[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
-
Chương 5: Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi (1)
Tháng tám tiết trời gay gắt, vạn vật tích nhiệt sinh khói......
Ve sầu trên cây rả rít không ngừng khiến nhân tâm phiền muộn, đó là thời kì bọn chúng tìm bạn đời ngắn ngủi tựa phù dung. Sau khi tìm được nửa kia, tất nhiên cảnh tượng kiều diễm sẽ diễn ra dưới tán hoa, đôi khi trốn vào lá sen, nồng nàn chưa từng thấy.
Trong suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, xuân hạ thu đông, có hàn tất có nhiệt, đó là lẽ thường tình. Chỉ tiếc rằng, Cố Tích Triều thực hận cái loại thời tiết nắng nóng như đổ lửa này, đứng giữa địa phương hoa nhiên liễu rủ muôn hồng nghìn tía thế nhưng lại có cái loại sóng nhiệt nóng như lửa hừng hực đập vào mặt này, làm bản thân sinh không ít phiền muộn, cơ thể trận trận chán ghét, cả người đâm ra biếng nhác, chán ăn. Vì thế, Cố công tử cả ngày chỉ đứng nghỉ mát tại thủy tạ ốc, nghiên nghiên cứu cứu binh pháp võ học của mình, ngay cả ăn uống cũng dần không màng đến. Khiến cho lão Vu buồn rầu, Tiểu Ngọc sốt ruột, Thích Thiếu Thương đau lòng, thực làm cho cả Thích phủ một trận gà bay chó sủa không yên. Đại đương gia cuối cùng phái một gã sai vặt đến y quán dò hỏi. Nhưng không ngờ, vì thế lại gây ra một trận biến đổi càng oanh liệt hơn.
Tại Biện Kinh này, Vương đại phu trước nay vốn được liệt vào hàng qua loa nổi tiếng, cái tánh ấy không biết là di truyền từ phụ mẫu hay kế thừa từ ân sư. Gã sai vặt Thích Thiếu Thương phái đến nói còn chưa nói hết lời, lão nhân gia liền vuốt vuốt hàm râu bạc trắng rất ra dáng ngọc thụ lâm phong, đạm thanh nói: “ Vô phương vô phương, ốm nghén tất dẫn đến chán ăn, bất quá nôn ọe một chút, không cần lo lắng quá.” (Nguyệt: ax, hỗn đản =.= lão nhầm mỹ nhân là thai phụ sao =))). Sau đó lại nhíu mày nói tiếp: “Trong trường hợp trở nặng, ăn uống không tốt rất có thể ảnh hưởng tới vấn đề sinh tử nha, tốt nhất đi hốt một vài than thuốc an thai đi, hảo hảo bồi bổ một chút”.
Gã sai vặt nghe xong một tràng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ thoáng trắng, nghẹn họng chạy trở về, liền nhất ngũ nhất thập (Nguyệt: Mồm năm miệng mười O.O) hướng Cố công tử kể hết ra, bộ dạng miêu tả lại thực rất giống bộ dáng của Vương đại phu đi, lời lẽ cùng cữ chỉ cực kỳ sinh động không chê vào đâu được. Cố công tử lập tức hoả bạo công tâm, một tay xốc ngã bàn gỗ mộc hoàng lê, nghiên mực cùng văn phòng tứ bảo leng keng rơi xuống đất vỡ tan tành. Vị diệu nhân kia tiểu phủ trên tay, không quản tới việc ban ngày ban mặt, liền muốn đi đến cái y quán thối tha kia, nghiền cho nó nát đến độ phiến giáp bất lưu (Nguyệt: cả bức vách cũng không còn O.O). Thích Thiếu Thương thấy thế vội vàng lao tới khuyên giải, suýt chút nữa là đấu với nhau một trận. Cố Thích Triều nổi giận đùng đùng bỏ về phòng, đại đương gia đành phải ở lại chòi nghỉ mát than ngắn thở dài. Tiểu Ngọc xổm người ngồi xuống thu dọn từng mảnh nhỏ tàn cuộc còn lưu lại, lén lút liếc nhìn đại đương gia, cũng theo đó mà thở dài. Ai, Đại đương gia ơi, khuyên người ta thì cứ khuyên thôi, cư nhiên còn dám quá phận cười trộm làm chi, làm cho Cố công tử từ xấu hổ bây giờ đã chuyển thành nổi giận rồi nha…..
Thế là sáng nay, Vương đại phu vẫn cứ bình bình đạm đạm mở cửa y quán như thường, lão thực có mơ cũng không dám mơ đến việc đã có lúc sấm sét suýt nữa giáng vào đầu lão, mạng già thiếu chút thập tử nhất sinh nha. Bất quá, tử tội có thể thoát, nhưng sinh tai khó mà tránh khỏi. Nhưng vì lúc này phong thủy phiên chuyển, Cố Tích Triều trong người bất hảo nên lười đi tìm lão vấn tội, còn Thích Thiếu Thương cũng ngầm khắc ghi mối hận bất cộng đái thiên với lão. Nguyên nhân vì sự tình phát sinh từ hôm ấy tới nay, Cố Tích Triều nhất ngôn cửu đỉnh, đem tất thảy lỗi lầm đổ lên đầu ai kia. Và thế là mỗi đêm cấm vận, mặc cho Thích Thiếu Thương đã phải xuất ra hơn mười hai thành công phu, dây dưa qua lại, Cố công tử tuyệt nhiên thủy chung không thèm để ý tới. Chẳng những vậy, tâm còn sinh thêm một trận nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Ngươi như thế nào không biết, bây giờ ta khí hư nhược thể, lại bị nôn ọe, phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới tốt được nha!”. Lời vừa xuất, Thích Thiếu Thương liền á khẩu không tìm ra được đáp án nào khả dĩ xuôi tai, chỉ biết dậm chân nuốt hận.
Kỳ thật Cố công tử cũng không phải không có đạo lý, ngày hạ nóng bức, mà vị oan gia kia mỗi ngày mỗi đêm đều chăm chỉ dây dưa. Khiến hắn buổi chiều đều phải tắm rửa, còn sáng sớm khi tỉnh lại cũng bị gây sức ép tới khắp người toàn là mồ hôi. Tuy tình sự “trướng gấm phù dung ” tư vị cũng là cực vi diệu, nhưng bất quá nhẫn vài ngày cũng đâu có trở ngại gì đâu. Hơn nữa bản thân thần thanh khí sảng, thảnh thảnh thơi thơi nhìn đại đương gia phiền não công tâm, nhất cử lưỡng tiện, cớ gì lại không làm?
Ai, tục ngữ nói thật không sai “Khổ không phải bao giờ hết, chỉ tiếc không hưởng được phúc mà thôi”. Nhớ năm xưa hai người chưa gặp nhau, Cố công tử là một thiếu niên hành hiệp. Một năm bốn mùa du ngoạn giang hồ, cái gì mà băng sơn tam lý, hỏa vũ cửu thiên đều không để vào mắt, phóng ngựa rảo khắp thiên hạ khuấy động giang hồ một mảng phong ba. Mà hôm nay, chẳng qua chỉ vì chút nhiệt khí ngày hạ, nhân lẫn thần cư nhiên bất hảo thành cái dạng thế này. Thế nên tất cả bực dọc đều thẳng tay trút hết lên người đại đương gia. Chẳng qua đều là vì nhiều ngày qua sống quá an nhàn thảnh thơi, tính tình liền trở nên bất hảo.
(Nguyệt: người ta gọi là nhàn cư vi bất thiện nha ^^~
Quỳnh: rãnh rỗi hành hạ nhân…ứ hự)
Ngày hôm ấy, Cố Tích Triều đang gảy cầm tại thủy tạ ốc, chợt thấy Thích Thiếu Thương bước nhanh đến, biểu tình vui tươi rạo rực như đi hiến cống phẩm, nói: “Tích Triều, ngươi còn nhớ rõ nữa năm trước chúng ta từng mua một cái ôn tuyền ở Tây Sơn không, hiện nay nó thực hữu dụng a.”
“A” Cố Tích Triều phiêu mắt nhìn hắn, “ Kia là có ý gì?”
“Chúng ta đi nghỉ hè, thế nào!”
“Không đi!”
“Tích Triều......”
“Ngày quá nóng, ta lười.”
“......”
Kế tiếp lại thêm một phen giằng co vô vị khác, nửa canh giờ sau, Thích Thiếu Thương rốt cuộc nghiệm ra được chân lý là: cho dù dùng cả “nhu” lẫn “cương” đều có hiệu quả như nhau, liều mạng nói: “Tích Triều, không bằng chúng ta đánh cuộc, một trận tỷ thí, thế nào?”
“Tỷ thí cái gì?”
“Ngươi gảy cầm, ta họa tranh, nếu ta thắng, ngươi đáp ứng đi cùng ta thế nào?”
Cố Tích Triều cười lạnh, thói đời ngày nay, cái loại kiến càng mà cũng vọng tưởng tới leo được tới đỉnh đại thụ, thật không biết tự lượng sức mình. Vì thế tay liền động, thanh âm hồ cầm cũng theo đó ngân vang qua mặt hồ, du dương thánh thót. Hạ nhân trong phủ công việc bận rộn vẫn phải ngừng tay mà nghe, tâm một trận sảng khoái.
Thích Thiếu Thương cũng không chịu cam bái hạ phong, vươn tay bắt lấy một thiên bút lông sạch sẽ treo trên giá, chấm lấy nước trà xanh trong chung, xoay người hướng lưng áo Cố Tích Triều mà họa hết sức chuyên chú. Cố công tử thực không nghĩ tới hắn cư nhiên lại đi ngoạn cái trò này. Nhất thời lưng một trận cảm giác đầu bút lông lướt qua, kỹ xảo lúc ôn nhu lúc mạnh mẽ. Cho dù cách một tầng áo đơn, tâm cư nhiên vẫn cảm thấy tê dại khó nhịn, cầm âm cũng theo đó mà loạn nhịp.
(Quỳnh: gian tà……..ta thích…hô hô)
Thích Thiếu Thương dừng tay, đắc ý cười: “Tích Triều, ta thắng.”
Cố Tích Triều dù là người có tâm tính cá biệt khác thường, nhưng cũng không phải hạng người dễ dàng nuốt lời, đành tùy ý theo đại đương gia đi Tây Sơn nghỉ mát. Còn Thích Thiếu Thương, được gọi là cửu hiện thần long, lúc này vào được ôn tuyền, tâm nguyện nhiều ngày xem như đã được đền bù thỏa đáng, liền như cá gặp nước, long uy hổ dũng. Cho nên chuyến đi của hai người này …. chính là từ giữa mùa hè kéo dài thẳng cho tới lúc gió thu thổi mạnh mới chịu quay về.
Ngày ấy vừa hồi phủ, Anh Tử liền đến bái phỏng, hướng Cố Tích Triều phẩm trà nhàn thoại gia sự, hỏi hắn nhiều ngày qua như thế nào, Cố Tích Triều cư nhiên liền thành thành thật thật trả lời:
“Hảo thì có hảo, chẳng qua mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ ngâm mình ở ôn tuyền thôi, thật sự là…”
Bất chợt nhớ tới người ngồi đối diện mình chính là Anh Tử chứ không phải Tiểu Ngọc nha, không khỏi một trận hối hận lộng ngôn.
Anh Tử nghe qua, cười đến mi quang sáng lạn:
“Tích Triều, không cần phải giấu, ta tất nhiên hiểu được mà, chỉ là “ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi”(1) thôi sao.” không thèm đợi Cố Tích Triều ngộ ra lời nói kia rốt cuộc có cái ý tứ gì, liền khí định thần nhàn phán thêm một câu:
“Ta nói hai người các ngươi nha, thật đúng khoái hoạt quên cả thiên địa, chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên sao, thật là mộ sát nhân yêu* nha…..”
(Nguyệt: * = ngưỡng mộ đến chết)
~~~~~~~ hoàn đệ ngũ chương ~~~~~~~
(1) Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về câu chuyện tình giữa nàng Dương Quý Phi và vua Đường Minh Hòang. Một đoạn thôi nga, dài lắm cơ O.O.
Trường Hận Ca
Bạch Cư Dị
……………..
Xuân hàn tứ dục Thanh Hoa trì
Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi
Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thủy thị tân thừa ân trạch thì
Vân mấn hoa nhan kim bộ dao
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
…………..
Bản dịch thơ:
Trường Hận Ca
Tản Đàn
…….
Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
Ve sầu trên cây rả rít không ngừng khiến nhân tâm phiền muộn, đó là thời kì bọn chúng tìm bạn đời ngắn ngủi tựa phù dung. Sau khi tìm được nửa kia, tất nhiên cảnh tượng kiều diễm sẽ diễn ra dưới tán hoa, đôi khi trốn vào lá sen, nồng nàn chưa từng thấy.
Trong suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, xuân hạ thu đông, có hàn tất có nhiệt, đó là lẽ thường tình. Chỉ tiếc rằng, Cố Tích Triều thực hận cái loại thời tiết nắng nóng như đổ lửa này, đứng giữa địa phương hoa nhiên liễu rủ muôn hồng nghìn tía thế nhưng lại có cái loại sóng nhiệt nóng như lửa hừng hực đập vào mặt này, làm bản thân sinh không ít phiền muộn, cơ thể trận trận chán ghét, cả người đâm ra biếng nhác, chán ăn. Vì thế, Cố công tử cả ngày chỉ đứng nghỉ mát tại thủy tạ ốc, nghiên nghiên cứu cứu binh pháp võ học của mình, ngay cả ăn uống cũng dần không màng đến. Khiến cho lão Vu buồn rầu, Tiểu Ngọc sốt ruột, Thích Thiếu Thương đau lòng, thực làm cho cả Thích phủ một trận gà bay chó sủa không yên. Đại đương gia cuối cùng phái một gã sai vặt đến y quán dò hỏi. Nhưng không ngờ, vì thế lại gây ra một trận biến đổi càng oanh liệt hơn.
Tại Biện Kinh này, Vương đại phu trước nay vốn được liệt vào hàng qua loa nổi tiếng, cái tánh ấy không biết là di truyền từ phụ mẫu hay kế thừa từ ân sư. Gã sai vặt Thích Thiếu Thương phái đến nói còn chưa nói hết lời, lão nhân gia liền vuốt vuốt hàm râu bạc trắng rất ra dáng ngọc thụ lâm phong, đạm thanh nói: “ Vô phương vô phương, ốm nghén tất dẫn đến chán ăn, bất quá nôn ọe một chút, không cần lo lắng quá.” (Nguyệt: ax, hỗn đản =.= lão nhầm mỹ nhân là thai phụ sao =))). Sau đó lại nhíu mày nói tiếp: “Trong trường hợp trở nặng, ăn uống không tốt rất có thể ảnh hưởng tới vấn đề sinh tử nha, tốt nhất đi hốt một vài than thuốc an thai đi, hảo hảo bồi bổ một chút”.
Gã sai vặt nghe xong một tràng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ thoáng trắng, nghẹn họng chạy trở về, liền nhất ngũ nhất thập (Nguyệt: Mồm năm miệng mười O.O) hướng Cố công tử kể hết ra, bộ dạng miêu tả lại thực rất giống bộ dáng của Vương đại phu đi, lời lẽ cùng cữ chỉ cực kỳ sinh động không chê vào đâu được. Cố công tử lập tức hoả bạo công tâm, một tay xốc ngã bàn gỗ mộc hoàng lê, nghiên mực cùng văn phòng tứ bảo leng keng rơi xuống đất vỡ tan tành. Vị diệu nhân kia tiểu phủ trên tay, không quản tới việc ban ngày ban mặt, liền muốn đi đến cái y quán thối tha kia, nghiền cho nó nát đến độ phiến giáp bất lưu (Nguyệt: cả bức vách cũng không còn O.O). Thích Thiếu Thương thấy thế vội vàng lao tới khuyên giải, suýt chút nữa là đấu với nhau một trận. Cố Thích Triều nổi giận đùng đùng bỏ về phòng, đại đương gia đành phải ở lại chòi nghỉ mát than ngắn thở dài. Tiểu Ngọc xổm người ngồi xuống thu dọn từng mảnh nhỏ tàn cuộc còn lưu lại, lén lút liếc nhìn đại đương gia, cũng theo đó mà thở dài. Ai, Đại đương gia ơi, khuyên người ta thì cứ khuyên thôi, cư nhiên còn dám quá phận cười trộm làm chi, làm cho Cố công tử từ xấu hổ bây giờ đã chuyển thành nổi giận rồi nha…..
Thế là sáng nay, Vương đại phu vẫn cứ bình bình đạm đạm mở cửa y quán như thường, lão thực có mơ cũng không dám mơ đến việc đã có lúc sấm sét suýt nữa giáng vào đầu lão, mạng già thiếu chút thập tử nhất sinh nha. Bất quá, tử tội có thể thoát, nhưng sinh tai khó mà tránh khỏi. Nhưng vì lúc này phong thủy phiên chuyển, Cố Tích Triều trong người bất hảo nên lười đi tìm lão vấn tội, còn Thích Thiếu Thương cũng ngầm khắc ghi mối hận bất cộng đái thiên với lão. Nguyên nhân vì sự tình phát sinh từ hôm ấy tới nay, Cố Tích Triều nhất ngôn cửu đỉnh, đem tất thảy lỗi lầm đổ lên đầu ai kia. Và thế là mỗi đêm cấm vận, mặc cho Thích Thiếu Thương đã phải xuất ra hơn mười hai thành công phu, dây dưa qua lại, Cố công tử tuyệt nhiên thủy chung không thèm để ý tới. Chẳng những vậy, tâm còn sinh thêm một trận nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Ngươi như thế nào không biết, bây giờ ta khí hư nhược thể, lại bị nôn ọe, phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới tốt được nha!”. Lời vừa xuất, Thích Thiếu Thương liền á khẩu không tìm ra được đáp án nào khả dĩ xuôi tai, chỉ biết dậm chân nuốt hận.
Kỳ thật Cố công tử cũng không phải không có đạo lý, ngày hạ nóng bức, mà vị oan gia kia mỗi ngày mỗi đêm đều chăm chỉ dây dưa. Khiến hắn buổi chiều đều phải tắm rửa, còn sáng sớm khi tỉnh lại cũng bị gây sức ép tới khắp người toàn là mồ hôi. Tuy tình sự “trướng gấm phù dung ” tư vị cũng là cực vi diệu, nhưng bất quá nhẫn vài ngày cũng đâu có trở ngại gì đâu. Hơn nữa bản thân thần thanh khí sảng, thảnh thảnh thơi thơi nhìn đại đương gia phiền não công tâm, nhất cử lưỡng tiện, cớ gì lại không làm?
Ai, tục ngữ nói thật không sai “Khổ không phải bao giờ hết, chỉ tiếc không hưởng được phúc mà thôi”. Nhớ năm xưa hai người chưa gặp nhau, Cố công tử là một thiếu niên hành hiệp. Một năm bốn mùa du ngoạn giang hồ, cái gì mà băng sơn tam lý, hỏa vũ cửu thiên đều không để vào mắt, phóng ngựa rảo khắp thiên hạ khuấy động giang hồ một mảng phong ba. Mà hôm nay, chẳng qua chỉ vì chút nhiệt khí ngày hạ, nhân lẫn thần cư nhiên bất hảo thành cái dạng thế này. Thế nên tất cả bực dọc đều thẳng tay trút hết lên người đại đương gia. Chẳng qua đều là vì nhiều ngày qua sống quá an nhàn thảnh thơi, tính tình liền trở nên bất hảo.
(Nguyệt: người ta gọi là nhàn cư vi bất thiện nha ^^~
Quỳnh: rãnh rỗi hành hạ nhân…ứ hự)
Ngày hôm ấy, Cố Tích Triều đang gảy cầm tại thủy tạ ốc, chợt thấy Thích Thiếu Thương bước nhanh đến, biểu tình vui tươi rạo rực như đi hiến cống phẩm, nói: “Tích Triều, ngươi còn nhớ rõ nữa năm trước chúng ta từng mua một cái ôn tuyền ở Tây Sơn không, hiện nay nó thực hữu dụng a.”
“A” Cố Tích Triều phiêu mắt nhìn hắn, “ Kia là có ý gì?”
“Chúng ta đi nghỉ hè, thế nào!”
“Không đi!”
“Tích Triều......”
“Ngày quá nóng, ta lười.”
“......”
Kế tiếp lại thêm một phen giằng co vô vị khác, nửa canh giờ sau, Thích Thiếu Thương rốt cuộc nghiệm ra được chân lý là: cho dù dùng cả “nhu” lẫn “cương” đều có hiệu quả như nhau, liều mạng nói: “Tích Triều, không bằng chúng ta đánh cuộc, một trận tỷ thí, thế nào?”
“Tỷ thí cái gì?”
“Ngươi gảy cầm, ta họa tranh, nếu ta thắng, ngươi đáp ứng đi cùng ta thế nào?”
Cố Tích Triều cười lạnh, thói đời ngày nay, cái loại kiến càng mà cũng vọng tưởng tới leo được tới đỉnh đại thụ, thật không biết tự lượng sức mình. Vì thế tay liền động, thanh âm hồ cầm cũng theo đó ngân vang qua mặt hồ, du dương thánh thót. Hạ nhân trong phủ công việc bận rộn vẫn phải ngừng tay mà nghe, tâm một trận sảng khoái.
Thích Thiếu Thương cũng không chịu cam bái hạ phong, vươn tay bắt lấy một thiên bút lông sạch sẽ treo trên giá, chấm lấy nước trà xanh trong chung, xoay người hướng lưng áo Cố Tích Triều mà họa hết sức chuyên chú. Cố công tử thực không nghĩ tới hắn cư nhiên lại đi ngoạn cái trò này. Nhất thời lưng một trận cảm giác đầu bút lông lướt qua, kỹ xảo lúc ôn nhu lúc mạnh mẽ. Cho dù cách một tầng áo đơn, tâm cư nhiên vẫn cảm thấy tê dại khó nhịn, cầm âm cũng theo đó mà loạn nhịp.
(Quỳnh: gian tà……..ta thích…hô hô)
Thích Thiếu Thương dừng tay, đắc ý cười: “Tích Triều, ta thắng.”
Cố Tích Triều dù là người có tâm tính cá biệt khác thường, nhưng cũng không phải hạng người dễ dàng nuốt lời, đành tùy ý theo đại đương gia đi Tây Sơn nghỉ mát. Còn Thích Thiếu Thương, được gọi là cửu hiện thần long, lúc này vào được ôn tuyền, tâm nguyện nhiều ngày xem như đã được đền bù thỏa đáng, liền như cá gặp nước, long uy hổ dũng. Cho nên chuyến đi của hai người này …. chính là từ giữa mùa hè kéo dài thẳng cho tới lúc gió thu thổi mạnh mới chịu quay về.
Ngày ấy vừa hồi phủ, Anh Tử liền đến bái phỏng, hướng Cố Tích Triều phẩm trà nhàn thoại gia sự, hỏi hắn nhiều ngày qua như thế nào, Cố Tích Triều cư nhiên liền thành thành thật thật trả lời:
“Hảo thì có hảo, chẳng qua mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ ngâm mình ở ôn tuyền thôi, thật sự là…”
Bất chợt nhớ tới người ngồi đối diện mình chính là Anh Tử chứ không phải Tiểu Ngọc nha, không khỏi một trận hối hận lộng ngôn.
Anh Tử nghe qua, cười đến mi quang sáng lạn:
“Tích Triều, không cần phải giấu, ta tất nhiên hiểu được mà, chỉ là “ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi”(1) thôi sao.” không thèm đợi Cố Tích Triều ngộ ra lời nói kia rốt cuộc có cái ý tứ gì, liền khí định thần nhàn phán thêm một câu:
“Ta nói hai người các ngươi nha, thật đúng khoái hoạt quên cả thiên địa, chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên sao, thật là mộ sát nhân yêu* nha…..”
(Nguyệt: * = ngưỡng mộ đến chết)
~~~~~~~ hoàn đệ ngũ chương ~~~~~~~
(1) Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về câu chuyện tình giữa nàng Dương Quý Phi và vua Đường Minh Hòang. Một đoạn thôi nga, dài lắm cơ O.O.
Trường Hận Ca
Bạch Cư Dị
……………..
Xuân hàn tứ dục Thanh Hoa trì
Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi
Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thủy thị tân thừa ân trạch thì
Vân mấn hoa nhan kim bộ dao
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
…………..
Bản dịch thơ:
Trường Hận Ca
Tản Đàn
…….
Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook