[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt
-
Chương 7: Bát thước một trượng
Cái chuyện đắc ý vênh váo thế này, cũng chỉ có Thích Thiếu Thương có cơ hội làm thôi.
— Cố Tích Triều
Thích Thiếu Thương thực dễ chịu.
Cuộc sống thực sự quá dễ chịu.
So với lúc trước ở Liên Vân Trại, nơi đỉnh núi ngoài biên cương xa xôi kia, có thể nói là một trời một vực.
Không phải mỗi ngày chịu gió cát ngàn dặm trên sa mạc thổi, không cần ăn những đồ ăn kham khổ trước kia, cũng không còn những ngày đốt đèn tính toán mưu kế sự nghiệp. Hiện tại chỉ việc mỗi ngày trước bữa cơm chiều, đem những sổ sách Cố Tích Triều đã sửa sang hoàn hảo ký vào là xong, còn thường ngày cứ ra ngoài uống rượu, nói chuyện sinh ý, vẫn có thể nhìn vàng bạc cuồn cuộn chảy vào Kim Phong Tế Vũ lâu, thực sự là hưởng thụ a.
Đương nhiên tất cả những thành quả này, đều phải cảm tạ chính mình có được “hiền thê”.
Nhắc tới việc này, trong lòng Thích Thiếu Thương liền dâng lên một trận đắc chí. Còn có ai được như hắn, giành được sự coi trọng của tuyệt thế nhân tài Cố công tử, được người kia toàn tâm toàn ý tương trợ?
Kỳ thực thời điểm vừa tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, Cố Tích Triều cũng đã khiến Thích Thiếu Thương lo lắng muốn chết một trận, chỉ sợ người kia vì xử lý công việc của Phong Vũ lâu mà thân thể không chịu nổi. Nhưng qua một thời gian, Thích Thiếu Thương cũng không còn lo lắng nữa, Cố Tích Triều không những không phiền lụy, lại còn xử lý hoàn hảo tất cả lâu vụ với một bộ dáng thực sự vui vẻ.
Chỉ là Cố Tích Triều không phải người ưa huyên náo, ngày thường chỉ ru rú trong nhà, đối với ai cũng lãnh đạm, đến nỗi phong thái khí chất hoàn toàn không thua Truy Mệnh, nhưng trong lòng những người ở kinh thành, khi xếp hạng mỹ nam tử, chỉ đứng hàng đệ nhị.
Với Thích Thiếu Thương thì đây là chuyện tốt, hắn cũng không muốn đem Cố Tích Triều ra ngoài khoe khoang. Tỷ như lúc ban ngày chỉ đem một chuyện không tốt đi khoe, hắn đã làm ra chuyện thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn rồi.
Cho nên, Kim Phong Tế Vũ lâu bên ngoài vẫn như cũ là do lâu chủ Thích Thiếu Thương định việc đại sự, nhưng bên trong, dù chuyện lớn hay nhỏ, trước đều phải qua Cố Tích Triều.
Có một lần Truy Mệnh không nghĩ ra được vì cái gì Cố Tích Triều có thể mãi bình thản như thế đứng sau lưng Thích Thiếu Thương, bèn hỏi Cố Tích Triều: Triều Triều, ngươi không phải mọi chuyện đều giải quyết, tài hoa hơn người sao? Vì cái gì hiện tại mọi công lao đều là cho Thích đại ca?
Cố Tích Triều cười cười, thản nhiên trả lời: Lúc còn trẻ khinh cuồng, luôn cuồng vọng tự đắc, muốn làm quan làm tướng. Sau này ta hiểu được, trên đời có rất nhiều loại người, có người trời sinh ra đã là đế vương, có người trời sinh lại là khất cái. Mà chính ta cũng không phải người có thể làm thủ lĩnh, ta thích hợp làm mưu sĩ hơn. Thích Thiếu Thương trời sinh đã có thể làm thủ lĩnh, hắn có khả năng làm cho người khác tự giác quy phục hoàn toàn. Như bây giờ, cũng không việc gì phải mang bộ mặt nghiêm nghị giả tạo đi ứng phó với người đời, thoải mái tự tại, không phải là rất tốt hay sao?
Truy Mệnh: Ngươi sao lại cam nguyện đứng sau lưng Thích đại ca?
Cố Tích Triều vung tay lên phía trên cái bàn, tạo thành cái bóng bên dưới: Ngươi xem, có quang nhất định sẽ có ánh, nơi có ảnh nhất định sẽ có quang, ngươi liệu có thể nói giữa quang và ảnh, cái nào phía trước, cái nào phía sau? Ta với Thiếu Thương, tựa như đồng quang ảnh, sóng vai mà đứng, chẳng phân biệt được trước sau. Cái gọi là trước sau, bất quá là ý kiến phiến diện của người ngoài mà thôi.
Truy Mệnh mở to mắt, nhìn chằm chằm cái bàn nửa ngày, mới chậm rãi nói: Thích đại ca kiếp trước tích bao nhiêu phúc kiếp này mới đụng được ngươi a.
Cố Tích Triều: ___
Phương Ứng Khán tìm Thích Thiếu Thương và Lý Hoại cùng uống rượu. Lý Hoại kêu hạ nhân báo với Phương Ứng Khán: Hắn gần đây vô cùng bận rộn giám sát người dưới trùng kiến lão lâu, không có thời gian rảnh.
Thích Thiếu Thương đúng hẹn tới nơi.
Phương Ứng Khán: Ngươi nói, đầu óc Lý Hoại có phải hỏng rồi không, lão lâu bị hủy thật sự quá tốt, chặt đứt đường lui của Truy Mệnh, khiến Truy Mệnh an tâm ở lại Lý viên, vậy mà Lý Hoại còn đi trùng kiến làm gì?
Thích Thiếu Thương: Ta nghe Tích Triều nói, Lý Hoại sợ về sau Truy Mệnh nghĩ đến việc trở về Lục Phiến Môn, dù đến ở nhờ phòng của ai hắn cũng thấy không vui, vẫn là đem lão lâu xây lại thì hơn.
Phương Ứng Khán: Còn muốn để Truy Mệnh trở về?
Thích Thiếu Thương: Hai người ở cùng nhau, không có khả năng cả đời cũng không cãi vã. Với tính cách Truy Mệnh, hẳn là sẽ không giống Tích Triều không cho ta vào phòng, hắn nhất định sẽ tự đi ra ngoài. Lý Hoại cũng là lo lắng Truy Mệnh khi đó không có nơi nào để đi, lại đi gây họa.
Phương Ứng Khán: o Lý Hoại phòng ngừa đúng là chu đáo a.
Thích Thiếu Thương: _Vời tính cách của Truy Mệnh, đúng là cần phải quan tâm nhiều.
Phương Ứng Khán: Hôm nay ta tìm ngươi đến, kỳ thật là muốn nói với ngươi một chuyện.
Thích Thiếu Thương: Ngươi nói đi.
Phương Ứng Khán kéo Thích Thiếu Thương qua, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng thì thầm một trận.
Thích Thiếu Thương giật mình: Nguyên lai ngươi với Vô Tình còn không có?! Trên báo chí nói ngươi đã đem y ăn sạch sẽ rồi mà?
Phương Ứng Khán: _ hư, hư…. nói nhỏ chút. Ngươi muốn cho toàn kinh thành nghe được a.
Thích Thiếu Thương: Vậy Truy Mệnh nói đêm qua ngươi đi lên không phải sự thật?
Phương Ứng Khán: Là thật.
Thích Thiếu Thương nghi hoặc, cao thấp đánh giá Phương Ứng Khán, không rõ hàm ý gì.
Phương Ứng Khán: Đừng nhìn, ta tuyệt đối bình thường.
Thích Thiếu Thương: Kia vì cái gì?
Phương Ứng Khán: Đây là vấn đề mấu chốt ta muốn hỏi ngươi, ngươi với Cố Tích Triều lúc trước làm thế nào để định ai trên ai dưới?
Thích Thiếu Thương: –_– Chúng ta không có định qua việc này.
Phương Ứng Khán: o kia, kia …. Chẳng lẽ ngươi ở bên dưới?
Thích Thiếu Thương nghiêm túc: Ta đương nhiên là ở phía trên.
Phương Ứng Khán: Vậy … Cố Tích Triều lúc trước sao lại đồng ý? Các ngươi không thương lượng?
Thích Thiếu Thương ném cho Phương Ứng Khán một cái nhìn đại đại xem thường: Việc này từ từ rồi sẽ thương lượng hảo. Trong mệnh tám thước, khó cầu một trượng. Ngươi nếu tám thước, dù có thương lượng cũng không thể thương lượng thành một trượng. Thiết nghĩ đến khi đó ngươi cũng không nên nghĩ nhiều như vậy.
Phương Ứng Khán: _
Phương Ứng Khán và Thích Thiếu Thương chụm đầu tán gẫu, không hề để ý tới khi hai người mới nói được một nửa, tiểu nhị đi ra cửa đón tiếp một người mới đến, nhẹ nhàng kêu một tiếng: Tam gia.
Vân Lai lâu chỉ có một tam gia.
Toàn thành Biện Kinh cũng chỉ có một tam gia.
Truy tam gia.
Truy Mệnh tới quả đúng lúc.
Hai người vừa nói xong chuyện Lý Hoại, Truy Mệnh đã tới rồi, đem chuyện hai người nói thu vào tai một chữ cũng không rơi.
Không phải Truy Mệnh muốn nghe lén.
Thật sự là hai người nói chuyện quá lớn.
Ngồi ở tiểu gian cách vách có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Truy tam gia hôm nay đến Vân Lai lâu phá lệ không hề uống rượu, ngồi xuống một lát liền rời đi.
Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.
Cố Tích Triều: Ngươi khẳng định hắn nói vậy?
Truy Mệnh: Ân.
Cố Tích Triều: Ngươi không uống rượu?
Truy Mệnh: Ta vốn tính đi uống rượu.
Cố Tích Triều không nói. [Hảo cho ngươi Thích Thiếu Thương, loại chuyện này cũng công khai đem ra nói với loại người như Phương Ứng Khán, ngươi cứ đắc ý đi, đến phương hướng cũng không còn phân rõ].
Truy Mệnh: Ta cảm thấu Thích đại ca cũng quá phận rồi, như thế nào cũng không thể nói loại sự tình này trước mặt Phương Ứng Khán.
Cố Tích Triều: Hừ, hắn là muốn đi thư phòng hảo hảo xem sách.
Truy Mệnh:_ Triều Triều, ngươi bỏ Thích đại ca để ra ngoài a?
Cố Tích Triều: Không phải chứ?
Truy Mệnh: Ta còn nhớ ngươi nói đến Lý viên cùng ở với ta.
Cố Tích Triều: Dựa vào cái gì muốn ta ra ngoài? Muốn ra đương nhiên phải là hắn ra! Nói sau, ta sao có thể đến Lý viên ở với ngươi, ta cũng không muốn bị Lý Hoại oán hận.
Truy Mệnh:///
Ban đêm, Thích Thiếu Thương trở lại Kim Phong Tế Vũ lâu liền thấy Dương Vô Tà đứng trước cửa lớn. Mà khi Dương Vô Tà đứng đợi mình trước cửa lớn, đều có nghĩa là Kim Phong Tế Vũ lâu đã xảy ra chuyện rồi.
Thích Thiếu Thương: Dương tổng quản, xảy ra chuyện gì?
Dương Vô Tà: Lớn chuyện rồi.
Thích Thiếu Thương: Chuyện gì?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ cũng không biết.
Thích Thiếu Thương: Vậy ngươi đứng đây làm gì?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ thầm nghĩ nên nói cho lâu chủ hay, toàn bộ hạ nhân của lâu chủ đã bị đuổi ra, cho vào thư phòng.
Thích Thiếu Thương: o
Dương Vô Tà: Còn có, lâu chủ ngày mai sẽ bắt đầu xử lý các hạng mục công việc lớn nhỏ trong lâu, thỉnh lâu chủ dậy từ sáng sớm.
Thích Thiếu Thương: Tích Triều vì cái gì đột nhiên nổi giận?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ không biết, Cố công tử còn phân phó ta chuyển đến lâu chủ, thỉnh lâu chủ tự trọng, không cần tới gần lâu phòng trong vòng mười trượng.
Thích Thiếu Thương:_ Tích Triều nói sẽ giận ta bao lâu?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ không biết, Cố công tử chỉ nói chờ y ngày nào đó già đi, sẽ là lúc bỏ lệnh cấm túc lâu chủ.
Thích Thiếu Thương: t _ t
— Cố Tích Triều
Thích Thiếu Thương thực dễ chịu.
Cuộc sống thực sự quá dễ chịu.
So với lúc trước ở Liên Vân Trại, nơi đỉnh núi ngoài biên cương xa xôi kia, có thể nói là một trời một vực.
Không phải mỗi ngày chịu gió cát ngàn dặm trên sa mạc thổi, không cần ăn những đồ ăn kham khổ trước kia, cũng không còn những ngày đốt đèn tính toán mưu kế sự nghiệp. Hiện tại chỉ việc mỗi ngày trước bữa cơm chiều, đem những sổ sách Cố Tích Triều đã sửa sang hoàn hảo ký vào là xong, còn thường ngày cứ ra ngoài uống rượu, nói chuyện sinh ý, vẫn có thể nhìn vàng bạc cuồn cuộn chảy vào Kim Phong Tế Vũ lâu, thực sự là hưởng thụ a.
Đương nhiên tất cả những thành quả này, đều phải cảm tạ chính mình có được “hiền thê”.
Nhắc tới việc này, trong lòng Thích Thiếu Thương liền dâng lên một trận đắc chí. Còn có ai được như hắn, giành được sự coi trọng của tuyệt thế nhân tài Cố công tử, được người kia toàn tâm toàn ý tương trợ?
Kỳ thực thời điểm vừa tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, Cố Tích Triều cũng đã khiến Thích Thiếu Thương lo lắng muốn chết một trận, chỉ sợ người kia vì xử lý công việc của Phong Vũ lâu mà thân thể không chịu nổi. Nhưng qua một thời gian, Thích Thiếu Thương cũng không còn lo lắng nữa, Cố Tích Triều không những không phiền lụy, lại còn xử lý hoàn hảo tất cả lâu vụ với một bộ dáng thực sự vui vẻ.
Chỉ là Cố Tích Triều không phải người ưa huyên náo, ngày thường chỉ ru rú trong nhà, đối với ai cũng lãnh đạm, đến nỗi phong thái khí chất hoàn toàn không thua Truy Mệnh, nhưng trong lòng những người ở kinh thành, khi xếp hạng mỹ nam tử, chỉ đứng hàng đệ nhị.
Với Thích Thiếu Thương thì đây là chuyện tốt, hắn cũng không muốn đem Cố Tích Triều ra ngoài khoe khoang. Tỷ như lúc ban ngày chỉ đem một chuyện không tốt đi khoe, hắn đã làm ra chuyện thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn rồi.
Cho nên, Kim Phong Tế Vũ lâu bên ngoài vẫn như cũ là do lâu chủ Thích Thiếu Thương định việc đại sự, nhưng bên trong, dù chuyện lớn hay nhỏ, trước đều phải qua Cố Tích Triều.
Có một lần Truy Mệnh không nghĩ ra được vì cái gì Cố Tích Triều có thể mãi bình thản như thế đứng sau lưng Thích Thiếu Thương, bèn hỏi Cố Tích Triều: Triều Triều, ngươi không phải mọi chuyện đều giải quyết, tài hoa hơn người sao? Vì cái gì hiện tại mọi công lao đều là cho Thích đại ca?
Cố Tích Triều cười cười, thản nhiên trả lời: Lúc còn trẻ khinh cuồng, luôn cuồng vọng tự đắc, muốn làm quan làm tướng. Sau này ta hiểu được, trên đời có rất nhiều loại người, có người trời sinh ra đã là đế vương, có người trời sinh lại là khất cái. Mà chính ta cũng không phải người có thể làm thủ lĩnh, ta thích hợp làm mưu sĩ hơn. Thích Thiếu Thương trời sinh đã có thể làm thủ lĩnh, hắn có khả năng làm cho người khác tự giác quy phục hoàn toàn. Như bây giờ, cũng không việc gì phải mang bộ mặt nghiêm nghị giả tạo đi ứng phó với người đời, thoải mái tự tại, không phải là rất tốt hay sao?
Truy Mệnh: Ngươi sao lại cam nguyện đứng sau lưng Thích đại ca?
Cố Tích Triều vung tay lên phía trên cái bàn, tạo thành cái bóng bên dưới: Ngươi xem, có quang nhất định sẽ có ánh, nơi có ảnh nhất định sẽ có quang, ngươi liệu có thể nói giữa quang và ảnh, cái nào phía trước, cái nào phía sau? Ta với Thiếu Thương, tựa như đồng quang ảnh, sóng vai mà đứng, chẳng phân biệt được trước sau. Cái gọi là trước sau, bất quá là ý kiến phiến diện của người ngoài mà thôi.
Truy Mệnh mở to mắt, nhìn chằm chằm cái bàn nửa ngày, mới chậm rãi nói: Thích đại ca kiếp trước tích bao nhiêu phúc kiếp này mới đụng được ngươi a.
Cố Tích Triều: ___
Phương Ứng Khán tìm Thích Thiếu Thương và Lý Hoại cùng uống rượu. Lý Hoại kêu hạ nhân báo với Phương Ứng Khán: Hắn gần đây vô cùng bận rộn giám sát người dưới trùng kiến lão lâu, không có thời gian rảnh.
Thích Thiếu Thương đúng hẹn tới nơi.
Phương Ứng Khán: Ngươi nói, đầu óc Lý Hoại có phải hỏng rồi không, lão lâu bị hủy thật sự quá tốt, chặt đứt đường lui của Truy Mệnh, khiến Truy Mệnh an tâm ở lại Lý viên, vậy mà Lý Hoại còn đi trùng kiến làm gì?
Thích Thiếu Thương: Ta nghe Tích Triều nói, Lý Hoại sợ về sau Truy Mệnh nghĩ đến việc trở về Lục Phiến Môn, dù đến ở nhờ phòng của ai hắn cũng thấy không vui, vẫn là đem lão lâu xây lại thì hơn.
Phương Ứng Khán: Còn muốn để Truy Mệnh trở về?
Thích Thiếu Thương: Hai người ở cùng nhau, không có khả năng cả đời cũng không cãi vã. Với tính cách Truy Mệnh, hẳn là sẽ không giống Tích Triều không cho ta vào phòng, hắn nhất định sẽ tự đi ra ngoài. Lý Hoại cũng là lo lắng Truy Mệnh khi đó không có nơi nào để đi, lại đi gây họa.
Phương Ứng Khán: o Lý Hoại phòng ngừa đúng là chu đáo a.
Thích Thiếu Thương: _Vời tính cách của Truy Mệnh, đúng là cần phải quan tâm nhiều.
Phương Ứng Khán: Hôm nay ta tìm ngươi đến, kỳ thật là muốn nói với ngươi một chuyện.
Thích Thiếu Thương: Ngươi nói đi.
Phương Ứng Khán kéo Thích Thiếu Thương qua, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng thì thầm một trận.
Thích Thiếu Thương giật mình: Nguyên lai ngươi với Vô Tình còn không có?! Trên báo chí nói ngươi đã đem y ăn sạch sẽ rồi mà?
Phương Ứng Khán: _ hư, hư…. nói nhỏ chút. Ngươi muốn cho toàn kinh thành nghe được a.
Thích Thiếu Thương: Vậy Truy Mệnh nói đêm qua ngươi đi lên không phải sự thật?
Phương Ứng Khán: Là thật.
Thích Thiếu Thương nghi hoặc, cao thấp đánh giá Phương Ứng Khán, không rõ hàm ý gì.
Phương Ứng Khán: Đừng nhìn, ta tuyệt đối bình thường.
Thích Thiếu Thương: Kia vì cái gì?
Phương Ứng Khán: Đây là vấn đề mấu chốt ta muốn hỏi ngươi, ngươi với Cố Tích Triều lúc trước làm thế nào để định ai trên ai dưới?
Thích Thiếu Thương: –_– Chúng ta không có định qua việc này.
Phương Ứng Khán: o kia, kia …. Chẳng lẽ ngươi ở bên dưới?
Thích Thiếu Thương nghiêm túc: Ta đương nhiên là ở phía trên.
Phương Ứng Khán: Vậy … Cố Tích Triều lúc trước sao lại đồng ý? Các ngươi không thương lượng?
Thích Thiếu Thương ném cho Phương Ứng Khán một cái nhìn đại đại xem thường: Việc này từ từ rồi sẽ thương lượng hảo. Trong mệnh tám thước, khó cầu một trượng. Ngươi nếu tám thước, dù có thương lượng cũng không thể thương lượng thành một trượng. Thiết nghĩ đến khi đó ngươi cũng không nên nghĩ nhiều như vậy.
Phương Ứng Khán: _
Phương Ứng Khán và Thích Thiếu Thương chụm đầu tán gẫu, không hề để ý tới khi hai người mới nói được một nửa, tiểu nhị đi ra cửa đón tiếp một người mới đến, nhẹ nhàng kêu một tiếng: Tam gia.
Vân Lai lâu chỉ có một tam gia.
Toàn thành Biện Kinh cũng chỉ có một tam gia.
Truy tam gia.
Truy Mệnh tới quả đúng lúc.
Hai người vừa nói xong chuyện Lý Hoại, Truy Mệnh đã tới rồi, đem chuyện hai người nói thu vào tai một chữ cũng không rơi.
Không phải Truy Mệnh muốn nghe lén.
Thật sự là hai người nói chuyện quá lớn.
Ngồi ở tiểu gian cách vách có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Truy tam gia hôm nay đến Vân Lai lâu phá lệ không hề uống rượu, ngồi xuống một lát liền rời đi.
Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.
Cố Tích Triều: Ngươi khẳng định hắn nói vậy?
Truy Mệnh: Ân.
Cố Tích Triều: Ngươi không uống rượu?
Truy Mệnh: Ta vốn tính đi uống rượu.
Cố Tích Triều không nói. [Hảo cho ngươi Thích Thiếu Thương, loại chuyện này cũng công khai đem ra nói với loại người như Phương Ứng Khán, ngươi cứ đắc ý đi, đến phương hướng cũng không còn phân rõ].
Truy Mệnh: Ta cảm thấu Thích đại ca cũng quá phận rồi, như thế nào cũng không thể nói loại sự tình này trước mặt Phương Ứng Khán.
Cố Tích Triều: Hừ, hắn là muốn đi thư phòng hảo hảo xem sách.
Truy Mệnh:_ Triều Triều, ngươi bỏ Thích đại ca để ra ngoài a?
Cố Tích Triều: Không phải chứ?
Truy Mệnh: Ta còn nhớ ngươi nói đến Lý viên cùng ở với ta.
Cố Tích Triều: Dựa vào cái gì muốn ta ra ngoài? Muốn ra đương nhiên phải là hắn ra! Nói sau, ta sao có thể đến Lý viên ở với ngươi, ta cũng không muốn bị Lý Hoại oán hận.
Truy Mệnh:///
Ban đêm, Thích Thiếu Thương trở lại Kim Phong Tế Vũ lâu liền thấy Dương Vô Tà đứng trước cửa lớn. Mà khi Dương Vô Tà đứng đợi mình trước cửa lớn, đều có nghĩa là Kim Phong Tế Vũ lâu đã xảy ra chuyện rồi.
Thích Thiếu Thương: Dương tổng quản, xảy ra chuyện gì?
Dương Vô Tà: Lớn chuyện rồi.
Thích Thiếu Thương: Chuyện gì?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ cũng không biết.
Thích Thiếu Thương: Vậy ngươi đứng đây làm gì?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ thầm nghĩ nên nói cho lâu chủ hay, toàn bộ hạ nhân của lâu chủ đã bị đuổi ra, cho vào thư phòng.
Thích Thiếu Thương: o
Dương Vô Tà: Còn có, lâu chủ ngày mai sẽ bắt đầu xử lý các hạng mục công việc lớn nhỏ trong lâu, thỉnh lâu chủ dậy từ sáng sớm.
Thích Thiếu Thương: Tích Triều vì cái gì đột nhiên nổi giận?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ không biết, Cố công tử còn phân phó ta chuyển đến lâu chủ, thỉnh lâu chủ tự trọng, không cần tới gần lâu phòng trong vòng mười trượng.
Thích Thiếu Thương:_ Tích Triều nói sẽ giận ta bao lâu?
Dương Vô Tà: Thuộc hạ không biết, Cố công tử chỉ nói chờ y ngày nào đó già đi, sẽ là lúc bỏ lệnh cấm túc lâu chủ.
Thích Thiếu Thương: t _ t
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook