu quyền đấm cước đá một tên khất cái tả tơi, nhất thời lửa giận bừng bừng bốc lên, bạch sam tung bay, hai chân liên hoàn tung mấy cú đá, một trận kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết qua đi, trên mặt đất đã nằm la liệt sáu bảy tên tả tơi như cái xác!
Thoải mái đáp xuống, Truy Mệnh quét đôi mắt ưng nhìn xung quanh, bình tĩnh quát, “Truy tam gia ở đây, kẻ nào dám trong này nháo sự hả?”
Đuổi mấy tên nhị thế tổ vô công rồi nghề không đàng hoàng kia đi, Truy Mệnh xoay người trở lại, kéo tiểu khất cái trên mặt đất dậy, một chút cũng không chê bụi bẩn trên người hắn, “Ngươi không sao chứ?”
Tiểu khất cái ngẩng đầu lên, Truy Mệnh mới phát hiện hắn kỳ thật tuyệt không tiểu, trên khuôn mặt tái nhợt bẩn thỉu có chút chật vật là một đôi mắt to rất sáng, khiến Truy Mệnh kinh hách không thôi. Hắn bình tĩnh nhìn Truy Mệnh, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, “Tiểu lão bản, bộ dáng ngươi hảo tuấn a!” (đây có phải trò tán chai không nhỉ?)
“Cho nên nói, ngươi đòi tiền mấy tên công tử nhà giàu kia, chỉ là vì muốn trả tiền thuốc cho một vị bà bà?”
Ngồi trước cái bàn hỗn độn đủ thứ, Truy Mệnh đã hiểu hết sự tình, hiện đang vui vẻ tươi cười.
Tiểu khất cái duỗi thân người, tùy tay lấy một chiếc chân gà, miệng nhồm nhoàm vừa nhai vừa gật đầu nói, “Đúng vậy, ta chính là tân tân khổ khổ kiếm cho được 200 đồng tiền, mà cái đám phú quý này a, một bữa cơm cũng đã đủ cho bà bà chữa bệnh, ai biết bọn cẩu này lại vô cùng coi thường kẻ khác, nói ta quấy phá chúng tụ tập, hừ! Có tiền thì giỏi lắm sao? Chờ ngày nào đó Lý Hoại ta giàu rồi, nhất định lấy tiền đè chết cái đám đại phú quý này!”
“Vị bà bà kia hiện tại thế nào? Nếu không tìm thấy lang trung, Tam gia ta đây dù vội vẫn có thể giúp chút chút”. Truy Mệnh vỗ vỗ ngực còn hơi non nớt, nhiệt tình hỏi, nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của tiểu khất cái, hảo tâm rót cho hắn một chén trà, cẩn thận khuyên, “Cái kia, ta biết ngươi rất đói bụng, chính là, ngươi phải từ từ ăn a, bằng không bụng không chống đỡ được, sẽ đau đấy”.
“Không việc gì, không việc gì”. Tiếu khất cái liên tục xua tay, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào bàn tiệc miễn phí này, “Ta là Lý Hoại, không có bản lĩnh gì, với một kẻ mỗi ngày đều chịu đói, căn bản là cũng không luyện ta bản lĩnh gì a”.
Hắn nói vốn chẳng chút để ý, nhưng Truy Mệnh nghe xong trong lòng nhất thời căng thẳng, không khỏi đồng tình với hoàn cảnh của hắn, “Ngươi tên Lý Hoại? Tên thật kỳ quái”.
“Kỳ quái sao? Mẫu thân ta đặt tên cho ta là Lý Thiện, nhưng ngươi vẫn là gọi Lý Hoại dễ nghe hơn”. Lý Hoại nhăn mặt nuốt thứ gì đó trong cổ họng xuống, quay sang nhìn Truy Mệnh cười, đôi lúm đồng tiền lập tức hiển hiện, “Kỳ thật ta còn có một tên khác, là tử Lý Hoại!”
“Tử Lý Hoại?!” Truy Mệnh sửng sốt, lập tức lại ‘ha ha’ cười, “Tử Lý Hoại… ngươi đúng là rất thú vị!”
“Thú vị sao? Ta lại cảm thấy tiểu lão bản ngươi rất thú vị a”. Lý Hoại cũng cười, trong mắt lóe ra quang mang nghiền ngẫm, “Tiểu lão bản, lời nói của một tên khất cái, ngươi thật sự tin tưởng sao? Ta là một tên khất cái bẩn thỉu, ngươi tuyệt không ghét bỏ?”
“Ta vì sao phải ghét bỏ ngươi?” Truy Mệnh có chút kỳ quái nghiêng đầu, môi hơi hơi bĩu bĩu ra, “Ngươi cũng không phải người xấu, ta tin lời ngươi nói. Bất quá, trên người ta cũng không có bạc, không thể giúp ngươi, nhưng ta có thể đưa bà bà đến hiệu thuốc a!”
Lý Hoại cười cười xua tay, “Dược của bà bà trước vẫn còn một ít, ta là thiếu tiền dược trả cho đại phu. Tiểu lão bản, ngươi là người tốt, nhưng lại quá đơn thuần, rất dễ bị người ta lừa đấy. Nhớ kỹ lần sau đừng dễ tin người như thế này là được rồi!”
“Chỉ cần ngươi đừng ở đây lừa hắn là được!” Thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên, Lãnh Huyết lặng lẽ ôm kiếm đứng sau Truy Mệnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoại. Ánh mắt sắc như kiếm khiến Lý Hoại không khỏi thấy lạnh, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói, “Ta không có lừa tiểu lão bản a, lời ta nói đều là thật! Con người ta rất nhát gan, đại đầu mục bắt người của nha môn, ta nào dám lừa a!”
Ánh mắt Lãnh Huyết thoáng chốc chìm xuống, “Ngươi biết thân phận của chúng ta?” Tên khất cái này tuy rằng quần áo tả tơi, nhưng ánh mắt sáng ngời thâm thúy tuyệt không giống người thường, nhất định không phải kẻ đơn giản!
“A?” Lý Hoại làm như sửng sốt, lập tức chỉ chỉ Truy Mệnh cười, “Tiểu lão bản tự xưng hắn là Truy tam gia, ta tuy rằng mới đến kinh thành không lâu, nhưng Truy tam gia của Lục Phiến Môn, ta đương nhiên cũng phải biết rồi! Đúng hay không, tiểu lão bản?”
“Không cần gọi ta là tiểu lão bản! Xưng hô rất không tự nhiên đi!” Truy Mệnh bất mãn kháng nghị, bĩu môi nói, “Ngươi có thể gọi ta Truy Mệnh a, hoặc là giống họ, kêu Truy tam gia cũng được”.
“Không được”. Lý Hoại thản nhiên lắc lắc đầu, cười, “Truy Mệnh không phải tên thật của ngươi, ta không gọi”. (lập tức ghi vào cẩm nang ‘thủ thuật tán chai’)
Chớp chớp mắt mấy cái, Truy Mệnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Hoại, bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi.
“Lược Thương, ta là Thôi Lược Thương”.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ. Năm ấy, Truy Mệnh vừa mới trở thành Nam phương tổng bộ, mà Lý Hoại, bất quá cũng chỉ là một tên tiểu khất cái đầu đường xó chợ mà thôi.
“Rõ ràng mình chính là một tiểu hài tử, còn muốn học người khác giả bộ thành thục, tự xưng tam gia tam gia, thật là một bảo bối đáng yêu!”
“Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi tên thật của ta, Lý Hoại vẫn là người thứ nhất. Lý Hoại, tử Lý Hoại. A, hắn không có khả năng là một tên khất cái bình thường nha”.
Ai cũng không nghĩ tới, một lần vội vàng gặp mặt rồi ly biệt đó, thoáng cái cũng phải qua năm năm.
Gặp lại, vẫn là ở tửu lâu, bất quá lần này tình huống tương phản, Truy Mệnh hiện thiếu một đống tiền nợ, vừa quệt miệng chờ Lãnh Huyết mang bạc đến chuộc về. Một người ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ đột nhiên tiến đến, cười hì hì đưa ra một thỏi bạc, “Tiền nợ của vị tiểu ca ca này, ta thanh toán, có đủ hay không?”
“Oa! Nhiều bạc như vậy! Ta đến thêm hai lần nữa vẫn đủ a!!” Truy Mệnh mở to mắt, khoa trương kêu lên, nhưng nụ cười vừa hiện trên mặt lại lập tức tắt ngúm, “Không được, chúng ta vốn không quen không biết, ta sao có thể để ngươi trả tiền thay đâu. Không nên không nên!” Nói xong đem bạc trả lại.
“Ai ai, bạc cũng đã cho đi, đâu có đạo lý nào còn lấy lại!” Không kịp nhìn thấy bất kỳ động tác nào của người nọ, tay Truy Mệnh đã bị hắn nắm chặt lấy, bên tai lại vang lên tiếng hắn cười hì hì, “Tam gia quý nhân hay quên, thật sự không nhớ ra ta?”
“?” Truy Mệnh nghi hoặc quét qua hai vòng trên mặt hắn, đôi mày khi suy ngẫm nhíu càng sâu, vẫn là nghi hoặc hỏi, “Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Không thể nào! Ngươi thật sự không nhớ ra?” Người nọ hô to gọi nhỏ một lúc, bỗng nhiên miễn cưỡng lộ ra đôi lúm đồng tiền, mang theo nụ cười xấu xa, “Tiểu lão bản, bộ dạng ngươi hảo tuấn a!”
“A a a! Ngươi, ngươi ___” Giống như bị giẫm vào đuôi, Truy Mệnh lập tức nhảy dựng lên, bất khả tư nghị chỉ vào người trước mặt, kinh ngạc há hốc miệng, “Lý Hoại!”
“Rốt cục cũng nghĩ ra sao?” Lý Hoại mỉm cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền, trong mắt không che giấu được nhộn nhạo vui sướng vô cùng, “Lược Thương, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Một tiếng ‘Lược Thương’, nhất thời làm Truy Mệnh nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt. Chưa từng nghĩ tới, tên mình từ miệng hắn gọi ra, lại dễ nghe đến thế, trong lòng Truy Mệnh không khỏi nóng lên, gương mặt trắng nõn hiện lên hai mạt đỏ ửng. Truy Mệnh không khỏi cao thấp đánh giá hắn một phen: tóc dài đen như mực búi trên đỉnh đầu, một thân áo dài xám nhạt, nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại là gấm thượng hạng, vóc dáng cao lớn, người cũng khỏe mạnh, nhất là đôi mắt đen như mực kia, sáng như sao, lắng đọng, có chút tang thương, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra. Nụ cười trên môi vẫn là miễn cưỡng của năm đó khi hắn đùa giỡn, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Đáy lòng Truy Mệnh bỗng nhiên nổi lên tình tự không nói nên lời. Gặp lại cố nhân tất nhiên phải cao hứng, nhưng Truy Mệnh lại có cảm giác vô cùng luống cuống. Từ trước đến nay miệng lưỡi lưu loát, mà lúc này Truy Mệnh lại không biết nên nói gì cho phải, nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần, xoa xoa tay, khuôn mặt tươi cười, “Ngươi, mấy năm nay có tốt không?”
“Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt”. Lý Hoại nhún nhún vai, vẫn miễn cưỡng tươi cười như trước, rót rượu cho hai người, “Như thế nào? Ta nhất định thay đổi rất nhiều đi? Bằng không, sao đến cả ngươi cũng không nhận ra ta. Lược Thương, ngươi mấy năm nay, thật ra vẫn không thay đổi, vẫn… ừ, coi rượu như mạng vậy a”.
Vốn muốn nói người nọ vẫn đơn thuần như năm đó, nhưng lại sợ hắn nổi giận, nên Lý Hoại đành phải đổi từ. Lý Hoại bưng chén rượu, hướng Truy Mệnh giơ giơ lên, “Đến, vì ta bình an trở về, cạn một chén nhé”.
Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, Truy Mệnh cũng cười to, nụ cười trong sáng mang theo chút trẻ con, “Hoan nghênh ngươi trở về!”
Sau khi gặp Lý Hoại, Truy Mệnh thấy mình ngày càng vui vẻ. Lý Hoại uống rượu, tửu lượng so ra cũng không kém Truy Mệnh chút nào, mỗi khi nhàn hạ, hai người thường tới tửu lâu uống đến say sưa. Nói về ngoạn, trong kinh thành, bất kì nơi nào có cái gì gây ngạc nhiên có thể ngoạn được, Lý Hoại đều dẫn Truy Mệnh đến. Nói về võ công, mỗi khi Truy Mệnh phá án, Lý Hoại lại một bước một bước đi theo, vì thế sư phụ và các huynh đệ Lục Phiến Môn phát hiện ra số lần Truy Mệnh bị thương ngày càng ít.
Nhưng tối trọng yếu là, Lý Hoại rất có tiền! Mỗi khi hai người uống rượu, Truy Mệnh sẽ không bao giờ phải lo lắng không trả nổi, mọi người lại càng không phải lo sau khi Truy Mệnh say rượu không ai để ý đến hắn, bởi vì Lý Hoại sẽ đưa Truy Mệnh về. Truy Mệnh thích ăn mứt quả, hơn nữa chỉ thích ăn chỗ Vương lão đầu làm, nhưng Truy Mệnh cũng không cần phải lo lắng sẽ không có ăn, vì Lý Hoại mỗi sáng đều dậy sớm đi mua, mứt quả đỏ au, cũng giống như đôi môi người nọ dính nước đường hồng nhuận.
“Hắn dù sao cũng là truyền nhân của tiểu Lý phi đao, nhất định không có được cuộc sống bình thường. Truy Mệnh vẫn không nên cùng hắn hỗn độn một chỗ”. Vô Tình để chén trà trong tay xuống, tầm mắt nhiễm sương trắng mơ hồ.
Lãnh Huyết đứng bên, không nói gì, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.
“Lý Hoại, Lý Hoại, ngươi nghe ta nói nga! Ta hôm nay thấy một người, bộ dạng hắn với ta giống nhau như đúc a! Thật thần kỳ đi?” Truy Mệnh hưng phấn khoa tay múa chân, “Chính là Cố Tích Triều đó! Cái người đã bức vua thoái vị ấy! Thời điểm mới vừa nhìn đến làm ta giật cả mình. Đáng tiếc y lại phạm tội, bất quá ta biết, y là bị buộc phải làm vậy thôi, ngươi nói, khuôn mặt giống ta như vậy sao có thể là người xấu được, đúng không? Ta từ nhỏ không có huynh đệ, y nhất định là được lão thiên gia phái tới cho ta rồi!”
“A! Còn có a, cái đại hiệp bị y đuổi giết, gọi là cái gì… Thích Thiếu Thương, hắn cư nhiên cũng có bộ dáng rất giống ngươi a! Không biết lúc hắn cười lên có lúm đồng tiền hay không… Lý Hoại? Lý Hoại, ngươi có nghe ta nói hay không đấy?”
Lý Hoại hôm nay đột nhiên im lặng đến kỳ lạ. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Truy Mệnh, đôi mắt đen thâm trầm đến dọa người.
“Lược Thương, ta nghĩ, ta đại khái sẽ rời đi một thời gian”.
“Rời đi? Đi đâu?”
“Ngươi rời đi là muốn đi tìm Tiết Thái Nguyệt, đúng không?”
“Thực xin lỗi, Lược Thương, ra không phải cố ý lừa dối ngươi….”
“Ta biết!” Truy Mệnh chỉ cười, đôi mắt từ trước đến nay linh động bỗng chốc trở nên trầm mặc tĩnh lặng, “Ta đã sớm biết, kỳ thật ngươi đã cùng nàng… Lý Hoại, ngươi cũng là nam nhân, hẳn là phải có gia đình đi. Trong khoảng thời gian này cùng ngươi một chỗ, ta thật sự rất vui vẻ. Ha hả, không cần hé ra cái bản mặt rầu rĩ thế chứ!!”
Dùng sức vỗ vỗ vai người nọ, Truy Mệnh làm ra bộ dáng người từng trải, “Lần này luận võ ngươi phải cẩn thận, kỳ thật người không cần sợ hãi, nữ nhân a, ngoài miệng nói hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi, kỳ thật trong lòng các nàng vẫn là luyến tiếc, ngươi ra tay nhớ rõ phải có chừng mực, đừng đả thương nữ hài tử người ta, biết không? Thật sự là….”
“Lược Thương!” Lý Hoại nắm chặt tay Truy Mệnh, đôi mắt to ẩn ẩn thứ cảm xúc chờ mong không nói nên lời, “Tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tốt. Chờ ta trở lại!”
“Ai nha! Làm chi phải buồn nôn vậy, ta ở ngay tại kinh thành, còn có thể chạy đến chỗ nào đây? Ngươi muốn gặp thì tự mình trở về là tốt rồi!” Truy Mệnh vuốt vuốt bàn tay người nọ, ‘khanh khách’ cười, bước qua nhấc bình rượu lên, bờ vai khẽ rung rung.
“Kia, trước uống với ta một chén đi, coi như là tiễn ngươi”.
Lý Hoại đi rồi, Truy Mệnh vẫn vui vẻ như trước đây, vẫn chạy tới tửu lâu uống rượu làm loạn đông tây, vẫn vì một xâu mứt quả mà tranh đoạt với Thủy Phù Dung đến đỏ mặt tía tai, vẫn sức sống mười phần nơi nơi phá án, sau đó mang theo thương tích trở về nhe răng trợn mắt ngồi cho Vô Tình băng bó.
Lý Hoại đi rồi, Truy Mệnh vẫn thật sự vui vẻ — ít nhất thoạt nhìn chính là như vậy.
Nhưng Lãnh Huyết vẫn biết, có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Truy Mệnh vẫn như cũ sẽ đi tửu lâu uống rượu, nhưng là sau khi uống xong, sẽ không giống như trước kia khoa trương hô to, “Lý Hoại, trả tiền!”
Thiết Thủ ngẫu nhiên cũng sẽ mua về mấy xâu mứt quả, Truy Mệnh mỗi lần đều cùng Phù Dung tranh cướp, nhưng mất đi rồi cũng không cố đoạt về tay.
Truy Mệnh phá án vẫn hấp tấp như trước kia, nhưng số lần bị thương ngày càng nhiều.
Lần đó Lãnh Huyết đưa Truy Mệnh say rượu về Lục Phiến Môn, người nọ gục trên lưng Lãnh Huyết không an phận lắc qua lắc lại, nhăn mặt nhíu mày thật sâu, thì thào than nhẹ một tiếng lập tức truyền vào tai Lãnh Huyết, khiến Lãnh Huyết đột ngột cứng ngắc dừng cước bộ.
Trở lại Lục Phiến Môn, trên lưng Lãnh Huyết đã ướt một mảng lớn.
Truy Mệnh và Phù Dung tranh cướp mứt quả, Thiết Thủ ở bên nhìn không được, trách cứ Phù Dung bá đạo. Truy Mệnh lập tức đi qua an ủi Phù Dung, liên tục nói tay nghề Vương lão đầu ngày càng kém, làm mứt quả một chút cũng không ngọt, khiến hắn không còn thích ăn nữa a.
Phù Dung cắn một miếng mứt quả, đường phèn ngọt có chút dính răng, nàng lại cảm thấy rất nhạt.
“Truy Mệnh ca, thật sự rất nhạt, về sau ta cũng không ăn nữa”.
Vô Tình cẩn thận băng bó vết thương cho Truy Mệnh, không khỏi cau mày nhăn mặt, “Lần sau nếu còn để bị thương___”
“Sẽ phạt lương, không cho uống rượu! Đại sư huynh, ngươi cũng đã nói đến hơn hai mươi lần”. Truy Mệnh cười hì hì, nhìn Vô Tình đang nhăn mặt, “Không phải ta muốn bị thương, là công phu của đám phạm nhân càng ngày càng tốt thôi! Bằng không, đại sư đem tuyệt kĩ dùng ám khí dạy cho ta a, thời điểm mấu chốt có thể bảo mệnh đi!”
Vô Tình nhấc chiết phiến gõ đầu Truy Mệnh một cái, nhìn hắn vô tâm vô phế cười trộm, đáy lòng không khỏi có chút nhức nhối.
Truy Mệnh vẫn luôn nói Cố Tích Triều là đệ đệ ông trời ban cho hắn, nên cứ hễ rảnh rỗi là lại chạy tới Tích Tình tiểu cư. Chỉ cần nhìn Cố Tích Triều đọc sách viết chữ, đùa nghịch hoa cỏ, Truy Mệnh đã cảm thấy thực hạnh phúc rồi. Thích Thiếu Thương có khi cũng sẽ oán giận với Cố Tích Triều, vì mỗi lần hắn trở về, Truy Mệnh đều đã đi rồi, cuối cùng vẫn là không ai uống rượu với hắn. Cố Tích Triều không hề thương tiếc phun cho Thích Thiếu Thương một câu, “Ngồi nhìn bản mặt ngốc tử nhà ngươi, rượu tốt đến đâu cũng nuốt không trôi đi!”
Cố Tích Triều rất rõ ràng, Vô Tình, Lãnh Huyết cũng rất rõ ràng, rằng, Truy Mệnh kỳ thật không muốn nhìn thấy Thích Thiếu Thương. Lúc mới gặp Lục Tiểu Phụng, chỉ trong nháy mắt ấy, Truy Mệnh thật sự tưởng rằng Lý Hoại đã trở lại rồi. Đôi mắt lấp lánh thâm thúy ấy, nụ cười miễn cưỡng ấy, đều hệt như con người đó. Hưng phấn giữ chăt người nọ rồi nói ra hết những âu lo chất chứa trong lòng mình, cuối cùng lại phát hiện đó không phải hắn vẫn chờ mong, kinh nghi (kinh ngạc, nghi hoặc) qua đi, Truy Mệnh chỉ ảm đạm cười, “Ta nhận sai người!”
Truy Mệnh chợt phát hiện ra, nguyên lai mặc kệ bản thân hắn không muốn thừa nhận đến mức nào, Lý Hoại cũng đã thực sự trở thành một vết thương chôn sâu dưới đáy lòng hắn, dù có qua bao lâu, vết thương vẫn đổ máu, vẫn nhức nhối đau đớn không thôi.
Cho nên mới có cái cảnh Truy Mệnh không chút nào che giấu chật vật trước mặt Lục Tiểu Phụng kia, lại còn thốt ra tưởng niệm khắc cốt minh tâm, Lý Hoại, ta thật sự rất nhớ ngươi…
Vào giây phút thanh kiếm của Diệp Thanh đâm vào ngực, đáy lòng Truy Mệnh lại có chút cảm giác vui sướng khi được giải thoát. Cũng tốt, nếu cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, ngày qua đi cũng sẽ không quá khó khăn phải không? Lý Hoại, nếu chưa từng gặp ngươi, ta nghĩ ta vẫn sẽ là Truy tam gia phong lưu tiêu sái ngày xưa. Hay ít nhất, ta của hiện tại cũng sẽ không ngây ngốc chờ đợi một người như vậy, lòng rất không vui, ngươi biết không?
Lý Hoại cuối cùng cũng đã trở lại, nhưng Truy Mệnh đã không còn đợi hắn nữa.
Thời khắc nhìn thấy con người đang nằm im lìm tái nhợt trên giường kia, Lý Hoại căn bản không thể nào tin đó là Truy Mệnh. Con người vẫn luôn cả ngày vui vẻ, cười sáng lạn hệt giống tiểu thái dương ngày trước nay đâu rồi? (còn không phải do anh ban cho!!!) Con người vẫn luôn cả ngày cùng hắn uống rượu, cầm mứt quả cười đến ngây ngô ngày trước nay đâu rồi? Vì cái gì ngươi hiện giờ lại giống như búp bê vải hỏng nằm lặng yên trên giường đến vậy, một chút sinh khí cũng không có? Lược Thương, ta đã trở về, đứng lên nhìn ta a!
“Ta rất muốn giết ngươi!” Kiếm Lãnh Huyết mang hàn ý thấu xương.
“Ta biết!” Không né tránh, chỉ bình tĩnh trả lời.
“Hắn luôn luôn ở đây chờ ngươi”.
“Ta biết”.
“Hắn rõ ràng khó chịu đến cùng cực, nhưng mỗi ngày vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười mà gặp người khác”.
“Ta biết”.
“Vậy tại sao đến giờ phút này mới trở về?!”
“… Là ta không tốt. Ta sẽ không bao giờ để hắn phải đợi chờ hay khổ sở nữa”.
Lãnh Huyết đăm đăm nhìn hắn hồi lâu. Trường kiếm ‘bá’ một tiếng trở lại vỏ. Lãnh Huyết xoay người rời đi.
“Tốt nhất hãy nhớ kỹ những gì ngươi đã nói, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lãnh Huyết nói đúng, ta đáng bị hắn giết chết, ta đúng là một tên đại hỗn đản chết tiệt mà!
Cố Tích Triều vẫn canh giữ bên giường Truy Mệnh, Lý Hoại muốn đến giúp, đều bị y dùng ánh mắt lạnh thấu xương ngăn lại.
“Thương thế của Truy Mệnh vừa mới có chút khởi sắc, không giúp được gì thì tốt nhất cũng đừng đến gây trở ngại!”
Lý Hoại hiểu bản thân mình trong lòng Cố Tích Triều chẳng chút tốt đẹp gì, nên biết điều tự tránh ra. Ngẫu nhiên có một lần, Cố Tích Triều nửa đêm bừng tỉnh, nhìn thấy hai đạo thân ảnh trên giường dựa sát vào nhau, Truy Mệnh trong lòng ngực kẻ kia vững vàng ngủ, hơi thở đều đều, trên gương mặt có chút trẻ con không giấu được ý vị ngọt ngào. Cố Tích Triều lặng lẽ nhìn, không nói, từ đó về sau, mỗi buổi tối, y không qua phòng Truy Mệnh nữa.
Thời khắc mở mắt ra kia, Truy Mệnh hoảng hốt cảm thấy mình dường như vẫn còn trong mộng, giấc mộng dài thật dài, trong mộng còn có người luôn cười với hắn, nói với hắn ‘Chờ ta trở lại’, chính là, Truy Mệnh có cố gắng đến thế nào cũng không thể thấy rõ gương mặt hắn, hình ảnh trước mắt cứ chập chờn qua lại, giống mộng, mà cũng không phải mộng.
“Lược Thương! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Cố gắng mở to mắt, nhìn khuôn mặt đang kinh hỉ trước mặt kia, Truy Mệnh được hắn giúp đỡ miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, có chút nghi hoặc đánh giá người nọ. Truy Mệnh hơi hơi nghiêng đầu, thân thể bị đại thương nguyên khí nên lời nói ra khàn khàn không rõ.
“Ngươi, là ai?”
Toàn thân trong nháy mắt cứng ngắc, Lý Hoại không dám tin ngẩng đầu, lại thoáng nhìn thấy trong mắt Truy Mệnh chợt lóe lên tia đắc ý và giảo hoạt.
Chậm rãi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền lại rộ lên, Lý Hoại cúi đầu ghé sát vào tai Truy Mệnh, đôi mắt đen láy không bỏ qua chút biểu tình nào của Truy Mệnh, “Ta là Lý Hoại, ta còn có tên khác, là tử Lý Hoại”.
Nụ cười miễn cưỡng hiện ra, Lý Hoại xoay người ngồi đối diện Truy Mệnh, ánh mắt sắc sảo nhìn người nọ trên mặt dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng, “Như vậy, tiểu lão bản, ngươi tên gì?”
“….”
Đôi môi tái tái thoáng cong cong lên, có chút trẻ con, thanh âm trong trẻo lại mang chút nghẹn ngào xúc động.
“Lược Thương, ta là Thôi Lược Thương”.
Ta đã nghĩ, ta sẽ không quên được ngươi…
Về sau, ta cũng sẽ không để ngươi lại nghĩ đến việc quên ta nữa, bởi vì mỗi này ta sẽ đều ở cạnh ngươi, để giờ giờ phút phút ngươi đều nhìn thấy ta, không cho ngươi cơ hội quên.
“Lý Hoại, ta muốn ăn mứt quả”.
“Thương thế của ngươi vẫn chưa hảo, đừng ăn lúc này!”
“5555~~~~ ta muốn đi nói với Triều Triều và tiểu Lãnh, ngươi một chút cũng không đau lòng vì ta…..”
Thần Khốc Tiểu Phủ + Ẩm Huyết khoái kiếm? Lý Hoại sờ sờ cổ mình, một trận ác hàn!
“Lược Thương, đừng khóc a, ta lập tức đi mua cho ngươi”.
Truy Mệnh nhìn bóng dáng vội vàng của người nọ, gập người vùi mặt vào chăn cười trộm.
Lý Hoại, ta nghĩ, lúc ta và ngươi cùng một chỗ, ta mới càng vui vẻ hơn…
“Tiểu Lãnh, tiểu Lãnh, ngươi xem!” Thiếu niên áo trắng kéo tay áo thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, hưng phấn chỉ chỉ ven ngã tư đường.
Lãnh Huyết thản nhiên nhìn lướt qua, lành lạnh tung một câu, “Tam sư huynh, chúng ta hiện tại đang trên đường phá án, hơn nữa tiền lương tháng trước ta thay huynh trả nợ, chút ít ỏi còn lại giờ cũng đã tiêu hết rồi”.
“A?! Sao có thể như vậy…” Truy Mệnh lắc lắc đầu, nhìn xuống chân trái đang đá đá chân phải, hé ra khuôn mặt ủy khuất không cam lòng, “Chính là, chỉ nơi này mới mua được rượu hoa điêu tinh khiết mười ba năm. Chúng ta đã rời Biện Kinh lâu như vậy, đều không được uống đến a…”
Lãnh Huyết đứng bên cạnh hắc tuyến! Hắn sao lại có một sư huynh coi rượu như mạng thế này? Tửu lượng kinh người, ngàn chén không say còn chưa tính, mà rượu phẩm lại kém muốn chết, mỗi lần đều là nhị sư huynh và hắn mang bạc đến tửu lâu chuộc thân, thuận tiện còn phải cứng rắn gồng mình nghe lão bản châm chọc khiêu khích vài câu nữa. Mỗi lần như thế, Lãnh Huyết đều thề lần sau Truy Mệnh có say chết ở tửu lâu cũng mặc kệ! Chính là, vừa nghĩ tới người này mắt rưng rưng, bộ dáng đáng thương không chịu được, tay Lãnh Huyết vẫn không tự chủ theo thói quen móc hầu bao đi chuộc người.
Vì thế, lần này…
Nắm chặt túi tiền trong tay, trong đầu cân nhắc tính toán thêm lần nữa, rốt cuộc Lãnh Huyết vẫn cắn môi, nhấc chân rảo bước vào bên trong. Phía sau, Truy Mệnh làm mặt quỷ, le lưỡi, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Sao hắn có thể không biết dùng chiêu này đối phó với Lãnh Huyết đảm bảo bách phát bách trúng, tuyệt đối hữu hiệu cơ chứ! Truy Mệnh vênh mặt cười, tâm tình tốt, nghênh ngang theo Lãnh Huyết đi vào.
“Lão bản! Tam gia ta đến đây! Vẫn như cũ, một vò rượu hoa điêu mười ba năm!” Lắc lư đến bên quầy, Truy Mệnh vỗ bàn hưng phấn hét to, quả nhiên như dự đoán, lập tức nhận được một cái liếc mắt coi thường của Lãnh Huyết.
“Yêu! Tam gia lại xuất môn phá án a? Ai nha, hôm nay thật đúng là không khéo, rượu hoa điêu mười ba năm này a, vừa mới bán hết. Tam gia, người xem, đổi thành nữ nhi hồng mười sáu năm được không?”
Chưởng quầy khuôn mặt phúc hậu đầy vẻ xin lỗi khom người giải thích với Truy Mệnh.
“Cái gì?! Bán sạch rồi!!!”
Như đất bằng nổi sấm sét, Truy Mệnh gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa thổi bay nóc tửu lâu. Truy Mệnh không chút để ý tới ánh mắt oán hận kinh hồn táng đảm của người xung quanh, lập tức túm cổ áo chưởng quầy, tiếp tục quát tháo, “Ngươi biết rõ tam gia ta chỉ uống hoa điêu mười ba năm, vậy mà ngươi cư nhiên muốn đổi thành nữ nhi hồng? Ngươi biết rõ tam gia ta xuất môn phá án muôn vàn khổ cực hiểm nguy, thế nhưng cũng không biết đường lưu cho ta một vò? Thế nào, sợ tam gia ta không có tiền trả? (đúng là hơi sợ nha) Nói cho ngươi biết, hôm nay vô luận thế nào, ta cũng phải lấy được một vò, ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta!”
“Ta…. Tam gia, ngài….” Chưởng quầy bị Truy Mệnh túm áo, lắc đến không thở nổi, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, thật là khóc không ra nước mắt mà.
55555 ~~~~ sao hắn có thể bất hạnh thế này? Thiếu niên trước mắt, bất quá cũng mới chỉ hai mươi, nhưng lại đường đường là một trong tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn chốn kinh thành này, được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm thành đại nội ngự tiền thị vệ, ai dám đắc tội đâu?!
Tuy nói Truy tam gia này coi rượu như mạng, còn thường xuyên tới chỗ hắn uống rượu nợ tiền, nhưng cũng là kẻ chấp pháp yêu dân, ghét ác như cừu, là một mục đầu tốt, sinh ý tửu lâu dưới sự chưởng quản của Truy tam gia cũng không có nhiễu loạn gì, cho nên, chưởng quầy đối với hắn vẫn là có chút yêu mến kính trọng đi.
Chính là, lần này quả thật không phải lỗi của chưởng quầy hắn a! Một trăm vò rượu sớm đã bị đặt hết, đều là khách hàng, bên kia cũng không thể thất hẹn được. Nhưng Truy tam gia này rõ ràng cũng không phải chủ nhân dễ phục vụ đi! Chưởng quầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phải làm gì cho tốt đây?
“Loảng xoảng….”
Đúng lúc này, trên lầu hai đột nhiên vang lên một mảnh ồn ào, kèm theo đó còn có tiếng ném đồ vật này nọ, tiếng chửi bới, đinh đang vang vọng không ngừng, ong ong không dứt bên tai.
“Cừ thật! Dám ở nơi Truy tam gia ta cai quản nháo sự, gan cũng lớn quá đi!” Truy Mệnh cười, mặt trầm xuống, bỏ qua chưởng quầy đáng thương, thân mình khẽ lướt, nhẹ như hồng nhạn bay lên lầu hai, bạch y phiêu phiêu, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Tiểu Lãnh, trông chừng chưởng quầy giúp ta, đừng để hắn chạy!”
Chưởng quầy khó khăn lắm mới hít thở thông, nghe được lời này thiếu chút nữa xuất huyết té xỉu! Nơi này có vẻ chính là nhà của ta đi, ta còn có thể chạy đến chỗ nào nữa?! (chú thông cảm, Truy bảo nhà cháu không có nghĩ được nhiều như vậy đâu!)
Truy Mệnh bay lên lầu hai, liếc mắt một cái đã thấy mấy tên công tử nhà giàu quyền đấm cước đá một tên khất cái tả tơi, nhất thời lửa giận bừng bừng bốc lên, bạch sam tung bay, hai chân liên hoàn tung mấy cú đá, một trận kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết qua đi, trên mặt đất đã nằm la liệt sáu bảy tên tả tơi như cái xác!
Thoải mái đáp xuống, Truy Mệnh quét đôi mắt ưng nhìn xung quanh, bình tĩnh quát, “Truy tam gia ở đây, kẻ nào dám trong này nháo sự hả?”
Đuổi mấy tên nhị thế tổ vô công rồi nghề không đàng hoàng kia đi, Truy Mệnh xoay người trở lại, kéo tiểu khất cái trên mặt đất dậy, một chút cũng không chê bụi bẩn trên người hắn, “Ngươi không sao chứ?”
Tiểu khất cái ngẩng đầu lên, Truy Mệnh mới phát hiện hắn kỳ thật tuyệt không tiểu, trên khuôn mặt tái nhợt bẩn thỉu có chút chật vật là một đôi mắt to rất sáng, khiến Truy Mệnh kinh hách không thôi. Hắn bình tĩnh nhìn Truy Mệnh, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, “Tiểu lão bản, bộ dáng ngươi hảo tuấn a!” (đây có phải trò tán chai không nhỉ?)
“Cho nên nói, ngươi đòi tiền mấy tên công tử nhà giàu kia, chỉ là vì muốn trả tiền thuốc cho một vị bà bà?”
Ngồi trước cái bàn hỗn độn đủ thứ, Truy Mệnh đã hiểu hết sự tình, hiện đang vui vẻ tươi cười.
Tiểu khất cái duỗi thân người, tùy tay lấy một chiếc chân gà, miệng nhồm nhoàm vừa nhai vừa gật đầu nói, “Đúng vậy, ta chính là tân tân khổ khổ kiếm cho được 200 đồng tiền, mà cái đám phú quý này a, một bữa cơm cũng đã đủ cho bà bà chữa bệnh, ai biết bọn cẩu này lại vô cùng coi thường kẻ khác, nói ta quấy phá chúng tụ tập, hừ! Có tiền thì giỏi lắm sao? Chờ ngày nào đó Lý Hoại ta giàu rồi, nhất định lấy tiền đè chết cái đám đại phú quý này!”
“Vị bà bà kia hiện tại thế nào? Nếu không tìm thấy lang trung, Tam gia ta đây dù vội vẫn có thể giúp chút chút”. Truy Mệnh vỗ vỗ ngực còn hơi non nớt, nhiệt tình hỏi, nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của tiểu khất cái, hảo tâm rót cho hắn một chén trà, cẩn thận khuyên, “Cái kia, ta biết ngươi rất đói bụng, chính là, ngươi phải từ từ ăn a, bằng không bụng không chống đỡ được, sẽ đau đấy”.
“Không việc gì, không việc gì”. Tiếu khất cái liên tục xua tay, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào bàn tiệc miễn phí này, “Ta là Lý Hoại, không có bản lĩnh gì, với một kẻ mỗi ngày đều chịu đói, căn bản là cũng không luyện ta bản lĩnh gì a”.
Hắn nói vốn chẳng chút để ý, nhưng Truy Mệnh nghe xong trong lòng nhất thời căng thẳng, không khỏi đồng tình với hoàn cảnh của hắn, “Ngươi tên Lý Hoại? Tên thật kỳ quái”.
“Kỳ quái sao? Mẫu thân ta đặt tên cho ta là Lý Thiện, nhưng ngươi vẫn là gọi Lý Hoại dễ nghe hơn”. Lý Hoại nhăn mặt nuốt thứ gì đó trong cổ họng xuống, quay sang nhìn Truy Mệnh cười, đôi lúm đồng tiền lập tức hiển hiện, “Kỳ thật ta còn có một tên khác, là tử Lý Hoại!”
“Tử Lý Hoại?!” Truy Mệnh sửng sốt, lập tức lại ‘ha ha’ cười, “Tử Lý Hoại… ngươi đúng là rất thú vị!”
“Thú vị sao? Ta lại cảm thấy tiểu lão bản ngươi rất thú vị a”. Lý Hoại cũng cười, trong mắt lóe ra quang mang nghiền ngẫm, “Tiểu lão bản, lời nói của một tên khất cái, ngươi thật sự tin tưởng sao? Ta là một tên khất cái bẩn thỉu, ngươi tuyệt không ghét bỏ?”
“Ta vì sao phải ghét bỏ ngươi?” Truy Mệnh có chút kỳ quái nghiêng đầu, môi hơi hơi bĩu bĩu ra, “Ngươi cũng không phải người xấu, ta tin lời ngươi nói. Bất quá, trên người ta cũng không có bạc, không thể giúp ngươi, nhưng ta có thể đưa bà bà đến hiệu thuốc a!”
Lý Hoại cười cười xua tay, “Dược của bà bà trước vẫn còn một ít, ta là thiếu tiền dược trả cho đại phu. Tiểu lão bản, ngươi là người tốt, nhưng lại quá đơn thuần, rất dễ bị người ta lừa đấy. Nhớ kỹ lần sau đừng dễ tin người như thế này là được rồi!”
“Chỉ cần ngươi đừng ở đây lừa hắn là được!” Thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên, Lãnh Huyết lặng lẽ ôm kiếm đứng sau Truy Mệnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoại. Ánh mắt sắc như kiếm khiến Lý Hoại không khỏi thấy lạnh, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói, “Ta không có lừa tiểu lão bản a, lời ta nói đều là thật! Con người ta rất nhát gan, đại đầu mục bắt người của nha môn, ta nào dám lừa a!”
Ánh mắt Lãnh Huyết thoáng chốc chìm xuống, “Ngươi biết thân phận của chúng ta?” Tên khất cái này tuy rằng quần áo tả tơi, nhưng ánh mắt sáng ngời thâm thúy tuyệt không giống người thường, nhất định không phải kẻ đơn giản!
“A?” Lý Hoại làm như sửng sốt, lập tức chỉ chỉ Truy Mệnh cười, “Tiểu lão bản tự xưng hắn là Truy tam gia, ta tuy rằng mới đến kinh thành không lâu, nhưng Truy tam gia của Lục Phiến Môn, ta đương nhiên cũng phải biết rồi! Đúng hay không, tiểu lão bản?”
“Không cần gọi ta là tiểu lão bản! Xưng hô rất không tự nhiên đi!” Truy Mệnh bất mãn kháng nghị, bĩu môi nói, “Ngươi có thể gọi ta Truy Mệnh a, hoặc là giống họ, kêu Truy tam gia cũng được”.
“Không được”. Lý Hoại thản nhiên lắc lắc đầu, cười, “Truy Mệnh không phải tên thật của ngươi, ta không gọi”. (lập tức ghi vào cẩm nang ‘thủ thuật tán chai’)
Chớp chớp mắt mấy cái, Truy Mệnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Hoại, bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi.
“Lược Thương, ta là Thôi Lược Thương”.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ. Năm ấy, Truy Mệnh vừa mới trở thành Nam phương tổng bộ, mà Lý Hoại, bất quá cũng chỉ là một tên tiểu khất cái đầu đường xó chợ mà thôi.
“Rõ ràng mình chính là một tiểu hài tử, còn muốn học người khác giả bộ thành thục, tự xưng tam gia tam gia, thật là một bảo bối đáng yêu!”
“Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi tên thật của ta, Lý Hoại vẫn là người thứ nhất. Lý Hoại, tử Lý Hoại. A, hắn không có khả năng là một tên khất cái bình thường nha”.
Ai cũng không nghĩ tới, một lần vội vàng gặp mặt rồi ly biệt đó, thoáng cái cũng phải qua năm năm.
Gặp lại, vẫn là ở tửu lâu, bất quá lần này tình huống tương phản, Truy Mệnh hiện thiếu một đống tiền nợ, vừa quệt miệng chờ Lãnh Huyết mang bạc đến chuộc về. Một người ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ đột nhiên tiến đến, cười hì hì đưa ra một thỏi bạc, “Tiền nợ của vị tiểu ca ca này, ta thanh toán, có đủ hay không?”
“Oa! Nhiều bạc như vậy! Ta đến thêm hai lần nữa vẫn đủ a!!” Truy Mệnh mở to mắt, khoa trương kêu lên, nhưng nụ cười vừa hiện trên mặt lại lập tức tắt ngúm, “Không được, chúng ta vốn không quen không biết, ta sao có thể để ngươi trả tiền thay đâu. Không nên không nên!” Nói xong đem bạc trả lại.
“Ai ai, bạc cũng đã cho đi, đâu có đạo lý nào còn lấy lại!” Không kịp nhìn thấy bất kỳ động tác nào của người nọ, tay Truy Mệnh đã bị hắn nắm chặt lấy, bên tai lại vang lên tiếng hắn cười hì hì, “Tam gia quý nhân hay quên, thật sự không nhớ ra ta?”
“?” Truy Mệnh nghi hoặc quét qua hai vòng trên mặt hắn, đôi mày khi suy ngẫm nhíu càng sâu, vẫn là nghi hoặc hỏi, “Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Không thể nào! Ngươi thật sự không nhớ ra?” Người nọ hô to gọi nhỏ một lúc, bỗng nhiên miễn cưỡng lộ ra đôi lúm đồng tiền, mang theo nụ cười xấu xa, “Tiểu lão bản, bộ dạng ngươi hảo tuấn a!”
“A a a! Ngươi, ngươi ___” Giống như bị giẫm vào đuôi, Truy Mệnh lập tức nhảy dựng lên, bất khả tư nghị chỉ vào người trước mặt, kinh ngạc há hốc miệng, “Lý Hoại!”
“Rốt cục cũng nghĩ ra sao?” Lý Hoại mỉm cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền, trong mắt không che giấu được nhộn nhạo vui sướng vô cùng, “Lược Thương, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Một tiếng ‘Lược Thương’, nhất thời làm Truy Mệnh nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt. Chưa từng nghĩ tới, tên mình từ miệng hắn gọi ra, lại dễ nghe đến thế, trong lòng Truy Mệnh không khỏi nóng lên, gương mặt trắng nõn hiện lên hai mạt đỏ ửng. Truy Mệnh không khỏi cao thấp đánh giá hắn một phen: tóc dài đen như mực búi trên đỉnh đầu, một thân áo dài xám nhạt, nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại là gấm thượng hạng, vóc dáng cao lớn, người cũng khỏe mạnh, nhất là đôi mắt đen như mực kia, sáng như sao, lắng đọng, có chút tang thương, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra. Nụ cười trên môi vẫn là miễn cưỡng của năm đó khi hắn đùa giỡn, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Đáy lòng Truy Mệnh bỗng nhiên nổi lên tình tự không nói nên lời. Gặp lại cố nhân tất nhiên phải cao hứng, nhưng Truy Mệnh lại có cảm giác vô cùng luống cuống. Từ trước đến nay miệng lưỡi lưu loát, mà lúc này Truy Mệnh lại không biết nên nói gì cho phải, nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần, xoa xoa tay, khuôn mặt tươi cười, “Ngươi, mấy năm nay có tốt không?”
“Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt”. Lý Hoại nhún nhún vai, vẫn miễn cưỡng tươi cười như trước, rót rượu cho hai người, “Như thế nào? Ta nhất định thay đổi rất nhiều đi? Bằng không, sao đến cả ngươi cũng không nhận ra ta. Lược Thương, ngươi mấy năm nay, thật ra vẫn không thay đổi, vẫn… ừ, coi rượu như mạng vậy a”.
Vốn muốn nói người nọ vẫn đơn thuần như năm đó, nhưng lại sợ hắn nổi giận, nên Lý Hoại đành phải đổi từ. Lý Hoại bưng chén rượu, hướng Truy Mệnh giơ giơ lên, “Đến, vì ta bình an trở về, cạn một chén nhé”.
Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, Truy Mệnh cũng cười to, nụ cười trong sáng mang theo chút trẻ con, “Hoan nghênh ngươi trở về!”
Sau khi gặp Lý Hoại, Truy Mệnh thấy mình ngày càng vui vẻ. Lý Hoại uống rượu, tửu lượng so ra cũng không kém Truy Mệnh chút nào, mỗi khi nhàn hạ, hai người thường tới tửu lâu uống đến say sưa. Nói về ngoạn, trong kinh thành, bất kì nơi nào có cái gì gây ngạc nhiên có thể ngoạn được, Lý Hoại đều dẫn Truy Mệnh đến. Nói về võ công, mỗi khi Truy Mệnh phá án, Lý Hoại lại một bước một bước đi theo, vì thế sư phụ và các huynh đệ Lục Phiến Môn phát hiện ra số lần Truy Mệnh bị thương ngày càng ít.
Nhưng tối trọng yếu là, Lý Hoại rất có tiền! Mỗi khi hai người uống rượu, Truy Mệnh sẽ không bao giờ phải lo lắng không trả nổi, mọi người lại càng không phải lo sau khi Truy Mệnh say rượu không ai để ý đến hắn, bởi vì Lý Hoại sẽ đưa Truy Mệnh về. Truy Mệnh thích ăn mứt quả, hơn nữa chỉ thích ăn chỗ Vương lão đầu làm, nhưng Truy Mệnh cũng không cần phải lo lắng sẽ không có ăn, vì Lý Hoại mỗi sáng đều dậy sớm đi mua, mứt quả đỏ au, cũng giống như đôi môi người nọ dính nước đường hồng nhuận.
“Hắn dù sao cũng là truyền nhân của tiểu Lý phi đao, nhất định không có được cuộc sống bình thường. Truy Mệnh vẫn không nên cùng hắn hỗn độn một chỗ”. Vô Tình để chén trà trong tay xuống, tầm mắt nhiễm sương trắng mơ hồ.
Lãnh Huyết đứng bên, không nói gì, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.
“Lý Hoại, Lý Hoại, ngươi nghe ta nói nga! Ta hôm nay thấy một người, bộ dạng hắn với ta giống nhau như đúc a! Thật thần kỳ đi?” Truy Mệnh hưng phấn khoa tay múa chân, “Chính là Cố Tích Triều đó! Cái người đã bức vua thoái vị ấy! Thời điểm mới vừa nhìn đến làm ta giật cả mình. Đáng tiếc y lại phạm tội, bất quá ta biết, y là bị buộc phải làm vậy thôi, ngươi nói, khuôn mặt giống ta như vậy sao có thể là người xấu được, đúng không? Ta từ nhỏ không có huynh đệ, y nhất định là được lão thiên gia phái tới cho ta rồi!”
“A! Còn có a, cái đại hiệp bị y đuổi giết, gọi là cái gì… Thích Thiếu Thương, hắn cư nhiên cũng có bộ dáng rất giống ngươi a! Không biết lúc hắn cười lên có lúm đồng tiền hay không… Lý Hoại? Lý Hoại, ngươi có nghe ta nói hay không đấy?”
Lý Hoại hôm nay đột nhiên im lặng đến kỳ lạ. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Truy Mệnh, đôi mắt đen thâm trầm đến dọa người.
“Lược Thương, ta nghĩ, ta đại khái sẽ rời đi một thời gian”.
“Rời đi? Đi đâu?”
“Ngươi rời đi là muốn đi tìm Tiết Thái Nguyệt, đúng không?”
“Thực xin lỗi, Lược Thương, ra không phải cố ý lừa dối ngươi….”
“Ta biết!” Truy Mệnh chỉ cười, đôi mắt từ trước đến nay linh động bỗng chốc trở nên trầm mặc tĩnh lặng, “Ta đã sớm biết, kỳ thật ngươi đã cùng nàng… Lý Hoại, ngươi cũng là nam nhân, hẳn là phải có gia đình đi. Trong khoảng thời gian này cùng ngươi một chỗ, ta thật sự rất vui vẻ. Ha hả, không cần hé ra cái bản mặt rầu rĩ thế chứ!!”
Dùng sức vỗ vỗ vai người nọ, Truy Mệnh làm ra bộ dáng người từng trải, “Lần này luận võ ngươi phải cẩn thận, kỳ thật người không cần sợ hãi, nữ nhân a, ngoài miệng nói hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi, kỳ thật trong lòng các nàng vẫn là luyến tiếc, ngươi ra tay nhớ rõ phải có chừng mực, đừng đả thương nữ hài tử người ta, biết không? Thật sự là….”
“Lược Thương!” Lý Hoại nắm chặt tay Truy Mệnh, đôi mắt to ẩn ẩn thứ cảm xúc chờ mong không nói nên lời, “Tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tốt. Chờ ta trở lại!”
“Ai nha! Làm chi phải buồn nôn vậy, ta ở ngay tại kinh thành, còn có thể chạy đến chỗ nào đây? Ngươi muốn gặp thì tự mình trở về là tốt rồi!” Truy Mệnh vuốt vuốt bàn tay người nọ, ‘khanh khách’ cười, bước qua nhấc bình rượu lên, bờ vai khẽ rung rung.
“Kia, trước uống với ta một chén đi, coi như là tiễn ngươi”.
Lý Hoại đi rồi, Truy Mệnh vẫn vui vẻ như trước đây, vẫn chạy tới tửu lâu uống rượu làm loạn đông tây, vẫn vì một xâu mứt quả mà tranh đoạt với Thủy Phù Dung đến đỏ mặt tía tai, vẫn sức sống mười phần nơi nơi phá án, sau đó mang theo thương tích trở về nhe răng trợn mắt ngồi cho Vô Tình băng bó.
Lý Hoại đi rồi, Truy Mệnh vẫn thật sự vui vẻ — ít nhất thoạt nhìn chính là như vậy.
Nhưng Lãnh Huyết vẫn biết, có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Truy Mệnh vẫn như cũ sẽ đi tửu lâu uống rượu, nhưng là sau khi uống xong, sẽ không giống như trước kia khoa trương hô to, “Lý Hoại, trả tiền!”
Thiết Thủ ngẫu nhiên cũng sẽ mua về mấy xâu mứt quả, Truy Mệnh mỗi lần đều cùng Phù Dung tranh cướp, nhưng mất đi rồi cũng không cố đoạt về tay.
Truy Mệnh phá án vẫn hấp tấp như trước kia, nhưng số lần bị thương ngày càng nhiều.
Lần đó Lãnh Huyết đưa Truy Mệnh say rượu về Lục Phiến Môn, người nọ gục trên lưng Lãnh Huyết không an phận lắc qua lắc lại, nhăn mặt nhíu mày thật sâu, thì thào than nhẹ một tiếng lập tức truyền vào tai Lãnh Huyết, khiến Lãnh Huyết đột ngột cứng ngắc dừng cước bộ.
Trở lại Lục Phiến Môn, trên lưng Lãnh Huyết đã ướt một mảng lớn.
Truy Mệnh và Phù Dung tranh cướp mứt quả, Thiết Thủ ở bên nhìn không được, trách cứ Phù Dung bá đạo. Truy Mệnh lập tức đi qua an ủi Phù Dung, liên tục nói tay nghề Vương lão đầu ngày càng kém, làm mứt quả một chút cũng không ngọt, khiến hắn không còn thích ăn nữa a.
Phù Dung cắn một miếng mứt quả, đường phèn ngọt có chút dính răng, nàng lại cảm thấy rất nhạt.
“Truy Mệnh ca, thật sự rất nhạt, về sau ta cũng không ăn nữa”.
Vô Tình cẩn thận băng bó vết thương cho Truy Mệnh, không khỏi cau mày nhăn mặt, “Lần sau nếu còn để bị thương___”
“Sẽ phạt lương, không cho uống rượu! Đại sư huynh, ngươi cũng đã nói đến hơn hai mươi lần”. Truy Mệnh cười hì hì, nhìn Vô Tình đang nhăn mặt, “Không phải ta muốn bị thương, là công phu của đám phạm nhân càng ngày càng tốt thôi! Bằng không, đại sư đem tuyệt kĩ dùng ám khí dạy cho ta a, thời điểm mấu chốt có thể bảo mệnh đi!”
Vô Tình nhấc chiết phiến gõ đầu Truy Mệnh một cái, nhìn hắn vô tâm vô phế cười trộm, đáy lòng không khỏi có chút nhức nhối.
Truy Mệnh vẫn luôn nói Cố Tích Triều là đệ đệ ông trời ban cho hắn, nên cứ hễ rảnh rỗi là lại chạy tới Tích Tình tiểu cư. Chỉ cần nhìn Cố Tích Triều đọc sách viết chữ, đùa nghịch hoa cỏ, Truy Mệnh đã cảm thấy thực hạnh phúc rồi. Thích Thiếu Thương có khi cũng sẽ oán giận với Cố Tích Triều, vì mỗi lần hắn trở về, Truy Mệnh đều đã đi rồi, cuối cùng vẫn là không ai uống rượu với hắn. Cố Tích Triều không hề thương tiếc phun cho Thích Thiếu Thương một câu, “Ngồi nhìn bản mặt ngốc tử nhà ngươi, rượu tốt đến đâu cũng nuốt không trôi đi!”
Cố Tích Triều rất rõ ràng, Vô Tình, Lãnh Huyết cũng rất rõ ràng, rằng, Truy Mệnh kỳ thật không muốn nhìn thấy Thích Thiếu Thương. Lúc mới gặp Lục Tiểu Phụng, chỉ trong nháy mắt ấy, Truy Mệnh thật sự tưởng rằng Lý Hoại đã trở lại rồi. Đôi mắt lấp lánh thâm thúy ấy, nụ cười miễn cưỡng ấy, đều hệt như con người đó. Hưng phấn giữ chăt người nọ rồi nói ra hết những âu lo chất chứa trong lòng mình, cuối cùng lại phát hiện đó không phải hắn vẫn chờ mong, kinh nghi (kinh ngạc, nghi hoặc) qua đi, Truy Mệnh chỉ ảm đạm cười, “Ta nhận sai người!”
Truy Mệnh chợt phát hiện ra, nguyên lai mặc kệ bản thân hắn không muốn thừa nhận đến mức nào, Lý Hoại cũng đã thực sự trở thành một vết thương chôn sâu dưới đáy lòng hắn, dù có qua bao lâu, vết thương vẫn đổ máu, vẫn nhức nhối đau đớn không thôi.
Cho nên mới có cái cảnh Truy Mệnh không chút nào che giấu chật vật trước mặt Lục Tiểu Phụng kia, lại còn thốt ra tưởng niệm khắc cốt minh tâm, Lý Hoại, ta thật sự rất nhớ ngươi…
Vào giây phút thanh kiếm của Diệp Thanh đâm vào ngực, đáy lòng Truy Mệnh lại có chút cảm giác vui sướng khi được giải thoát. Cũng tốt, nếu cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, ngày qua đi cũng sẽ không quá khó khăn phải không? Lý Hoại, nếu chưa từng gặp ngươi, ta nghĩ ta vẫn sẽ là Truy tam gia phong lưu tiêu sái ngày xưa. Hay ít nhất, ta của hiện tại cũng sẽ không ngây ngốc chờ đợi một người như vậy, lòng rất không vui, ngươi biết không?
Lý Hoại cuối cùng cũng đã trở lại, nhưng Truy Mệnh đã không còn đợi hắn nữa.
Thời khắc nhìn thấy con người đang nằm im lìm tái nhợt trên giường kia, Lý Hoại căn bản không thể nào tin đó là Truy Mệnh. Con người vẫn luôn cả ngày vui vẻ, cười sáng lạn hệt giống tiểu thái dương ngày trước nay đâu rồi? (còn không phải do anh ban cho!!!) Con người vẫn luôn cả ngày cùng hắn uống rượu, cầm mứt quả cười đến ngây ngô ngày trước nay đâu rồi? Vì cái gì ngươi hiện giờ lại giống như búp bê vải hỏng nằm lặng yên trên giường đến vậy, một chút sinh khí cũng không có? Lược Thương, ta đã trở về, đứng lên nhìn ta a!
“Ta rất muốn giết ngươi!” Kiếm Lãnh Huyết mang hàn ý thấu xương.
“Ta biết!” Không né tránh, chỉ bình tĩnh trả lời.
“Hắn luôn luôn ở đây chờ ngươi”.
“Ta biết”.
“Hắn rõ ràng khó chịu đến cùng cực, nhưng mỗi ngày vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười mà gặp người khác”.
“Ta biết”.
“Vậy tại sao đến giờ phút này mới trở về?!”
“… Là ta không tốt. Ta sẽ không bao giờ để hắn phải đợi chờ hay khổ sở nữa”.
Lãnh Huyết đăm đăm nhìn hắn hồi lâu. Trường kiếm ‘bá’ một tiếng trở lại vỏ. Lãnh Huyết xoay người rời đi.
“Tốt nhất hãy nhớ kỹ những gì ngươi đã nói, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lãnh Huyết nói đúng, ta đáng bị hắn giết chết, ta đúng là một tên đại hỗn đản chết tiệt mà!
Cố Tích Triều vẫn canh giữ bên giường Truy Mệnh, Lý Hoại muốn đến giúp, đều bị y dùng ánh mắt lạnh thấu xương ngăn lại.
“Thương thế của Truy Mệnh vừa mới có chút khởi sắc, không giúp được gì thì tốt nhất cũng đừng đến gây trở ngại!”
Lý Hoại hiểu bản thân mình trong lòng Cố Tích Triều chẳng chút tốt đẹp gì, nên biết điều tự tránh ra. Ngẫu nhiên có một lần, Cố Tích Triều nửa đêm bừng tỉnh, nhìn thấy hai đạo thân ảnh trên giường dựa sát vào nhau, Truy Mệnh trong lòng ngực kẻ kia vững vàng ngủ, hơi thở đều đều, trên gương mặt có chút trẻ con không giấu được ý vị ngọt ngào. Cố Tích Triều lặng lẽ nhìn, không nói, từ đó về sau, mỗi buổi tối, y không qua phòng Truy Mệnh nữa.
Thời khắc mở mắt ra kia, Truy Mệnh hoảng hốt cảm thấy mình dường như vẫn còn trong mộng, giấc mộng dài thật dài, trong mộng còn có người luôn cười với hắn, nói với hắn ‘Chờ ta trở lại’, chính là, Truy Mệnh có cố gắng đến thế nào cũng không thể thấy rõ gương mặt hắn, hình ảnh trước mắt cứ chập chờn qua lại, giống mộng, mà cũng không phải mộng.
“Lược Thương! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Cố gắng mở to mắt, nhìn khuôn mặt đang kinh hỉ trước mặt kia, Truy Mệnh được hắn giúp đỡ miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, có chút nghi hoặc đánh giá người nọ. Truy Mệnh hơi hơi nghiêng đầu, thân thể bị đại thương nguyên khí nên lời nói ra khàn khàn không rõ.
“Ngươi, là ai?”
Toàn thân trong nháy mắt cứng ngắc, Lý Hoại không dám tin ngẩng đầu, lại thoáng nhìn thấy trong mắt Truy Mệnh chợt lóe lên tia đắc ý và giảo hoạt.
Chậm rãi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền lại rộ lên, Lý Hoại cúi đầu ghé sát vào tai Truy Mệnh, đôi mắt đen láy không bỏ qua chút biểu tình nào của Truy Mệnh, “Ta là Lý Hoại, ta còn có tên khác, là tử Lý Hoại”.
Nụ cười miễn cưỡng hiện ra, Lý Hoại xoay người ngồi đối diện Truy Mệnh, ánh mắt sắc sảo nhìn người nọ trên mặt dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng, “Như vậy, tiểu lão bản, ngươi tên gì?”
“….”
Đôi môi tái tái thoáng cong cong lên, có chút trẻ con, thanh âm trong trẻo lại mang chút nghẹn ngào xúc động.
“Lược Thương, ta là Thôi Lược Thương”.
Ta đã nghĩ, ta sẽ không quên được ngươi…
Về sau, ta cũng sẽ không để ngươi lại nghĩ đến việc quên ta nữa, bởi vì mỗi này ta sẽ đều ở cạnh ngươi, để giờ giờ phút phút ngươi đều nhìn thấy ta, không cho ngươi cơ hội quên.
“Lý Hoại, ta muốn ăn mứt quả”.
“Thương thế của ngươi vẫn chưa hảo, đừng ăn lúc này!”
“5555~~~~ ta muốn đi nói với Triều Triều và tiểu Lãnh, ngươi một chút cũng không đau lòng vì ta…..”
Thần Khốc Tiểu Phủ + Ẩm Huyết khoái kiếm? Lý Hoại sờ sờ cổ mình, một trận ác hàn!
“Lược Thương, đừng khóc a, ta lập tức đi mua cho ngươi”.
Truy Mệnh nhìn bóng dáng vội vàng của người nọ, gập người vùi mặt vào chăn cười trộm.
Lý Hoại, ta nghĩ, lúc ta và ngươi cùng một chỗ, ta mới càng vui vẻ hơn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook